Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

chương 9: thỏa thuận cũng không viết là phải sinh con thì phải?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện hôn lễ Doãn Tân cũng có nghĩ đến, chỉ là không có kế hoạch đặc biệt gì.

Cô dự định một là chiều theo ý muốn của Triệu Tiểu Tiên, hai là tìm một công ty tổ chức hôn lễ chuyên nghiệp, để đối phương đưa ra nhiều phương án, sau đó tổng hợp rồi điều chỉnh lại.

Nhưng mà Doãn Tân thật sự không nghĩ là, Triệu Tiểu Tiên lại chủ động nhắc đến chuyện này.

"Cô muốn làm như thế nào?" Doãn Tân đem vấn đề này ném trở lại, cũng coi như là đem quyền chủ động giao vào trong tay Triệu Tiểu Tiên.

"Đương nhiên là phải tổ chức long trọng, có thể làm long trọng cỡ nào thì làm cỡ đó."

Doãn Tân đồng ý gật gật đầu, Doãn gia cùng Triệu gia đều là những gia tộc có danh dự và uy tín, loại chuyện giống như hôn lễ này đương nhiên không thể có nửa điểm qua loa. Long trọng chắc chắn là phải có, còn phải xa hoa... Không đúng, phải vô cùng xa hoa!

Có thể xa hoa như thế nào thì làm đến đó.

Triệu Tiểu Tiên lại khoa tay múa chân nhấn mạnh nói: "Tôi muốn cái loại cảm giác hôn lễ thế kỷ, có một không hai, độc nhất vô nhị..."

Doãn Tân nhấp một ngụm cà phê, vẫn tỏ vẻ đồng ý như cũ.

"Phải đặt một ngàn bàn, thảm đỏ trải tám trăm mét..."

"Cô là muốn mở tiệc chiêu đãi khắp thành phố hay sao?" Nói đến đây, rốt cục Doãn Tân buồn cười bất đồng ý kiến. "Đầu tiên, không nói đến việc có thể mời được nhiều khách đến tham dự như vậy hay không, tiếp theo sợ là cho dù có tìm khắp nơi trong toàn thành phố S cũng không có cái khách sạn nào có thể đãi được một ngàn bàn tiệc?"

"Tôi mặc kệ!" Triệu Tiểu Tiên bĩu môi ngang ngược nói.

"Được được được, trước hết không nói đến việc một ngàn bàn này, cô muốn thảm đỏ tám trăm mét, cô dự định là chạy đi hay là dự định đi hết mười phút đồng hồ?"

"..."

Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút. "Đây đều không phải là trọng điểm!"

Doãn Tân một bộ dạng vô cùng kiên nhẫn, nguyện ý lắng nghe. "Vậy trọng điểm là gì?"

"Nơi tổ chức hôn lễ nhất định phải tinh xảo, tôi suy nghĩ một chút, phối màu bạch kim hoặc là phối màu hồng kim..." Triệu Tiểu Tiên dừng một chút. "Thật ra phối màu hắc kim cũng có thể."

"Hắc... hắc kim...?"

"Tiếp đó những phần màu vàng sẽ được dát vàng, mà phải là vàng thật, nhất định không được trông có vẻ là đồ rẻ tiền."

"Vậy cô có tin hay không, sau khi bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người tham dự đều có thể phát tài?" Doãn Tân suy nghĩ, nếu có thời gian ăn cơm không bằng đi giấu vàng.

"Tôi, không, quan tâm!" Triệu đại tiểu thư vẫn là nói những lời này.

Doãn Tân giơ tay lên. "Mời ngài tiếp tục."

Triệu Tiểu Tiên: "Tôi muốn phải chuẩn bị thật nhiều bộ đồ cưới."

Doãn Tân gật đầu nói: "Có thể."

Tân nương tử của mình, có bao nhiêu bộ đồ cưới cũng đều không tính là nhiều. Chỉ cần Triệu Tiểu Tiên mở miệng nói, cái dạng gì mình cũng đều có thể thỏa mãn cô ấy.

Triệu Tiểu Tiên tiếp tục nói: "Một bộ màu trắng thuần khiết, trêи váy phải đính đầy trân châu và kim cương, mạng che mặt phải vừa lớn vừa dài, ít nhất phải năm mét bước đi, vải thì nhất định phải dùng cái loại vừa mềm mại vừa mịn màng, ren phải là cái loại thủ công tốt nhất của Italy..."

Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa nhìn Doãn Tân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó yên lặng mở ra chức năng ghi âm.

Triệu Tiểu Tiên:...

Người này tại sao lại không phản bác nàng một chút nào?

Xem ra còn chưa đến giới hạn.

"Một bộ trang phục truyền thống được thêu thủ công bằng tay, màu sắc phải là màu đỏ truyền thống, nguyên một bộ trang sức bằng vàng ròng, còn phải có chuỗi ngọc trân châu đính tua..."

"Còn mấy bộ lễ phục, nhất định phải được thiết kế độc nhất vô nhị, trêи toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, tôi không muốn kết hôn mà còn phải đụng hàng với người khác. Nhà thiết kế nhất định cũng phải là người đạt giải thưởng gì đó mới được, tốt nhất là đạt được giải nhất..."

Triệu Tiểu Tiên cằn nhằn lải nhải nói một đống, cũng mặc kệ Doãn Tân có nghe lọt lỗ tai hay không, chỉ có mỗi chuyện lễ phục liền nói hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Có vấn đề gì không?" Nói xong câu cuối cùng, giống như mới xem xét đến mặt mũi của Doãn tổng mà hỏi một câu.

Doãn Tân ấn xuống một cái nút, kết thúc đoạn ghi âm, bình thản ung dung nói: "Không có." Cô một bộ dạng hợp tình nói: "Những yêu cầu này nếu như cô không nói, tôi cũng sẽ làm như vậy."

Triệu Tiểu Tiên:...

"Cô có nghe rõ tất cả những điều mà tôi nói hay không?"

Doãn Tân sửng sốt một chút, còn tưởng rằng đối phương đang oán giận bản thân mình không có lắng nghe và ghi nhớ tốt, cô chỉ chỉ một chút vào di động của mình. "Tôi đã ghi âm lại." Cho nên sẽ không quên.

"..."

Triệu Tiểu Tiên tự cổ vũ chính mình, nàng ăn xong cây kẹo bông gòn, lại hứng thú mở ra hai hộp bánh kem vị chocolate, vừa liên tục múc ăn vừa tiếp tục nói.

Doãn Tân mở ra ghi âm, thuận tiện ở mỗi đoạn ghi âm còn ghi chú tiêu đề, tính toán khi quay về sẽ đưa cho Tôn Ngang đem đoạn ghi âm này đánh ra thành chữ, in ra rồi dán lên trêи tường.

Triệu Tiểu Tiên nói từ hôn lễ đến tuần trăng mật, nói từ tuần trăng mật đến cuộc sống sau khi kết hôn, liên quan đến nhà cửa, xe, cùng với chuyện phụng dưỡng bố mẹ và vấn đề nuôi nấng con cái.

Thế nhưng cái chuyện con cái vừa mới bắt đầu, Triệu Tiểu Tiên kịp thời dừng lại, suy nghĩ tỉ mỉ lại cảm giác có chỗ nào không được ổn thỏa —— ai nói mình muốn cùng cái tên quỷ chán ghét này sinh con?!

Ngược lại Doãn Tân luôn lắng nghe với vẻ mặt thỏa mãn, nhưng mà thời điểm Triệu Tiểu Tiên đột nhiên yên lặng, cô cảm giác giống như đang thèm ăn mà lại bị treo miệng, liền ngẩng đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái.

"Thế nào, tại sao lại không nói?"

Triệu Tiểu Tiên hừ một tiếng. "Điều này hủy bỏ."

Doãn Tân chớp chớp mắt, rốt cục có chút phản ứng mà Triệu Tiểu Tiên hy vọng. "Cái gì...?" Cô vội vàng la lên: "Tại sao lại hủy bỏ? Dựa vào cái gì mà chuyện này liền bị hủy bỏ?"

"Không có dựa vào cái gì, tôi không có thích cô, vì sao tôi lại muốn cùng cô sinh con?"

"...Nếu cô không thích tôi, vậy sao cô còn cùng tôi kết hôn?"

Triệu Tiểu Tiên cắn cắn cái muỗng, trừng hai mắt. "Đó là bị cô ép."

"..."

"Trong thỏa thuận cô cũng đâu có viết là phải sinh con?"

"..." Đúng là không có nói đầy đủ là "sinh con", nhưng mà có nói là phải thực hiện nghĩa vụ sau khi kết hôn a.

Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân, từng bước nói: "Nhưng mà, nếu như cô thật sự thích con nít, có thể nhận nuôi một đứa bé nha."

"...Nhìn tôi nhàn rỗi lắm hay sao mà lại đi nhận nuôi con của người khác?"

"Vậy cô có thể ngoại tình, bao dưỡng một tiểu tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, chắc hẳn là có rất nhiều người nguyện ý sinh con cho cô?" Đương nhiên, chủ yếu chính là nếu Doãn Tân ngoại tình, nàng lập tức có thể thẳng thừng đề nghị ly hôn.

Dĩ nhiên Doãn Tân biết người phụ nữ này đang toan tính chuyện gì, quả thật là bị chọc cho cười. "Cô yên tâm đi, con người của tôi luôn một lòng, ứng phó với một người là đủ rồi, không cần phải có thêm cái "tình nhân" này trói buộc."

"Hứ!" Tất nhiên là Triệu Tiểu Tiên không tin lời này, Doãn Tân cũng không biết xấu hổ nói mình luôn một lòng, nếu thật là một lòng thì có thể làm ra cái loại chuyện ép mua ép bán này không?

Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng Doãn Tân chính là cái loại tổng giám đốc bị lãnh cảm?

Rốt cục nghĩ lại mười mấy năm qua, Triệu Tiểu Tiên quả thật từ trước đến giờ chưa từng nghe qua Doãn Tân có thích qua người nào, hay là nói đến chuyện yêu đương.

Nghĩ như vậy quả thật là có khả năng, nếu không mình cũng không đến mức cam tâm muốn cùng cô ta kết hôn a!

Đại khái chính là đối với loại người như Doãn Tân mà nói, hôn nhân cùng tình cảm, vốn dĩ không có bất kỳ ý nghĩa nào?

Ngoại trừ ngoại tình, vậy chỉ còn có bạo hành gia đình. Cho nên nếu mình một lòng muốn ly hôn, chẳng phải là chỉ có thể ép Doãn Tân đối với mình động thủ??

Nếu thật sự là như vậy thì mình nhất định phải làm cho có chừng mực. Chẳng những phải kϊƈɦ thích đến trình độ làm cho Doãn Tân đối với chính mình động thủ, còn không thể kϊƈɦ thích quá mức, lỡ như cô ta tức giận đem mình đánh đến chết thì coi như xong.

Càng không thể đánh vào mặt!

"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Doãn Tân nhìn tiểu nha đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, bộ dạng hận thù sâu sắc và đau khổ tột cùng, thì liền biết trong đầu của Triệu Tiểu Tiên đang âm mưu điều gì không thể giải thích được.

Triệu Tiểu Tiên chau mày. "Có phải cô từng học qua Taekwondo hay là Judo hay không?"

Doãn Tân cũng chọn một cái bánh kem nho nhỏ nhìn thuận mắt đem đến trước mặt. "Karate, cùng với kiếm đạo."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Cái chuyện bạo hành này vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng hơn.

"Vậy cô đi ra ngoài còn mang theo vệ sĩ?"

"Học cái này là để cho thân thể khỏe mạnh, chứ không phải là để đánh nhau."

...Không phải vì đánh nhau, nhưng có thể làm tăng cường độ của bạo lực lên một mức cao hơn nữa.

Triệu Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước bọt, không được, vẫn là ngoại tình hoặc là trực tiếp làm cho Doãn gia phá sản, hai điều này tương đối đáng tin cậy hơn.

"Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Triệu Tiểu Tiên cúi đầu, cố gắng hết sức không để chột dạ. "Để xác định một chút, cô có năng lực bảo vệ tôi hay không."

Ngày thường đều là đối chọi gay gắt, Triệu Tiểu Tiên từ trước đến nay càng không có hảo tâm tín nhiệm chính mình, lúc này lại nghe được đối phương nói ra lời như vậy, Doãn Tân không thể tránh khỏi kinh ngạc một chút, sau đó lại cảm thấy vô cùng vui mừng.

Xem ra bản thân mình ở trong lòng đối phương cũng không phải hoàn toàn là người xấu.

Vì thế Doãn Tân hiếm khi nghiêm túc đứng đắn hứa hẹn: "Cô yên tâm, từ nay về sau, không có bất kỳ người nào có khả năng ức hϊế͙p͙ cô."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

"Nếu như cô cảm thấy không có cảm giác an toàn, tôi cô thể tuyển vệ sĩ cho cô, bao nhiêu người cũng đều được."

Triệu Tiểu Tiên:...

Bệnh tâm thần.

Những lời giả dối như vậy, bản thân mình có tin được hay không a?

Triệu Tiểu Tiên nhịn không được sợ run cả người, mơ hồ cảm giác giống như chính mình nổi lên một thân da gà.

Đặc biệt là khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia của Doãn Tân, cảm giác bản thân mình thiếu chút nữa là bị vẻ ngoài ngụy trang của cô ta đánh lừa.

"Nha." Triệu Tiểu Tiên trả lời một câu cho có lệ, ngay sau đó kỳ kỳ quái quái rũ tròng mắt xuống, thuận tiện nói sang chuyện khác: "Ngày kết hôn đã được ấn định chưa?"

"Còn chưa có." Doãn Tân trả lời đúng sự thật. "Gần đây có hơi bận, trêи thị trường xảy ra chút biến động, công ty nhà cô đột nhiên xảy ra vấn đề cũng là vì chuyện này."

"...Bận như vậy mà cô còn ngồi ở đây ăn bánh kem, uống cà phê."

Doãn Tân mơ hồ cười cười. "Cô tương đối quan trọng a."

"..." Rốt cục Triệu Tiểu Tiên có chút không nhịn được, nàng cảm thấy hiện tại Doãn Tân giống như càng kỳ quái, đặc biệt là miệng đầy những lời nói không thể hiểu được, có phần nhập vai diễn quá sâu.

Vấn đề là Doãn Tân càng làm như vậy, Triệu Tiểu Tiên càng cảm thấy hoảng loạn không thôi.

"Tôi muốn hỏi cô một chút." Triệu Tiểu Tiên sau khi tự mình đấu tranh một hồi lâu, mở miệng nói: "Rốt cuộc là cô vì cái gì mà nhất định phải kết hôn cùng tôi?"

Doãn Tân nghe vậy ngẩn người một chút, muốn nói là "Đương nhiên bởi vì tôi thích cô", nhưng lời đến bên miệng lại phản xạ có điều kiện dừng lại ở bên mép, quả thật là không dám nói ra.

Dù sao có nói thì Triệu Tiểu Tiên cũng sẽ không tin.

Chẳng những là không tin, không chừng còn nhận lại một hồi trào phúng.

Doãn Tân thật sự có chút sợ người phụ nữ này.

Nhưng mà không sao cả, thời gian sau này còn rất dài, cùng ở chung một nhà, mình nhất định sẽ từ từ cho người phụ nữ này biết là mình thật lòng.

Nghĩ đến đây, sau đó chỉ còn lại một sự thản nhiên, nói không đúng sự thật ngược lại còn càng khiến cho người khác tin tưởng: "Cô không biết sao, vì để dễ dàng bắt nạt cô."

"..." Quả nhiên là như thế này!!

Cho nên những điều lúc nãy đều là biểu hiện giả dối!

Triệu Tiểu Tiên nỗ lực nhắc nhở bản thân —— đó là mặc kệ Doãn Tân làm ra bất kỳ hành động nào tốt đối với nàng, hoặc là nói những lời ngon tiếng ngọt gì đó trái lương tâm, thì nhất định phải duy trì lý trí, kiên quyết không được để mắc mưu!

-------------------------

Ngày --

P/S: Con đường chinh phục vợ của Doãn tổng còn gian nan lắm

Truyện Chữ Hay