Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

chương 6: có phải cô cũng thích tôi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói Triệu Tiểu Tiên là người không có EQ, không có đầu óc thì cũng không phải gọi là chê bai, nhưng đổi sang một góc độ khác để nhìn, mỗi khi nhắc đến tiền thì đều tính toán rất kỹ càng. Doãn Tân đối với chuyện này mặc dù biết rất rõ nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ còn cách đấm ngực dậm chân, không có cách nào mở miệng.

Doãn Tân tâm tình phức tạp sờ sờ lỗ tai. "Cô nói cái gì?"

Doãn Tân dám hỏi lại một lần, Triệu Tiểu Tiên liền dám đáp lại một lần. "Lại đưa thêm một tỷ." Nàng không hề cảm thấy đây là gánh nặng mà lặp lại nói. "Cô cũng có thể đem cuộc hôn nhân này gia hạn thêm một năm, thêm một trăm năm, tôi tuyệt đối không có ý kiến!"

Doãn Tân:...

Nói đến đây, Doãn Tân đột nhiên cảm thấy nếu nói Triệu Tiểu Tiên không có đầu óc cũng không hẳn là đúng.

Doãn Tân giơ tay sờ sờ cái mũi, giống như đang suy nghĩ gì đó. "Hai trăm triệu."

Triệu Tiểu Tiên: "Tám trăm triệu!"

Doãn Tân: "...Nhiều nhất là ba trăm triệu!"

Triệu Tiểu Tiên: "Sáu trăm triệu thành giao!"

"..." Doãn Tân nhắm mắt lại hít sâu, tĩnh tâm ngồi trêи ghế, hai phút sau vẫn là ngẩng đầu hướng lên lầu, âm trầm kêu một tiếng. "Tôn Ngang!"

Bị Tổng giám đốc kêu tên, thư ký Tôn cả người đổ mồ hôi lạnh sau đó xuất hiện ngay góc cầu thang lầu hai. "Tổng giám đốc, cô gọi tôi?"

Doãn Tân cắn môi muốn nói lại thôi, không cam lòng giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy mong đợi không tha của Triệu Tiểu Tiên đành nghiến răng nghiến lợi nói. "Đem bản thỏa thuận sửa lại một chút."

Năm phút đồng hồ sau, thư ký Tôn cầm bản thỏa thuận mới đã đánh lại đi xuống lầu.

Triệu Tiểu Tiên cẩn thận xác nhận lại một chút số tiền sính lễ năm tỷ sáu trăm triệu, sau đó hào phóng ký tên của mình ở phía dưới cùng.

Thuận tiện ngâm nga một khúc ca: "Năm mươi dân tộc, năm mươi đóa hoa~"

Không biết vì cái gì, trong lòng Doãn Tân đột nhiên trào ra một tia hối hận.

Có phải là mình bị thua thiệt hay không a?

Doãn Tân cùng Triệu Tiểu Tiên từ sơ trung chính là bạn học cùng lớp, quan hệ đấu đá nhiều năm như vậy, đặc biệt xác định một chuyện chính là, cái người Triệu Tiểu Tiên này trong đầu không có bất kỳ quan niệm gì về tình yêu, từ trước đến nay cũng không gặp qua người nào có thể làm cô ấy thích, tự nhiên càng không có nói qua cái gì gọi là yêu đương.

Điểm này đối với Doãn Tân mà nói là một chuyện vô cùng đáng mừng, nhưng không có nghĩa là nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đem bán chính mình như vậy xong còn có tâm tình bình thường ngâm nga hát, cô một chút kinh ngạc cũng không có.

Doãn Tân vươn tay nhận lấy bản thỏa thuận Triệu Tiểu Tiên đưa qua sau khi đã ký tên xong, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua chữ ký nghiêng nghiêng ngả ngả của đối phương.

"Đưa chi phiếu cho tôi." Triệu Tiểu Tiên giơ tay lên nói.

Doãn Tân lại đem chi phiếu năm tỷ cùng với một tờ chi phiếu mới ghi sáu trăm triệu đưa cho Triệu Tiểu Tiên.

Triệu Tiểu Tiên kiểm tra con số một chút, sau khi cảm thấy mỹ mãn mới nhét vào túi tiền.

Có thể là do nội dung "bị bạo hành có thể lập tức đề nghị ly hôn" ở trong bản thỏa thuận làm cho bản thân có tự tin, cảm thấy cho dù thế nào đi nữa thì Doãn Tân nhất định sẽ nghĩ cách ức hϊế͙p͙ mình, cũng sẽ không liên quan gì đến an toàn cuộc sống, cho nên nghĩ lại cũng không có gì phải sợ.

Còn nữa, thỏa thuận cũng không có nói là bị ủy khuất thì không thể về nhà mẹ đẻ.

Cho nên đoạn hôn nhân này ngoại trừ phải thường xuyên cùng Doãn Tân chạm mặt, thật ra những phương diện khác cũng không có gì đặc biệt.

Rốt cuộc bản thân mình thu về được một tòa nhà, còn kiếm lời được mấy trăm triệu tiền tiêu vặt.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên càng bình tĩnh, trong đầu của Doãn Tân càng không nhịn được mà xuất hiện một suy nghĩ không đúng nào đó.

Doãn Tân do dự trong chốc lát, vẫn là không chịu được hỏi. "Cô có phải hay không..."

Triệu Tiểu Tiên giương mắt nhìn Doãn Tân. "Cái gì?"

Doãn Tân xoa xoa đôi mắt. "Cũng thích tôi?"

Triệu Tiểu Tiên không chú ý đến cái chữ "cũng" kia, khóe miệng đơn thuần kéo lên cười nhạo một tiếng. "Mau tỉnh lại! Bây giờ là ban ngày."

Doãn Tân: "..." Xem như là mình chưa hỏi.

Lúc trước còn nói chắc chắn là bị mình vũ nhục, nói hôn nhân là phải nghiêm túc, lại còn vừa khóc vừa nháo, bây giờ cầm tiền nhưng một chút ủy khuất cũng không có.

Cũng phải, năm tỷ sáu trăm triệu tiền sính lễ, cả thế giới này sợ là không thể tìm được người thứ hai coi tiền như rác giống như mình.

Doãn Tân điều chỉnh tâm trạng lại một chút. "Thỏa thuận có nói, trong vòng hai ngày phải đi đăng ký kết hôn."

"Nha." Triệu Tiểu Tiên đáp lại, nàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, không biết đang nhắn tin với ai mà hết sức chăm chú.

Doãn Tân muốn nhìn cũng không được, đơn giản là mặc kệ Triệu Tiểu Tiên. "Cô có nghe thấy tôi nói chuyện hay không?"

"Nghe rồi." Triệu tiểu thư không kiên nhẫn nói. "Ngày mai đi, hôm nay không được."

"Tại sao lại không được?" Hiện tại mới hơn mười giờ sáng, hơn nữa đúng lúc hôm nay mình được nghỉ ngơi. Phải biết rằng bản thân là tổng giám đốc, mỗi ngày vội muốn chết, những ngày được nghỉ ngơi thì không được nhiều lắm.

Triệu Tiểu Tiên nhắn tin xong liền gửi đi, trêи mặt hiện ra tươi cười không dễ phát hiện. "Hôm nay có hẹn."

"Có hẹn?" Bây giờ là lúc nào mà nữ nhân này còn có tâm tình hẹn người khác đi ra ngoài chơi?

Triệu thị không phải đang bị thương nặng hay sao? Triệu Tiểu Tiên không nên bởi vì bị bức hôn mà cảm thấy thương tâm khổ sở, buồn bực không vui hay sao?

Triệu Tiểu Tiên cất điện thoại di động, nhìn về phía Doãn Tân. "Đúng vậy, buổi chiều phải cùng Đồng An đi xem phim."

Doãn Tân:?!

Lại là Lạc Đồng An!

"Cô có nhớ bản thỏa thuận vừa mới ký viết cái gì hay không?" Không được ngoại tình!!

Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút: "Chắc là không có cấm cùng khuê mật đi xem phim chứ?"

Doãn Tân: "..."

"Được rồi, tôi đi trước đây." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền đi. "Ngày mai đến nhà tôi đón tôi."

"Tôi..." Doãn Tân khống chế không siết chặt nắm tay, muốn đuổi theo nói gì đó, kết quả trong chớp mắt người đã muốn chạy đến cửa, chỉ đành phải đổi giọng nhấn mạnh nhắc nhở: "Làm phiền cô thu dọn tốt hành lý! Chậm nhất là ngày mai phải dọn vào đây!"

"Đã biết đã biết!" Triệu Tiểu Tiên nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Doãn Tân tự mình bình tĩnh năm phút đồng hồ, sau đó mới đặt ʍôиɠ xuống trở lại sôpha.

Doãn Tân lúc này mới chú ý đến Tôn Ngang vẫn luôn đứng ở một bên không dám lên tiếng, đối phương bị cô nhìn như vậy ngay lập tức cũng không thể giả vờ tàng hình được nữa, mở miệng liền nói: "Chúc mừng tổng giám đốc, chúc mừng tổng giám đốc..."

Doãn Tân giơ tay cắt ngang Tôn Ngang, vừa đưa tay xoa xoa ngực vừa hỏi. "Có phải tôi bị thua thiệt rồi hay không?"

"...Không có không có." Tôn Ngang cẩn thận từng ly từng tí khích lệ. "Chân ái là vô giá, chân ái là vô giá."

Đi mà chân ái của cậu!

"Cậu nhìn thử xem cái dáng vẻ kia của cô ấy! Có phải cô ấy cảm thấy tiền của tôi đều là gió lớn thổi đến hay không? Há miệng liền đòi một tỷ?" Doãn Tân chỉ về hướng cửa lớn. "Tiền của tôi dễ kiếm như vậy sao?"

Thư ký Tôn: "..."

Tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều biết, tiền của Doãn tổng đại khái là khó lấy nhất, có thể là do cô ấy quá thông minh và nhạy bén, hay là muốn kiếm chút tiện nghi từ Doãn tổng, quả thật là một chuyện khó khăn giống như lên trời.

Kết quả thì sao, Triệu đại tiểu thư này, vừa mở miệng một cái là có thể lấy được sáu trăm triệu bỏ túi.

Còn chưa tính đến năm tỷ tiền sính lễ tự mình đưa đến cửa.

Haizz!

Đáng giận nhất chính là, mình đã làm tới bước này rồi, vậy mà Triệu Tiểu Tiên cũng không có một chút xíu nào lĩnh ngộ được là bởi vì mình thích cô ấy!

"Được rồi!" Cứ rối rắm như vậy cũng không có kết quả, chính mình tạo nghiệt dù sao cũng không có con đường khác để đi. Doãn Tân đứng dậy, kéo kéo một chút góc áo. "Thay quần áo, chúng ta đến công ty."

"Đến công ty? Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao?"

"Ngày mai lại nghỉ."

----------------------

Ra khỏi cửa lớn Doãn gia, Triệu Tiểu Tiên trước tiên đi một chuyến đến công ty, mấy ngày nay bởi vì liên quan đến vấn đề tài chính, Triệu Đông Tuyền hầu như là không có trở về nhà, còn mẹ thì luôn chạy qua đây, sắc mặt đều tiều tụy không ít.

Nhưng khi Triệu Tiểu Tiên đi chuyến này, còn chưa kịp gặp Triệu Đông Tuyền thì đã đụng phải Triệu Hiểu Du.

Trước thời điểm gặp mặt, Triệu Hiểu Du đang nhíu mày phân công công việc cho cấp dưới, kết quả là vừa mới nói xong liền nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên mang theo túi xách, một bộ dáng nhàn nhã không phù hợp với không khí khẩn trương của công ty.

"Có việc thì đi làm trước đi." Triệu Hiểu Du sau khi dặn dò xong nhân viên, sắc mặt không mấy thân thiện mới cất bước chân đi đến gần đây.

"Cô đúng là làm được chuyện tốt." Triệu Hiểu Du đi thẳng vào vấn đề, chỉ trích nói.

Triệu Tiểu Tiên mặc dù vẫn luôn tự trách bản thân, nhưng cũng không phải là loại người để cho người khác chỉ trích. Nàng nâng cằm lên, không chút lúng túng nhìn thẳng vào gương mặt của người con gái có sáu bảy phần giống mình. "Tôi làm sao?"

"Cô đã làm gì, còn muốn tôi lặp lại một lần nữa?"

Triệu Tiểu Tiên không phục cắn cắn môi. "Tôi thừa nhận là tôi có làm sai một chút chuyện, nhưng chuyện của công ty không có liên quan gì đến tôi."

"Không có liên quan?" Triệu Hiểu Du cười lạnh nói: "Nếu không phải là do cô tùy hứng náo loạn mua cái tòa nhà kia, còn dùng giá cả như vậy để mua, tài chính của công ty hiện tại cũng không đến mức không xoay vòng được!"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Triệu Hiểu Du: "Bây giờ mà cô còn có mặt mũi để đến đây, đến làm gì, muốn gây thêm phiền phức hay sao?!"

"Tôi đến để giải quyết vấn đề!" Lông mi của Triệu Tiểu Tiên rũ xuống, nhưng vẫn mạnh mẽ kiên cường nói.

Triệu Hiểu Du giống như là nghe xong một chuyện cười. "Dựa vào cô? Cô có thể giải quyết được vấn đề?"

Triệu Tiểu Tiên trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Du. "Chuyện bản thân tôi làm sai, tôi sẽ tự mình giải quyết! Nhưng còn cô, ba đem công ty giao cho cô, vậy mà cô lại quản lý như vậy sao?"

"Tôi..."

"Không nói đến chuyện lần này, lúc trước cô phạm bao nhiêu lỗi lầm, cô không biết xấu hổ hay sao?" Trong mắt Triệu Tiểu Tiên tràn đầy ghét bỏ. "Thật sự là quá tệ."

So sánh như vậy, đột nhiên cảm thấy kỳ thật Doãn Tân vẫn rất lợi hại, ít nhất xác thật là lợi hại hơn rất nhiều so với nữ nhân Triệu Hiểu Du này.

Triệu Hiểu Du: "Cô!!"

Hoàn toàn không thèm để ý đã đem tỷ tỷ nhà mình tức giận thành cái dạng gì, thấy tốt thì thôi, hơn nữa cũng không có ý định hiếu chiến, ngay sau đó Triệu Tiểu Tiên liền từ bên cạnh Triệu Hiểu Du rời đi.

Nhưng hiển nhiên Triệu Hiểu Du không định cứ như vậy mà bỏ qua, cô hướng về phía Triệu Tiểu Tiên nói. "Cô thì biết cái gì, đúng là nói mà không thấy đau eo, cô có từng quản lý công ty sao!" Triệu Hiểu Du có chút tức giận thở hổn hển. "Chê tôi quản lý không tốt? Có bản lĩnh thì sau này cô đừng có tiêu xài tiền trong nhà đi!"

Đã đi xa, Triệu Tiểu Tiên nghe vậy đặc biệt quay đầu lại. "Dựa vào cái gì mà tôi không được xài? Công ty là của ba, cũng không phải là của cô!" Nàng hướng về phía Triệu Hiểu Du lè lưỡi, sau đó quay đầu nhanh chóng chạy đi.

Triệu Hiểu Du siết chặt nắm tay, mãi cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất cũng không có lập tức thu hồi tầm mắt.

Nha đầu thối, cứ chờ xem!

---------------------------

Ngày --

P/S: Cực khổ edit mà mọi người đọc xong lại không vote. BUỒN !!!

Truyện Chữ Hay