Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

chương 37: chúc mừng doãn tổng, cơ thể rất tốt, chỉ là đang mang thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái phản ứng này, chính xác là không thể nghi ngờ.

Triệu Tiểu Tiên quả thật là vừa nén giận lại vừa bất đắc dĩ, nếu đổi lại là thời điểm Doãn Tân đang tốt đẹp, cho dù như thế nào nàng cũng phải náo loạn với cô ấy một trận không thôi.

Doãn Tân sinh bệnh đúng là lợi hại, sinh đúng ngay cái thời điểm mấu chốt.

Ngoài ý muốn phát hiện đối phương không những không có chấp nhất không buông, ngược lại còn tiếp tục đút cho cô ăn, Doãn Tân nghi ngờ, hai mắt lại lén lút nhìn Triệu Tiểu Tiên.

Cuối cùng ngược lại là bản thân mình không thể giữ được bình tĩnh trước, yếu ớt hỏi: "Cô không tức giận?"

"Đương nhiên là tôi tức giận a!" Kết quả không hỏi thì còn đỡ, vừa hỏi xong giống như là cho Triệu Tiểu Tiên một cơ hội để mở miệng phát tiết: "Cô đây là, trắng trợn lừa hôn!"

"Không có không có!" Doãn Tân nghiêm trang cãi lại, nói: "Tôi cũng không biết cô sẽ đấu giá..."

"Cô không biết?" Triệu Tiểu Tiên bắn ra nghi ngờ, lập tức chất vấn.

Doãn tổng chột dạ né tránh ánh mắt. "Đoán được một chút, cũng tính sao?"

"Cắt!!" Triệu Tiểu Tiên nói: "Tôi thấy cô đoán rất là chính xác! Còn ăn đến vô cùng gắt gao!"

Doãn Tân không khỏi cười nói: "Cô nói như vậy tôi có thể không thừa nhận. Muốn nói ăn đến gắt gao, không phải là tôi bị cô ăn đến gắt gao hay sao?"

"..."

Lời nói âu yếm đột nhiên xuất hiện không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ kia của Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức liền đỏ đến một mảng. "Há miệng, lo ăn cháo của cô đi."

Doãn Tân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên, mở miệng lại không cắn cái muỗng, mà trước tiên là tìm đường lui cho mình. "Lần này nếu như tôi không có chuyện gì, cô có thể đừng so đo hiềm khích trước đây hay không, đem chuyện này quên đi hết? Mặc kệ nói thế nào, dự định ban đầu của tôi vẫn rất thuần khiết."

"Dựa vào cô? Thuần khiết?"

Doãn Tân thừa nhận vô cùng sảng kɧօáϊ: "Ân."

Triệu Tiểu Tiên há miệng muốn nói không được, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở về, miễn cưỡng thỏa hiệp nói: "Xem biểu hiện của cô đã."

Kết quả kiểm tra chắc là không bao lâu nữa sẽ có, nếu như Doãn Tân không có việc gì, vậy thì nàng không chỉ đơn giản buông tha cho cô ấy như vậy. Nếu như là có việc...

Triệu Tiểu Tiên ngược lại cũng không hy vọng Doãn Tân thật sự xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng tạm thời nàng cũng không so đo, dường như Doãn Tân lại không hài lòng, nắm lấy tay nàng cũng không buông ra. "Còn nữa..."

Triệu Tiểu Tiên:?

"Nếu như tôi không có việc gì, vậy thì sau này..." Doãn Tân lại cân nhắc mở miệng: "Sau này cô có thể, cùng tôi chung sống hòa thuận hay không?"

Triệu Tiểu Tiên nghe vậy bản thân cứng đờ, chớp chớp đôi mắt to nhìn Doãn Tân.

Thật ra hiện tại các nàng cũng coi như là chung sống hòa thuận, cũng không có đối chọi gay gắt như lúc ban đầu, hãm hại lẫn nhau oán giận lẫn nhau gì đó, nhưng cũng giống như không có đường đường chính chính, cứ giao tiếp với nhau như vậy, cứ nói rõ ra hết như vậy, cuộc sống sau này nên sống chung với nhau như thế nào.

Thật giống như tất cả mọi thứ đã được lên kế hoạch kỹ càng, cuối cùng chỉ còn lại một lớp giấy cửa sổ mỏng manh, cứ chọc thủng là được.

Triệu Tiểu Tiên đồng thời nhìn Doãn Tân, trong lòng xuất hiện ɖu͙ƈ vọng vô cùng mãnh liệt muốn gật đầu, cái loại cảm giác này sau khi trải qua sự cân nhắc của lý trí, gần như đã phát triển thành bản năng hành động rồi.

Đương nhiên là được, cuộc sống của thiếu phu nhân Doãn gia vô cùng xa xỉ, còn có một người đối với bản thân mình rất tốt, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

"Cô... thật sự thích tôi sao?"

"Tôi thích cô." Doãn Tân buột miệng thốt ra, cái này gần như là lần đầu tiên cô chính thức đối mặt, kiên định thổ lộ như vậy. "Phải nói là, tôi rất yêu cô."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

"Không tin sao?"

Thật ra cũng không phải là không tin, chính là không hiểu rõ, Triệu Tiểu Tiên lại hỏi: "Thích tôi cái gì?"

"Không biết." Doãn Tân lắc lắc đầu, vấn đề này hình như cũng gây khó khăn cho cô rất lâu rồi. "Đại khái là, ngốc đến đáng yêu đi."

"Cô mới là ngốc!"

"Được được, tôi ngốc, tôi ngốc cũng đúng." Doãn Tân nói: "Vậy cô đáp ứng tôi."

Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân, tuy rằng có đáp ứng hay không cũng không quan trọng, nhưng hình như là vì để cho Doãn Tân hơi yên tâm một chút hoặc là có thể làm cho cô ấy cao hứng một chút, Triệu Tiểu Tiên vẫn rất trịnh trọng gật đầu một cái. "Ân."

Doãn tổng trong nháy mắt mừng rỡ giống như là một đứa trẻ, thiếu chút nữa hưng phấn đến nỗi muốn khoa tay múa chân. "Vậy đến lúc đó chúng ta lại có em bé, sau đó..."

Lời còn chưa nói xong, có người gõ gõ cửa phòng bệnh.

Cấp bách muốn biết được kết quả kiểm tra của Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức đứng dậy đi ra cửa. "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Cầm bản báo cáo kiểm tra trong tay, bác sĩ kéo xuống khẩu trang đang đeo ở trêи mặt, lộ ra một gương mặt thoạt nhìn giống như... còn rất vui vẻ?

Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy có chút không hiểu, mãi cho đến khi đối phương mở miệng liền bắt đầu chúc mừng. "Chúc mừng a, chúc mừng hai vị."

Triệu Tiểu Tiên:??

Doãn Tân:??

"Cơ thể của Doãn tổng không có bất kỳ vấn đề gì, sở dĩ bị như vậy, là bởi vì..."

Triệu Tiểu Tiên nín thở chờ đợi, rõ ràng tốc độ nói chuyện của đối phương không hề chậm nhưng giống như nghe vào trong lỗ tai này, mỗi một chữ đều được kéo rất dài, rồi sau khoảng thời gian giống như là rất lâu, rốt cục liền nghe được ba chữ cuối cùng quan trọng kia —— "Đang mang thai".

Triệu Tiểu Tiên:?!

Doãn Tân:??!!

Triệu Tiểu Tiên sờ sờ lỗ tai: "Cô ấy... cô ấy bị làm sao??"

Doãn Tân: "Tôi...??"

Bác sĩ nhìn hai người bên trong phòng bệnh, từng người từng người một chết lặng vô cùng kịch liệt, hết sức kiên nhẫn nói lại một lần nữa: "Doãn tổng đang mang thai, chúc mừng hai vị."

"Ông đang nói cái gì vậy, cô ta làm sao có thể mang thai?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nói, Doãn Tân sau lưng cô có người ở bên ngoài?

Nghĩ đến đây, Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt không thể tin được quay đầu lại nhìn cái người phụ nữ kia ở trêи giường còn ngỡ ngàng hơn cả mình, rồi sau đó trong nháy mắt gián tiếp nhận được tín hiệu, Doãn Tân khẩn trương đến mức ngay cả từ ngữ rất nhanh liền bị rối loạn. "Tôi... tôi không phải... tôi không có... cô đừng suy nghĩ lung tung, khẳng định là, bị nhầm lẫn..."

Bác sĩ hiển nhiên còn chưa hiểu được rõ ràng tình huống. "Sẽ không lầm, báo cáo kiểm tra lần này của cô, vô cùng chính xác." Doãn Tân là đại cổ đông của bệnh viện, các loại kiểm tra đều là đi theo con đường của khách VIP, cái này nếu như là làm sai, những người như bọn họ còn không muốn ném bát cơm đi?

Triệu Tiểu Tiên vươn tay đem bản báo cáo cầm lại đây, nghiêm túc xem một lần, ở bên trêи có một chuỗi dài cái ký hiệu số liệu, tuy rằng nàng một cái đều không hiểu, nhưng mà có một cái con dấu màu đỏ cực lớn ở bên trêи mà nàng vẫn nhận thức được —— xác nhận mang thai.

Triệu Tiểu Tiên nắm chặt bản báo cáo kiểm tra ở trong tay, theo bản năng bắt đầu run rẩy, sau đó nhìn về phía Doãn Tân hỏi một vấn đề làm cho bác sĩ mất luôn ý thức. "Con của ai?!"

Bác sĩ:...?

Ngay lúc này nội tâm của Doãn Tân đã phức tạp đến mức độ không hề thấp hơn so với Triệu Tiểu Tiên. "Tôi không biết a..." Quan trọng nhất chính là, làm sao cô có thể mang thai??

Bác sĩ:...??

Không nói đến chuyện ngoại trừ Triệu Tiểu Tiên ra, Doãn Tân không có cùng bất kỳ người khác phát sinh qua cái quan hệ không chính đáng nào, cho dù là cô cùng Triệu Tiểu Tiên, vậy cũng chỉ có hai lần như thế kia, hơn nữa cả hai lần cô đều rất bị động, càng đừng nói đến chuyện uống thuốc trước.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lúc này căn bản cái gì cũng không nghe lọt tai, nàng vừa ủy khuất lại vừa căm phẫn đem báo cáo kết quả kiểm tra tức giận ném lên giường của Doãn Tân. "Doãn Tân, cái tên hỗn đản này! Vương bát đản!!"

"Tôi...??"

"Đồ lừa đảo!!" Vừa rồi còn nói cái gì mà, sau này còn sinh hoạt yên bình, lại còn muốn có đứa con?

Phi ——!!

Sau lưng còn không biết cùng người khác làm loạn như thế nào, hiện tại ngay cả em bé cũng có, còn như vậy mà lừa nàng.

Triệu Tiểu Tiên càng nghĩ càng ủy khuất, nàng thật vất vả mới hạ quyết tâm chuẩn bị tốt, kết quả lại bị người khác chơi đùa.

Bác sĩ vừa nhìn thấy tình hình không đúng, yên lặng chạy ra ngoài như ngựa không dừng vó.

Sau khi cửa đóng lại, oán khí của Triệu Tiểu Tiên tựa hồ càng lúc càng mạnh mẽ, nếu không phải hiện tại nhìn thấy Doãn Tân còn nằm ở trêи giường, không đảm bảo sẽ không đem cái nắm đấm nhỏ đập lên trêи người của đối phương.

"Cô trước hết bình tĩnh bình tĩnh..."

"Tôi bình tĩnh cái rắm a! Cô ngay cả con cũng đã có với người khác, cô còn muốn trêu chọc tôi!"

Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Tôi không có!"

"Không có, vậy thì trong bụng cô là cái gì đây?" Triệu Tiểu Tiên vừa nước mũi vừa nước mắt, còn rất nỗ lực muốn kiềm chế. "Cô nói đi, có phải cô thật sự cùng Du Lý diễn giả thành thật rồi hay không?"

Doãn Tân: "... Sao có thể?"

Doãn tổng rất đau đầu, nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên tức giận suy nghĩ lung tung, trong lòng cô cũng không hề dễ chịu, cứ khăng khăng làm ầm ĩ khiến cho Doãn Tân trong một lúc không thể suy nghĩ để đưa ra lời giải thích hợp lý.

Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao xuất hiện?

Doãn tổng không nhịn được sờ sờ cái bụng nhỏ còn đang bằng phẳng của mình, thật ra với tình hình trước mắt, cô không muốn tin mình thật sự đã mang thai cũng không được, ngoại trừ cái chữ viết to chói lọi ở trêи bản báo cáo kiểm tra, cả ngày hôm nay cô có đủ các loại phản ứng rất giống với triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai.

Nói đến triệu chứng...

Doãn Tân giống như là đột nhiên nhớ đến cái gì.

Cái buổi tối kia Triệu Tiểu Tiên có mưu đồ muốn cùng mình mang thai em bé, không chỉ riêng Triệu Tiểu Tiên có thái độ khác thường, vừa nhiệt tình lại vừa chủ động bò vào trong chăn của cô, bản thân mình ngày đó cũng rất kỳ quái.

Nói ví dụ như, buổi tối hôm đó sau khi về đến nhà, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi lại không thoải mái, lúc đó còn không biết là vì cái gì, hiện tại suy nghĩ lại...

Doãn Tân đột nhiên bắt lấy tay nhỏ của Triệu Tiểu Tiên, cái người còn đang phát điên la lối khóc lóc ầm ĩ. "Tôi hỏi cô, cô uống thuốc như thế nào?"

Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt buồn bực, bộ dạng không kiên nhẫn. "Thuốc gì?"

"Thuốc mang thai."

Triệu Tiểu Tiên mở to mắt, oán niệm nhìn Doãn Tân. "Thì hòa tan vào trong nước trà a!"

Trong đầu của Doãn Tân nhanh chóng chuyển động, cẩn thận thăm dò mỗi một cái chi tiết nhỏ ở bên trong ký ức, cuối cùng đưa ra một cái kết luận. "Là cái ly trà lài kia?"

Có lẽ là bởi vì cái buổi tối hôm đó đối với cả hai người đều hết sức đặc biệt, cho nên mặc dù đã trôi qua một khoảng thời gian, nhưng có một số việc vẫn có thể rõ ràng ở trước mắt.

Ngay cả với Triệu Tiểu Tiên, cái loại người luôn luôn không có trí nhớ mà nói, cũng có thể dễ dàng nhớ lại từng chút một. "Đúng vậy." Triệu Tiểu Tiên nói, quả thật là nàng đã bỏ thuốc vào trong ly trà lài.

Doãn Tân đột nhiên giơ tay, thoạt nhìn vô cùng ảo não, giơ tay che trán.

Doãn Tân còn nhớ rõ, cái ly trà lài mà cô uống buổi tối ngày hôm đó hương vị thật sự chẳng ra gì, lúc ấy không để ở trong lòng, cảm thấy có thể là do người hầu sốt ruột hoảng hốt nên sai lầm, bây giờ suy nghĩ lại, hình như đã hiểu ra rồi.

"Làm sao vậy?" Triệu Tiểu Tiên còn không hiểu được. "Cái này cùng ly trà lài có quan hệ gì?"

Doãn Tân nhắm mắt lại. "Cô kêu Tôn Ngang đi vào đây."

"...Cái này lại cùng Tôn Ngang có quan hệ gì?"

Doãn Tân hít sâu nói: "Cái ly trà mà cô pha kia, rất có thể đã bị tôi uống."

"Sao có thể chứ? Lúc ấy tôi pha xong liền đặt ở trêи bàn, sau đó..."

Triệu Tiểu Tiên đang nói đột nhiên yên lặng, đôi mắt không hiểu sao lại bắt đầu trừng lớn.

Đúng rồi, lúc ấy nàng có đi nhà vệ sinh một chuyến, thời điểm sau khi trở về còn cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì mà cái ly thủy tinh có miệng lớn như vậy, qua hơn mười phút rồi mà một chút cũng không có nguội.

Hơn nữa, ngày đó nàng pha trà còn rất thơm nồng và vừa miệng, quả thật là phát huy vượt xa so với tiêu chuẩn bình thường.

Thật là có chút không thích hợp như vậy.

Nghĩ đến đây Triệu Tiểu Tiên liền nghe lời xoay người đi đến cửa, mở cửa kêu Tôn Ngang đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở trêи hành lang đi vào bên trong.

"Cái ly trà lài kia?" Tôn Ngang ngáp một cái, vẻ mặt giống như là mới tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, hiển nhiên đã bỏ lỡ một đoạn vừa rồi bác sĩ đến chúc mừng, cho nên còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Ngang gãi gãi đầu, hồi tưởng lại rồi nói: "Lúc ấy khi tôi đi vào phòng ăn... Nha, đúng rồi, lúc ấy liền có một ly trà lài đã pha xong đặt ở đó, tôi trực tiếp mang đến cho cô."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Tôn Ngang không rõ nguyên do nói, vì phủi sạch hiềm nghi không biết còn cố tình giải thích thêm: "Lúc ấy tôi có hỏi người giúp việc rồi, chắc là pha cho cô... có vấn đề gì sao?"

Thời điểm lời vừa nói xong, Triệu Tiểu Tiên đã cắn đầu ngón tay quay người đi, bắt đầu yên lặng đối mặt với bức tường trắng. Lúc này mới suy nghĩ lại một chút, bản thân mình vừa rồi đòi sống đòi chết, bộ dáng hung dữ la lối khóc lóc, bây giờ chỉ hận không tìm được một cái hố để đem chôn bản thân mình.

Doãn Tân nhìn bóng dáng tiểu nha đầu kia đang tự kỷ, mặc dù sự bất đắc dĩ cùng buồn phiền ở trong lòng chưa có gạt bỏ hết, nhưng tốt xấu gì cũng đã giải trừ được một cái hiểu lầm muốn đòi mạng với Triệu Tiểu Tiên, xem như đây là một điều đáng vui mừng.

Sau khi vui mừng xong mới quay đầu lại, âm u trừng mắt liếc nhìn Tôn Ngang một cái, trừng cho đến khi từ đầu đến chân của đối phương giống như những quân cờ domino lần lượt run cầm cập một lần.

Tôn Ngang nuốt nước miếng, ánh mắt vô tình nhìn thấy bản báo cáo kết quả kiểm tra ở trêи giường của Doãn Tân, giống như là muốn đánh vỡ một chút bầu không khí quỷ dị ở trước mắt, thuận tiện đổi đề tài, vì thế vô cùng quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc, cơ thể của cô không có việc gì chứ?"

Nghe vậy, Doãn tổng vô cùng tri kỷ đem tờ kết quả kiểm tra đưa qua, Tôn Ngang mờ mịt đưa tay nhận lấy, nhân tiện cũng bị bốn chữ to lớn "Xác nhận mang thai" kia dọa cho đến mức muốn phát ngốc.

"Mang thai?!" Tôn Ngang khϊế͙p͙ sợ nói: "Tổng giám đốc, cô..."

Tôn Ngang còn chưa kịp nói hết lời, Doãn Tân lại một lần nữa lạnh lùng mở miệng: "Là tháng trước, hay là tháng trước nữa, tôi trừ nửa tháng tiền thưởng của cậu đúng không?"

Tôn Ngang: "Ân..."

Doãn Tân giống như đang suy tư. "Chuyện đó là tôi không đúng, có chút thiếu suy xét."

Tôn Ngang đột nhiên cảm thấy mê muội, nhưng ngoài miệng vẫn là vô cùng khéo léo đưa đẩy: "Không không không, là tôi sai, nên như vậy nên như vậy..."

Doãn Tân nhìn Tôn Ngang một cái. "Là nên trừ sạch sẽ mới đúng!!"

Tôn Ngang: "...!"

Thư ký Tôn chết cũng không biết bản thân mình tại sao lại chết, vốn dĩ tận đáy lòng còn các loại ủy khuất oán thầm, bà chủ tại sao lại có thể âm tình bất định không nói lý lẽ như vậy, động một chút là trừ tiền thưởng của mình.

Mãi cho đến khi đi sâu vào tìm hiểu, lý giải được chân tướng của sự việc, thư ký Tôn cảm động đến rơi nước mắt, tự kiểm điểm lại bản thân, bà chủ vẫn là bà chủ đáng kính, không chỉ không có trừ tiền thưởng của mình, cũng không có trực tiếp kêu mình xách giỏ rời đi.

"Tôi sai rồi..."

Tôn Ngang sau khi nói xin lỗi xong, vô cùng đau đớn lui ra ngoài, lúc này Triệu Tiểu Tiên cũng từ đối diện với bức tường trắng xoay người lại, cúi đầu nhỏ giọng nói đến gần như không thể nghe thấy.

Doãn Tân nhìn cái bộ dạng này của Triệu Tiểu Tiên quả thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nói đến cùng chuyện này cũng không thể trách Triệu Tiểu Tiên, hoặc là nói cũng không thể trách bất kỳ người nào. Chỉ có thể nói là do ông trời thích trêu đùa cô, mọi việc cứ như là một sự nhầm lẫn to lớn khiến cho bản thân Doãn Tân cũng không còn sức lực nào để phản bác.

Nghĩ lại lúc ấy Triệu Tiểu Tiên hỏi cô có thể có em bé hay không, cô còn đặc biệt tin tưởng vững chắc nói là sẽ có, bây giờ thật sự đã có rồi, nhưng mà người sinh lại biến thành bản thân mình.

Nhớ lại Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày như ngồi trêи đống lửa trông ngóng cái bụng của chính mình có thể có chút phản ứng, bản thân mình còn khuyên bảo cô ấy đủ đường, nhưng trêи thực tế bụng của Triệu Tiểu Tiên mà có động tĩnh mới là lạ, cái viên thuốc kia căn bản không có vào bụng cô ấy.

...Hồi tưởng lại tất cả mọi việc, ngay đến bản thân Doãn Tân còn cảm thấy rất buồn cười, thời điểm ở bệnh viện khi cô biết được Triệu Tiểu Tiên đã uống thuốc thì đã kϊƈɦ động như vậy, cảm giác reo hò đều là vì mình.

Nhưng mà bây giờ có cảm khái nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng, dù sao thì ván đã đóng thuyền, cho dù cô có ý kiến như thế nào đi nữa, tựa hồ cũng chỉ có thể kiên trì mà tiếp nhận.

Nhưng thật ra nếu nói lại, ngoại trừ chưa chuẩn bị xong tâm lý, cái chuyện sinh em bé này ai sinh cũng đều như nhau. Chẳng qua vốn dĩ là cô và Triệu Tiểu Tiên, một người thì vô cùng bận rộn, một người lại vô cùng nhàn rỗi, cho nên tất cả mọi người theo bản năng đương nhiên sẽ cảm thấy, hẳn là nên do Triệu Tiểu Tiên sinh mới đúng.

Bao gồm chính bản thân của Doãn Tân cũng nghĩ như vậy, không thể không thừa nhận, cô đúng là chưa từng nghĩ đến, thế nhưng bản thân mình sẽ có một ngày như thế này.

Cái loại tâm tình này không thể nghi ngờ là vô cùng phức tạp.

Nhưng mà suy nghĩ lại, cái chuyện sinh em bé là một chuyện không hề dễ dàng, thân thể kia của Triệu Tiểu Tiên chưa chắc đã có thể gánh vác được, đứng từ góc độ này nhìn lại, Doãn Tân cảm thấy đời sau của mình chắc sẽ không có tật xấu gì.

Cô cũng chỉ có thể tự an ủi khuyên bảo bản thân mình như vậy, không có khả năng là đem đứa nhỏ này bỏ đi, vậy thì chỉ sợ là Triệu Tiểu Tiên sẽ liều mạng đến cùng với cô.

"Cô nói cái gì?" Nhưng mà thỏa hiệp thì thỏa hiệp, Doãn Tân vẫn là không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc nha đầu này. "Giọng nói quá nhỏ, tôi không nghe thấy."

Triệu Tiểu Tiên mím môi một cái, miệng muốn nói lại thôi, sau đó lại ngậm miệng, di chuyển bước chân đi đến gần vị trí của Doãn Tân một chút.

"Tôi nói, tôi sai rồi, thật xin lỗi..."

Doãn Tân nhịn không được bật cười, bộ dáng nhận sai của học sinh tiểu học Triệu Tiểu Tiên dường như rất đáng yêu làm cho người ta không có cách nào phát ra được chút tức giận. Cô chỉ có thể giơ tay nhẹ nhàng nhéo một chút cái mũi của đối phương. "Sau này cô có thể hơi hơi tín nhiệm tôi một chút được hay không?"

"Ân..." Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ cúi thấp đầu, ngày thường bị Doãn Tân bóp mặt xoa đầu linh tinh các kiểu đều phải tránh một chút, lúc này lại ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, một bộ dạng tự biết bản thân đuối lý để mặc cho hành động của Doãn Tân.

Thật ra nàng chẳng những đuối lý, trong lòng còn điên cuồng mừng thầm.

Triệu Tiểu Tiên cho dù làm như thế nào cũng không có nghĩ đến, đứa trẻ này mong chờ nhiều ngày qua, quanh đi quẩn lại tuy rằng kết quả có chút sai lầm, nhưng vẫn là có.

Thế nhưng nàng cũng không biết bản thân vì cái gì đột nhiên sẽ vui vẻ như vậy, thậm chí là so với trong tưởng tượng còn vui hơn, tựa như không chỉ là bởi vì người sinh em bé biến thành Doãn Tân, mà còn có một chút nguyên nhân không thể nói nên lời.

Càng là vui vẻ thì càng không thể kiềm nén được, mặc dù đã cúi thấp đầu nỗ lực kiềm nén, dù sao hiện tại vẫn còn trong tư thế nhận lỗi, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, đột nhiên "phụt" một tiếng bật cười.

Doãn Tân:...

"Khụ, cái kia..." Triệu Tiểu Tiên vội vàng giơ tay gãi gãi cái mũi. "Xin lỗi, không nhịn được."

"...Cái gì không nhịn được?"

"Vui vẻ." Triệu Tiểu Tiên nói xong ngẩng đầu lên, sau đó dưới sự kinh ngạc của Doãn Tân, bỗng nhiên đến gần, giơ hai tay đem người ôm chặt. "Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

Doãn Tân ngay lập tức sửng sốt một chút, sau đó lại bị người kia ôm đến vô cùng thỏa mãn, nhưng mà vẫn cố ý nói: "Tôi có nói qua là muốn đem đứa bé này sinh ra hay sao?"

Quả nhiên lời này vừa nói ra, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức không cười nổi, nàng lại buông Doãn Tân ra, vừa nhíu mày vừa khẩn trương lại vừa nghiêm túc nhìn Doãn Tân, ngữ khí còn mang theo mất mát: "Cô... không dự định sinh a?"

Doãn tổng trịnh trọng nói: "Tôi rất bận, làm sao có thời gian

sinh em bé?"

Trong nháy mắt lông mi của Triệu Tiểu Tiên rũ xuống. "Vậy... chính là..." Nàng lắp ba lắp bắp sắp xếp lại từ ngữ: "Vậy không bằng cô đem đứa bé cho tôi, tôi..."

Lần này đổi lại là Doãn Tân cảm thấy buồn cười, cô cười phá lên. "Làm sao cho cô? Có phải là cô bị choáng váng hay không?"

Triệu Tiểu Tiên cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Doãn Tân. "Vậy nếu không cô nói đi, làm sao mới đồng ý sinh đứa bé này? Cô muốn tôi làm như thế nào?" Trong mắt nàng tràn đầy mong đợi nói: "Rốt cuộc đứa nhỏ này, nó... nó vẫn là vô tội."

"Tiểu ngốc tử." Doãn Tân nhịn không được lại nhéo nhéo mặt của Triệu Tiểu Tiên, thuận tiện lại một lần nữa đem người ôm vào trong lòng ngực của mình. "Được rồi, trêu cô thôi, tôi sẽ sinh đứa bé này ra."

Triệu Tiểu Tiên đem mặt chôn vào trong lòng ngực của Doãn Tân, sau khi tiêu hóa xong cái tin tức tốt này, đôi mắt lại như cũ tràn đầy tâm tư, chớp chớp. "Nhưng mà, có phải sẽ làm chậm trễ đến công việc của cô hay không?"

Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên có hơi ngốc, nhưng cũng không phải là không biết chút lợi hại liên quan. Trước mắt Doãn gia liền dựa vào Doãn Tân chống đỡ, lỡ như bởi vì cô ấy mang thai, công ty xảy ra sai lầm gì, vậy thì coi như thật sự không thể giỡn chơi.

"Không có việc gì, đến lúc đó tôi kêu ba mẹ trở về là được." Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Hai vợ chồng kia tuy rằng không quá tin cậy, nhưng cũng không đến mức đối xử với tôi không phải con ruột vậy."

"Ân." Lúc này Triệu Tiểu Tiên mới hơi yên tâm một chút. "Vậy có muốn tôi làm chút gì hay không?" Nàng nói xong lại từ trong lòng ngực của Doãn Tân đi ra. "Tuy rằng tôi không biết quản lý công ty, nhưng mà nếu như cô yêu cầu, tôi cũng có thể học."

Lời này thật đúng là không giống như sẽ được nói ra từ miệng của Triệu Tiểu Tiên, cái loại đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa, tuy rằng Doãn Tân chưa chắc tin tưởng nha đầu này có thể học thành cái dạng gì, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên có thể có tấm lòng này, Doãn Tân đã tương đối thỏa mãn.

"Cái gì cô cũng không cần làm..." Doãn Tân suy nghĩ một chút lại nói: "Ân, nhưng mà nói thật ra thì, có một cái nhiệm vụ gian khổ nhất muốn giao cho cô."

"Cái gì?"

Doãn Tân cười chỉ chỉ chính mình. "Chăm sóc cho tôi thật tốt."

"Đó là tất nhiên!" Triệu Tiểu Tiên không chút suy nghĩ liền trả lời: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đem cô nuôi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp!"

Doãn Tân:... Lời này tuy rằng nghe có hơi là lạ, nhưng có vẻ hình như cũng không tệ.

Doãn Tân vốn dĩ nghĩ rằng Triệu Tiểu Tiên chắc là chỉ nhiệt tình nhất thời, đại khái kiên trì không được hai ngày thì mệt mỏi, không ngờ rằng lần này nha đầu kia ngược lại rất có quyết tâm, chẳng những liên tục hơn nửa tháng nay ngày nào cũng đi đến công ty đưa bữa cơm dinh dưỡng cho cô, mà đồ ăn sáng ăn tối đều đa dạng các kiểu khiến cho cô ăn nhiều thêm mấy phần, nghe quản gia nói trong khoảng thời gian này Triệu Tiểu Tiên còn tự đăng ký lớp học dinh dưỡng cùng lớp học nấu ăn, đi ra ngoài dạo phố mua đồ cũng không phải là mua quần áo túi xách đồ trang điểm, mà là biến thành các loại sách nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ phòng bếp.

Quả thật là giống như thay đổi thành một người khác.

Nhưng mà đồng thời với cảm giác vui mừng sâu sắc, Triệu Tiểu Tiên lúc mới ban đầu cũng không thể tránh khỏi gây ra chút tai họa, nếu không phải đầu bếp chính ở trong nhà đứng ở một bên chỉ dạy, tiểu nha đầu này có khả năng đã hủy đi hoặc là đốt hết mười mấy cái phòng bếp.

Dù cho bây giờ cũng đã tiến bộ không ít, nhưng xuất phát từ vết xe đổ, cho nên mỗi ngày khi Triệu Tiểu Tiên bước vào phòng bếp thì sẽ có người hầu yên lặng đứng một bên ở cạnh cửa để nhìn chằm chằm. Một mặt để phòng ngừa chuyện lỡ như, một mặt khác có thể trước tiên thu dọn hiện trường hỗn loạn sau khi Triệu Tiểu Tiên đánh giặc.

"Ăn ngon không?" Như thường lệ đưa cơm trưa cho Doãn Tân, ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên nhìn người kia há miệng ăn một ngụm, gấp gáp không kịp chờ đợi liền hỏi.

Vấn đề tương tự trêи cơ bản Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày đều phải hỏi rất nhiều lần, hiếm khi Doãn Tân mỗi lần đều có thể kiên nhẫn sau khi thưởng thức xong, gật gật đầu thành thật cho một cái đánh giá. "Ăn ngon."

Dường như là chỉ cần có hai chữ này, một ngày của Triệu Tiểu Tiên mới xem như là viên mãn. Lòng nàng tràn đầy vui mừng nhìn Doãn Tân một ngụm rồi lại một ngụm đem đồ ăn nàng mang đến ăn sạch sẽ, sau đó giống như ngựa quen đường cũ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc ở trêи bàn, tựa như là sợ chậm một bước Doãn Tân sẽ phải tự mình động thủ.

"Thật ra cô không cần phải như vậy..." Doãn tổng miêu tả nói: "Khoa trương như vậy."

"Khoa trương sao?" Triệu Tiểu Tiên không đồng ý: "Bây giờ cô chính là thai phụ!"

------------------------

Ngày --

P/S: Doãn tổng bây giờ được vợ cưng chiều rồi ^^

Truyện Chữ Hay