Chương 4: Sự hiểu lầm.
“Tớ thì muốn về lắm…”
Đó là cảm nghĩ thành thật của tôi khi mà được hỏi về mối quan hệ của bọn họ.
Tanaka thì thích Kakeru, và Kakeru thì lại thích Futaba. Suzuki thích Sato, mà Sato trước đây thì đã tỏ tình với Futaba.
Hẳn là Futaba không có thích ai cả.
Nếu vậy thì, tôi hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc rồi.
Chả có chỗ nào để cho một mối tình mới bắt đầu cả.
Tôi thì đụng phải một tình huống phiền toái hơn nhiều so với chuyện tình tay ba.
“Sao cậu lại muốn về nhà tới vậy?”
Futaba, người có thể coi là nguyên nhân gây ra tình cảnh trớ trêu này, nghiêng đầu bối rối
Dường như cô ấy không có để ý tới chuyện đó rồi.
“Bởi tớ chả liên quan gì tới chuyện yêu đương của mọi người…”
Ban đầu, tôi chỉ là kẻ tham gia chỉ cho nó đủ số người, nên tôi không thể tốn quá nhiều lời cho chuyện đó, nhưng tôi muốn hỏi lại để làm rõ xem lý do mà tôi có mặt ở đây là gì.
Việc đến đây nó mang ý nghĩa gì?
Mặc dù tôi không có mang một vai trò nào, liệu có lý do gì mà khiến tôi có mặt ở đây hay không?
“Không liên quan ư? Đáng tiếc là, cậu có liên quan tới chuyện đó đấy.”
“...Tại sao?”
Không thể nào, làm gì có chuyện Futaba lại thích tôi chứ.
“Bởi vì mình thích cậu.”
“Chuyện đó thì không đúng đâu.”
Ngay sau khi loại bỏ cái khả năng đó đầu tiên, thì người đó lại đích thân nói nói với tôi, và tôi đã phủ nhận nó trong khi khẽ cười thầm.
“Tại sao cậu lại nghĩ như thế?”
Futaba khoanh tay lại và nhăn nhó mặt mũi.
“Bởi tớ không thể nào mà hiểu nổi vì sao Futaba lại thích mình.”
“Phải, cậu nói đúng. Nói thêm thì, thực ra mình chưa từng có một mối quan hệ nào với cậu trước đây, bất kể là quan hệ trực tiếp hay là gián tiếp.”
Thực ra, tôi nghĩ mình nhớ rõ là đã phủ nhận về chuyện tôi từng nói chuyện với Futaba trước đây, hoặc là từng chơi với cô ấy.
Với một cô gái xinh đẹp thế này, kể cả khi cô ấy nhìn giống như là một đứa trẻ, một khi đã gặp mặt qua cô ấy, thì không tài nào mà quên được… chắc là thế.
“Nếu đã là vậy, thì tức là có lý do mà cậu thích tớ sao? Nếu đúng, thì tớ muốn nghe về chuyện đó.”
Tôi thì chỉ có thể nghĩ được rằng Futaba đang cố thoát khỏi cái mối quan hệ đầy rắc rối đó.
Futaba thì là kiểu người dí dỏm luôn nói những lời nói dối đầy tinh vi chỉ vì cô ấy đang có tâm trạng không được tốt.
Nếu mà, khi tôi quay lại chỗ mọi người, rồi cô ấy nói kiểu như là “Tớ thích cậu, Asahioka-kun.” giống như một câu đùa giỡn, ít nhất thì tôi sẽ phải hứng chịu sự thù địch từ Kakeru. Nếu tệ hơn, thì còn phải hứng chịu thêm từ phía Sato.
Chắc chắn là tôi cần phải tránh chuyện đó xảy ra.
Đối với Tanaka và Suzuki, thì họ có thể nghĩ rằng sẽ là một điều tốt nếu bớt đi một đối thủ cho mình.
Hay đúng hơn là, có khả năng rằng ba cô gái này đang thông đồng với nhau.
Futaba, người mà không có hứng thú gì với Kakeru và Sato, thì hỗ trợ cho hai cô gái kia.
“Việc cậu bắt mình phải nói vì sao mình lại thích cậu là một yêu cầu khá là xấu hổ đó.”
“Này, đó không phải là câu trả lời đâu.”
“Vậy làm thế này thì sao?”
“Chả giúp ích được gì nếu cậu muốn làm chệch hướng cuộc trò chuyện như thế đâu– hả!?”
Toàn thân tôi cứng đơ lại và đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng.
Bởi vì đột nhiên Futaba khóa môi với tôi.
“Nn… Nn…”
Trong lúc mà cô ấy khẽ rên một giọng ngọt ngào, thì Futaba cứ thế mà vét ngấu nghiến bờ môi của tôi.
Khi mà tôi đang đứng dựa vào tường, thì Futaba đẩy người tôi sát vào bức tường đó, và tôi cũng có thể cảm nhận được bầu ngực đầy đặn của cô ấy đang ép lên người tôi.
Không, còn chưa kể, cái bờ môi mềm mại đó.
“...hmm?!”Tôi cuối cùng cũng định thần lại được sau cái cảm giác khoan khoái bất ngờ ập tới, và cô gắng lấy hai tay mình đẩy Futaba ra. Đường dãi thì rớt ra khỏi bờ môi cả hai bọn tôi giống như một sợi chỉ trong suốt.
“Hừ, thiệt tình, cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
“Chả phải quá rõ ràng rồi sao. Về bằng chứng cho tình cảm của mình.”
Futaba cứ ung dung mà đáp lại.
“Kể cả nếu có là nói xạo, thì phải biết chừng mực đi chứ?!”
“Ồ, giờ này mà cậu vẫn chưa hiểu ra được sao? Nếu vậy thì, thêm một lần nữa vậy…”
“Nn! Nn!”
Vừa dứt lời xong, bờ môi tôi lại bị ‘làm loạn’ tiếp.
Tuy nhiên, lần này thì tôi có thể giữ được lý trí của mình, nên tôi lập tức ngăn nó lại.
“Puhaa…haa… mắc cỡ gì mà phải làm thế vậy!?”
“Là minh chứng cho tình yêu đó.”
Chết tiệt, cái đứa con gái này hóa rồ rồi. Cô ấy không phải là kiểu người mà tôi nên dây dưa vào.
Bằng cách nào đó mà tôi cần phải rời khỏi nơi này ngay…
À, có cách rồi.
“Thực ra thì tớ đã có bạn gái rồi. Việc tới buổi tiệc thì là do bị ép buộc mà thôi...”
Không biết liệu Futaba có biết về người bạn gái không có liên quan tới tôi hay là không, nhưng chắc đó là một phương án hiệu quả.
Kể cả khi cô ấy biết rằng tôi từng hẹn hò với Ria, thì Futaba vẫn chưa biết về chuyện tôi vừa chia tay với Ria.
Nếu không biết gì về mối quan hệ giữa tôi với Ria, thì chắc chắn là nói dối toàn tập rằng Futaba đang để ý tới tôi.
“Không lâu trước đó Takanashi có nói với mình rằng bởi cậu chia tay với bạn gái do bị cắm sừng, nên là cậu ấy nhờ mình hãy đối xử tốt với cậu.”
“Uh…”
Không hổ danh là một trong những soái ca ở trong câu lạc bộ bóng đá. Cậu ấy đúng là một người tận tụy thật.
Và cái sự quan tâm đó giờ đây đang khiến tôi bị dồn vào góc…
“Ừ thì, nếu cậu thực sự muốn biết lý do mà mình lại thích cậu, thì mình đây không thể không suy nghĩ để làm rõ được…”
“Nếu không ngại thì cứ nói với tớ. Nếu làm thế, thì có lẽ tớ sẽ hiểu được.”
“Haa… Vẫn hoài nghi ngay cả sau khi mình hôn cậu. Đó là nụ hôn đầu của mình đó.”
Kể cả nếu ai đó đột nhiên hôn mình và nói rằng “Nụ hôn đầu của mình đó.”, thì tôi vẫn thấy nghi nghi.
Và cũng có khả năng rằng Futaba chỉ là một đứa thích đi hôn hít dạo.
“Xin lỗi, nhưng mà tớ vẫn chưa hiểu rõ được về Futaba-san. Tớ còn không biết rõ liệu cậu có đang nói dối hay là không.”
Ấn tượng của tôi về Futaba lúc này là cô ấy là một đứa con gái xinh đẹp đáng thất vọng mang trong mình những điểm tồi tề nhất của một con người hóm hỉnh và một người chuyên hôn dạo mà không chịu để ý tới bầu không khí xinh quanh.
“Ngay từ đầu, tớ chỉ tới đây một cách tình cờ. Khi mà tới buổi tiệc để cho nó đủ người, rồi gặp được một người bạn gái thích mình, thế có hơi thuận lợi quá.”
Chưa kể, đối phương lại là cô gái xinh đẹp nhất trong trường. Có thể coi đó là một chuyện mang tính viễn tưởng rồi.
“Về chuyện đó, mình chỉ có thể nói rằng là do định mệnh thôi.”
“Định mệnh…không có giống như thế, phải không nhỉ?”
Tôi thì đếch cần cái số phận nhận được lời tỏ tình từ cô gái xinh đẹp nhất trong trường vào đúng cái ngày mà tôi vừa chia tay bạn gái của mình sau khi cổ cắm sừng tôi.
“Ngoài ra, Futaba-san, cậu chả có chút hứng thú gì về chuyện tham gia bữa tiệc giao lưu này, có đúng không?”
“Bất kể cậu thích một ai đó nhiều tới mức nào, thì về chuyện tới buổi tiệc giao lưu khi mà bản thân mình đã có người yêu… chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi cũng khiến mình cảm thấy có chút hối lỗi. Nhưng rồi mình vừa nghe được chuyện rằng hôm nay cậu vừa chia tay với bạn gái, nên tâm trạng của mình có đỡ đi một chút.”
Đối với tôi, thì tôi đang có tâm trạng không được tốt. Thiệt tình, tôi đúng là một đứa ích kỷ mà.
“Dù thế nào thì, tớ vẫn chưa thể tin cậu được. Tớ cần biết lý do vì sao cậu lại thích tớ.”
“Vậy thì, quay trở lại vấn đề chính nào. Cậu có thể nói cho mình biết lý do mà cậu không muốn kể về câu chuyện cứu một bé gái tiểu học sắp bị đuối nước trên sông mà vừa nãy mấy bạn kia nói là muốn nghe không?”
“...Hả?”
Tôi chả thể nào hiểu nổi sao cô ấy lại lôi chủ đề đó ra vào đúng thời điểm thế này.
Và rồi–
“Đó không phải là chuyện muốn nói thì cứ nói ra đâu.”
“Nếu vậy thì, để mình đưa ra phỏng đoán dựa trên những thông tin mà mình có được. Lý do là cậu không muốn nhắc tới chuyện đó là cậu không thể cứu được cái cô bé tiểu học mà cậu đã giúp hồi đó, có đúng không?”
“...”
Futaba vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Làm ơn đừng có nói những lời thương hại đó với tôi, cảm giác nó giống như bị bắn đinh vào người vậy.
“Cô bé tiểu học mà cậu đã cứu giúp, Hiyori Sakuraba, rơi vào trạng thái bất tỉnh sau khi bị đuối nước khoảng vài phút, điều đó dẫn tới việc não bộ em ấy bị tổn thương. Mình nói có đúng không?”
Tôi thì được đưa lên báo đài địa phương như là một nam sinh cao trung dũng cảm xông ra đi cứu người. Nhưng mà sự thật đằng sau nó lại bị giấu đi.
Về cô bé tiểu học mà tôi đã cứu – Hiyori-chan – chỉ có số ít những học sinh trong trường biết được tình trạng hiện tại của em ấy.
Và không có một ai nói về chuyện của Hiroyi-chan cho những người mà chưa hiểu rõ được sự tình.
Bởi đó không phải là một câu chuyện nên kể cho mọi người.
Vậy là Futaba hẳn đã tự mình điều tra ngọn ngành và đưa tới kết luận đó.
“Phải, nhưng khi mà cậu biết được chuyện đó, thì đã sao? Tớ vẫn không thể nào hiểu được vì sao cậu lại thích tớ.”
“Năm ngoái thì cậu chỉ là một tên ngốc vô dụng, có đúng không?”
“...Hả?”
Cô định tự biến mình thành trò hề và rồi vô tình khiến cho cuộc ẩu đả xảy ra sao? Tôi định vừa nói điều đó, nhưng mà tôi cảm thấy như mình có thể hiểu được cô ấy đang nói điều gì.
Ngoài ra, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Futaba, thì tôi thấy có chút vấn đề với cách mà cô ấy diễn đạt nó, nhưng tôi có thể biết rằng ít nhất cô ấy không có coi nó như là một trò đùa.
“Năm ngoái, cậu là người mà chỉ biết nghĩ tới bóng đá, và chuyện học tập là thứ yếu. Điểm số của cậu hồi đó thì đang mức thấp nhất khối.”
Nghe thì đáng thất vọng thật, nhưng đó là sự thật.
Tôi không để ý gì tới chuyện học hành mấy, và phần lớn thời gian tôi dành cho việc chơi bóng đá.
“Nhưng mà kể từ mùa hè này điểm số của cậu đã cao lên một cách lố bịch. Vì sao vậy?"
“Chuyện đó…”
“Năm ngoái, cậu nói là muốn trở thành một cầu thủ bóng đá, nhưng khi tới học kỳ 2 của năm nhất, thì cậu lại nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu muốn làm bác sĩ. Rồi cậu leo lên đứng thứ hai toàn khối.”
“...”
“Mặc dù là vậy…thì chuyện đó cũng dễ hiểu thôi, có đúng không?”
Phấn đấu để trở thành một bác sĩ và rồi chữa trị cho Hiyori, người mà đang phải sống trong sự giày vò.
Đó là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi mà không thể giúp được gì cho em ấy.
“Lý do mà mình mà tìm hiểu kỹ về chuyện đã xảy ra vào mùa hè năm ngoái là bởi mình thấy hứng thú với cái cậu học sinh đang cải thiện điểm số của mình, nói thẳng ra, chính là cậu đó. Khi mà mình đang tìm hiểu thêm về cô bé tiểu học mà cậu đã giúp đỡ, thì tình cờ biết được chuyện đó.”
Kết quả của các bài kiểm tra định kỳ thì thường được công bố ở trên bảng báo điểm của trường nhằm vinh danh những học sinh mang điểm số cao nhất.
Về Futaba, người mà đã nắm giữ vị trí đứng nhất toàn khối kể từ lúc bắt đầu vào trường, tôi không hề nghĩ rằng cô ấy lại để ý với những người có thứ hạng thấp hơn, nhưng dường như tôi, cái người mà từng đứng hạng chót toàn khối, lại leo thứ hạng cao tới mức lố bịch, lại khiến cô ấy để ý tới.
“Đây là lần đầu tiên trong đời mà mình lại để ý tới một ai đó nhiều tới vậy. Tất nhiên, mình không phủ nhận rằng Hiyori Sakuraba là người ngoài cuộc. Trong khoảng thời gian mà minh tìm hiểu thêm về cậu, thì bỗng nhận ra rằng mình bị trúng tiếng sét ái tình rồi.”
Đôi má trắng mịn của Futaba bỗng chốc ửng hồng.
“Cũng phải ha… tớ nên nói thế nào đây, ừm… cảm ơn cậu.”
Trong lòng tôi thì đang có vô số cảm xúc đang bị lẫn lộn lúc này, nhưng thành thật thì tôi thấy mừng khi biết rằng sẽ là một điều tốt nếu tôi thực sự yêu quý bản thân mình.
Nhưng mà…
“Tớ không phải là kiểu người giống như là Futaba đang nghĩ đâu.”
“Mình không nghĩ rằng cảm nghĩ của mình về cậu và cảm nghĩ của cậu về chính cậu là giống nhau, nhưng vì sao cậu lại nghĩ như thế?”
“Lúc đó thì tớ đã định để mặc cho Hiyori-chan chết đuối.”
Nghe thấy vậy thì Futaba tròn mắt ngạc nhiên.