Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Khi tỉnh lại, đầu tôi truyền đến một trận đau nhức và lo âu.

Tôi nhắm mắt nằm trên giường một hồi, ý thức hỗn loạn dần trở lại sáng suốt.

Tôi lại mơ thấy mẹ tôi.

Cảnh tượng này đã từng lặp đi lặp lại giày vò tôi rất lâu, khiến tôi trở thành khách quen của bác sĩ Diêu.

Nhưng sau đó tôi đã có nhiều năm chưa gặp lại giấc mộng này.

Có lẽ vì hôm qua cha tôi nhắc lại chuyện xưa nên dù ít hay nhiều cũng kích thích tôi.

Nhưng chuyện này đã chẳng còn gây nên sóng gió gì trên sự bình tĩnh như nước hồ thu của tôi.

Quá khứ không thể trói buộc tôi.

Phía trước mới là phương hướng để tôi tiến lên và theo đuổi.

Bị giấc mộng này giày vò, hôm nay tôi dậy trễ hiếm thấy.

Tôi nhìn đồng hồ, thờ ơ nghĩ sao hôm nay đến trễ mà trợ lý cũng không gọi điện cho tôi.

Dừng một chút tôi mới nhớ ra trợ lý cũ đã được thăng chức và thuyên chuyển vào tháng trước.

Ngủ hơi nhiều nên lú lẫn rồi.

Sau đó bộ phận nhân sự lại sắp xếp cho tôi một trợ lý.

Nữ, rất trẻ trung.

Cô ta chắc không biết tôi thích đàn ông nên mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, ánh mắt quyến rũ lộ liễu.

Nếu nghiệp vụ năng lực của cô ta xuất chúng thì tôi còn chịu được.

Đáng tiếc tôi nhịn cô ta một tuần đều không nhìn ra cô ta có chỗ nào hơn người.

Thế là tôi mau chóng trả cô ta về lại bộ phận nhân sự với lý do tôi không cần bình hoa bên cạnh.

Dù có cần thì ít ra cũng phải giống như Hứa Tri Niên.

Quản lý mới nhậm chức của bộ phận nhân sự hậm hực đem người về, còn báo với tôi rằng sẽ thông báo tuyển dụng một lần nữa, cam đoan tìm được trợ lý khiến tôi hài lòng.

Tính toán thời gian thì hôm nay hình như là ngày trợ lý mới trình diện.

Khi thu dọn xong rồi xuống lầu, một mùi thơm tỏa ra từ trong bếp.

Yết hầu tôi khẽ động, xoay người đi vào bếp.

Cứ tưởng chị Vương đang làm điểm tâm, vào cửa nhìn mới phát hiện Hứa Tri Niên đang bận rộn.

Cậu ấy đeo tạp dề, dây buộc tôn lên vòng eo thon.

Vẫn rất gầy.

Nhưng......

Tôi nheo mắt.

So với bộ dạng gầy trơ xương lúc mới xuất viện thì tốt hơn nhiều.

Quả nhiên nuôi béo lên không ít.

Tôi âm thầm thỏa mãn trong lòng.

"Sao không nói chị Vương làm điểm tâm." Tôi lên tiếng.

"Khương, Khương tiên sinh." Hứa Tri Niên không để ý tôi tới gần nên giật nảy mình, "Tối qua Tiểu Sênh nói muốn ăn bánh trứng, tôi nghĩ dù sao buổi sáng cũng không có việc gì nên làm cho em ấy ăn."

Tôi khẽ gật đầu: "À."

Hứa Tri Niên nhìn tôi hỏi: "Khương tiên sinh hôm nay muộn như vậy sao còn chưa đi làm."

Tôi bình tĩnh nói: "Dậy trễ."

Vẻ mặt Hứa Tri Niên sửng sốt mấy giây.

"Cậu như vậy là sao?" Tôi kỳ quái nhìn cậu ấy.

Hứa Tri Niên ho một tiếng, ngượng ngùng quay đi: "Chính là...... không ngờ Khương tiên sinh cũng có lúc ngủ quên."

Tôi hỏi lại: "Sao tôi không được ngủ quên?"

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi đáp: "Bởi vì trong ấn tượng của tôi, Khương tiên sinh là người cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào."

"Làm gì có người không phạm sai lầm chứ." Tôi cười, "Thì ra trong mắt cậu tôi là người như vậy, giống kiểu.... người máy lạnh như băng ấy à?"

"Người máy...... Không phải đâu." Hứa Tri Niên lắc đầu, "Khương tiên sinh cho tôi cảm giác...... rất cao, rất xa, cũng rất lạnh, tôi phải ngước đầu lên mới thấy được anh. Nhưng nhìn rồi sẽ không cảm thấy lạnh nữa, trái lại có thể cảm nhận sự ấm áp."

Tôi lập tức bật cười: "Cái cậu nói chính là mặt trời."

"Không." Hứa Tri Niên phủ định tôi.

"Là ánh sáng." Cậu ấy nói.

Tôi có chút buồn cười.

Tôi biết Hứa Tri Niên đang thần thánh hóa mình.

Nhưng cậu ấy sai rồi.

Tôi sao có thể là ánh sáng được.

Trong lòng cậu ấy, tôi chỉ là một ảo ảnh được tưởng tượng ra từ sự ỷ lại và tin tưởng của cậu ấy mà thôi.

Nếu so sánh thì tình cảm của cậu ấy đối với tôi cũng giống như fan hâm mộ đối với thần tượng vậy.

Cậu ấy đem tất cả phẩm chất mà mình cho rằng tốt đẹp gán lên người thần tượng.

Thần tượng hoàn mỹ không tì vết, cao cao tại thượng, vừa xa vời vừa lạ lẫm với cậu ấy.

Rời xa thế tục, không nhuốm bụi trần, thậm chí không cần ăn uống ngủ nghỉ.

Hứa Tri Niên gửi gắm tình cảm của mình vào ảo ảnh này.

Mà tôi muốn phá tan ảo tưởng của cậu ấy.

Tôi nói: "Cậu nghĩ về tôi quá tốt đẹp, cũng quá xa vời rồi."

Hứa Tri Niên nói: "Có sao?"

"Có." Tôi gật đầu, "Tôi chỉ là một người bình thường, sẽ không phát sáng."

"Ánh sáng chỉ là ví dụ thôi." Hứa Tri Niên nói.

Tôi nói tiếp: "Tôi cách cậu cũng không xa nên cậu không cần ngưỡng vọng, tôi ở nơi mà cậu có thể chạm đến."

Hứa Tri Niên ngây ngẩn cả người.

"...... Có thể chạm đến?"

"Đúng."

"......"

"......"

Khoan khoan.

Tôi chỉ đang so sánh thôi, không phải thật sự bảo cậu đưa tay sờ tôi đâu.

Tôi cầm ngược tay cậu ấy, bất động thanh sắc nói: "Cậu xem đi, tôi có máu có thịt, cũng có rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Tôi sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ vì ngủ quên mà đến trễ, tôi và cậu chẳng có gì khác biệt cả."

Vì vậy tôi không phải thần của cậu, cũng không phải ánh sáng của cậu.

Hứa Tri Niên lại bất động nhìn tôi.

Trong giây phút đó, ánh mắt của cậu ấy lóe sáng, rực rỡ như sao trời.

Tôi: "?"

Hứa Tri Niên hình như hiểu lầm gì đó.

Cậu ấy cười nói: "Quả nhiên...... Khương tiên sinh thật sự là người vô cùng ấm áp."

Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng nói mò.

Vốn dĩ tôi muốn mượn cuộc đối thoại này để xóa bỏ sự dựa dẫm của cậu ấy với mình.

Nhưng kết quả hình như đi ngược lại.

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi càng thêm nóng bỏng sáng rực.

Tôi định giải thích thêm nhưng cùng cậu ấy bốn mắt nhìn nhau thì một chữ cũng không nói nên lời.

Một ý nghĩ bao trùm khắp đầu tôi.

Khi ánh mắt cậu ấy sáng lên thật là đẹp.

Tôi lấy lại tinh thần, lúng túng dời mắt đi rồi nói lảng sang chuyện khác: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

Hứa Tri Niên không kịp phản ứng: "Gì cơ?"

Tôi buông tay cậu ấy ra: "Bánh trứng của cậu...... hình như sắp cháy rồi."

Hứa Tri Niên vội vàng xoay người, một tay giữ quai nồi còn một tay cầm sạn, thuần thục lật bánh trứng.

Tay áo trượt lên trượt xuống theo chuyển động, vết tích ở cổ tay lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh lại bị che khuất.

"May quá." Cậu ấy thở phào, "Vẫn chưa cháy, nếu rán lâu thêm chút nữa thì không ăn được rồi."

Tôi hít hà: "Thơm quá."

Hứa Tri Niên nói: "Tôi bỏ hành vào nên rất thơm."

Cậu ấy chia bánh trứng ra đĩa rồi hỏi tôi: "Khương tiên sinh vẫn chưa ăn điểm tâm, có muốn ăn một miếng không."

Tôi nhìn lướt qua đĩa rồi lắc đầu: "Không được."

Hứa Tri Niên hơi sửng sốt nhưng vẫn chưa từ bỏ: "Mặc dù nhìn thường thôi nhưng thật sự ăn rất ngon."

Tôi cười cười: "Không phải tôi chê mà là cậu rán không nhiều, còn phải để cho Tiểu Sênh một phần, tôi mà ăn thì chẳng phải cậu không có gì ăn sao?"

Từ trước đến nay tôi đều đi làm sớm nên Hứa Tri Niên làm bánh trứng không tính phần tôi, chỉ làm có hai phần.

Tôi sẽ không giành với họ.

Ai ngờ Hứa Tri Niên lại cười.

Cậu ấy nhướng mày, trên mặt không giấu được ý cười: "Khương tiên sinh chắc đã quên tôi không cần ra ngoài, cũng không vội ăn điểm tâm. Miếng này anh ăn trước đi, chút nữa tôi lại rán cho mình thêm một miếng là được rồi."

Tôi ngẩn ra.

Cậu ấy nói thêm: "Dù sao làm bánh trứng cũng không phiền phức mà."

Đúng rồi.

Chuyện đơn giản như vậy mà sao không nghĩ ra chứ.

Nhìn tâm tình của Hứa Tri Niên rõ ràng không tệ, tôi lúng túng sờ mũi.

Bánh trứng ăn thật ngon.

Mãi đến lúc vào công ty tôi vẫn nghĩ như vậy.

Trợ lý mới tuyển sẽ có mặt lúc giờ chiều.

Kết quả là đã đến giờ mà một bóng người cũng không thấy.

Tôi đợi thêm mười phút, trợ lý mới khoan thai đi tới.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Hắn vội vàng xin lỗi, "Trên đường đi tôi bị kẹt xe nên mới đến trễ."

Có lẽ vì chạy gấp tới đây nên hắn thở phì phò, dây giày cũng chưa kịp buộc.

Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn hắn từ đầu đến chân.

Nam, hơn hai mươi tuổi.

Áo thun trắng, quần jean, giày vải.

Hình như là sinh viên mới tốt nghiệp chưa bao lâu.

Vẻ mặt dù có chút kinh hoảng nhưng đáy mắt còn mang theo vài phần kênh kiệu.

Cứ như đến trễ chỉ là chuyện nhỏ, nói xin lỗi rồi giải thích hai câu là xong ngay.

Ánh mắt tôi dán vào cổ hắn.

Bực bội.

Áo thun của hắn bị mặc ngược rồi.

Tôi có bệnh thích sạch sẽ và chứng ám ảnh cưỡng chế.

Tôi chán ghét lộn xộn, chán ghét người không có quan niệm thời gian, chán ghét cuộc sống xuất hiện biến động và bất ngờ.

Tôi đã quen bày biện đồ đạc chỉnh tề.

Mỗi một nếp nhăn trên quần áo, mỗi một nếp gấp trên trang sách đều khiến tôi vô thức muốn vuốt phẳng.

Hiện giờ tôi rất muốn lột áo thun của hắn ra rồi mặc cho đúng.

Tôi nhắm mắt lại, dằn xuống xao động dâng lên trong lòng.

"Ra ngoài." Tôi chỉ vào cửa nói.

Hắn lập tức ngây dại: "Cái, cái gì?"

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Ra ngoài, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba."

Hắn mờ mịt đi ra.

Sau đó theo thống kê của một người không biết tên trong công ty, hắn lập ra kỷ lục tôi thay đổi trợ lý trong thời gian ngắn nhất (Kỷ lục cũ giữ vững được ba ngày, nói không chịu nổi tôi chèn ép nên cấp tốc từ chức).

Đồng thời tương lai chắc sẽ không có ai phá được kỷ lục.

Mặc dù tôi cũng không biết kỷ lục này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Nhưng trước mắt tôi phải gọi điện cho quản lý nhân sự.

"Người kế tiếp."

Trợ lý kế tiếp họ Tôn, đeo một cặp kính rất dày, trông có vẻ kinh nghiệm phong phú.

Nhớ lại người tiền nhiệm của cậu ta, mức độ chịu đựng của tôi dành cho cậu ta cực kỳ cao.

Mặc dù tạm thời chưa nhìn ra có điểm gì hơn người nhưng vẫn thích hợp để làm trợ lý.

Trợ lý Tôn xếp lại lịch trình sắp tới của tôi vừa nhanh gọn vừa rõ ràng.

Tới gần giờ tan làm, cậu ta cầm sổ ung dung nói: "Tối nay anh có buổi xã giao."

Tôi nhíu mày: "Xã giao gì?"

Trợ lý Tôn đáp: "Văn phòng của Thi tổng nói đã gọi cho anh xác nhận, sợ anh bận nên quên mất, lúc nãy đã gọi điện hỏi lại."

Thi tổng, à, Thi Gia Chí.

Phú nhị đại ở thành phố này chia làm hai loại, một loại là tinh anh trong giới kinh doanh như tôi, đóng vai trò trụ cột của các tập đoàn lớn, bàn luận xã giao không phải tài chính kinh tế giá cả thị trường thì cũng là chứng khoán cổ phiếu.

Còn có một loại thiếu gia ăn chơi như Nghiêm Chi Triết, tinh thông ăn uống cá cược chơi gái, tài sản ngàn vạn có thể tiêu hết trong một đêm.

Thi Gia Chí lại là ngoại lệ.

Hắn tập hợp tinh hoa của cả hai loại.

Tôi nghĩ ngợi: "Hình như là có chuyện này thật."

Gần đây Thi Gia Chí có một dự án muốn hợp tác với tôi.

Tôi không thể không nể mặt hắn.

Tôi gọi điện về nhà nói tối nay không về, bảo chị Vương không cần để phần cơm cho tôi.

Chị Vương đang bận nên Hứa Tri Niên nhận điện thoại.

Tôi bất giác dịu giọng xuống.

Cúp điện thoại xong, trợ lý Tôn nhìn tôi cười híp mắt: "Là báo cáo lịch trình cho phu nhân sao? Sau này tôi sẽ chú ý."

Tôi: "?"

Cậu đang nói gì thế hả?

Truyện Chữ Hay