【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Sáng hôm sau, tôi lại gặp Hứa Tri Niên ở bàn ăn.
Nhưng hôm nay không phải cậu ấy dậy sớm mà là tôi dậy trễ, định thần thật lâu trong phòng vệ sinh.
Tôi gọi điện cho trợ lý Tôn nói hôm nay đến công ty trễ một chút.
Sau đó mới chậm rãi ung dung xuống lầu.
Khi tôi đi xuống cầu thang, Hứa Tri Niên đang uống sữa.
Cậu ấy trông thấy tôi thì hơi kinh ngạc, bị sặc sữa ho dữ dội.
Hứa Tri Niên đặt ly sữa xuống nói: "Khương, Khương tiên sinh...... Khụ khụ."
Cậu ấy vừa ăn xong bánh mì, khóe miệng còn dính vụn bánh mì, lại ho khan mấy lần.
Có mấy giọt sữa văng lên khóe miệng.
Tôi nhíu mày, bộ dạng này của cậu ấy lại khiến tôi nổi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Rất chướng mắt.
Thấy không thoải mái.
Tôi vô thức đưa tay tới, ngón tay cái không nặng không nhẹ lướt qua khóe môi lau sạch vụn bánh mì và sữa cho cậu ấy.
Sau đó tôi lau tay vào khăn ướt trên bàn.
Thất sách.
Vừa rồi gấp quá nên quên lấy khăn lau.
Tôi chẳng mảy may nhận ra động tác lúc nãy thân mật đến mức nào.
Sau khi hoàn hồn, Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn, càng ho dữ dội hơn.
Tôi nhíu mày: "Bị cảm à?"
Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không có không có, lúc uống sữa bị sặc thôi."
Tôi ngồi xuống bàn rồi nói: "Lần sau uống cẩn thận một chút."
Hứa Tri Niên cũng đã ăn xong nhưng không đi, ngồi bên cạnh lén lút nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi cậu ấy: "Hôm nay không đến lớp à?"
Hứa Tri Niên nói: "Chiều nay mới có giờ học."
Tôi nói: "Vậy sao buổi sáng không ngủ thêm đi?"
Hứa Tri Niên nhìn tôi rồi đáp: "Tỉnh dậy không ngủ được nữa, chắc đồng hồ sinh học của tôi đã quen giờ làm việc và nghỉ ngơi này rồi."
Chờ tôi ăn xong điểm tâm, Hứa Tri Niên dè dặt lại gần như có lời muốn nói nhưng còn do dự.
Tôi hỏi: "Có việc gì à?"
Hứa Tri Niên mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Tối qua......"
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Hứa Tri Niên kiên trì nói tiếp: "...... Tối qua Khương tiên sinh uống say phải không?"
Tôi khẽ gật đầu: "Có uống chút ít."
Nhưng vẫn chưa tới mức say.
Hứa Tri Niên ngồi trên ghế không biết đang nghĩ gì, một lát sau lại hỏi.
"Vậy chuyện tối qua Khương tiên sinh nhớ được bao nhiêu?"
Đương nhiên tôi nhớ hết mọi chuyện.
Nhưng tôi không nói như vậy.
Tôi ngẩng đầu thấy Hứa Tri Niên đỏ từ mặt xuống cổ mà vẫn làm bộ khách sáo với tôi như chẳng có chuyện gì.
Tôi hơi mềm lòng, lại muốn trêu chọc cậu ấy.Tôi trầm ngâm một lát rồi nghi ngờ nói: "Tối qua có chuyện gì?"
Hứa Tri Niên nghe tôi nói vậy thì thở phào.
Một lát sau, trên mặt cậu ấy lại hiện lên vẻ thất vọng.
Tôi nói: "Tôi nhớ ra rồi...... Tối qua hình như tôi mơ thấy cậu đàn ghita hát cho tôi nghe."
Ánh mắt Hứa Tri Niên sáng lên: "Đó không phải là mơ! Tối qua tôi thật sự hát cho anh nghe mà!"
Tôi làm bộ không tin: "Thật sao?"
Hứa Tri Niên nói: "Thật! Anh còn khen tôi hát hay nữa!"
Tôi nhìn cậu ấy giây lát rồi nói: "Đúng là hay thật."
Hứa Tri Niên vui vẻ ra mặt.
Tôi nói tiếp: "Hình như tôi còn mơ thấy cái khác nữa."
Hứa Tri Niên khựng lại.
Tôi nói: "Sau khi cậu hát xong ấy."
Hứa Tri Niên đảo mắt nhìn trái ngó phải chứ không chịu nhìn tôi.
Tôi cười như không cười nhìn cậu ấy: "Nhưng tôi không nhớ rõ lắm, cậu nhắc tôi một chút đi?"
Hứa Tri Niên ấp úng nói: "Không có, không có gì hết."
Tôi nhíu mày: "Thật sự không có gì sao?"
Cậu ấy gật đầu rất nhẹ.
Tôi có chút thất vọng, yên lặng nhìn cậu ấy hồi lâu mới nói: "Cậu qua đây."
Hứa Tri Niên hơi do dự nhưng chỉ chốc lát sau liền nghe lời tới gần hơn chút.
Ánh mắt tôi thoáng dịu lại.
Tôi đưa tay kéo một phát, cậu ấy không kịp đề phòng nên bị tôi kéo vào lòng.
"Khương, Khương tiên sinh." Cậu ấy ngã ngồi trên đùi tôi, hoảng hốt nhìn tôi.
Một tay tôi giữ vai cậu ấy, tay còn lại nắm cằm cậu ấy không cho cậu ấy có cơ hội trốn tránh.
Tôi thấp giọng nói: "Nhưng tôi đã nhớ ra rồi."
Ánh mắt tôi đảo khắp gương mặt cậu ấy, giống như đang dò xét địa bàn của mình.
Hứa Tri Niên lại bị tôi hù dọa sởn cả tóc gáy, hai mắt mở to, muốn chạy trốn nhưng không thoát được.
Tôi nói: "Tôi không thích câu trả lời vừa rồi của cậu."
Hứa Tri Niên mờ mịt nhìn tôi.
Tôi nói: "Cho cậu thêm một cơ hội trả lời, tối qua còn xảy ra chuyện gì?"
Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn, lần này đỏ đến mang tai.
Thanh âm của cậu ấy có chút nghẹn ngào: "Tối qua Khương tiên sinh còn hôn... hôn tôi nữa."
Tôi nhíu mày: "Phải không?"
Hứa Tri Niên gật đầu: "Dạ, dạ."
Tôi lại hỏi: "Tại sao tôi muốn hôn cậu?"
Hứa Tri Niên dè dặt nhìn tôi rồi nói: "Bởi vì Khương tiên sinh uống say."
Tôi xích lại gần một chút, chóp mũi sắp chạm vào mũi cậu ấy: "Vậy sao?"
Hứa Tri Niên sợ đến mức không nói nên lời.
Tôi phức tạp nhìn cậu ấy mấy giây, sau đó cúi đầu hôn giống như tối qua.
Hứa Tri Niên hoàn toàn ngây dại.
Một lát sau, tôi buông cậu ấy ra.
Cả người Hứa Tri Niên mềm nhũn, lúc xuống khỏi người tôi còn lảo đảo, suýt nữa té lăn ra đất.
Tôi đưa tay đỡ cậu ấy.
Tôi hỏi cậu ấy: "Giờ tôi có say không?"
Hứa Tri Niên vô thức lắc đầu: "Không có."
Tôi lại hỏi: "Vậy tại sao tôi muốn hôn cậu?"
Hứa Tri Niên đỏ mặt, rụt đầu lại nói: "Tôi, tôi không biết."
Tôi nhìn cậu ấy hồi lâu, sau đó đưa tay xoa mặt cậu ấy.
Tôi nói: "Tôi phải tới công ty rồi."
Hứa Tri Niên còn đang suy nghĩ miên man nên ngẩn ngơ gật đầu.
Tôi nói: "Giờ cậu không trả lời được cũng không sao, tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không cho phép cậu xem như chưa xảy ra chuyện gì."
Tôi đứng dậy nói: "Trong thời gian này cậu có thể suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc tại sao tôi muốn hôn cậu."
"Lần sau tôi muốn nghe một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong tôi dứt khoát đi thẳng ra cửa, để lại một mình Hứa Tri Niên ngẩn người trong phòng.
Trên đường đến công ty, chú Dương liên tục nhìn tôi qua kính chiếu hậu, vẻ như muốn nói lại thôi.
Tôi hỏi chú: "Sao thế?"
Chú Dương nói: "Khương tổng, mặt anh hình như hơi đỏ, trong xe nóng quá sao?"
Tôi: "......"
Tôi hạ kính xe xuống hóng gió lạnh để mình tỉnh táo lại.
Buổi chiều, trợ lý Tôn đưa hợp đồng tới cho tôi ký tên rồi nói: "Hôm nay tâm tình Khương tổng có vẻ không tệ."
Tôi hỏi: "Sao cậu nhìn ra được?"
Trợ lý Tôn nói: "Lúc nãy người của phòng thị trường đưa nhầm văn kiện mà anh không hề mắng cậu ta, chỉ nhắc cậu ta lần sau chú ý hơn."
Tôi im lặng giây lát rồi nói: "Bình thường tôi hung dữ vậy sao?"
Trợ lý Tôn nói: "Cũng không phải hung dữ, chỉ là quá uy nghiêm khiến người ta khó tới gần."
Tôi nói: "Đến giờ cũng đâu thấy cậu sợ tôi nhỉ."
Trợ lý Tôn đẩy kính mắt chậm rãi nói: "À, đó là vì tôi giỏi ngụy trang thôi."
Tôi: "......"
Xử lý xong việc quan trọng, tôi đột nhiên hơi tò mò Hứa Tri Niên đang làm gì.
Tôi mở Wechat.
Dạo này cậu ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi, đôi khi kể chuyện vui ở trường, đôi khi chia sẻ mấy bài viết thú vị.
Thỉnh thoảng còn gửi mấy icon kỳ quái.
Nhưng hôm nay cậu ấy chẳng gửi gì cả.
Vòng bạn bè cũng trống trơn, từ khi cậu ấy biết tôi thấy được vòng bạn bè thì đã giảm bớt bài đăng trong vòng bạn bè.
Chẳng biết là không có gì để đăng hay đăng xong lại không cho tôi xem.
Tôi đóng Wechat, quen tay mở Weibo ra.
Weibo lại có tin mới đăng hôm nay.
【Bánh ngọt tinh thích Diệp Tử An: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!】
Bên dưới có rất nhiều bình luận hỏi cậu ấy gặp chuyện gì.
Có người hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, an ủi hai câu.
Còn có người cảm thấy có chuyện vui gì đó khiến cậu ấy bất ngờ.
Cũng không biết bọn họ làm thế nào suy luận được nhiều hỉ nộ ái ố như vậy chỉ với một chữ duy nhất.
Tôi nhìn một hồi, quả thực không biết Hứa Tri Niên đang nghĩ gì.
Nhưng chắc không phải đang tức giận.
Tôi thoáng yên tâm, lại tập trung vào công việc.
Nào ngờ vài ngày sau, tôi không đợi được câu trả lời của Hứa Tri Niên mà là tin cậu ấy ngã bệnh.
Dạo này khí hậu trở lạnh, Hứa Tri Niên bị cảm sổ mũi.
Cậu ấy nghĩ không có gì to tát, cứ uống thuốc vào là khỏi ngay.
Ai ngờ nửa đêm bị cảm lạnh, ngày hôm sau nằm bẹp dí trên giường không sao dậy nổi.
Chị Vương đo nhiệt độ cơ thể cho cậu ấy mới biết cậu ấy sốt cao.
Chị Vương lo lắng gọi điện cho tôi.
Tôi gọi bác sĩ riêng tới khám, bác sĩ nói không phải bệnh nặng, chỉ là thể trạng quá yếu.
Lúc nhỏ Hứa Tri Niên sống với bà rất khổ cực nên dinh dưỡng không bằng các bạn đồng trang lứa.
Sau này lại bị Nghiêm Chi Triết hành hạ ba năm nên thể lực rất kém, mỗi khi giao mùa đều khó tránh khỏi bị bệnh.
Bác sĩ truyền nước biển và kê thuốc hạ sốt cho cậu ấy.
Còn nói những thứ này chỉ trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc, thân thể Hứa Tri Niên còn phải bồi bổ lâu dài mới có thể khôi phục dần.
Những lời này làm chị Vương đau lòng không thôi.
Khi tôi đến thăm, cậu ấy đã bớt nóng, cả người toát mồ hôi, thân thể còn rất yếu.
Chị Vương không cho cậu ấy xuống giường nên cậu ấy đành ngoan ngoãn nằm nghỉ, nhìn tôi với vẻ tội nghiệp.
"Khương tiên sinh." Cậu ấy nói, "Có phải tôi lại làm phiền anh rồi không?"
Tôi nói: "Không sao, cậu dưỡng bệnh cho khỏe đi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa."
Hứa Tri Niên nói: "Vâng."
Tôi nói: "Tôi đã giúp cậu xin nghỉ ở trường rồi, cậu đừng lo."
Hứa Tri Niên khẽ gật đầu: "Lúc nãy tôi có liên lạc với lớp trưởng, cậu ấy nói tôi thiếu bài học mấy môn nên sẽ ghi lại dùm tôi."
"Ừ." Tôi nói, "Vậy không phải tốt lắm sao?"
Hứa Tri Niên nói: "Chỉ là tôi...... mấy ngày nay làm chị Vương bận rộn nên thấy ngại quá."
Tôi nói: "Chị Vương thật sự rất lo cho cậu."
Hứa Tri Niên nhìn tôi hỏi: "Vậy Khương tiên sinh thì sao?"
Tôi vờ như không hiểu: "Sao cơ?"
Hứa Tri Niên nhỏ giọng hỏi: "Khương tiên sinh cũng lo cho tôi sao?"
Tôi nói: "Đương nhiên, nếu tôi không lo cho cậu thì hôm nay còn tới đây làm gì."
Hứa Tri Niên không nói nữa, hình như là thẹn thùng.
Tôi muốn hỏi cậu ấy chuyện lần trước.
Nhưng nghĩ lại cậu ấy còn bệnh nên không thể nóng vội, đành bỏ qua cho cậu ấy.
Chắc vì trước đó ngủ nhiều rồi nên giờ Hứa Tri Niên không còn buồn ngủ, cuộn mình trong chăn ngẩn ngơ nhìn tôi.
Tôi xoa đầu cậu ấy, dịu giọng nói: "Niên Niên, tôi lo lắm nên cậu phải mau khỏe lại đấy."
Hứa Tri Niên sửng sốt hồi lâu rồi mới trầm thấp nói "Vâng".
Giọng nói khẽ khàng, còn mang theo giọng mũi.