Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Bác sĩ Diêu nở nụ cười hỏi tôi: "Muốn biết cái gì?"

Tôi im lặng một lát.

Là bác sĩ tâm lý của Hứa Tri Niên, bác sĩ Diêu và Hứa Tri Niên vẫn thường liên hệ với nhau.

Ban đầu tôi đi cùng Hứa Tri Niên đến gặp bác sĩ Diêu, sau đó tôi vô tình hay cố ý bắt đầu xa lánh cậu ấy.

Sau khi tiễn cậu ấy tới trường, tôi không còn can thiệp vào việc bác sĩ Diêu trị liệu tâm lý cho cậu ấy nữa.

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chứng sợ giam cầm của cậu ấy...... là chuyện gì xảy ra?"

Hình như bác sĩ Diêu hơi bất ngờ khi tôi hỏi chuyện này nên ồ lên một tiếng.

Sau đó anh ta nói: "Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói với cậu là cậu ấy có chứng sợ giam cầm rồi sao."

Tôi hỏi: "Cụ thể như thế nào? Nghiêm trọng lắm à?"

Bác sĩ Diêu chậm rãi nói: "Nguyên nhân gây ra chứng sợ giam cầm của cậu ấy rất phức tạp. Nguyên nhân lớn nhất là tôi hoài nghi cậu ấy từng bị nhốt trong không gian chật hẹp, điều này trực tiếp kích thích cậu ấy có phản ứng quá mức với nó."

Tôi nhẹ gật đầu: "Không sai."

Bác sĩ Diêu còn nói: "Nhưng trừ cái đó ra thì còn nguyên nhân khác nữa."

Tôi hỏi: "Là gì?"

"Cậu biết đấy, con người là một sinh vật quần cư, khi bị tách ra khỏi đám đông và sống trong môi trường khép kín thì sẽ cực kỳ lo lắng. Nguyên nhân sâu xa của sự lo lắng này là bản thân cậu ấy không có cảm giác an toàn, mức độ tin tưởng của cậu ấy đối với hoàn cảnh xung quanh rất thấp, cảm giác an toàn của cậu ấy được tạo ra trên một người khác." Bác sĩ Diêu dừng một chút rồi nói thêm, "Người này chính là cậu."

Tôi không nói gì.

Bác sĩ Diêu nói tiếp: "Thiếu cảm giác an toàn mới khiến cậu ấy sinh ra sợ hãi. Không chỉ có chứng sợ giam cầm mà nguyên nhân cậu ấy sợ giao tiếp, rối loạn lo âu cũng là đây."

Tôi nói: "Thế thì sao?"

"Vì vậy bệnh tình của cậu ấy có nghiêm trọng hay không là do cậu quyết định." Bác sĩ Diêu bình thản nói.

"Cậu có thể thử xem," bác sĩ Diêu nói, "Khi cậu và cậu ấy cùng ở trong không gian chật hẹp tối tăm thì triệu chứng của cậu ấy sẽ rất nhẹ. Nhưng nếu cậu ấy không cảm nhận được sự tồn tại của cậu thì......"

Bác sĩ Diêu chưa nói hết nửa câu sau nhưng tôi vẫn hiểu được ý của anh ta.

Tôi dừng một chút rồi kể lại chuyện lúc chiều cho bác sĩ Diêu nghe.

Bác sĩ Diêu hỏi: "Cậu nói là cậu ấy một mình đi thang máy lên tìm cậu à?"

"Đúng." Tôi nói, "Tôi vẫn nghĩ không thông, rõ ràng còn có lựa chọn khác tốt hơn, cậu ấy cũng biết mình đâu thể đi thang máy một mình."

Bác sĩ Diêu im lặng mấy giây.

Sau đó thanh âm của anh ta lạnh đi: "Khương Minh Ý."

Anh ta nói: "Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu ấy muốn gặp cậu."

"Cậu ấy nóng lòng muốn gặp cậu."

Tôi hỏi vì sao.

Bác sĩ Diêu nói: "Có phải cậu quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình đối với Hứa Tri Niên không đấy."

Tôi nói: "Tôi không hiểu."

Bác sĩ Diêu thở dài: "Ngay từ đầu tôi cũng đã nói cậu ấy rất ỷ lại vào cậu mà."

Tôi nói: "Ừm."

"Khi đó tôi còn nói cậu có quyền lựa chọn." Bác sĩ Diêu nói, "Cậu có thể lựa chọn cứu vớt cậu ấy hoặc từ bỏ cậu ấy."

Anh ta hỏi tôi: "Cậu chọn cái nào?"

Tôi nói: "Tôi nghĩ sẽ từ bỏ cậu ấy."

Bác sĩ Diêu nói: "Nhưng cậu không làm được."

Tôi trầm mặc.

Bác sĩ Diêu nói: "Nếu ngay từ đầu cậu không đem cậu ấy về nhà thì cảm giác an toàn mà cậu ấy tạo dựng trên người cậu có thể sẽ bị cắt đứt."

"Mất đi cảm giác an toàn, trạng thái tâm lý của cậu ấy có thể sẽ hoàn toàn suy sụp, mà lúc đó cậu ấy lại có khuynh hướng tự hủy hoại, kết quả rất có thể là......" Anh ta dừng một chút rồi không nói tiếp nữa.

"Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu hết."

Tôi nắm chặt điện thoại.

"Nhưng cậu không làm như vậy, cậu đem cậu ấy về nhà, đem cậu ấy tới bên cạnh mình." Bác sĩ Diêu còn nói, "Trong thời gian này, cậu khiến cho sự ỷ lại của cậu ấy càng sâu thêm."

Tôi nhịn không được biện minh cho mình: "Tôi cũng đâu làm gì."

Bác sĩ Diêu cười một tiếng: "Không cần cậu làm gì cả."

Anh ta nói: "Với Hứa Tri Niên mà nói thì chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, có thể nghe giọng cậu là đủ rồi."

Tim tôi như bị thứ gì đó siết chặt, ép tôi không thở nổi.

Bác sĩ Diêu nói: "Khương Minh Ý, có lẽ cậu tự thấy mình chẳng làm gì cả. Nhưng cho tới bây giờ cậu đều không thể không quan tâm đến người bên cạnh. Hứa Tri Niên sẽ không tự chủ được tới gần cậu, mà cậu lại không hạ quyết tâm đẩy cậu ấy ra xa."

Trong điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của tôi.

"Thế là sự ỷ lại của cậu ấy dần sâu hơn." Bác sĩ Diêu nói mà không có chút cảm xúc nào, "Cậu ấy càng thêm ỷ lại vào cậu, tới gần cậu, thích cậu, mê luyến cậu, cậu ấy không thể rời xa cậu được."

"Sau đó cậu đưa cậu ấy tới trường."

Tôi nói: "Tôi làm thế là vì tốt cho cậu ấy."

Bác sĩ Diêu không phản bác mà chỉ nói: "Cậu đúng là muốn tốt cho cậu ấy, nhưng cậu không hề suy nghĩ đến tình trạng tâm lý của cậu ấy."

"Thời gian đó cậu ấy liên hệ với tôi rất thường xuyên, trạng thái tinh thần của cậu ấy...... thật sự không tốt lắm."

Tôi có chút mờ mịt: "Sao lại như vậy?"

"Bởi vì cậu ấy nghiện cậu." Bác sĩ Diêu nói, "Giống như nghiện ma túy vậy, cậu ấy ỷ lại vào cậu rất nhiều nên khi rời khỏi cậu quá lâu mà không được đến gần cậu thì sẽ sinh ra phản ứng tiết chế."

Tôi nói: "Nhưng cậu ấy ở trường biểu hiện rất bình thường mà."

Bác sĩ Diêu dừng lại mấy giây rồi nói: "Đây chẳng qua là bề ngoài thôi."

Sau đó anh ta thấp giọng cười khẽ một tiếng: "Không gặp được cậu là một loại tra tấn rất khó chịu đựng với cậu ấy, nhưng cậu ấy không dám quấy nhiễu cậu nên khi thống khổ nhất chỉ biết gọi điện thổ lộ hết với tôi."

"Thổ lộ cái gì?" Tôi hỏi.

"A." Bác sĩ Diêu không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ cười mập mờ, "Khương Minh Ý, cậu có biết cậu ấy trải qua mỗi đêm ở trường như thế nào không?"

Tôi nói: "...... Không biết."

"Cậu gửi cho cậu ấy một tin nhắn thoại." Bác sĩ Diêu nói, "Khi cậu ấy nhớ cậu nhưng lại sợ quấy rầy cậu thì nằm trên giường nghe đi nghe lại giọng nói kia, chỉ có nghe giọng cậu thì cậu ấy mới ngủ yên được."

Tôi gửi giọng nói cho cậu ấy?

Tôi nhắm lại mắt.

Nhớ ra rồi.

Là một câu......

"Ngủ ngon."

Tôi chậm rãi nói: "Chuyện này tôi cũng không biết."

Bác sĩ Diêu nói: "Đương nhiên cậu ấy không dám để cậu biết rồi. Cậu ấy vừa yêu cậu lại vừa sợ cậu."

Tôi chậm rãi nhớ lại những lúc ở cùng Hứa Tri Niên, không thể không thừa nhận......

Bác sĩ Diêu nói chẳng sai chút nào.

"Thế nên dù biết mình có chứng sợ giam cầm nhưng cậu ấy vẫn tình nguyện đi thang máy một mình lên mười sáu tầng để tìm cậu." Bác sĩ Diêu cuối cùng lặp lại lần nữa, "Bởi vì cậu ấy nhớ cậu, mỗi một tế bào trong người cậu ấy đều đang kêu gào muốn gặp cậu."

Tôi không nói gì một lúc lâu.

Bác sĩ Diêu đợi hồi lâu, thấy tôi không có động tĩnh gì liền ngáp một cái: "Được rồi, tình trạng tâm lý của Hứa Tri Niên tôi đã nói xong, còn muốn hỏi gì không, nếu không tôi ngủ đây."

Thanh âm của anh ta trở lại ôn hòa như thường, không còn hùng hổ dọa người.

Tôi im lặng thật lâu rồi nói: "Không có."

Sau đó cúp điện thoại.

Đêm đã khuya.

Tôi đến trước phòng ngủ Hứa Tri Niên, cửa đã đóng, bên trong không có âm thanh gì.

Tôi gõ cửa một cái.

Hứa Tri Niên hỏi: "Ai vậy?"

Tôi nói: "Là tôi."

Bên trong yên tĩnh mấy giây.

Mấy giây sau, Hứa Tri Niên chạy ra mở cửa cho tôi.

"Khương tiên sinh tìm tôi có việc ạ?" Cậu ấy mê man nhìn tôi, "Hình như hôm nay đâu phải ngày bôi thuốc."

Cậu ấy như mới đứng dậy từ trong chăn, trên người mặc áo ngủ mỏng manh, tóc hơi rối.

Tôi cúi đầu, ánh mắt hai chúng tôi giao nhau.

Cậu ấy mở to mắt, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi hỏi cậu ấy: "Tôi vào được không?"

Hứa Tri Niên tỏ vẻ kinh ngạc, cậu ấy chần chờ giây lát rồi tránh ra bên cạnh để tôi vào.

Trong phòng rất tối, chỉ có đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ.

Hứa Tri Niên sợ tối nên phải bật đèn mới ngủ được.

Tôi đoán lúc nãy cậu ấy chắc đã nằm xuống chuẩn bị ngủ nhưng vẫn chưa ngủ.

Cậu ấy lần mò trên tường bật đèn lên, sau đó đến bên giường tắt đèn ngủ.

Trong phòng sáng trưng.

Chăn mền trải lộn xộn, Hứa Tri Niên co ro đứng cạnh giường ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong chớp mắt tôi thấy hoảng hốt.

Sau đó tôi hỏi cậu ấy: "Cậu gầy đi đúng không?"

Hứa Tri Niên mở to mắt nói: "Dạ?"

"Hình như cậu sống ở trường không tốt lắm thì phải?" Tôi nói, "Thấy cậu gầy quá."

Hứa Tri Niên nói: "Không có ạ."

Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy mà không nói gì.

Cậu ấy bị tôi nhìn thì có vẻ bất an, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "...... Chắc vì cơm ở trường không ngon lắm."

Tôi hỏi lại: "Phải không?"

Hứa Tri Niên đột nhiên không biết phải trả lời tôi thế nào.

Tôi thở dài tìm ghế ngồi xuống rồi vẫy tay với cậu ấy: "Tới đây."

Cậu ấy nghe lời đi đến trước mặt tôi.

Tôi cầm áo khoác vắt trên ghế phủ lên người Hứa Tri Niên: "Ban đêm trời lạnh, cậu mặc thêm áo đi."

Cậu ấy cứng người không hề cử động, để mặc tôi khoác áo cho cậu ấy: "Khương tiên sinh......"

Tôi hỏi cậu ấy: "Có phải ấm hơn nhiều không."

Cậu ấy nhẹ gật đầu: "Dạ."

Tôi nhìn lướt qua, phát hiện điện thoại di động của cậu ấy đang đặt trên gối.

Tôi nói: "Đưa di động cho tôi."

Giọng tôi quá mức tự nhiên nên cậu ấy nhất thời không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, nghe lời đem di động tới.

Lúc đưa cho tôi, cậu ấy đột nhiên nhớ ra gì đó nên bàn tay dừng lại giữa không trung.

Tôi hỏi: "Sao thế?"

Cậu ấy cuống quýt lắc đầu: "Không có gì ạ."

Cậu ấy cầm di động không chịu buông.

Tôi hỏi: "Bên trong có gì mà tôi không thể xem à?"

Cậu ấy cúi đầu nói: "Không có."

Tôi nhận lấy điện thoại.

Màn hình sáng lên, phía trên có một giọng nói.

Tôi mở ra.

Sau đó tôi nghe được giọng nói của chính mình.

"Ngủ ngon."

Nghe ghi âm của mình thật sự rất vi diệu.

Cảm thấy giọng nói này không giống như tôi đã nói, nhưng lại rất giống.

Tôi nghe lại lần nữa, như tưởng tượng ra mỗi đêm trằn trọc khó ngủ Hứa Tri Niên lại đưa di động lên bên tai.

Ngón tay cậu ấy trượt qua màn hình hết lần này đến lần khác, nghe giọng tôi mãi cũng không biết mệt.

Hứa Tri Niên tội nghiệp trong tưởng tượng đã khơi dậy sự đau lòng và đồng cảm của tôi.

Hứa Tri Niên chân thực đứng trước mặt tôi, bất lực yếu ớt.

Cậu ấy thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn tôi, tựa như bị tôi vạch trần bí ẩn sâu thẳm trong lòng khiến cậu ấy xấu hổ vô cùng.

Tôi hỏi cậu ấy: "Muốn nghe tôi chúc cậu ngủ ngon sao?"

Tai cậu ấy thoáng chốc đỏ lên, ư a nửa ngày cũng không nói nên lời.

Tôi nói: "Không trả lời tức là không muốn nghe?"

Hứa Tri Niên: "......"

Tôi nhíu mày: "Vậy tôi xóa giọng nói này nhé?"

Cậu ấy lập tức luống cuống, đưa tay níu lấy tay áo của tôi.

"Đừng mà."

Tôi ung dung nhìn cậu ấy.

Cậu ấy chậm chạp nói: "Muốn nghe anh chúc ngủ ngon."

Tôi hỏi: "Khi nào muốn nghe."

Cậu ấy thành thật trả lời: "Mỗi ngày đều muốn nghe."

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, phát hiện tai cậu ấy đỏ từ đầu đến cuối.

Tôi trả lại di động cho cậu ấy.

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất kỹ di động.

Tôi hỏi: "Giọng tôi hay không?"

Cậu ấy đỏ mặt nói: "Hay ạ."

Tôi chỉ điện thoại rồi chỉ vào mình nói: "Vậy cậu thích nghe nó nói hay nghe tôi nói."

Hứa Tri Niên thoáng sửng sốt, mở to mắt nhìn tôi.

Vừa rồi cậu ấy như bị tôi dọa sợ nên khóe mắt còn hơi đỏ, lúc này cũng có vẻ mờ mịt luống cuống.

Cậu ấy hỏi: "Sao ạ?"

Tôi lặp lại lần nữa: "Cậu muốn nghe nó nói hay tôi nói?"

Sắc mặt cậu ấy ngây dại hồi lâu.

Sau đó cậu ấy nhìn điện thoại rồi lại nhìn tôi, một lát sau nhỏ giọng nói: "Muốn nghe anh nói."

Cậu ấy vừa nói vừa dè dặt cầm điện thoại, như thể một giây sau tôi sẽ xóa đoạn ghi âm trong đó vậy.

Tôi đứng dậy đưa tay sờ mặt cậu ấy.

Hơi nóng.

Đêm khuya luôn yên tĩnh, tôi cúi đầu xuống, tựa như có thể nghe được tiếng hít thở của Hứa Tri Niên.

Từng nhịp từng nhịp gấp gáp, mang theo sự bối rối.

"Hứa Tri Niên." Tôi nói, "Sau này mỗi ngày tôi đều chúc cậu ngủ ngon được không?"

Rất lâu sau, tôi mới nghe được giọng nói yếu ớt như có như không của cậu ấy.

Cậu ấy nói: "Được ạ."

Tôi cười.

Hứa Tri Niên thẹn thùng nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Sao thế?"

Cậu ấy nói: "Cứ như đang nằm mơ vậy."

Tôi nói: "Không phải mơ đâu."

Cậu ấy đáp lại.

Tôi còn nói: "Ở trường cậu có thể gọi điện cho tôi, ở nhà có thể tới tìm tôi."

"Mỗi ngày đều có thể, nếu cậu quên thì tôi sẽ gọi cho cậu, sẽ tới tìm cậu."

Hứa Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Tôi không quên đâu."

"Ừ." Tôi nói, "Vậy cậu phải nhớ đấy."

Lúc gần đi, Hứa Tri Niên tiễn tôi ra cửa.

Tôi xoay người, đột ngột giữ vai cậu ấy rồi tiến đến bên tai cậu ấy nói: "Hứa Tri Niên, hôm nay để tôi làm mẫu trước."

Cậu ấy mở to mắt nín thở.

Tôi khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói.

"Ngủ ngon, Niên Niên."

Truyện Chữ Hay