【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Thời gian thực tập của trợ lý Tôn là ba tuần.
Bình thường thời gian thực tập đều là - tháng.
Nhưng bộ phận nhân sự cho rằng có thể ở bên cạnh tôi ba tuần đã chứng minh cậu ta là một nhân tài.
Sau đó tôi vô tình nghe phòng nhân sự tán gẫu, nói ba tháng quá dài, họ sợ trợ lý của tôi chưa hết thời gian thực tập đã bỏ chạy nên mới rút ngắn thời gian.
Năng lực làm việc của trợ lý Tôn quả thật xuất chúng.
Trong ba tuần này, cậu ta sắp xếp mọi lịch trình và công tác hội nghị ngay ngắn rõ ràng khiến tôi phải nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác.
Khi bộ phận nhân sự đưa mẫu đơn chuyển lên chính thức, tôi đánh giá cậu ta "nghiêm túc, kiên nhẫn, năng suất làm việc cao".
Nhưng đôi khi cậu ta cũng sẽ làm chút chuyện ngoài ý muốn, chẳng hạn như bây giờ.
"Sao lịch trình sáng mai của tôi lại để trống?" Tôi hỏi cậu ta.
"Để tôi xem." Trợ lý Tôn không chút hoang mang nhìn thoáng qua, đúng là sáng mai chẳng có bất kỳ kế hoạch nào cả.
Cậu ta nhìn lịch rồi nói: "À, ngày mai Hứa Tri Niên đến trường mà."
Tôi nghi hoặc: "...... Thì sao?"
Hai chuyện này có liên quan gì nhau?
Cậu ta nói tỉnh bơ: "Tôi nghĩ anh sẽ cùng cậu ấy đến trường nên cố ý bỏ trống, sắp xếp các hoạt động và hội nghị quan trọng vào thời gian khác."
Tôi nhíu mày: "Tôi đâu có nói như vậy."
Cậu ta đẩy mắt kính: "Là tôi tự chủ trương."
Tôi quét ánh mắt sắc lẻm về phía trợ lý Tôn.
Cậu ta bất vi sở động nói: "Nếu anh không hài lòng thì tôi có thể sắp xếp hoạt động nào ít quan trọng hoặc không cần anh có mặt vào sáng mai, chẳng hạn như đối tác......"
Tôi ngắt lời cậu ta: "Nếu là hoạt động ít quan trọng hoặc không cần tôi có mặt thì đừng lãng phí thời gian của tôi."
Trợ lý Tôn bình thản đáp: "À."
Ra khỏi phòng làm việc, trợ lý Tôn hỏi tôi: "Lần này tôi tự chủ trương làm anh bất mãn à?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Có một chút."
"À." Cậu ta chậm rãi nói, "Vậy lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Tôi nhìn cậu ta mấy giây rồi nói: "Cũng được, không bất mãn lắm."
Cậu ta đắc ý đẩy cửa đi ra.
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm văn kiện trong tay.
Dù sao tôi cũng rảnh.
Tôi nghĩ.
Vậy tôi đành phải bất đắc dĩ đi cùng Hứa Tri Niên một chuyến thôi.
Ngày tới trường, Hứa Tri Niên mặc một bộ trang phục mới.
Nửa trên mặc một chiếc áo thun cotton trắng có in chữ, nhìn gọn gàng sạch sẽ.
Nửa dưới mặc quần jean giản dị bình thường.
Tôi không nhìn ra được nhãn hiệu, nhưng quần áo trong tủ của cậu ấy nếu không phải tôi thì cũng là Khương Sênh Sênh dẫn cậu ấy đi mua, nhìn thường thường nhưng giá cả không hề rẻ.
Tóc hẳn đã gội tối qua, tuy chải chuốt gọn gàng nhưng vẫn có hai túm tóc vểnh lên.
Ánh mắt cậu ấy rất ngoan ngoãn khiến cho ngũ quan thanh tú mềm mại hơn, ngay cả mấy túm tóc kia cũng không hề chướng mắt.
Bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu ấy đều có ấn tượng cực kỳ tốt, cảm thấy cậu ấy là một sinh viên trầm tĩnh, chăm ngoan.
Nhìn Hứa Tri Niên vô cùng hồi hộp.
Mặc dù cậu ấy cố che giấu nhưng đôi mắt tinh tường của tôi vẫn nhìn ra được vẻ bồn chồn bất an của cậu ấy.Chú Dương dừng xe ở cổng.
Sau khi cậu ấy lên xe ngồi ngay ngắn, mấy giây sau tôi mở cửa xe ngồi xuống cạnh cậu ấy.
Cậu ấy hơi kinh ngạc: "Khương tiên sinh...... muốn đưa tôi đến trường sao?"
"Ừm." Tôi gật đầu nói, "Tôi đi cùng cậu."
Hứa Tri Niên sửng sốt một lát rồi nói: "Vậy có làm phiền anh không?"
Tôi nói: "Không phiền, dù sao buổi sáng tôi cũng chẳng có việc gì."
Hứa Tri Niên hình như không tin lắm.
Có lẽ vì ngày thường tôi tăng ca hoặc ra ngoài xã giao quá nhiều, ngay cả hai ngày nghỉ đều không được rảnh rỗi nên cậu ấy mới có cảm giác tôi luôn bận việc.
Đương nhiên việc này cũng không thể nói là sai.
Tôi mở điện thoại ra cho cậu ấy xem lịch trình mà trợ lý Tôn đã sắp xếp.
Nhìn thấy bên trên đúng là bỏ trống cậu ấy mới chịu tin.
Xe từ từ khởi động, sáng sớm nên không quá đông người, không khí cũng mát mẻ.
Tôi mở cửa sổ xe, một trận gió thổi vào làm mái tóc Hứa Tri Niên bay loạn.
Cậu ấy đưa tay vuốt tóc.
Tôi nói: "Hình như cậu hơi căng thẳng."
"Vâng." Cậu ấy lên tiếng, sau đó lại bổ sung, "Nhưng có anh...... có anh bên cạnh thì đỡ hơn một chút."
Nhìn cậu ấy thực sự không còn khẩn trương nữa, hai tay buông thõng bên người như tìm được chỗ dựa.
Đến trường, tôi và cậu ấy cùng đi gặp viện trưởng của học viện luật.
Thời gian ghi danh vào đại học không quá gấp gáp, trước khi chính thức vào học là được.
Trợ lý Tôn đã sớm liên lạc với viện trưởng hẹn hôm nay đến, viện trưởng cũng dành thời gian tiếp đón tôi và Hứa Tri Niên.
Phòng làm việc của viện trưởng trên lầu ba, khi vào thang máy đi lên, Hứa Tri Niên đột nhiên nhích lại gần rồi đưa tay nắm lấy góc áo của tôi.
Hơi thở của cậu ấy dồn dập hơn lúc bình thường nhiều.
Tôi nắm cổ tay cậu ấy, phát hiện tay cậu ấy đang run lẩy bẩy.
Đây cũng quá khẩn trương rồi.
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cậu ấy trấn an: "Đừng lo, viện trưởng sẽ không làm khó cậu đâu."
Hứa Tri Niên chậm chạp thở hắt ra: "Vâng."
Thang máy cũng vừa lên đến lầu ba, cửa mở.
Hứa Tri Niên tỉnh táo hơn nhiều, theo tôi ra khỏi thang máy.
Viện trưởng ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt nhìn uy nghiêm nhưng nói chuyện lại hòa nhã.
Ông ấy hàn huyên với tôi một lát rồi bắt đầu khen Hứa Tri Niên: "Hứa Tri Niên đúng không."
Hứa Tri Niên nhẹ gật đầu: "Dạ."
Viện trưởng nói: "Tôi xem qua thành tích của cậu rồi, điểm số cũng rất cao, còn được nhận học bổng mấy lần, là một sinh viên giỏi."
Hứa Tri Niên bị tâng bốc đến mức đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
"Thầy của cậu là......" Viện trưởng nghĩ nghĩ, "Giáo sư Thẩm Văn Diệu đúng không?"
Hứa Tri Niên lại gật đầu: "Dạ."
"Vậy thì tôi nhớ ra rồi." Viện trưởng nói, "Mấy năm trước khi cậu nghỉ học, Thẩm giáo sư còn chạy tới hỏi tôi sao một sinh viên có thành tích tốt như vậy lại đột nhiên không học nữa, nhất định bắt tôi đưa ra lý do."
Hứa Tri Niên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Khi đó......em bị bệnh ạ."
Viện trưởng mỉm cười không nói thêm gì, chỉ vỗ vai cậu ấy: "Giờ khỏi bệnh rồi thì trở lại học cho giỏi nhé, Thẩm giáo sư rất xem trọng cậu đấy."
Hứa Tri Niên vâng dạ.
Sau đó chúng tôi lại đến phòng giáo vụ để Hứa Tri Niên làm thủ tục đi học lại.
Thủ tục nhập học hơi nhiều, Hứa Tri Niên chạy đi chạy lại giữa mấy tòa nhà, mãi đến giữa trưa mới xong xuôi.
Viện trưởng nhân dịp này mời chúng tôi ở lại ăn trưa.
Khi ngồi vào bàn lại có thêm mấy người.
Một người là thầy của Hứa Tri Niên, Thẩm giáo sư.
Một người là chủ nhiệm lớp hiện giờ của Hứa Tri Niên.
Còn hai người nữa tôi không biết, chắc là giảng viên chuyên ngành.
"Buổi chiều có thể đi xem ký túc xá." Chủ nhiệm lớp nói, "Ký túc xá lớp chúng tôi đã kín chỗ, xếp cho em ở cùng sinh viên mới, đều là sinh viên học viện luật cả."
Hứa Tri Niên ngẩn người quay lại nhìn tôi, sau đó chớp mắt ấp úng vâng dạ.
Tôi nói: "Buổi chiều tôi phải về công ty."
Chủ nhiệm lớp nói: "Vậy để tôi đưa em Hứa đi vậy."
Thẩm giáo sư bên cạnh hỏi Hứa Tri Niên một vài câu hỏi về chuyên ngành.
Mấy ngày nay mặc dù Hứa Tri Niên đã học bổ sung chương trình năm một năm hai, nhưng dù sao cũng không đủ thời gian nên trả lời vấp váp.
Thẩm giáo sư cau mày vẻ không hài lòng lắm.
Viện trưởng giảng hòa: "Cậu ấy bị bệnh, ba năm rồi không học hành gì, có thể đáp được như vậy là khá lắm rồi."
Thẩm giáo sư nhìn lướt qua dáng vẻ gầy gò của Hứa Tri Niên, chắc cũng không nỡ nên ngữ khí dịu lại: "Có gì không hiểu thì đến văn phòng tìm tôi, tôi sẽ giúp em bù lại chương trình học còn thiếu."
Hứa Tri Niên vội vàng nói: "Cám ơn thầy Thẩm."
Thẩm giáo sư thở dài: "Đã khỏi bệnh rồi thì trở về học cho tốt, trước kia cậu là sinh viên tôi xem trọng nhất, giờ không thể thua sút được."
Hứa Tri Niên ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ không để thầy thất vọng."
"Tôi nhớ ba năm trước em đã chuẩn bị thi vào tòa án." Thẩm giáo sư nói, "Giờ thì sao? Có dự tính gì chưa?"
Hứa Tri Niên nghĩ một lát rồi nói: "Năm nay chắc không còn kịp, em thiếu hụt kiến thức quá nhiều, những gì học được trước kia cũng quên không ít, em định chuẩn bị một năm rồi sang năm mới thi ạ."
Thẩm giáo sư vuốt cằm nói: "Ừ, thi trước khi tốt nghiệp là được."
Cơm nước xong xuôi, tôi và Hứa Tri Niên đi dạo trong trường một lát.
Năm ngoái tôi còn tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường cũ nên những thay đổi trong trường đối với tôi cũng không quá lớn.
Nhưng đối với Hứa Tri Niên đã xa cách ba năm thì có chút xa lạ.
Cậu ấy đi rất chậm, dường như đang có tâm sự.
Tôi hỏi cậu ấy: "Sao vậy? Sắc mặt cậu hơi lạ."
"Không có gì." Hứa Tri Niên có vẻ không muốn nói.
"Thân thể không thoải mái?" Tôi nhíu mày, "Hay là hối hận không muốn đi học lại?"
Hứa Tri Niên cuống quít lắc đầu: "Không có không có, tôi đang nghĩ chuyện khác."
Tôi cao giọng hỏi cậu ấy: "Đang nghĩ gì?"
Hứa Tri Niên như bị ngữ khí của tôi hù dọa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Cậu ấy thấp thỏm lo âu, ngập ngừng nhìn tôi.
Tôi bất giác tự hỏi mình rất đáng sợ sao?
Hay là biểu lộ quá hung dữ?
Sao Hứa Tri Niên luôn sợ tôi như vậy?
Hứa Tri Niên do dự nửa ngày mới nói: "Khương tiên sinh, tôi...... nhất định phải ở trọ trong trường sao?"
Tôi vô thức hỏi lại: "Cậu không muốn ở trong trường?"
Cậu ấy cúi đầu nói: "Tôi không thể... không thể tiếp tục ở nhà Khương tiên sinh nữa đúng không?"
Tôi dừng bước.
Hứa Tri Niên cũng dừng lại theo tôi.
Cậu ấy ngẩng đầu, khóe mắt hơi ửng đỏ, vẻ mặt nhìn rất khổ sở.
Nhìn bộ dạng này của cậu ấy, dù lửa giận trong lòng tôi có lớn đến đâu cũng tan biến.
Thì ra cậu ấy tưởng tôi không cần cậu ấy nữa.
Thời gian qua mặc dù tâm tình của cậu ấy đã dần trở lại bình thường.
Nhưng giống như bác sĩ Diêu nói, cậu ấy vẫn có tâm lý ỷ lại vào tôi cực kì mãnh liệt.
Cậu ấy sợ ở trọ trong trường thì phải chuyển ra khỏi nhà tôi, không còn liên quan gì với tôi nữa.
Cậu ấy sợ tôi không cần cậu ấy.
Cậu ấy sợ tôi vứt bỏ cậu ấy.
Cậu ấy không thể rời khỏi tôi.
Tôi thở dài thườn thượt.
Cậu ấy nghe thấy lại càng khẩn trương hơn.
Tôi xoa đầu cậu ấy, nhẹ giọng nói: "Cậu ở trọ trong trường là để tiện học tập hơn thôi, không phải muốn cậu chuyển ra khỏi nhà tôi."
Hứa Tri Niên mờ mịt gật đầu.
Tôi nói tiếp: "Gian phòng trong nhà vẫn là của cậu, cuối tuần cậu có thể về đó ở."
Đôi mắt Hứa Tri Niên dần sáng lên.
Cậu ấy hỏi: "Vậy...... không phải cuối tuần thì tôi có về được không?"
Tôi vờ như đang trầm tư.
Cậu ấy vô thức nín thở.
Tôi buồn cười nói: "Cũng được."
Cậu ấy khẽ thở phào.
Giải quyết xong vấn đề ký túc xá, tôi căn dặn cậu ấy: "Sau này muốn làm gì hay không muốn làm gì thì cứ nói với tôi."
Hứa Tri Niên sửng sốt: "A?"
Tôi nói: "Cậu không nói thì làm sao tôi biết cậu muốn gì chứ?"
Cậu ấy khẽ gật đầu.
Một lát sau, cậu ấy hỏi tôi: "Vậy tôi nhớ Khương tiên sinh thì có về được không?"
Tôi vừa định nói thì cậu ấy đã tự bác bỏ trước: "Hình như không được."
Tôi hỏi vì sao không được.
Cậu ấy nói: "Bởi vì mỗi ngày tôi đều nhớ Khương tiên sinh."
Tôi: "......"
Trời ạ.
Tôi nghĩ.
Cậu ấy cũng thật biết cách thổ lộ tâm tình đi.
Tôi thế mà bị cậu ấy làm cho đỏ mặt.