“Lạnh không?”
Nhạc Chi lắc đầu, một lát sau mới xoay người trong lòng chàng, rồi từ từ ôm lấy chàng. Nàng nhìn vào đôi mắt chàng, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Hoắc Độ lặng lẽ nhìn nàng, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ánh trăng soi sáng, bóng hai người hòa quyện vào nhau.
Nhạc Chi buông chàng ra, đưa tay nâng khuôn mặt chàng, chậm rãi và kiên định hôn chàng. Đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua mọi suy nghĩ, toàn tâm toàn ý hôn chàng.
Trong sự hòa quyện của đôi môi, chẳng phân biệt được ai là người đang bao bọc ai.
Họ như hai con thú nhỏ dựa vào nhau trong trời đông giá rét, nếu không ôm lấy đối phương, e rằng khó lòng vượt qua mùa đông khắc nghiệt.
Không biết bao lâu trôi qua cho đến khi hơi thở cả hai đều không ổn định, họ mới miễn cưỡng buông nhau ra. Nhạc Chi dựa mặt vào cổ chàng, cảm nhận hơi ấm của chàng lúc này.
Bất kể ngày mai ra sao, nàng chỉ có thể nắm giữ được khoảnh khắc này.
Vì vậy, khoảnh khắc này là quan trọng nhất.
“Chúng ta đến nhà ấm xem sao nhé?”
Hoắc Độ bế nàng lên, khẽ đáp một tiếng.
Trong nhà ấm, bốn mùa đều như xuân.
Hai người ôm nhau tựa vào chiếc gối mềm, Hoắc Độ kéo chăn nhung đắp lên người Nhạc Chi.
Nhìn qua lớp kính đến những ngôi sao sáng rực rỡ, Nhạc Chi thấp giọng cảm thán: “Ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.”
Hoắc Độ không nói gì, chỉ xoa đầu nàng, rồi bảo: “Ngủ đi.”
Nhưng Nhạc Chi lại nghiêng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêng của chàng, không muốn rời mắt, cũng không muốn ngủ.
Đêm nay, có lẽ là lần cuối cùng rồi.
Lần cuối cùng ôm, lần cuối cùng hôn, lần cuối cùng ngủ chung.
Dù định không ngủ, nhưng mùi hương ấm áp lan tỏa, mí mắt Nhạc Chi không kìm được mà khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ…
Hoắc Độ nhẹ nhàng để nàng nằm xuống gối mềm, rồi đưa tay đặt lên cổ tay nàng bắt mạch.
— Yếu đuối không cùng, tâm tư u uẩn.
Mắt Hoắc Độ dần trở nên thâm trầm, chàng nâng tay khẽ vuốt má mềm của nàng, lực đạo rất nhẹ, cẩn thận như đang nâng niu báu vật.
Một lúc lâu sau chàng cúi xuống, trán chạm vào trán nàng.
“Ta đã làm nàng khó xử, đúng không?” Chàng khẽ hỏi người đang chìm vào giấc ngủ.
Những ngày qua, chàng đâu thể không biết Nhạc Chi đang đau khổ giằng xé giữa thù hận và chàng? Còn nàng lại không biết, từ đầu đến cuối con đường họ đi vốn dĩ đều là cùng một hướng.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là con đường chàng đi, không có lối về.
Đây là kết cục mà Hoắc Độ đã định sẵn cho mình từ lâu.
Hoắc Độ vốn không hề lưu luyến nhân thế. Nhưng, làm sao lại xuất hiện một người như nàng?
Khiến chàng chìm đắm không thể thoát ra, khiến chàng bắt đầu có lưu luyến đối với cuộc sống.
Có lưu luyến, liền có kỳ vọng.
Chàng hy vọng Nhạc Chi có thể mở lời hỏi chàng. Như vậy chàng có thể tự nhiên mà cho mình một cơ hội, một cơ hội để tiếp tục cùng nàng ngắm trăng.
Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn không có.
“Thôi, không ép nàng nữa.” Hoắc Độ cười nằm xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng nhìn lên những ngôi sao sáng chói, bỗng nhẹ nhàng cảnh báo: “Nếu sau này nàng dám mang một lang quân khác đến đây, ta sẽ…”
Chàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt an nhiên trong giấc ngủ của nàng, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.
“Đưa đến cũng được.” Chàng ghé sát tai nàng, vừa như chúc phúc vừa như từ biệt: “Chỉ cần hồ ly nhỏ của ta có thể hạnh phúc là đủ.”
—
Nhạc Chi mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Nhưng lần này, trong mơ không còn những tiếng khóc than, chất vấn, trách cứ…
Trong mơ rất yên bình, chỉ có nàng và Hoắc Độ.
Hoắc Độ dẫn nàng đi ngắm núi non, biển hoa, mây trôi cuồn cuộn, nàng rất vui. Nhưng bỗng dưng, chàng buông tay nàng ra, nói: “Nhạc Chi, đến đây thôi.”
Đến đây thôi?Vì sao?
Nàng hoang mang không hiểu: “Chàng, chàng muốn đi đâu?”
Nghe vậy, Hoắc Độ chỉ cười xoa đầu nàng, rồi kiên quyết quay lưng rời đi…
Nhạc Chi lập tức hoảng sợ, vội vã đuổi theo, nhưng bóng dáng Hoắc Độ ngày càng xa, nàng dù cố hết sức cũng không thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng biến mất trong làn mây mù mờ mịt.
“Hoắc Độ!”
Nhạc Chi đau đớn gọi tên chàng, rồi bất ngờ ngồi bật dậy từ giấc mộng. Ngồi thẫn thờ một lúc, nàng kéo tâm trí ra khỏi cơn ác mộng. Không quan tâm đến những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, nàng quay đầu nhìn bên cạnh, phát hiện ra chỗ ấy trống không.
Sức nóng trong nhà ấm dần tan, nàng dùng lòng bàn tay sờ lên chỗ nằm bên cạnh, đã từ lâu không còn chút hơi ấm.
Trong chốc lát, tim nàng như rơi vào hầm băng.
Bên ngoài, ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ báo hiệu đã gần đến giờ ngọ.
Sao nàng lại ngủ say đến vậy?
Cơn mộng mị khiến Nhạc Chi càng thêm sợ hãi. Nàng đột nhiên hối hận vì hôm qua không hỏi chàng một câu.
—Rốt cuộc chàng định làm gì?
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng rời giường và chạy xuống tầng dưới.
Khi Nhạc Chi mở cửa chính, An Huyền đứng ngoài cửa nhìn thấy nàng, rõ ràng cũng vô cùng kinh ngạc.
Theo lời điện hạ thì công chúa đáng lẽ phải đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ ngọ sao nàng đã tỉnh?
“An Huyền, chàng đâu rồi?”
“Điện hạ… đã vào cung rồi.”
“Đưa ta vào cung!” Ánh mắt Nhạc Chi đỏ rực, giọng khàn khàn, “Nhanh lên!”
An Huyền có chút khó xử: “Nhưng điện hạ đã căn dặn, người không thể…”
“Chàng sẽ gặp nguy hiểm…”
Nhạc Chi ôm ngực, giọng nói đau đớn đến run rẩy. Cuối cùng nàng đã hiểu thế nào là “phu thê đồng tâm”, hóa ra một người thực sự có thể cảm nhận được khi người kia sắp gặp chuyện.
Đến hôm nay, nàng không thể trốn tránh nữa.
Nhạc Chi không chỉ là công chúa nước Lê.
Nàng còn là thê tử của chàng.
Đây là lần đầu tiên An Huyền thấy Nhạc Chi hoảng loạn đến vậy. Hắn cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của Hoắc Độ trước khi vào cung vào buổi sáng, cùng những lời dặn dò của chàng, thực sự có chút khác thường…
Bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút giống như lời dặn dò cuối cùng.
“Người đừng lo, thuộc hạ sẽ đưa người đi!”
—
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tam Hoàng tử Hoắc Hủ, tư chất xuất chúng… Nay ban cho ngôi vị Thái tử, chính thức đứng đầu Đông Cung. Khâm thử——”
Hoắc Hủ quỳ dưới đại điện, nghe thấy chiếu thư phong thái tử mà mình hằng mong đợi, toàn thân hắn dường như bay bổng. Trái tim tràn đầy niềm vui, ngôi vị Thái tử và Nhạc Chi, tất cả sắp thuộc về hắn!
“Thần nhi tạ ơn!” Hắn giơ cao hai tay, định đón lấy chiếu thư.
Nhưng ngay khi lòng bàn tay sắp chạm vào chiếu thư, một sức mạnh bất ngờ kéo chiếu thư về phía sau, tiếp theo là một tiếng cười châm biếm…
Các văn võ bá quan và Hoắc Hủ đều quay lại, chỉ thấy Hoắc Độ cầm chiếu thư vừa đi vừa nhìn, đến gần Hoắc Hủ thì liếc nhìn hắn một cái rồi ném chiếu thư vào người hắn.
Mọi người đều kinh ngạc đến không nói nên lời, bao gồm cả Hoắc Hủ.
Thứ nhất là vì hành động táo bạo của Hoắc Độ, thứ hai là vì đôi chân của chàng đã không còn chút nào giống người tàn tật.
Chuyện này là sao?
Chỉ có Hoắc Trường Vân là không thay đổi sắc mặt, dường như mọi thứ đều nằm trong dự liệu của ông. Ông cười nhìn Hoắc Độ và hỏi: “Độ nhi, hôm nay mang bao nhiêu binh? Có nắm chắc không?”
Hoắc Độ cười nhẹ, chậm rãi đáp: “Thay vì hỏi ta, chi bằng phụ hoàng tự ra ngoài xem đi.”
Nghe vậy, Hoắc Trường Vân gật đầu, thực sự từ trên ngai vàng đứng dậy đi xuống Kim Loan Điện, tiến ra bên ngoài…
Ngoài điện, quân cấm vệ nguyên bản đã bị khống chế hoàn toàn, cả hoàng cung bị quân đội của Hoắc Độ bao vây. Hoắc Trường Vân hài lòng nhìn mọi thứ, miệng lẩm bẩm: “Binh lính của nước Ninh, nước Khương,, cùng với cựu quân của Thịnh Dương… Tốt lắm, rất tốt!”
Nếu tương lai Hoắc Độ có thể liên kết với nước Ninh và nước Khương, trước tiên nuốt chửng nước Ngô yếu thế, sau đó đánh chiếm Mặc Khương, cuối cùng phá vỡ Ninh và Khương, Đại Tề sẽ thống nhất thiên hạ!
Con đường mà Hoắc Độ đang đi chính là con đường tốt nhất mà ông đã nghĩ đến.
Cuối cùng, Hoắc Trường Vân cũng có thể an tâm.
“Người đâu, tuyên chỉ.”
Thái giám tuyên chỉ điềm tĩnh lấy ra chiếu thư thật, từng chữ một tuyên bố:
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tiền Thái tử Hoắc Độ… Nay phục hồi ngôi vị Thái tử, kiêm nhiếp chính quốc. Khâm thử!”
Hoắc Độ không quỳ, chỉ dùng một tay nhận lấy chiếu thư. Hoắc Trường Vân cũng không trách mắng, ngược lại còn mỉm cười hài lòng.
—Từ đầu đến cuối, ông chỉ muốn một người con có thể thực hiện tâm nguyện của mình.
Chỉ có người có năng lực mới có thể đảm nhận.
Hôm nay, ông cuối cùng đã chờ được.
Các triều thần đều không thể tin vào những gì đang diễn ra, tưởng rằng Hoắc Độ phát động binh biến, nhưng hóa ra đây là… sự thử thách của bệ hạ ư? Vậy Tam Hoàng tử thì sao?
Hoắc Hủ hoàn toàn bị choáng váng.
Làm sao lại như vậy? Phụ hoàng đang nói gì vậy?
Hắn run rẩy mở chiếu thư trong lòng, cẩn thận đọc từng chữ, không khác gì với những gì vừa được tuyên đọc.
Chỉ là… chiếu thư này không có ấn ngọc!
Hóa ra đây chỉ là một trò lừa gạt!
Phụ hoàng của hắn, đã dùng hắn làm viên đá cuối cùng để Hoắc Độ lên ngôi.
“Phạch!”
Hoắc Hủ giận dữ ném chiếu thư vào Hoắc Trường Vân, hét lên trong tuyệt vọng: “Tại sao! Chẳng lẽ con không phải là con của người sao?”
“Vì Đại Tề, vì người, con đã bội tín, tàn sát nước Lê, đổi lại là một chiếu thư giả sao?” Ánh mắt Hoắc Hủ đỏ rực như muốn phun ra máu, “Phụ hoàng, người thật không công bằng!”
“Không, Hủ nhi. Trẫm đã cho con cơ hội rồi.” Hoắc Trường Vân nhìn người đang gào thét dưới đất, bình tĩnh nói.
“Đến lúc này người còn muốn lừa con sao!”
Hoắc Độ hoàn toàn không hứng thú với màn đối đầu cha con này. Chàng ném chiếu thư trong tay cho Hoắc Hủ, “Thích làm Thái tử như vậy thì cho ngươi làm.”
“Hoắc Độ!” Hoắc Trường Vân cuối cùng cũng nổi giận, “Con đừng quá ngông cuồng!”
Hoắc Độ phẩy tay, ra hiệu cho người kéo Hoắc Hủ ra ngoài.
“Ba, hai, một.”
Ngay lập tức, các triều thần trên điện đều ngất xỉu, mất hết ý thức.
Lúc này, Hoắc Trường Vân mới có chút hoảng sợ, “Con rốt cuộc muốn làm gì? Ngôi vị Thái tử, thậm chí cả ngôi vua trẫm đều cho con rồi, con còn muốn chơi trò gì nữa?”
“Chậc.” Hoắc Độ cười nhạt, “Phụ hoàng không phải luôn thấu hiểu mọi chuyện sao? Chẳng lẽ không đoán được ta muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ con còn muốn giết vua, giết cha?”
Hoắc Độ thu lại nụ cười. Chàng nhìn người trước mặt, lòng lạnh như băng.
—Tại sao chàng lại là con của người này?
Chỉ trong giây lát, chàng lại trở về bình thường.
“Phụ hoàng đừng lo, ta không giết người.” Hoắc Độ hạ giọng, nói với ông: “Ta chỉ muốn dâng giang sơn Đại Tề này cho người khác mà thôi.”
Hoắc Độ hiểu rất rõ điều mà Hoắc Trường Vân quan tâm nhất trong lòng.
Đó là thống nhất thiên hạ, để lá cờ của Đại Tề được cắm khắp mọi ngóc ngách sơn hà.
Phá hủy giấc mộng ấy của ông ta.
Còn đau đớn hơn cả giết chết ông ta.
“Con đang tức giận trẫm phải không? Vì mẫu hậu của con, vì Tiêu Tiêu có phải không?”
“Ngươi có tư cách gì mà nhắc đến Tiêu Tiêu?” Đôi mắt Hoắc Độ trầm xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, “Nhi thần không hề tức giận ngài, ngài chẳng phải đã diệt Đại Lê rồi sao? Nhi thần sẽ đem thiên hạ Đại Tề này bồi thường cho họ.”
Hoắc Trường Vân nghẹn ngào trong lồng ngực, thân hình loạng choạng.
Quả nhiên, tất cả là vì người ấy.
“Ngươi điên rồi!” Ông ta hận hận nói.
“Phụ hoàng mới biết nhi thần điên sao?”
“Đợi ngươi thống nhất thiên hạ, còn thiếu gì phụ nữ? Chỉ vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả giang sơn rộng lớn sao?”
Hoắc Trường Vân đột nhiên có chút hối hận.
Nếu ông ta biết Hoắc Độ sẽ bị một người phụ nữ mê hoặc, không bằng giao giang sơn cho Hoắc Hủ. Dù không thể thống nhất thiên hạ, nhưng ít nhất cũng không đến mức giao cả quốc thổ của mình cho người khác, phải không?
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Ông ta lùi lại hai bước, phun ra một ngụm máu.
Hoắc Độ quay đầu đi, không muốn nói thêm lời nào với ông ta nữa.
Lúc này, một binh lính của nước Khương gần đó nhìn thấy thời cơ, chuẩn bị thực hiện lời hứa của chủ nhân mình, thay nàng giết chết Hoàng đế nước Tề. Dưới ống tay áo, tay hắn nắm chặt ám khí, chỉ trong chốc lát là có thể phóng ra…
Bỗng nhiên, một người có dáng vẻ của thái giám cầm dao lao ra, mũi dao nhắm thẳng vào Hoắc Trường Vân—
Dưới chiếc mũ của thái giám lại là gương mặt của Hoàng hậu!
Lâm Uyển Ninh hôm nay lòng dạ bồn chồn, lo sợ có biến xảy ra nên đã cải trang thành thái giám đứng ngoài Kim Loan Điện, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Ai ngờ, Hoắc Trường Vân thật sự tàn nhẫn như vậy!
Hủ nhi… Ông ta coi Hủ nhi, coi nàng là gì chứ?
Đã không nhân từ, đừng trách nàng bất nghĩa! Dù sao cũng không còn cơ hội nữa.
Khi lưỡi dao lao đến, Hoắc Trường Vân chỉ kịp tránh, nhưng vẫn bị cắt rách một góc áo bào. Ông ta nắm chặt cổ tay người tấn công, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ông ta ngạc nhiên nhìn kỹ, thì ra là Hoàng hậu: “Hoàng hậu?”
“Hoắc Trường Vân, ngươi chỉ là một tên khốn không tim không gan!”
Dù bị nắm chặt cổ tay, Lâm Uyển Ninh vẫn dùng hết sức lực để tiếp tục đâm ông ta…
Hoắc Độ đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát tất cả, chàng không ra tay, cũng không ra lệnh cho ai kéo Lâm Uyển Ninh ra. Chàng chỉ muốn xem, liệu phụ hoàng của chàng trong cuộc đời này có từng thực sự có tình cảm với ai không?
Cuối cùng, Hoắc Trường Vân bị chọc giận, ông ta giật mạnh cổ tay Lâm Uyển Ninh, cướp lấy con dao từ tay bà. Ai ngờ Lâm Uyển Ninh đột nhiên nhào về phía trước, đẩy ngực mình vào mũi dao…
Da thịt lập tức bị xé rách, máu tươi phun trào!
Đồng thời, Hoắc Trường Vân cũng phun ra một ngụm máu tươi!
“Hahaha!” Lâm Uyển Ninh ngã xuống đất, cười điên dại, “Đồng tâm cổ, ta đã sớm hạ cổ độc này lên người bệ hạ. Ngài phải sống chết cùng thần thiếp, hahaha!”
Chẳng bao lâu sau, Lâm Uyển Ninh tắt thở.
Còn Hoắc Trường Vân nằm trên đất, dùng chút hơi thở cuối cùng nắm lấy gấu quần của Hoắc Độ—
“Độ Nhi, đừng giận nữa… Đại… Đại Tề giao cho con…”
Hoắc Độ ngồi xuống, nhìn người chết không nhắm mắt, vô cảm khép mắt ông ta lại. Dù đã chết, ông ta vẫn không thấy mình có lỗi…
Thật đáng cười, thật bi ai!
“Người đâu, đưa các đại thần này về phủ của họ.”
Chẳng mấy chốc, Kim Loan Điện rộng lớn chỉ còn lại chàng và hai thi thể. Mùi máu tanh đặc quánh và mùi thuốc súng nhẹ nhàng hòa lẫn vào nhau, lan tỏa trong không khí.
Hoắc Độ nhìn người dưới đất một lần cuối.
—Nếu thật sự có kiếp sau, chàng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với người này nữa.
Rồi chàng chậm rãi bước về phía cửa, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, như nghĩ ra điều gì chàng mỉm cười. Sau đó rút cây hỏa tiễn từ tay áo…
Chẳng mấy chốc, nơi này sẽ trở thành tro tàn.
Tất cả sự nhơ nhuốc, sẽ do chàng mang đi cho nàng.
Giang sơn Đại Tề, giao lại cho Nhạc Ngọc.
Văn thần võ tướng phụ tá, Hoắc Độ đều đã sắp xếp xong. Hồ ly nhỏ của chàng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó nàng được.
Đây chính là món quà Hoắc Độ dành cho Nhạc Chi.
Từ nay về sau, thế giới của nàng sẽ sạch sẽ, sáng ngời rực rỡ.
Chàng giơ tay che lấy nắp thông gió của cây hỏa tiễn, đang chuẩn bị mở nắp thì—
“Hoắc Độ! Ngươi cút ra đây cho ta!”
Giọng nói quen thuộc đầy sắc bén khàn khàn, mang theo sự giận dữ chưa từng có, lẩn khuất trong đó là một chút nghẹn ngào.