Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

chương 34: tôi không được. [1]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay tại lúc ông chủ LA đắc đắc ý ý chuẩn bị mua thủy quân, xào cp Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì, bên này, quán bar L, Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm vừa bước xuống lầu, lại gặp phải Đường Việt đến tìm Nghiêm Nhất Tự.

Đường Trì mang khẩu trang, Đường Việt liếc mắt một cái cũng không nhận ra cậu.

"Nghiêm Nhất Tự, vừa vặn, tôi tìm cậu có việc." Đường Việt bước nhanh lại gần Nghiêm Ngộ Sâm.

Ngày hôm qua, chính Nghiêm Nhất Tự là người xuất hiện trước mặt nhiều người phục vụ, lúc này tất cả mọi người tưởng anh vẫn là Nghiêm Nhất Tự, vạn nhất bị lộ, sẽ lúng túng.

Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, ngón tay cào cào lòng bàn tay anh ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Anh của tôi với Nghiêm Nhất Tự có giao tình không tệ, anh diễn một chút, chớ bị lộ."

"Biết rồi." Nghiêm Ngộ Sâm lật tay nắm chặt tay Đường Trì, nhẹ giọng đáp.

"Đường tổng, đã lâu không gặp." Thời điểm Đường Việt còn cách xa mấy bước, Nghiêm Ngộ Sâm thập phần chuyên nghiệp như đang hàn huyên với người quen nói: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Nhưng cho dù Nghiêm Ngộ Sâm có kỹ năng diễn xuất đến đâu, bất quá vẫn là hai người khác nhau, trong lời cùng ánh mắt, còn có ngữ điệu, đều có sự khác biệt rất nhỏ.

Bất quá, có vẻ như Đường Việt đang gấp, cũng không chú ý đến.

"Tôi muốn nhờ cậu điều tra mấy người này." Đường Việt lấy ra một bức hình đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm.

Khi nhìn thấy những người trong bức hình, Nghiêm Ngộ Sâm bỗng sững sờ.

Đây không phải là những tên côn đồ chủ nợ của Đường Trì sao?

Đường Việt: "Gần đây tôi nhờ người điều tra tài khoản của đứa em trai, phát hiện nó thiếu nợ bên ngoài hơn năm trăm vạn. Hai ngày trước, mấy tên côn đồ này còn gửi tin nhắn đe dọa nó. Tôi muốn nhờ cậu điều tra mấy tên này, tôi xem có thể bí mật giúp tên nhóc con kia trả tiền nợ trước hay không, đừng cho người gϊếŧ chết là được."

Đường Trì nghe vậy, được Nghiêm Ngộ Sâm nắm bàn tay đang run, tận lực hạ thấp giọng, phòng ngừa Đường Việt nhận ra cậu: "Đường tiên sinh chẳng phải rất chán ghét người em trai kia của mình sao, lại nói, hai năm trước lúc cậu ta kết hôn, cũng đã ký kết thỏa thuận cắt đứt quan hệ, theo lý thuyết, ngài cũng không có nghĩa vụ giúp cậu ta trả nợ a."

"Nó là con bạch nhãn lang mất trí, lẽ nào tôi cũng mất trí theo nó a? Lại nói, trước khi ông già nhà tôi mất tôi đã đáp ứng, phải chăm sóc cái tên vong ân phụ nghĩa kia thật tốt, không thể để nó chết, nếu tôi không quan tâm, cha tôi chắc chắn sẽ lật quan tài ngồi dậy tìm tôi tính sổ." Đường Việt thiếu kiên nhẫn nói xong, nhìn Đường Trì từ trên xuống dưới: "Tôi nói cậu là ai vậy, chuyện trong nhà chúng tôi, cậu hiểu kỳ như vậy làm gì?"

Đường Trì lúng túng: "Tôi, tôi là..." Nhất thời không biết nên nói thế nào.

Ngay tại lúc cậu đang do dự, mắt sắc của Đường Việt nhìn cậu với Nghiêm Ngộ Sâm tay trong tay, trên mặt lập tức trồi lên tia sáng, ồ một tiếng thật dài: "Nghiêm Nhất Tự, thì ra tiểu tử nhà cậu có đối tượng bí mật, cây vạn tuế có ngày ra hoa a."

Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nở nụ cười, nỗ lực học theo bộ dáng xấu xa của Nghiêm Nhất Tự: "Đúng vậy, thời điểm tổ chức đám cưới, anh đừng quên mang theo tiền mừng."

Đường Việt cắt ngang lời nói: "Cậu đúng thật ham tiền, tôi nghi ngờ kiếp trước cậu bị đồng tiền làm cho ngộp thở chết."

Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Có khả năng."

"..." Đường Trì ha ha, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, không yên lòng nói: "Đúng rồi, thứ sáu tuần trước lúc chúng ta gặp mặt, cậu nói có hứng thú với đứa em trai kia của tôi, cậu thật sự không làm chuyện gì quá đáng đi?"

Đường Trì: "???"

Tình huống gì đây?

Trước đó Nghiêm Nhất Tự đã nói hứng thú với mình?

"Anh nói bậy gì đó?" Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên trở nên cực kỳ kém.

Đường Việt líu lưỡi: "Nói bậy là sao, từng câu từng chữ cậu nói rõ rõ ràng ràng, cậu nói cậu có hứng thú với Đường Trì, muốn cùng nó... muốn lên giường với nó mà."

Nghiêm Ngộ Sâm nghiến răng: "Đường Trì đã kết hôn với Nghiêm Ngộ Sâm, tôi có bệnh a, còn muốn cậu ta?"

Đường Việt kinh ngạc: "Lúc đó tôi cũng nói như vậy, nhưng cậu không cảm thấy như vậy a, cậu còn nói, xem như nó kết hôn rồi, vậy không thể ly hôn hay sao? Cậu còn nghĩ cách làm thế nào đào góc tường nữa, làm tôi thật sự tin có chuyện này, mấy ngày đều ngủ không ngon."

Nghiêm Ngộ Sâm trong nháy mắt mặt tái mét: "Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta muốn đào góc tường?"

Câu hỏi này, Đường Việt nghe không hiểu: "Cậu ta là ai? Muốn đào góc tường không phải là cậu sao?"

Rất tốt, Nghiêm Nhất Tự, cậu xong... Nghiêm Ngộ Sâm nhếch miệng cười thân thiện, từng câu từng chữ cường điệu nói: "Cảm ơn, tôi không có hứng thú với Đường Trì, nói chính xác hơn, tôi đối với phương điện kia không hứng nổi, chẳng phải anh thắc mắc vì sao tôi độc thân nhiều năm như vậy sao? Bởi vì tôi không được a."

Đường Trì kinh ngạc, thân thủ lôi kéo tay Nghiêm Ngộ Sâm, nhỏ giọng nói: "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?"

"Tôi không nói hươu nói vượn." Đôi mắt Nghiêm Ngộ Sâm hiện lên tia sắc bén nói: "Tôi chính là không được, tôi đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói tôi không cương lên được, sao tôi có khả năng đi đào góc tường của Nghiêm Ngộ Sâm?"

Đường Việt một mặt ép mộng, chỉ vào Nghiêm Ngộ Sâm hỏi Đường Trì: "Cậu ta làm sao vậy? Uống lộn thuốc hay quên uống thuốc?"

Nghiêm Ngộ Sâm mỉm cười nói: "Tôi không uống lộn thuốc, tôi chỉ ăn ngay nói thẳng. Còn nữa, Nghiêm Ngộ Sâm lớn lên vừa đẹp trao vừa ưu tú, tôi dựa vào cái gì đi đào góc tường nhà người ta? Lại nói Đường Trì cũng không mù, cậu ta sẽ không ngủ ngốc vứt bỏ một người tốt như Nghiêm Ngộ Sâm để mập mờ với tôi."

Đường Việt càng ngày càng lúng túng, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đường Trì không nhịn nổi nữa, một bên túm Nghiêm Ngộ Sâm lôi đi, một bên nói với Đường Việt: "Xin lỗi, tối qua anh ấy ngủ không ngon, đầu óc có chút không tỉnh tảo lắm, tôi dẫn anh ấy ra ngoài hít thở không khí."

Trước khi ra cửa, Nghiêm Ngộ Sâm còn không quên hướng Đường Việt nghiêm túc cường điệu nói: "Đầu óc tôi rất tỉnh táo, tôi thật sự không được!"

"Được được được, anh không được anh không được, đừng để tôi bị mất mặt, ra ngoài trước được không?" Đường Trì sử dụng toàn lực, lôi kéo Nghiêm Ngộ Sâm ra khỏi quán bả.

Phía sau một đám phục vụ cùng khách hiếu kỳ nhìn về phía cửa.

"Ông chủ thế này là sao?"

"Không biết, bất quá như thể sợ bàn dân thiên hạ không biết mình không được vậy, có thể do bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đi."

"Chẳng lẽ tối qua hai người bọn họ ở trong phòng... hừ hừ? Ông chủ của chúng ta biểu hiện quá kém?"

"Có thể."

.......

Bị Đường Trì cưỡng ép lôi ra ngoài, thời điểm nhét người vào trong xe, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn bộ dáng muốn ăn thịt người.

"Đại ca, anh điên rồi sao? Tôi vẫn luôn cho rằng anh là người biết giữ thể diện, thật không nghĩ tới, loại chuyện hư hỏng này anh cũng có thể nói ra được." Đường Trì một mặt bất đắc dĩ nói.

Nghiêm Ngộ Sâm không cần thiết chút nào: "Vậy thì sao, ở trong mắt bọn họ, là Nghiêm Nhất Tự không được, cũng không phải Nghiêm Ngộ Sâm tôi không được."

Đường Trì: "..." Thôi đi, hai người các người kẻ tám lạng người nửa cân.

Anh ta không cương được, còn anh cương lên liền chuyển đổi nhân cách.

Trên bản chất, chẳng có gì khác nhau.

"Hơn nữa, cậu ta vậy mà muốn cướp vợ của tôi, cậu ta đáng đời bị mất mặt." Nghiêm Ngộ Sâm giận đùng đừng nói.

"Thì ra anh phát điên như vậy, đơn thuần là vì ăn dấm a?" Đường Trì không khỏi bật cười: "Dám hỏi Nghiêm tổng, xem như anh ta thật sự muốn tranh đoạt với anh, anh có thể đánh anh ta khóc được sao?"

"Sao em biết tôi không thể?" Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói.

Đường Trì đưa tay làm ra tư thế mời: "Vậy anh làm mẫu cho tôi xem thử đi."

Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn Đường Trì, có chút ủy khuất nói: "Em thế mà vì một người ngoài, làm khó tôi."

Đường Trì thở dài, đưa tay vỗ gáy Nghiêm Ngộ Sâm: "Không phải làm khó anh, là anh không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy, tôi là vợ anh, cũng không phải gạch lát tường, sao có thể dễ dàng bị đào đi a."

Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm vẫn không tốt hơn trước: "Có thể do em chưa ly hôn với tôi, ai biết sau này có bị đào đi hay không."

Đường Trì cắt ngang một tiếng, ngón tay chọc chọc Nghiêm Ngộ Sâm: "Nếu như anh không muốn tôi ly hôn với anh, thì tốt với tôi hơn chút đi, không ai có thể từ chối một người luôn đối xử tốt với mình, được đối phương cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay."

Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ, nguyên bản sắc mặt như người chết trong chốc lát như có dòng nước chảy qua: "Em có tình cảm với tôi?"

Đường Trì tâm mệt nói: "Anh thật ngốc a, nếu tôi không có tình cảm với anh, chắc ăn no rửng mỡ mới tình nguyện đi phơi bày mối quan hệ của chúng ta ra ánh sáng, ở trước mặt mọi người đưa anh đi, cũng vì sợ anh bị lộ tẩy. Thậm chí tình nguyện vứt bở mặt mũi, mặt dày mày dạn bám theo làʍ ŧìиɦ nhân của Nghiêm Nhất Tự, đây không phải vì tránh để anh ta tạo phiền phức cho anh hay sao?"

Đồng tử Nghiêm Ngộ Sâm run lên, ánh mắt thanh lãnh tràn ra tia hổ thẹn: "Tôi... tôi sai rồi, tôi vẫn cho rằng em không thích tôi."

"Biết rồi thì thay đổi cho tôi." Đường Trì trừng mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Sau khi trở về, hảo hảo dạy tôi cảm nhận ống kính, tôi muốn xuất đạo, tôi muốn C vị."

Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt: "Trước kia em đối với C vị không có hứng thú mà?"

"Trước là trước, bây giờ là bây giờ." Đường Trì thắt dây an toàn, ánh mắt có chút thất thần liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa.

Cậu hy vọng chính mình có thể có năng lực gánh vác được một phương trời, như vậy, nếu có một ngày Nghiêm Ngộ Sâm gặp chuyện, vì bệnh tình nhân cách phân liệt mà buông bỏ điều hình tập đoàn Nghiêm thị, bản thân cũng có thể vì anh mà che phong chắn vũ.

.....

Trở lại trại huấn luyện, đã là chín giờ sáng.

Trên đường, Nghiêm Ngộ Sâm gọi điện cho bác sĩ tư nhân, qua lời miêu tả của Đường Trì, nói rõ ràng tường tận tình huống ngày hôm qua cho bác sĩ.

Bác sĩ đưa ra kết luận, bài hát kia, cũng chính là ca khúc Rabbit của Matt Duke thể hiện, rất có khả năng khống chế việc chuyển đổi nhân cách.

Thế nhưng, trước mắt cũng chỉ là suy đoán, bởi vì sự tình trong quá khứ ở trên xe taxi, Nghiêm Đồng bởi vì bài hát mà ngất xỉu, Đường Trì với Nghiêm Ngộ Sâm đều không hay biết, cho nên, chỉ bằng lần này ở quán bar L, không thể nói rõ được gì.

Sau đó, bác sĩ hỏi Nghiêm Ngộ Sâm, có ấn tượng đặc thù gì về bài hát này hay không.

Nghiêm Ngộ Sâm nói không có.

Đối với việc này, không chỉ bác sĩ, ngay cả Đường Trì cũng cảm thấy kỳ quái.

Nếu như ca khúc này đối với anh không có tinh đặc biệt gì, vậy tại sao say khi nghe thấy bài hát, lại có thể bỏ qua quy luật hóa lúc trước, trực tiếp phát sinh chuyển đổi nhân cách?

Việc này, trong thời gian ngắn không rõ ràng, liền bị tám gác sang một bên, chỉ là bác sĩ căn dặn Đường Trì, nói cậu tùy thời điểm hãy ở bên cạnh Nghiêm Ngộ Sâm nhiều một chút, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Dù sao lúc trước, chỉ có ông chủ quán gay bar thích phát tao Nghiêm Nhất Tự không có mức sát thương gì đáng lo ngại, nhưng bây giờ, một nhân cách sát nhân bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện Nghiêm Đồng, không cẩn thận, sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.

Chín giờ mười phút, Nghiêm Ngộ Sâm đi tìm đạo diễn nói chuyện, một mình Đường Trì về phòng tập luyện của lớp B.

Mời vừa vào cửa, cậu liền nhận được ánh mắt quỷ dị của mọi người quăng tới.

Mà mọi người hình như đều tự giác ngầm hiểu, cũng không hề nói gì.

Đường Trì không hiểu ra sao về đội, hỏi Tiêu Hàn, tình huống này là sao?

Tiêu Hàn bất đắc dĩ thở dài nhỏ giọng nói: "Chuyện của cậu với Nghiêm Ngộ Sâm, sợ rằng giấu không được."

Đường Trì mờ mịt: "Chuyện tôi với anh ấy là chuyện gì?"

"Chính là chuyện cậu với anh ta..." Hai ngón tay của Tiêu Hàn đụng vào nhau: "Chuyện đó đó."

Đường Trì trố mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới, mình ở trong mắt Tiêu Hàn, vẫn là tiểu tam bên ngoài của Nghiêm Ngộ Sâm.

Tiêu Hàn: "Ngày hôm qua trước trận đấu cậu đột nhiên rời sân, fan ở phòng phát sóng trực tiếp đều nổ tung, tức giận tag blog chính thức hỏi bọn họ tại sao cậu không ở. Kết quả, có người tò mò, có người tò mò không biết cậu đã đi đâu, rồi..."

Tiêu Hàn chưa nói xong, Đường Trì nhân tiện nói: "Nghiêm tổng ngất xỉu, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện."

"Cậu đừng gạt tôi, tôi biết hết, không chỉ có tôi, mọi người đều biết." Tiêu Hàn nói.

Đường Trì có chút mơ màng: "Không biết, các cậu biết cái gì?"

Tiêu Hàn nói: "Cậu lúc đó đi hẹn hò với Nghiêm tổng!"

Đường Trì: "Ha?"

"Còn giả ngốc?" Tiêu Hàn nhỏ giọng nói: "Đây chính là lời Hùng Nhuệ lớp A nghe được từ phó đạo diễn, phó đạo diễn nghe theo đạo diễn. Nghe đâu lúc đó Nghiêm tổng căn bản không có ngất, chỉ cố ý tạo thế, cho cậu lý do hợp lý không tham gia thi đấu, cùng anh ta ra ngoài hẹn hò."

Đường Trì thật sự nghe không nổi nữa: "Vô nghĩa như vậy các cậu cũng tin?"

Tiêu Hàn: "Đương nhiên tin, chính phó đạo diễn nói! Toàn bộ tổ tiết mục người nào không biết đâu, phó đạo diễn thành thật nhất, nhất định không nói dối."

Đường Trì: "..."

Thấy Đường Trì đứng dậy muốn rời khỏi phòng luyện tập, Tiêu Hàn vội vàng nói: "Cậu đi đâu?"

"Tôi đi tìm đạo diễn cùng phó đạo diễn." Đường Trì cắn răng nói xong, người liền biến mất sau cánh cửa.

Nói giúp cậu phong tỏa tin tức, này là phong tỏa tin tức sao?

Đường lão tử không muốn mặt mũi nữa hay gì!

Nhưng mà, thời điểm Đường Trì giận đùng đùng đi tìm hai vị đạo diễn, mấy tin tức giải trí như hỏa tiễn meo meo leo lên hot search.

Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì kiểu công chúa

Có một loại ánh mắt ngọt ngào gọi - Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm

Nghiêm Ngộ Sâm sát nhân ôm eo, cơ tình làm nổ toàn trường quay

Mỗi một cái cmt phía dưới, đều có một bức ảnh động được cắt từ màn trình diễn ngày hôm qua, vì góc chụp của bức ảnh quá mức xảo quyệt bất kham, khiến cho hành động của hai người càng trông thân mật hơn sự thực.

Thời điểm leo lên hot search, tất cả cư dân mạng đều sục sôi.

—————————

Phàn Phàn: Đường Việt ca ca — Ngộ ha?

—————————

=> Chương kế tiếp - Chương : Tổng tài LA. []

Truyện Chữ Hay