Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

chương 31: xử nam là bệnh. [2]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nghiêm Nhất Tự tiên sinh, có người nào nói trông anh rất thiếu đòn chưa?" Đường Trì cắn răng mỉm cười nói.

Nghiêm Nhất Tự không e dè: "Có a, thật nhiều người đều nói như vậy."

"Bọn họ nói rất đúng, nhìn anh rất ngứa đòn." Đường Trì cầm gối ôm lên, trực tiếp đập lên người Nghiêm Nhất Tự.

Nghiêm Nhất Tự miễn cưỡng chống đỡ: "Tính tình em sao hung dữ như vậy?"

Lần đầu tiên thấy một người lừa dối sau lưng chồng mình, còn động thủ với tình nhân.

"Bị anh ép." Nếu không phải bệnh tình của Nghiêm Ngộ Sâm không được tốt lắm, cậu không chỉ tính tình không tốt, mà bước kế tiếp bị ép đến điên rồi.

Đường Trì buồn bực: "Tôi không muốn ở chỗ này."

Như thể biếи ŧɦái.

Nghiêm Nhất Tự cau mày: "Vậy em muốn đi đâu?"

"Nhà anh." Đường Trì nghiêm túc nói.

Nghiêm Nhất Tự trầm mặc một lúc lâu, mới dẫn Đường Trì lên tầng năm của quán bar.

Tầng năm có lắp thang máy, nhưng chỉ có quẹt thẻ mới có thể lên được, khách ở dưới không thể lên.

Vừa bước ra khỏi thang máy, cảm giác xung quanh rất yên tĩnh.

Âm thanh xung quanh ầm ĩ lúc ban đầu biến mất không dấu vết, phảng phất nơi này là một trong những tầng nào đó của tiểu khu chung cư cao cấp.

Toàn bộ tầng năm, ít nhất có kích thước bằng một quảng trường nhỏ, đều là nhà của Nghiêm Nhất Tự.

Bước vào, Đường Trì bị đồ vật trang trí bên trong làm cho kinh sợ.

Căn nhà được quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mọi vận dụng được sắp xếp gọn gắng, treo trên tường tất cả đều là những bức tranh hoạt hình vẽ bằng tay hai chiều.

Bên cạnh thư phòng, là một căn phòng làm việc trong suốt, hàng loạt dụng cụ vẽ tranh như thùng sơn và bảng vẽ.

"Những thứ này đều là của anh à?" Đường Trì chỉ vào dụng cụ vẽ tranh.

Nghiêm Nhất Tự khoe khoang: "Hơn thế nữa, tất cả các bức tranh trên tường cũng do tôi vẽ."

Đường Trì kinh ngạc than thở, đồng thời ánh mắt lơ đãng rơi vào bức tranh trong góc.

Những bức tranh khác đều được để lộ ra ngoài, duy chỉ có bức này, bị vải trắng che kín mít.

"Bức tranh kia tại sao lại bị che mất, là bảo bối gì sao?" Đường Trì hiếu kỳ hỏi.

Ánh mắt lười nhác của Nghiêm Nhất Tự bỗng dưng lạnh lẽo: "Không phải bảo bối, chỉ là một bức tranh khiến người nhìn cảm thấy không thoải mái thôi."

Nghiêm Nhất Tự nói như vậy, ngược lại càng khiến Đường Trì hiếu kì hơn: "Tôi có thể nhìn không?"

Nghiêm Nhất Tự: "Thật sự muốn nhìn?"

Từ lần đầu Đường Trì nhìn thấy Nghiêm Nhất Tự, cậu chưa bao giờ thấy thần sắc Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc như vậy.

Đường Trì ừm một tiếng, sau đó cùng Nghiêm Nhất Tự đi qua.

Khoảnh khắc tấm vải rơi xuống, trên mặt Đường Trì tràn đầy kinh ngạc, trong kinh ngạc xen lẫn một chút khiếp sợ.

"Anh... tại sao anh lại vẽ loại tranh này?" Tâm lý Đường Trì hơi không thoải mái.

Trong bức tranh, là một căn nhà kho bỏ hoang, trên vách tường cũ kỹ móc đầy rêu xanh, cột sắt bên cạnh cũng bị rỉ sét loang lổ.

Bên ngoài lớp kính vỡ của nhà kho, mưa rào bừa bãi tàn phá, sấm sét cắt phá trời cao, những tia điện cao áp màu tím lam hình vòng cung kích động xẹt xẹt trên không trung.

Bên trong nhà kho, ba người bị chói thành một đoàn, hai mắt bị miếng vải đen che khuất, miệng dán băng keo đen.

Một bóng đen xám xịt bị biến dạng bởi tia sáng của sấm sét, bao phủ ba người.

Chủ nhân của cái bóng mặc bộ quần áo mưa màu đen, trên áo mưa, nước mưa còn đọng lại thuận theo nếp nhăn nheo không ngừng trượt xuống. Trong tay hắn giơ một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao trong không khí ẩm ướt mơ hồ hiện ra hàn quang, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chém về phía ba người bọn họ.

Toàn bộ tông màu của bức tranh thập phần u ám, mà cảnh tượng cùng các chi tiết nhỏ lại được vẽ thập phần chân thực, như thể chúng có thật.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Nghiêm Nhất Tự xẹt qua mặt bức tranh: "Bởi vì tôi đã mơ giấc mơ này suốt mười năm."

Trái tim Đường Trì khẽ nhói: "Vậy trong mơ anh từng nhìn thấy bộ dạng của người cầm dao này không?"

Thần sắc của Nghiêm Nhất Tự trở nên quái lạ nở nụ cười, ôm cánh tay dự lên cây cột: "Có a."

Đường Trì không rõ: "Nếu mơ thấy mặt của hắn, vậy sao anh không vẽ ra?"

Sát thủ mặc quần áo mưa trong bức tranh, không có mặt mũi.

Âm thanh của Nghiêm Nhất Tự âm trầm: "Bởi vì, gương mặt trong mơ kia là mặt tôi."

Đường Trì ngây ngẩn cả người.

Nghiêm Nhất Tự có lẽ đã thành thói quen, khi nhắc đến cũng không có cảm xúc gì khác thương: "Lúc đầu, tôi cho rằng chính mình chỉ vô tình xem một bộ phim kinh dị, nên mới có thể mơ loại giấc mơ này. Nhưng sau đó, ngày này qua ngày khác, cảnh tượng trong mơ mỗi đêm của tôi xưa này chưa từng xảy ra bất kỳ biến hóa nào, đều là cảnh tôi bắt ba người kia lại, chuẩn bị gϊếŧ chết, lúc này, tôi mới phát giác được điều gì đó kỳ quái."

"Hơn nữa..." Nghiêm Nhất Tự khẽ cười nói: "Có thể em không biết, thời điểm trong mơ tôi chĩa mũi dao vào bọn họ, tôi phi thường vui vẻ."

Trước kia, Đường Trì có nghe bác sĩ nói qua, loại bệnh nhân cách phân liệt này có liên quan đến một số chuyện mà bệnh nhân từng trải qua khi còn bé, chẳng lẽ, bức tranh này đang khắc họa một khía cạnh mà Nghiêm Ngộ Sâm từng trải?

"Anh bắt đầu mơ giấc mơ này từ khi nào?" Đường Trì hỏi.

Nghiêm Nhất Tự: "Lúc mười bảy tuổi."

Đường Trì cau mày, mười bảy tuổi... Nghiêm Ngộ Sâm nói, lần đầu Nghiêm Đồng xuất hiện cũng là vào năm mười bảy tuổi, hơn nữa trước đây, Nghiêm Ngộ Sâm còn nói qua, có lần anh chuyển đổi nhân cách, thiếu chút nữa đã gϊếŧ người, lẽ nào tên sát thủ áo mưa cầm dao trong giấc mở của Nghiêm Nhất Tự, là Nghiêm Đồng?

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Nghiêm Nhất Tự chỉ vào hai gian phòng đối diện: "Bên trái là phòng của tôi, em ở gian phòng bên phải kia đi."

Đường Trì theo bản năng hỏi: "Tôi không ở cùng anh sao?"

Nói làʍ ŧìиɦ nhân của nhau, không ở cùng nhau, chẳng phải quá thiếu chuyên nghiệp rồi sao.

Nghe vậy, Nghiêm Nhất Tự kinh ngạc nói: "Tôi thật sự rất hoài nghi, chồng em không được a."

Đường Trì mờ mịt: "Chuyện này liên quan gì đến anh ấy?"

Tuy rằng đối với phương diện này xác thực anh ấy không được, kỹ thuật hôn kém hơn một số người, còn thích cắn lưỡi, giống như chó con.

Bất quá dù sao cũng là lão xử nam ba mươi tuổi, có thể lý giải.

"Đương nhiên có liên quan." Nghiêm Nhất Tự nói: "Chúng ta mới quen nhau chưa được một ngày, bảo bối nhi em cứ như vậy muốn lên giường với tôi, đủ thấy thường ngày chồng em không đủ thỏa mãn em."

Nói, Nghiêm Nhất Tự thở một hơi, khẽ cười: "Xem ra bảo bối nhi em sắp chết khô rồi."

"Cút! Anh mới khô chết ấy." Đường Trì không nhịn được mắng một câu.

Mẹ nó, chuyện đó cậu không muốn làm sao? Ngày đó rõ ràng cho Nghiêm Ngộ Sâm cơ hội, trời mới biết đầu ngón tay còn chưa chạm vào cúc hoa, Nghiêm Đồng đột nhiên xông ra, làm hại cậu miễn cưỡng héo xuống...

Thật sự, khiến cậu đối với loại phương diện kia một chút mong đợi cũng không có.

Dù sao, trước khi đâm vào là Nghiêm Ngộ Sâm, sau khi đâm vào là ai, cũng rất khó nói.

Bất quá, Đường Trì thật tò mò: "Anh từng làm với người khác chưa?"

Nghiêm Nhất Tự nghe vậy, phảng phất như nghe được câu chuyện cười nào đó: "Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói cho em biết rồi sao, lần đầu sau hai mươi lăm năm khi tôi nhìn thấy em, có một loại ý nghĩ phản ứng cương, đoạn thời gian trước kia phản ứng cũng chưa từng phản ứng một lần, làm sao có khả năng làm với người khác, dùng đạo cụ sao?"

"Anh... anh trả lời có thể nghiêm túc một chút được không?" Nghe Nghiêm Nhất Tự nói, Đường Trì luôn cảm thấy có một loại chất vàng chui vào trong lỗ tai.

Chất vàng: Ở bên trung vàng chỉ cho ý nghĩ, loại phim +.

"Đương nhiên—." Nghiêm Nhất Tự thừa nước đục thả câu, cuối cùng một mặt thoải mái nói: "Không thể."

"Bất quá..." Nói đến đây, Nghiêm Nhất Tự đột nhiên tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Đường Trì, hơi khom người, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi Đường Trì, vẻ mặt trêu chọc: "Bảo bối nhi, em quan tâm tôi từng làm chuyện này với người khác hay chưa như vậy, chẳng lẽ ăn dấm sao?"

"Không có." Đường Trì mặt không cảm xúc gạt tay Nghiêm Nhất Tự ra.

Tôi chỉ cảm thấy, loại bệnh lão xử nam này sẽ truyền nhiễm mà thôi, dù sao anh với Nghiêm Ngộ Sâm đều là băng thanh ngọc khiết thủ thân như ngọc như vậy.

Khiến người khác không biết nên nghĩ hai người không thể cương, hay là không được.

————————

Phàn Phàn: Hôm nay lên chương, có gì ngày mai mình nghỉ buổi nhé, nếu không thì muộn tí mình lên. Mai nhà có cỗ nên hơi khó... Yêu yêu Chương kế tiếp - Chương : Rabbit. []

Truyện Chữ Hay