"Anh ấy đi rồi, ai cùng đội với tôi?" Đường Trì hỏi.
"Tôi." Nghiêm Ngộ Sâm buông lỏng nói.
Đường Trì vô ngữ: "Anh đang đùa tôi à?"
"Tôi nghiêm túc." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Em yên tâm, tôi quen thuộc việc diễn tập tiết mục hơn Phương Thiệu Hiên, tôi phối hợp với em, chỉ có thể thích hợp hơn cậu ta."
Đường Trì bật cười: "Tự tin như vậy?"
"Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Nghiêm Ngộ Sâm đầy kiêu ngạo: "Dù sao ca khúc kia là tôi sáng tác, lời cũng là tôi viết."
Đường Trì sững sờ: "Anh không phải đạo diễn sao?"
"Kiêm chức sáng tác nhạc." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói xong, bật nhạc: "Em biên đạo đoạn nhảy kia, trung gian có không ít độ khó cần sự phối hợp của hai người, nhân lúc bây giờ còn thời gian, nhanh chóng luyện tập đi."
Đường Trì nghi ngờ nhìn anh: "Anh thật sự muốn tổ đội với tôi?"
Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ thở dài: "Tôi không phải Nghiêm Nhất Tự, tôi không thích nói giỡn."
"Cái người Nghiêm Nhất Tự kia rất thích nói giỡn sao?" Đường Trì hiếu kì vừa duỗi tay giãn cơ vừa hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm đề phòng liếc mắt nhìn cậu: "Em thấy hứng thú với hắn?"
"..." Anh là dấm chua tinh tái thế à? Đường Trì xua xua tay: "Không phải."
"Cậu ta không phải người thích nói giỡn, cậu ta chỉ đơn thuần thích phát tao." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng giải thích xong, nhắc nhở: "Nếu em đụng phải cậu ta, nhất định phải cách xa cậu ta ra một chút, cậu ta không phải người tốt."
Tôi cảm thấy ở trong mắt anh, ngoài anh ra thì toàn bộ đàn ông đều không phải người tốt... Đường Trì nỗ lực bảo trì nụ cười, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cũng không biết có phải do hiệu ứng tâm lý tác động hay không, phối hợp cùng Nghiêm Ngộ Sâm suôn sẻ hơn nhiều so với hợp tác cùng Phương Thiệu Hiên.
Rất nhiều động tác tiếp xúc tứ chi, thời điểm làm với Phương Thiệu Hiên động tác tương đối cứng ngắc, thế nhưng khi làm với Nghiêm Ngộ Sâm động tác cực kỳ mượt mà, còn có cảm giác... tim đập nhanh hơn.
"Nghiêm Ngộ Sâm, anh có thể đừng ôm chặt tôi như vậy được không a." Sau khi Đường Trì làm xong tư thế xoay người, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp đưa tay ôm eo cậu, kéo người vào trong lòng.
Nghiêm Ngộ Sâm rất trịnh trọng nói: "Không phải tôi muốn ôm chặt như này, mà khi vừa bắt đầu chính em thiết kế động tác này, chỉ là không tiện làm cùng Phương Thiệu Hiên, cho nên giảm bớt phạm vi động tác, không phải sao?"
Đường Trì sửng sốt: "Sao anh biết tất cả mọi chuyện?"
Chuyện này cậu chỉ nói qua một lần với Tiêu Hàn ở ký túc xá, chưa từng nói cho người ngoài biết, chẳng lẽ lại là: "Tiêu Hàn nói cho anh?"
"Đương nhiên không..." Nghiêm Ngộ Sâm nói một nửa, lập tức đổi giọng: "Đúng, là cậu ta nói cho tôi."
Tuyệt đối không thể để cho Đường Trì biết, trên tường phòng ngủ của cậu có một con thỏ hồng gắn camera chuyên quay trộm cậu.
Mọi người không nhớ mình nhắc lại chút nhé, thì con thỏ này là Nghiêm Đồng tặng Đường Trì ở chương và chương á.
"Tôi biết kiểu gì cũng là cậu ấy mà." Đường Trì thở dài, liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Vậy thì tập luyện theo biên đạo ban đầu đi."
Trước kia xem Nghiêm Ngộ Sâm battel với Trương Tử Hằng, Đường Trì biết Nghiêm Ngộ Sâm có kỹ năng nhảy rất tốt, mà thời điểm bị Nghiêm Ngộ Sâm vững vàng nâng lên cao, cậu mới biết, đã vậy sức lực của Nghiêm Ngộ Sâm cũng rất mạnh.
"Ánh mắt này của em là đang ngưỡng mộ tôi?" Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh cười.
Đường Trì nện một quyền lên ngực anh: "Đúng vậy, kho báu của tôi là Nghiêm tổng."
Trong phút chốc, Đường Trì thậm chí có chút vui mừng cảm kích Nghiêm Ngộ Sâm là một người phân liệt, một người mù mặt, nếu không người ưu tú như vậy, đã sớm không đến lượt mình.
Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay xoa đầu Đường Trì, lấy ra cuốn bản nhạc, ngồi bệt xuống đất bên cạnh bức tường, kéo Đường Trì ôm vào lòng: "Bài hát gốc là một ca khúc deep house thuần túy, thế nhưng giọng hát của em quá sạch sẽ, chỉ có thể diễn giải được khoảng bảy phần về mặt phương diện tình cảm, hơn nữa kỹ năng hát của em còn thiếu sót, hiệu quả trình bày tốt nhất bất quá cũng chỉ được năm phần, cho nên tôi muốn điều chỉnh một chút phong cách nhạc và phần điệp khúc."
Đường Trì nhìn vẻ mặt thành thật của Nghiêm Ngộ Sâm, cười nhạt: "Vậy chồng có ý kiến gì không?"
Tay Nghiêm Ngộ Sâm cầm cuốn thanh nhạc đột nhiên dùng lực nắm chặt, trầm giọng nói: "Trong thời gian làm việc, không được phép gọi tôi như vậy, tôi... tôi căng thẳng."
"Xin lỗi, tôi quên mất anh là người đàn ông ba mươi năm chưa từng cương." Đường Trì nhịn cười.
Nghiêm Ngộ Sâm có điểm xấu hổ: "Em đừng cười, không phải tôi đối với phương diện kia không phản ứng cương được, chỉ là tôi chưa gặp được người mình thích thôi."
Hơn nữa, cũng không dám thích người ta.
Sợ bị cho đội nón xanh.
Dù sao nói có điểm khó nghe, thứ hai nói chuyện yêu đương với đối tượng, thứ sáu đối tượng hẹn hò là ai cũng không biết...
Mà dựa theo tính tình của Nghiêm Ngộ Sâm, anh dám cam đoan, trong một tuần anh chắc chắn sẽ bị ép đội nón xanh.
"Do vậy, tôi là mối tình đầu?" Đường Trì nhíu mày hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm ngượng ngùng ừm một tiếng, nhịp tim dần dần tăng nhanh bắt đầu kháng nghị không cho phép anh nói chuyện này với Đường Trì nữa, đảm bảo chỉ cần nói tiếp, anh chàng Nghiêm Đồng kia lại lần nữa soán vị của anh.
"Nhanh chóng điều chỉnh ca khúc đi." Nghiêm Ngộ Sâm cầm bút khoanh tròn phần của Đường Trì: "Phần này của em, tôi sẽ hòa âm theo phong cách Rhythm and Blues."
Rhymthm and Blues, hay còn gọi là R&B, tiết tấu ca khúc là một loạt âm mang phong cách thời thượng mới của Anh, phong cách giữa garage và house, sự ra đời của phong cách này mang hơi hướng hoài niệm disco.
Đường Trì nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng làn điệu của ca khúc R&B tương đối mạnh mẽ và sâu lắng, chẳng phải anh nói giọng hát của tôi quá thanh sao, vậy là đi ngược lại."
"Mục đích của việc để mọi người tự sáng tác và tự biên đạo, chính là muốn mọi người thoát khỏi thường quy, để âm nhạc của mọi người có tính truy nguyên, nhưng cũng phải có sự sáng tạo và sự độc đáo, nếu như đi theo phong cách và giai điệu của những người đi trước, âm nhạc sẽ không thể tiến lên phía trước được. Ngoài ra, sẽ gây ra sự mệt mỏi về mặt thẩm mỹ cho công chúng." Nghiêm Ngộ Sâm giải thích: "Mặc dù giọng của em thanh, nhưng bên trong thanh có một cỗ mùi vị mê hoặc, cho nên tôi cảm thấy nếu thêm một chút điều chỉnh, em sẽ hát ra một loại cảm giác mới về R&B."
"Nghe rất có đạo lý." Đường Trì lật hai trang nhạc: "Nhưng giờ điều chỉnh, còn kịp không?"
"Kịp." Nghiêm Ngộ Sâm trịnh trọng nở nụ cười, cầm bản thanh nhạc ngồi xuống trước đàn, bắt đầu sửa từng phần.
Đường Trì ngồi ở một bên, vẫn nhìn anh, xuất thần một lúc, trong lòng lẩm bẩm: "Tôi hình như... cũng thích anh."
Không thể không nói, năng lực của Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt đối không phải người thường nào cũng có thể so sánh, sau khi điều chỉnh xong ca khúc và thử hát, hiệu quả đưa ra khiến Đường Trì có chút bất ngời với chính bản thân.
Khi buổi tổng duyệt diễn ra, cả hai từ phòng hóa trang bước ra lên sân khấu, đạo diễn đứng trong phòng điều khiển tổng thể, nhìn hai người trên màn hình, không khỏi bật cười: "Đừng nói, hai người bọn họ còn rất xứng đôi."
Chị gái phụ trách ánh sáng bên cạnh không cầm lòng được: "Đâu chỉ xứng đổi, quả nhiên tuyệt phối! Tôi dám cá, kỳ phát sóng chương trình lần này vừa ra, trên mặt các cô gái, những cô nàng ship gia vị nhất định ngược chết những người ship Phương Đường."
Nguyên văn là 调料: Mình tra nó ra là gói gia vị. :) Có lẽ bắt nguồn từ Sâm Trì nên các cô ship đặt cp là Gia Vị.
Đạo diễn líu lưỡi: "Sao cô lại ship nữa rồi? Vừa mới qua không bao lâu, cô quên mất hai người trước những người ship cp Nghiêm tổng với Tần An có kết cục gì sao? Ship ship ship, cẩn thận ship mất luôn răng."
Chị gái ánh sáng nói: "Nghiêm tổng với Tần An là giả, nhưng cp Gia Vị của chúng ta là thật, ship một chút thì có sao?"
Đạo diễn: "Làm sao cô biết cp Gia Vị là thật? Tôi vẫn nói cp Phương Đường là thật đấy!"
"Không nói rõ được với anh, đánh cược thế nào? Một trả mười, tôi đặt hai trăm, cược tình yêu của cp Gia Vị trường tồn." Chị gái ánh sáng ba —— lấy hai trăm tệ đặt lên bàn.
"Sợ cô a." Đạo diễn cũng đặt hai trăm tệ.
Bành Nghiêu tiến vào nhìn thấy tình huống này, cũng cười ha hả lấy hai trăm đặt lên bàn bên phía chị gái ánh sáng: "Tính tôi nữa."
Bành Nghiêu là thư ký thân cận của Nghiêm Ngộ Sâm, ở đây không ai hiểu rõ Nghiêm Ngộ Sâm hơn hắn, đạo diễn đột nhiên không đủ tự tin, muốn lấy lại hai trăm tệ của mình về...
Buổi tổng duyệt vào sáng thứ sáu, phát sóng trực tiếp sẽ chính thức bắt đầu vào hai giờ chiều cùng ngày.
Toàn bộ học viên trang điểm xong, PD thực tập đến nhắc nhở mọi người kiểm tra tai nghe, sau đó, mọi người ngồi ở phòng chờ của lớp mình chờ ra trận.
Ở kiếp trước, Đường Trì tham gia không ít trận thi đấu nhảy, nhưng đây là lần đầu tiên tham gia loại hình hát nhảy phát sóng trực tiếp này, khó tránh khỏi hơi sốt sắng.
Nghiêm Ngộ Sâm vỗ vỗ tay cậu, nhỏ gọng nói: "Có tôi ở đây."
Đường Trì ừm một tiếng, tâm tình thoáng hòa hoãn chút.
Bên trong phòng luyện tập lớp C, Vu Kiều một bên trang điểm, một bên khó hiểu gửi tin nhắn cho Giang Miện.
【 Vu Kiều: Tớ vừa thấy công bố danh sách trên màn hình lớn, Phương Thiệu Hiên đổi thành Nghiêm tổng, cậu nói Đường Trì sẽ không định hợp tác với Nghiêm tổng đấy chứ? 】
【 Giang Miện: Nghiêm tổng đến buổi diễn tập lúc sáng. Đương nhiên là sự thật. 】
Vu Kiều cắt giọng có chút không vừa ý, gõ chữ:【 Cậu ta cùng tổ đội với Nghiêm tổng, cho dù màn trình diễn của cậu ta có tệ đến đâu, ban giám khảo phía dưới cũng sẽ nhìn mặt Nghiêm tổng mà cho điểm cao, điều này không công bằng cho chúng ta. 】
Tin nhắn vừa mới gửi, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ sau lưng Vu Kiều.
Là thực tập sinh của CJ cùng đội với Vu Kiều, Lâm Tử.
"Tôi cảm thấy việc Nghiêm tổng tham gia thi đấu, đối với đám người lớp B cũng không công bằng." Lâm Tử nhàn nhạt nói.
Vu Kiều vội vã cất điện thoại, lúng túng nói: "Lâm tiền bối, chị quay lại thật nhanh."
"Tôi đi nhà vệ sinh, chứ không phải đi mua nhà xí, muốn chậm cũng chậm không được a." Lâm Tử tiếp tục tiếp lời nói vừa nãy, ôm cánh tay nói: "Giám khảo chuyên môn lần này tổng cộng có bốn người, theo thứ tự là huấn luyện viên trực hệ của các lớp ABCF. Lớp mà mình làm đạo sư đi chấm điểm cho học viên lớp mình, nhất định sẽ có ý định nâng lên. Lớp B không có huấn luyện viên ngồi trên ghế ban giám khảo, rõ ràng là rất chịu thiệt."
"Lại nói, trước kia Nghiêm tổng là đạo diễn, cũng không có nhiều fan, hơn nữa lui về ẩn dật vài năm, trong fandom cũng không có bao nhiêu nhiệt. Anh ấy lên sân khấu cùng Đường Trì, thân phận của anh ấy trong phân đoạn bỏ phiếu của cư dân mạng không chiếm được tiện nghi nào. Cho nên, về tổng thể, lớp B tương đối thiệt thòi." Lâm Tử nói xong, nhìn Vu Kiều: "Tôi cảm thấy nếu như cậu có thời gian quan tâm người khác, không bằng suy nghĩ thật kỹ, làm cách nào lấy danh dự cho lớp C. Tôi nghe đợt huấn luyện ma quỷ gần đây của lớp B đạt được thành tích rất tốt, đến khi lên sân khấu chúng ta chênh lệch quá lớn so với bọn họ, vậy thì bỏ đi."
Vu Kiều liên tục nói vâng, nhưng mãi đến khi lên sân khấu, Lâm Tử cũng không nói nhiều với cậu ta hơn một câu.
Toàn bộ thứ tự trình diễn, quyết định từ việc bốc thăm.
Giang Miện số , Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm là số .
Giang Miện vừa xuống sân khấu, người dẫn chương trình kết thức phần của mình, toàn bộ ánh đèn trong studio số đều tắt.
Khoảnh khắc cột sáng rơi xuống, trung tâm tầm mắt của mọi người xuất hiện một bóng người.
Bộ đồ giống với bộ ấy phục lúc chụp poster, ngày hôm nay Đường Trì vẫn chỉ mặt một bộ âu phục màu đen bó eo, đường viền cổ áo mở hết cỡ đến vị trí song song thắt lưng, trên chiếc cổ trắng nõn đeo cà vạt cùng màu, thân hình rõ ràng vừa cao vừa gầy.
Cấm dục lại mê người.
Thời điểm ống kính phóng to, đạn pháo phòng phát sóng trực tiếp của Đường Đậu lập tức bị soát bạo.
【 A a a a a a a a a mẹ ơi! Người đàn ông này gϊếŧ con! 】
【 Tại sao! Tại sao trên đời này lại có đứa nhỏ xanh tốt như vậy! Đừng kéo tôi, để tôi liếm! 】
【 Dụ chết rồi anh anh anh anh anh anh, bảo bối Trì Trì, chị yêu em! 】
【 Mẹ hỏi tôi tại sao chảy nhiều nước miếng như vậy, sau khi tôi nói nguyên nhân với mẹ, giờ mẹ cùng tôi chảy. /đầu chó/ /đầu chó/ 】
【 Mặc dù hôm nay Phương Phương không ở đây, nhưng Trì Trì nhà tôi vẫn là một thịnh thế mỹ nhan như mọi khi. 】
Bởi vì Nghiêm Ngộ Sâm sửa đổi phong cách ca khúc, câu đầu tiên Đường Trì vừa hát rất hoàn mỹ.
Giọng hát mê hoặc quyến rũ lại khiến người cảm nhận được sự trong trẻo trong từng nhịp điệu, từ từ truyền khắp toàn bộ trường quay, với màn vặn eo, nối tiếp một cái Roll hông bùng nổ đầy gợi cảm.
Huấn luyện viên Từ Manh ngồi dưới sân khấu không nhịn được che miệng kinh ngạc thốt lên: "Mẹ của tôi a, mũi chân của con bị cong lên rồi."
Cùng lúc đó, Trương Đại Thạc cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Cố Chiêu Lương đeo khẩu trang, ánh mắt vừa sợ vừa tức nhìn Đường Trì đã mở hết khí chất trên người.
Bầu không khí trường quay lần thứ hai đạt đến cao trào khi Nghiêm Ngộ Sâm vừa xuất hiện.
Nghiêm Ngộ Sâm mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen ở thân chân, chỉ có vài chiếc cúc phía dưới được cài, khuôn mặt tựa thượng đế đang thưởng thức bữa ăng dưới tia sáng của ống kính trông đặc biệt cao cấp và quyến rũ.
【 Đậu má má má?!!! Anh đẹp trai này là ai! Nhanh sắp xếp cho tôi thượng. 】
【 Ông trời của tôi, làm sao bây giời tôi cảm thấy người này thật xứng đôi với Trì Trì? Phương Phương, chị có lỗi với em. 】
【 Us, tôi muốn trèo tường! Có người nào lập nhóm ship bọn họ không? Nếu như không có, lão nương dẫn các ngươi đi ship. 】
【 Ship! Đánh chết tôi cũng phải ship! 】
Trong lúc người hâm mộ đang phấn khích chỉ hận không thể gõ thủng bàn phím, lần thứ hai khán giả bị gϊếŧ bằng màn Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì khiến toàn bộ trường quay bùng nổ.
Eo Đường Trì rất nhỏ, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp ôm cậu lại gần, ngay sau đó chính là một đoạn nhảy ghế tựa được chỉnh sửa, chị gái ánh sáng dưới hậu đài nhìn màn này xém chút nữa vứt bỏ công việc đang làm, nhảy ra ba bước hét lớn.
Ngày hôm nay bọn họ phát sóng trực tiếp trận thi đấu hữu nghị, 《 Con đường theo đuổi ước mơ 》của giải trí LA cũng học theo răm rắp, đồng thời điểm cử hành một cuộc thi tranh tài.
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp của tổ tiết mục bị LA kéo đi không í, nhưng khi chương trình phát sóng màn trình diễn của Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm, những fan ban đầu chạy vào phòng phát sóng của LA dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy lần lượt chạy về.
Bởi vì tốc độ tăng trưởng của fan quá nhanh, hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoặc dự đoán bình đài phát sóng của Đường Đậu, bình đài không chịu nổi gánh nặng. Việc nâng lên vị trai cao sau đó một lần nữa làm mới nhận thức của tất cả mọi người.
Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm mượn lực nghiêng người bay lên không trung, lực đạo mạnh mẽ động tác ưu mỹ mà không tỷ vết, động tấc này khiến người xem nín thở.
Nhưng cùng lúc với tiếng vỗ tay như sấm và tiếng thét chói tai dưới sân khấu, vốn dĩ Đường Trì nên lấy tốc độ nhanh chóng rơi xuống đất, Nghiêm Ngộ Sâm lại bất ngờ giơ tay kéo cậu.
Đường Trì không rơi xuống đất mà là vững vàng rơi vào trong lòng Nghiêm Ngộ Sâm.
Khi nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu mỉm cười của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì đầu ngốc rồi: "Anh làm gì vậy?"
———————
Tác giả có điều muốn nói: Ngày mai chúng ta tiếp tục bùng nổ—
———————
Phàn Phàn: Beta lại mà vẫn cảm thấy hưng phấn tự hào luôn á. Có ai là fan Dịch tổng không nè
———————
=> Chương kế tiếp - Chương : Bảo bối nhi a. []