Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

chương 24: nói hưu nói vượn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói hưu nói vượn: nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.

----------------------

"Nghiêm tổng, đã lâu không gặp a." Trương tổng nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm, cười ha ha tiến lên chào.

Nghiêm Ngộ Sâm đặt điện thoại xuống, mỉm cười: "Xác thực đã lâu không gặp, sức khoẻ Trương tổng gần đây thế nào?"

"Vẫn vậy, sắp thành ông già rồi." Chờ phục vụ mang món ăn lên, Trương tổng do dự nửa ngày, vẫn không nhịn được nói: "Nghiêm tổng, nghe nói gần đây ngài chăm chỉ chạy đến trại huấn luyện, không biết ngài đã gặp qua Trương Tử Hằng ở lớp B chưa?"

Nghiêm Ngộ Sâm đang xem hợp đồng, nghe thấy lời này thì nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: "Trương tổng quen cậu ta?"

Trương tổng xấu hổ gãi đầu: "Đó là con trai tôi."

Nghiêm Ngộ Sâm cười nhạt: "Nguyên lai là con trai của Trương tống chẳng trách lòng dạ cao như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm nói lời này một cách hời hợt, nhưng đều là những kẻ già đời trong thương trường, Trương tổng rất nhạy cảm bắt được một tia bất mãn trong lời của anh, hơi khẩn trương: "Thằng nhóc kia có phải đã phạm lỗi gì không?"

"Không có gì, chỉ cùng tôi trò chuyện hai ba câu mà thôi." Nghiêm Ngộ Sâm mạn bất khinh tâm nói.

Mạn bất khinh tâm: Thản nhiên.

Trương tổng lau mồ hôi: "Nó ở nhà cũng thường như vậy, được mẹ nuông chiều kiêu ngạo thành thói rồi, Nghiêm tổng đừng so đo chấp nhặt với nó."

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Trương tổng lo xa rồi, người trẻ hai mươi tuổi, bốc đồng nóng nảy, có chút tính cách rất bình thường."

Trương tổng thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Nghiêm tổng quả nhiên là người rộng lượng, đúng rồi, nghe nói show tuyển tú lần này sẽ chọn ra mỗi lớp một cái tên nhảy chính, đứa nhỏ kia không được, nhảy xem như vẫn tinh có chút tài năng, hi vọng Nghiêm tổng có thể dạy bảo chỉ điểm thêm."

Nói, Trương tổng liếc mắt ra hiệu cho trợ lý sau lưng, sau đó thanh niên vẫn luôn lặng lẽ đứng ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Ngộ Sâm.

Thanh niên lớn lên rất tinh xảo thanh tú, thân mặc bộ đồ đặc biệt cấm dục, khi Nghiêm Ngộ Sâm quay đầu, cậu ta thập phần thận trọng mỉm cười với Nghiêm Ngộ Sâm.

Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm không thay đổi tránh tầm mắt cậu ta nhìn sang, lạnh lùng, hỏi Trương tổng: "Có ý gì?"

Trương tổng cười nói: "Đây là Tần An, nam chính trong bộ phim truyền hình kiếm hiệp nổi tiếng trên mạng những ngày gần đây, người đại diện của cậu ta cùng tôi có chút giao tình, cậu ta vẫn luôn ngưỡng mộ sùng bái Nghiêm tổng ngài, hôm nay nhất định muốn gặp được chân nhân khó cầu."

Tần An ngượng ngùng nói: "Nghiêm tổng, tôi biết ngài có khả năng sẽ không nhận ra tôi, mà mỗi bộ phim ngài quay tôi đều xem không sót bộ nào, tôi cũng vì sùng bái ngài, nên mới tiến vào giới giải trí."

"Cho nên cậu đến là muốn xin chữ ký?" Nghiêm Ngộ Sâm nói.

"Không phải, tôi chỉ là..." Tần An thẹn thùng: "Tôi chỉ là mới đây nhận được một vai diễn, muốn nhờ Nghiêm tổng giúp tôi xem kịch bản một chút."

"Có thể." Nghiêm Ngộ Sâm hơi dịch người sang bên kia, duy trì một khoảng cách nhất định với Tần An, giọng điệu lạnh lẽo như kẻ gϊếŧ người không cảm tình: "Kịch bản đâu?"

Tần An hơi cút đầu nhỏ giọng nói: "Kịch bản đang ở trong phòng của tôi, đợi chút nữa tôi dẫn ngài đi xem."

Nghiêm Ngộ Sâm lãnh ngạnh nói: "Vậy quên đi, không xem."

Tần An sửng sốt: "Tại sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Trương tổng, lại liếc mắt nhìn Tần An, biểu cảm khó chịu không thích vô cùng sống động: "Cậu dẫn tôi đi xem kịch bản hay là xem cậu a."

Tần An sững sờ, mặt đỏ bừng.

"Tôi đã kết hôn rồi, cậu không biết sao?" Nghiêm Ngộ Sâm giơ tay để lộ chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út: "Hơn nữa, không quản xem kịch bản hay xem cậu, tôi đều không có hứng thú, tôi nhìn vợ tôi là đủ rồi."

Trương tổng phát hiện Nghiêm Ngộ Sâm tức giận, vội vã cười làm lành: "Nghiêm tống, việc này có phải ngài hiểu lầm gì không, cậu ta không có ý đó."

"Vậy cậu ta có ý gì?" Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng: "Xem kịch bản còn muốn tôi đến phòng cậu ta, không phải có ý đồ xấu, chẳng lẽ cậu ta cho rằng cậu ta già vị hơn tôi thì có thể tùy ý sai khiến tôi, tôi phải nghe theo cậu ta sao?"

Trương tổng nhất thời ngậm miệng: "Chuyện này..."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Trương tổng, nếu như ông muốn nhờ tôi kiếm thêm lời, hoặc muốn nhờ tôi chăm sóc con trai ông, thì bản thân mở miệng nói thẳng với tôi, đừng làm những loại chuyện ghê tởm thế này, nếu để vợ tôi biết, không muốn tôi nữa cũng không chừng. Ông đang nguyền rủa tôi ly hôn sao?"

Trương tổng lập tức nói: "Không phải không phải."

"Tốt nhất không phải." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Ông không biết, em ấy đặc biệt thích ăn dấm, tôi bình thường khi về nhà nếu như dính phải một chút mùi nước hoa khác, sẽ tra hỏi tôi cả nửa giờ, ngay cả khi em ấy biết tôi vô tội, vẫn sẽ bắt tôi quỳ lên bàn điều khiển, phạt tôi ngủ ở phòng khách. Nếu em ấy phát hiện ra tôi cùng với người đàn ông khác không minh bạch, thậm chí tôi còn không biết em ấy sẽ làm ra những chuyện khủng khiếp gì nữa."

Bành Nghiêu đứng sau lưng, càng nghe càng thấy không đúng, đây là đang nói hưu nói vượn gì vậy?

"Em ấy chính là một người như vậy, hẹp hòi, còn thích thù dai, tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể cưng chiều." Nghiêm Ngộ Sâm cảm giác thực chân tình nói xong, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cau mày: "Tôi phải nhanh trở về, em ấy ở nhà một mình sẽ sợ."

Tình huống có chút thay đổi nhanh chóng, Trương tổng nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt một lúc mới bừng tỉnh: "Vậy hợp đồng phải làm sao bây giờ? Còn chưa đàm luận."

"Ngày khác đi." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, lại bổ sung: "Đúng rồi, việc Trương tổng nhờ tôi đề cử Trương Tử Hằng, xin thứ lỗi cho tôi không thể, bởi vì ứng cử viên nhảy chính của lớp B tôi đã sớm định rồi."

Cuối cùng, cũng không quay đầu lại trực tiếp rời đi.

Thời điểm đám người Trương tổng ở phòng riêng hai mặt nhìn nhau, Nghiêm Ngộ Sâm giận đùng đùng tiêu sái đi trên hành lang, trực tiếp cởϊ áσ khoác âu phục, tới cửa không ngần ngại ném vào thùng rác.

"Loại người loạn thất bất tao gì cũng dám cọ lên người tôi." Nghiêm Ngộ Sâm vừa lên xe, vừa nói với Bành Nghiêu: "Tạm thời hoãn lại việc hợp tác với tập đoàn Trương thị, đợi vài ngay sau lại nói."

"Được, tổng tài." Bành Nghiêu nói: "Vậy bây giờ ngài về nhà hay đi trại huấn luyện."

"Về nhà." Nghiêm Ngộ Sam bóp bóp mi tâm, uể oải nói.

Nửa giờ sau, biệt thự tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm.

Bác sĩ làm kiểm tra cho Nghiêm Ngộ Sâm xong, thở dài: "Tôi nói tại sao buổi tối ngày đó đợi các cậu cả một đêm vẫn không đợi được, hóa ra phát sinh nhân cách chuyển đổi, bất quá sau đó tôi gọi cho cậu vài cuộc, sao không có người tiếp a?"

Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ: "Nghiêm Đồng đánh dấu mấy cuộc gọi của ông coi là điện thoại quấy rối, thuận tiện kéo ông vào danh sách đen."

"Thì ra là như vậy a." Bác sĩ dừng một lát, tận tình khuyên nhủ nói: "Tôi nói này, Nghiêm tổng ngài nên chú ý một chút, lúc này mới không tới giờ, bởi vì tâm tình quá khích, liên tiếp xảy ra hai lần nhân cách chuyển đổi, đối với bệnh tình thật không tốt."

"Tôi biết." Nghiêm Ngộ Sâm cau mày, nhưng anh không khống chế được.

Bác sĩ lấy cuốn sổ nhỏ, chuẩn bị ghi chép: "Lần này trước khi chuyển đổi nhân cách, ngài đang làm gì?"

"Tôi đang..." Nghiêm Ngộ Sâm đúng lúc ngừng lại, lắp bắp nói: "Tôi đang vận động."

"?????" Làm nghề y nhiều năm, chưa từng gặp trường hợp vẫn động cũng có thể dẫn đến chuyển đổi nhân cách, bác sĩ nỗ lực bài căn đến cùng: "Vận động ở phương diện nào? Chạy bộ hay là nâng tạ?"

"Nằm sấp chống đẩy." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tránh né.

Bác sĩ cảm thấy kỳ quái: "Nằm sấp chống đẩy mấy cái, cùng lắm là thở mạnh, không đến nỗi gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy a."

"Chắc ông kiến thức hạn hẹp." Nghiêm Ngộ Sâm thật sự không muốn bàn lại cái đề tài này.

Tiễn bác sĩ đi, Nghiêm Ngộ Sâm lên Weibo, hot search về Đường Trì đã bị áp xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Ngộ Sâm rời giường rất sớm, mua bánh dứa, vừa vặn đến trại huấn luyện trước khi các học viên bắt đầu ăn sáng.

Vốn dĩ, Đường Trì nói Nghiêm Ngộ Sâm thừa dịp không có người, để bánh dứa vào trong tủ đồ của cậu ở phòng luyện tập, không nghĩ tới, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp cầm bánh dứa, nghênh ngang đi vào nhà ăn, còn gọi một phần cơm ngồi xuống đối diện cậu.

Tiêu Hàn liếc mắt nhìn hai người, biểu tình trên mặt tôi hiểu, sau đó liền bưng đĩa chuyển sang bàn bên cạnh ăn.

"Anh tới đây làm gì, nhỡ bị người khác nhìn thấy, khó nói." Đường Trì nhỏ giọng nhắc nhở.

Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã húp một ngụm cháo: "Không phải em nói với người khác chúng ta là hai bên tình nguyện sao, bị nhìn thấy thì có sao, quá mức thì thừa nhận thôi."

Đường Trì quả thực đau đầu: "Đó là tôi nói giỡn, cũng không phải anh không biết."

"Nói nhiều chuyện không đúng, không chừng trở thành sự thật." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn hai mảnh thâm đen dưới mắt Đường Trì, có điểm đau lòng nói: "Sao sắc mặt em lại kém vậy?"

Đường Trì xua xua tay: "Đừng nói nữa, nửa đêm hôm qua bị chủ nợ lôi dậy, lo lắng cả đêm không ngủ."

"Lúc trước... lúc trước anh nói chỉ cần tôi giúp anh bảo mật, mỗi tháng sẽ giúp tôi trả năm mươi vạn tiền nợ bên ngoài." Đường Trì dùng đũa đâm đâm đồ ăn, có điểm ngượng ngùng nói: "Lời này còn tính không?"

"Đương nhiên." Nhớ tới hành động của mình tối qua bởi vì nhất thời kích động, tâm lý Nghiêm Ngộ Sâm tràn đầy cảm giác tội lỗi.

"Anh yên tâm, tôi chỉ mượn tiền anh, chờ tôi xuất đạo kiếm được tiền, lập tức trả lại cho anh." Đường Trì đảm bảo nói.

Nguyên bản, tiết mục đòi nợ chỉ xuất hiện sau khi nguyên chủ ly hôn với Nghiêm Ngộ Sâm, trời mới biết xuất hiện sớm như vậy, hơn nữa nội dung tin nhắn so với nguyên chủ trong nguyên văn viết càng ngông cuồng hơn.

Cậu thật sự rất lo lắng cái kết của mình giống với nguyên chủ, sống sờ sờ bị đánh gãy chân.

"Trả hay không trả không quan trọng, ngược lại cũng không đáng bao nhiêu tiền." Nghiêm Ngộ Sâm gọi đồ ăn cho Đường Trì, nhớ tới mấy lời bọn họ phun nước bọt tối qua, không nhịn được an ủi: "Đúng rồi, hot search hắc em ngày hôm qua, em không cần để trong lòng, chuyện như vậy rất thông thường ở giới giải trí, không cần để ý."

Đương Trì sững sờ: "Tôi lên hot search?"

Khóe miệng Nghiêm Ngộ Sâm giật một cái: "Em không biết?"

"Không biết a." Đường Trì mờ mịt lấy điện thoại ra, vội vã lên Weibo xem.

Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ nói: "Đừng xem, đã sớm bị đè xuống rồi."

Đường Trì "ồ" một tiếng: "Anh giúp tôi đè?"

Sau lưng cậu không có chỗ dựa, người bên cạnh có thể áp được hột search xuống, cũng chỉ có một mình Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm giận: "Không phải tôi, chẳng lẽ là cái tên... đàn ông rất thân với em kia sao."

Đường Trì nghe không hiểu: "Đàn ông gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm chua xót nói: "Chính là cái tên đàn ông vì em mà đánh sưng mặt Cố Chiêu Lương đấy."

"..." Đường Trì nhẫn tâm vạch trần nói: "Đó không phải là anh sao?"

Phàn Phàn: Sự trúa hề trong người Nghiêm tổng không ít đi mà còn tăng trưởng.

=> Chương kế tiếp - Chương : Kế thừa gia sản.

Truyện Chữ Hay