"Em nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai sao?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng.
Phí lời, có câu nào anh nói đúng à? Đường Trì tận tâm tận lực giảng đạo lý cho đối phương hiểu: "Tổng cộng tiền sinh hoạt một tháng của tôi chỉ có năm ngàn, mà ngày hôm qua trả phí kiểm tra cho anh đã hết hai ngàn bảy trăm tệ, ngoài ra, tôi còn phải trả ba ngàn tệ cho Huapay, tháng sau của tôi chỉ có bảy trăm tệ, tiền điện thoại sợ rằng cũng trả không được."
Huapay: Giống như một ngân hàng điện tử ấy, không rõ lắm.
Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn cậu: "Chẳng phải mỗi tháng trại huấn luyện sẽ trợ giúp cho các học viên ba ngàn tệ sao?"
tệ = ., VND —> tệ = .., VND.
Nói đến chuyện này, Đường Trì thực bất đắc dĩ: "Thời điểm lợi dụng mối quan hệ với anh để tiến vào lớp A, lúc kí hợp đồng với tổ chương trình ra điều kiện không cần trợ cấp."
Nghiêm Ngộ Sâm không vui nói: "Nếu như trước đó em vì Cố Chiêu Lương tiến vào lớp A, vậy em đi tìm nó mà đòi."
Đường Trì: "Tôi với anh ta không quen thuộc."
Nghiêm Ngộ Sâm hừ lạnh: "Tôi với em cũng không quen thuộc."
Nói thật, hai người bọn họ kết hôn đã gần hai năm, nhưng qua lại chưa được mấy lần, tính toán đều cùng nhau tập trung mấy ngày nay thôi.
"Nếu không quen thuộc, anh cũng đã là chồng tôi, anh phát một chút từ bi cho tôi đi, trả tiền viện phí lại cho tôi?" Đường Trì vô tội chớp chớp mắt nhìn anh.
Nghiêm Ngộ Sâm giơ một tay lên che mắt cậu, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không trả."
Đường Trì bất đắc dĩ: "Anh cũng không thiếu tiền, trả lại cho tôi cũng chẳng mất đi hai lạng thịt, coi như là làm việc thiện tích đức không được sao?"
"Không được." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng nói: "Lại không phải tôi tiêu tiền, dựa vào đâu muốn tôi chịu trách nhiệm."
Mềm dẻo không được, Đường Trì cũng không dễ dàng từ bỏ nỗ lực với anh, buông tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi mặc kệ, nếu anh không trả lại tiền cho tôi, tôi liền nói cho người khác biết, tôi chính là tiểu kiều thê ít người biết đến kia của anh, nhân tiện nói một chút chuyện tôi cho anh đội nón xanh."
"Em..." Nghiêm Ngộ Sâm trong nháy mắt nộ khí.
"Tôi làm sao?" Đường Trì ghé sát mặt Nghiêm Ngộ Sâm, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó nắm lấy cằm Nghiêm Ngộ Sâm: "Quần chúng đối với cuộc sống hằng ngày của anh rất có hứng thú, nếu chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định có khả năng trở thành tiêu đề trên trang nhất đi?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Em đang uy hiếp tôi?"
"Đây đều là anh ép buộc tôi nha." Đầu ngón tay Đường Trì khẽ cọ hầu kết Nghiêm Ngộ Sâm, chậm rãi trượt xuống: "Nếu như anh đáp ứng trả lại cho tôi, tôi cũng sẽ không nói ra chủ ý này, anh nói có đúng không a, chồng?"
Một tiếng chồng này, trực tiếp đem cảm giác xấu hổ trong nội tâm Nghiêm Ngộ Sâm đẩy lên đến đỉnh điểm.
Lỗ tai Nghiêm Ngộ Sâm trong chớp mắt bị xuyên thủng, hầu kết thuận theo động tác vuốt ve của Đường Trì, không ngừng trượt lên xuống: "Em, em đừng gọi tôi như vậy?"
Đường Trù chạm nhẹ lên chóp mũi Nghiêm Ngộ Sâm: "Xấu hổ?"
Nghiêm Ngộ Sâm cây ngay không sợ chế đứng: "Tôi không có."
"Vậy tại sao tai anh lại hồng a?" Đường Trì dù bận vẫn ung dung nhìn anh, tại thời điểm tính toán lại trêu chọc anh hai lần nữa, mà thật giống như đụng phải vật cứng gì đó, khi phản ứng lại có chút sững sờ.
Một giây sau, Nghiêm Ngộ Sâm liền đẩy cậu từ trên người xuống.
Đường Trì không thể tin được nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, lúng túng.jpg: "Anh..."
"Im miệng." Nghiêm Ngộ Sâm luống cuống tay chân nắm lấy chiếc chăn nhỏ, đắp lên người mình.
Đường Trì ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới anh dễ khiêu hợi như vậy."
Chỉ chạm vào hầu kết mấy lần, cái gì cũng chưa làm, liền nổi phản ứng, bất quá: "Anh trước kia không phải đối với phương diện này không được sao, đây là... tốt rồi?"
Nghiêm Ngộ Sâm hít một hơi thật sâu, trầm giọng buồn bực: "Ai nói với em tôi không được?"
Trong nguyên văn tác giả nói.... Đường Trì không quá chắc chắn nói: "Cho nên, kỳ thực ở phương diện kia anh không có khuyết điểm gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm muốn nổ tung tại chỗ, nghiến răng: "Em thử một chút không phải sẽ rõ?"
Đường Trì vội vàng xua tay: "Thôi thôi, tôi không có hứng thú với anh."
Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tràn ngập tính xâm lược: "Có thể tôi có hứng thú với em."
Đường Trì sững sờ, lập tức nói: "Đừng đùa."
"Không đùa." Nghiêm Ngộ Sâm bình ổn lại tâm tình, nghiêm mặt nói: "Em không phải muốn tôi trả lại tiền sao? Tôi có thể trả cho em, ngoài ra, một tháng tới còn giúp em trả vạn tệ khoản nợ bên ngoài."
Năm ngoái, vào ngày sinh nhật của Cố Chiêu Lương, nguyên chủ vay tiền từ đám hồ bằng cẩu hữu kia để mua cho anh ta một chiếc xe thể thao trị giá năm trăm vạn."
Vốn là nói không cần trả vội, nhưng sau khi bố nguyên chủ mất, tất cả tài sản thừa kế đều để lại cho anh trai nguyên chủ Đường Việt, đám hồ bằng cẩu hữu kia mắt thấy không chiếm được lợi ích nào từ Đường Trì, liền bắt đầu thúc giục cậu ta trả nợ.
Hai ngày trước, có người gọi điện thoại cho Đường Trì, nếu như tuần sau lại không trả, sẽ đến tìm cậu gây sự.
Hiện tại Nghiêm Ngộ Sâm đề ra chủ ý tốt, đối với Đường Trì mà nói, sức hấp dẫn có thể nói cực kỳ lớn.
"Bất quá, có một điều kiện." Nghiêm Ngộ Sâm nói.
Đường Trì biết sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là, vừa rồi Nghiêm Ngộ Sâm nói có hứng thú với mình, vậy: "Điều kiện của anh không phải kêu tôi bán thân đấy chứ? Hôn một cái năm mươi, ngủ một đêm hai trăm?"
( Phàn Phàn: :) Ngôn tình ít thôi. )
"...." Nghiêm Ngộ Sâm giật giật khóe môi: "Em xem tôi là người thế nào?"
Đường Trì ép mộng: "Đàn ông a."
Lời lẽ mập mờ muốn làm người đàn ông của mình.
"Đừng nghịch." Nghiêm Ngộ Sâm nhất mực nghiêm túc nói: "Điều kiện của tôi là, em sau này không được có bất kỳ mối quan hệ liên quan nào với Cố Chiêu Lương, kể cả khi ly hôn với tôi, cũng không được cùng nó."
Đường Trì có chút hoài nghi lỗ tai của mình: "Chỉ vậy thôi?"
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Cái gì mà chỉ vậy thôi, đây là vấn đề rất nghiêm túc."
"Được được, rất nghiêm túc, tôi đồng ý!" Đường Trì thập phần thành khẩn gật đầu: "Bất quá, anh có vẻ rất không thích Cố Chiêu Lương?"
"Đây là chuyện của tôi, không cần em quản." Nghiêm Ngộ Sâm bổ sung thêm: "Nói chung, sau này không được tiếp tục theo đuổi Cố Chiêu Lương nữa, tốt nhất nói chuyện cũng không được."
Đường Trì gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được, chồng."
Trái tim bé nhỏ của Nghiêm Ngộ Sâm lại lần nữa run lên: "Tôi không phải đã nói, đừng gọi tôi như vậy."
"Đừng gọi anh thế nào? Đừng gọi anh là chồng sao?" Đường Trì cố ý hỏi.
Nhịp tim Nghiêm Ngộ Sâm có chút bất thường, chỉ phía cửa, đen mặt nói: "Em, đi ra ngoài cho tôi."
Kêu đi thì đi, Đường Trì đặc biệt nghe lời, trước khi đi đóng cửa, còn không quên hướng Nghiêm Ngộ Sâm lưu luyến không rời vẫy vẫy tay: "Chồng, ở phòng luyện tập chờ anh a."
Nghiêm Ngộ Sâm siết chặt chăn nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm phía cửa hồi lau.
Thời điểm đạo diễn bước vào, sợ đến mức run rẩy,
"Nghiêm, Nghiêm tổng, có một số tiêu chuẩn đánh giá cho lần sát hạch tuần này, tôi đến tìm ngài thảo luận một chút." Đạo diễn thận trọng nói.
"Ngồi xuống nói đi." Nghiêm Ngộ Sâm chỉnh sửa lại bộ dạng của mình, sắc mặt khôi phục lại vẻ thanh lãnh thường ngày.
"Là như vầy, trước đây ngài đề nghị mỗi tuần mỗi người gửi một bài hát tự sáng tác, sau đó học viên phụ trách mảng dancer cũng nên biên đạo một bài nhảy, sau khi cùng các cố vấn các lớp thảo luận đều cảm thấy độ khó có chút cao. Cho nên muốn hỏi ngài một chút, có thể bỏ hai điều kiện đánh giá là tự sáng tác và tự biên đạo không?" Đạo diễn sợ hãi giao bản phác thảo sát hạch qua.
Nghiêm Ngộ Sâm xem qua một lần, mí mắt hơi nâng lên: "Cho nên, ông có thể nói cho tôi biết nội dung trong bản phác thảo sát hạch này cùng. 《Con đường theo đuổi ước mơ》đồng kỳ có gì khác nhau không?"
Đồng kỳ: cùng thời điểm.
《Con đường theo đuổi ước mơ》là show tuyển tú khác do đối thủ của CJ hợp tác đầu tư mở ra, nhiệt độ ở giai đoạn đầu, có thể so với 《Trại huấn luyện ước mơ》không phân cao thấp.
Bởi vì thời lượng phát sóng của cả hai cùng thời điểm, cho nên, một trong hai chương trình nhất định phải có một show trở nên nổi bật.
Đạo diễn lúng túng nói: "Tổng thể không có sự khác biệt nào."
"Vậy chúng ta lấy cá gì cạnh tranh với bọn họ?" Nghiêm Ngộ Sâm lấy cây bút, trực tiếp ở phía dưới phê xuống dòng chúng không thông qua.
Đạo diễn khổ sở nói: "Tôi biết điều này, nhưng ngài cũng biết rằng nhiều học viên của chúng ta là những người mới được các công ty giải trí lớn nâng đỡ, đến với chương trình của chúng ta đều muốn sử dụng nền tảng điện ảnh và truyền hình CJ để thay đổi nghề nghiệp với tư cách là một diễn viên, chưa từng trải qua khổ cực, tâm tư đều không đặt quá nhiều lên việc hát nhảy. Điều kiện đánh giá ban đầu đối với bọn họ mà nói, có điểm khó khăn."
Nghiêm Ngộ Sâm lật danh sách các học viên được đính kèm thêm ở phần cuối bản thảo, dùng bút đỏ đánh dấu một vài cái tên, đưa cho đạo diễn: "Ông đang nói mấy người này sao?"
Đạo diễn sửng sốt: "Làm sao ngài biết?"
Nghiêm Ngộ Sâm mặt mù, mà bộ não cũng không được tốt lắm. Mặc dù không xuất hiện ở vòng loại đầu, nhưng sau đó đã xem lại toàn bộ cuộc tranh tài cùng danh sách học viên, thuận tiện ghi nhớ họ tên bối cảnh cùng ưu điểm khuyết điểm của từng người, còn nói tiểu thư ký điều tra tỉ mỉ tất cả đám người rõ ràng có tâm tư ghê tởm này.
Có thể nói, không một ai hiểu rõ học viên khóa này hơn Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm không trả lời vấn đề của đạo diễn, chỉ là mặt không cảm xúc đánh dấu x phía trước mấy cái tên này: "Nói chuyện với bọn họ, có thể tiếp thu được thì ở lại, không tiếp thu được liền cút đi."
"A?" Đây là lần đầu tiên đạo diễn hợp tác cùng Nghiêm Ngộ Sâm, mặc dù đã nghe danh phong cách làm việc của Nghiêm Ngộ Sâm rất nham hiểm từ lâu, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, vẫn có chút không thích ứng kịp
"A cái gì?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng nói: "Còn chưa xuất đạo, liền nghĩ đến việc thay đổi công việc, loại người này giữ lại để cản trở sao? Còn muốn làm diễn viên, chỉ cần tùy tiện chọn ra một trong số những tập sinh toàn năng trong CJ, kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn so với bọn họ, hơn nữa còn có CJ làm hậu đài chống đỡ, đạo diễn truyền hình mắt mù mới đi tuyển chọn bọn họ, quả thực không biết tự lượng sức mình."
Nghiêm Ngộ Sâm đã nói đến mức này, đạo diễn cũng không mặt dày mà đi phản bác, chỉ là: "Dựa theo tiêu chuẩn của ngài, kết quả các học viên ở tuần đầu khẳng định rất khó xem, tôi sợ rằng nó sẽ lầm mất đi sự tự tin của những học viên khác."
"Trước đây tôi đã nghĩ qua vấn đề này." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Sang ngày thứ ba, cũng tức vào buổi chiều ngày mốt, tôi sẽ sắc xếp một cuộc thi kết nối giữa các học viên và thực tập sinh một năm của CJ, cho bọn họ một chút khích lệ."
Đạo diễn gật đầu biểu thị đồng ý.
"Không có chuyện gì khác, tôi đi làm việc trước." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, lập tức rời đi.
Thời điểm còn chưa đến phòng tập luyện lớp B, liền nhìn thấy Đường Trì cùng Cố Chiêu Lương ở trước phòng nói chuyện, trong nháy mắt sắc mặt lạnh đi vài phần.
"Vừa rồi sau khi chú kéo cậu đi rốt cuộc đã nói những gì?" Cố Chiêu Lương lo lắng hỏi.
Đường Trì không lên tiếng.
Cố Chiêu Lương muốn điên rồi: "Tôi đang nói với cậu đấy, cậu câm sao?"
Đường Trì bật cười: "Tôi nói Cố ảnh đế, dù sao thì tôi cũng là thím của anh, camera ở khắp mọi nơi nên cẩn thận tránh bị hiềm nghi, anh thường xuyên đến tìm tôi như vậy, người khác sẽ nói ra nói vào đấy. Hơn nữa vạn nhất bị Giang Miện nhà anh phát hiện, rồi nghi ngờ hai chúng ta có gì đó, như vậy không tốt chút nào."
"Tôi chỉ hỏi cậu chú đã nói những gì với cậu, cậu lại nói những lời này với tôi làm gì?" Cố Chiêu Lương khinh thường nói: "Hơn nữa đừng dùng bụng dạ tiểu nhân này của cậu đi đo lòng quân tử, Tiểu Miện không phải loại người như vậy, em ấy không có khả năng sẽ nghi ngờ chúng ta."
Đường Trì bất lực thở dài: "Giang Miện nhà anh thật là rộng lượng, còn chú anh đúng là hẹp hòi a."
Cố Chiêu Lương ngủ muội không rõ: "Chuyện này liên quan gì đến chú tôi?"
"Tất nhiên có liên quan đến anh ta!" Dù sao Nghiêm Ngộ Sâm cũng không ở đây, trước tiên đuổi mặt hàng này đi rồi lại nói, miễn sao còn ở đây càng thêm khó chịu, Đường Trì hùng hồn nói những chuyện loạn thất bát tao: "Anh không biết đâu, anh ta quản tôi rất nghiêm khắc, vừa nãy anh ta kéo tôi đi, tam lệnh năm thân nhắc nhở tôi, không cho phép tôi nói chuyện với đám đàn ông ngang ngược thô lỗ, bao gồm cả anh."
Cố Chiêu Lương ngạc nhiên: "Chú tôi kéo cậu đi, chính là không muốn cậu nói chuyện với tôi?"
"Đúng vậy, không chỉ như vậy, anh ta còn nói, nếu như tôi không nghe lời sẽ đánh tôi." Đường Trì nói một cách đặc biệt chân thật.
Cố Chiêu Lương không tin: "Không có khả năng, chú tôi chú ấy chưa bao giờ đánh người."
Đường Trì: "Làm sao anh biết anh ta không đánh người? Anh ta vừa nãy còn đánh mông tôi rất đau nữa, bây giờ vẫn còn đỏ đây, anh không tin anh có thể đi tìm anh ta hỏi thử, nếu không tôi cởϊ qυầи cho anh xem cũng được."
"Em dám!" Một giọng nói nam u ám vang lên từ bên cạnh, dọa Đường Trì sợ hãi rùng mình.
=> Chương kết tiếp - Chương : Lão công điên rồi.