Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

chương 7: 7: long diễm 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này, một con côn trùng trong số đó phát ra tiếng hí cuồng bạo, chợt đánh về phía Thời An!

Thời An lùi về phía sau một bước.

Chỉ nghe một tiếng Răng rắc thật lớn vang lên, cái bàn trước mặt bị một đòn đánh mãnh liệt đập nát bấy, vỡ thành mảnh nhỏ hóa thành đốm sáng xanh lam trong chớp mắt biến mất giữa không trung.

Giữa đống ánh sáng kì lạ đan xen, thiếu niên im lặng không một tiếng động đưa tay sờ lên cẳng chân cứng rắn đen nhánh của con côn trùng.

Ngón tay cậu vô cùng nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, tạo thành chênh lệch rõ ràng với lớp vỏ gồ ghề xấu xí phía dưới, có loại cảm giác xung đột thị giác quái dị.

Thời An nở nụ cười.

Ngũ quan cậu nhu hòa, đôi mắt khá tròn, gương mặt trắng nõn, khóe môi cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều bị nhiễm một ít ý cười, có vẻ vô cùng ngây thơ và vô hại.

Chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" vang thật lớn.

Một giây sau, hỏa diễm rực cháy như hồng liên cuồng bạo bùng lên mấy mét, long diễm đỏ sậm tuôn ra độ nóng kinh người, nó quay cuồng, gầm thét, cắn nuốt, vô tình mà tùy ý bày ra tính xâm lược đáng sợ--- Con trùng nọ phát ra tiếng gào rú thảm thiết, tứ chi vặn vẹo, giãy dụa trong vô ích.

Tất cả lại trở về trạng thái tĩnh mịch.

Trong không khí chỉ còn sót lại mùi than cháy quẩn quanh, ngay cả thi thể cũng không thấy đâu.

Sự việc xảy ra thật sự quá nhanh.

Nếu như không phải trong không khí còn sót lại độ nóng thì gần như khiến người nghi ngờ tất cả chỉ là ảo giác của chính mình.

Tro tàn màu đỏ vàng nhẹ nhàng tung bay trên không trung, ảnh ngược tại chỗ sâu trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên giống như đốm lửa rực cháy trong đêm.

Cách đó không xa, ma trùng cứng ngắc ngồi xổm trong góc, đờ đẫn nhìn chăm chú một màn trước mắt.

...Trời ạ.

Đây...đây chính là loài huyễn tưởng ư.

Nó gần như không dám tưởng tượng nếu Thời An hoàn toàn khôi phục sức mạnh thì sẽ kinh khủng đến mức nào.

Thời An khẽ chớp mắt, đốm sáng đỏ trong đáy mắt tan biến.

Cậu thầm đếm trong lòng.

Có lẽ là do tiếp xúc gần gũi với loài vực sâu trong khoảng thời gian này nên hiện tại cậu có thể khống chế ngọn lửa được mười lăm giây.

Nhớ ngày đó, khi cậu vừa mới tỉnh lại, ngay cả một hai giây cũng rất khó khống chế.

Thời An vô cùng hài lòng với tốc độ hồi phục của chính mình.

Cậu rủ mắt nhìn bàn tay mình, sau đó hơi sững sờ.

Chỉ thấy chỗ đầu ngón tay thuộc về nhân loại hiện lên một lớp vảy đen nhánh mỏng manh, lập lòe dưới ánh sáng, tỏa ra ánh kim loại cứng rắn rét lạnh.

Nó không phải ma lực biến ảo thành...!

Mà là lớp vảy thật sự.

Thời An khó có thể tin giang hai tay, nắm lại nhiều lần.

Thật sự không phải là ảo giác!

Đợi đã, lẽ nào...!

Đốt cháy loài vực sâu còn có loại công hiệu này?!

Nghĩ vậy, Thời An chậm rãi nâng mắt, nhìn sâu xa về mấy con trùng còn dư lại cách đó không xa.

Đôi mắt cậu sáng kinh người, giống như người đói bụng rất lâu cuối cùng cũng thấy được một bữa tiệc lớn, con ngươi đen xinh đẹp di động theo động tác của con trùng, khát vọng và ao ước trong đáy mắt lộ ra loại tình cảm nhiệt liệt cực kì chân thành.

- --Má ưi, người này thật đáng sợ.

Ma trùng sau khi thực hiện đánh giá khách quan liền lạnh run rụt về nơi xa xa.

Ngoài cửa.

Mặt trời dần dần hạ xuống phía tây, bóng tối dần che phủ.

Thời Thụy đứng chờ bên ngoài cũng trở nên càng ngày càng nôn nóng bất an.

Do đã cắt đứt thiết bị giám sát và điều khiển nên cậu ta không thể quan sát rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hết lần này tới lần khác xác nhận lại kế hoạch của mình--- không có vấn đề, tuyệt đối không có chút sơ hở.

Ngày hôm đó ở buổi tiệc, bên phía cục quản lí không tìm được nguồn gốc bản thể ma vật khống chế đám côn trùng.

Điều này cũng có nghĩa là con ma vật bản thể khống chế đó có thể kí sinh vào trong cơ thể bất kì người nào.

Mà Thời An lại là người đứng gần nguồn ô nhiễm nhất.

Khi dọn dẹp hàng ngàn hàng vạn thi thể ma trùng trong nhà, cuối cùng chỉ còn năm con miễn cưỡng xem như có thể tiếp tục sống.

Sau khi được nuôi dưỡng ổn thỏa, thậm chí sau khi bị thúc giục ác ý, chúng nó đã biến thành dáng vẻ hiện tại--- Không có trí tuệ, mất khống chế, hoàn toàn bị dục vọng công kích chi phối.

Hôm nay mọi việc chỉ cần thu xếp hoàn mỹ là hoàn toàn có thể xem như một sự cố.

- --Trứng kí sinh trong thân thể thiếu niên bị ma lực kích thích trong không gian kín, phá xác mà ra, sau đó phá nát toàn bộ những gì trong phòng thành từng mảnh, ngay cả hình ảnh ghi chép ngày hôm đó cũng bị hư hại.

Thế nhưng thời gian đã qua lâu đến vậy, Thời An thân thể nhỏ nhắn hẳn phải sớm bị gặm sạch sẽ rồi, dựa theo tập tính của mấy con ma trùng đó thì cũng nên phá cửa xông ra rồi nhỉ.

Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?!

Kiên nhẫn của Thời Thụy đã đến cực hạn.

Cậu ta khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định bất chấp nguy hiểm, phái người điều tra tình huống: "...Mở cửa, vào xem thử đi."

"...Dạ, dạ!

Thủ hạ nghe lệnh tiến lên, sau khi mở cửa mặt anh ta liền biến sắc, bị dọa đột ngột lui về sau hai bước: "Cậu..."

"Ồ, cửa mở rồi."

Thời An đang cúi đầu sờ mó cánh cửa ngẩng đầu lên, chậm chạp nghiêng đầu: "Tôi còn đang nghĩ làm sao để ra ngoài nè."

Thời Thụy suýt nữa không biết nên quản lí nét mặt mình thế nào, sợ hãi mặt mũi trắng bệch.

Sau khoảnh khắc hoảng sợ ngắn ngủi, cậu ta miễn cưỡng trấn định lại, trên mặt lộ ra nụ cười có chút khó coi, khô khốc nói:

"Anh hai, bọn em đợi anh rất lâu rồi, mọi chuyện thuận lợi chứ?"

"Ừm." Thời An không quan tâm gật đầu.

Cậu ngáp một cái, cử chỉ tự nhiên đi về phía trước, nhìn một vòng bốn phía xung quanh: "Xe đâu? Tôi phải về rồi."

Thời Thụy cả kinh: "...Đi đâu?"

Thời An liếc nhìn cậu ta, dường như có chút không rõ vì sao đối phương lại ngạc nhiên đến vậy: "Về nhà chứ đâu, tôi mệt rồi."

Thời Thụy mỉm cười cứng ngắc:

"Xe đang chờ ở bên ngoài."

Thời An "Ò" một tiếng, đi ra ngoài.

Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng Thời An, Thời Thụy quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau khi tra xét xong, nhân viên hoảng hốt đi ra, lắc đầu với Thời Thụy: "...Không, không có!"

Thời Thụy sững sờ: "Hả?"

Người nọ gượng gạo nuốt nước bọt, vẻ mặt có chút hoảng hốt, dường như vẫn chưa hồi phục tinh thần từ việc bất ngờ kì lạ này: "Bên, bên trong...không có gì cả."

Thời gian chấm dứt, mô phỏng tự động đóng lại.

Không có mô phỏng, không có ma trùng, không có máu tươi, không có thi thể.

Cả cabin kim loại trống không, sạch sẽ vắng vẻ--- không còn sót lại chút gì.

.

ngôn tình sủng

Dường như mọi việc chưa từng xảy ra.

Sau khi về nhà, Thời An trực tiếp lên lầu.

Vừa vào cửa, cậu lập tức nặng nề ngã xuống giường.

Thời An ngáp một cái thật lớn, lông mi đen dài bị nước mắt thấm ướt, hơi rũ xuống.

- --Buồn ngủ quá.

Bắt đầu từ lúc nãy, một loại buồn ngủ xâm nhập vào linh hồn từng chút một lan tràn ở chỗ sâu trong thân thể, như thủy triều cọ rửa tứ chi và xương cốt của cậu, làm cậu chỉ muốn nằm xuống.

Loại cảm giác này hoàn toàn không thể nào chống lại được.

Trong nháy mắt Thời An nhắm mắt lại, làn khí nặng nề, nóng rực từ trong thân thể cậu phóng ra ngoài.

Là loài vực sâu mẫn cảm, ma trùng giãy giụa trốn ra khỏi tay áo Thời An, sử dụng cả sáu chân chạy trốn tới góc phòng, gắt gao dán lưng lên vách tường, hận không thể vùi mình vào trong tường.

Nó hoảng sợ nhìn trên giường.

Chỉ thấy thiếu niên yên lặng nhắm mắt.

Có ánh sáng rực rỡ trên mặt cậu, như một làn sóng ánh sáng màu vàng, dường như nó đang chuyển động.

Không, nó không phải đang chuyển động.

Một lớp vảy mang theo xúc cảm như kim loại lặng lẽ hiện lên trên gương mặt trắng nõn của cậu, lộ vẻ đáng sợ và kì lạ, không khí cũng trở nên nặng nề sềnh sệt, dường như có thứ gì đó sâu trong bóng tối đang ngọ nguậy.

Mục Hành bước vào phòng.

Anh cởi bao tay ra, đặt lên lưng ghế dựa, dùng đầu ngón tay vạch cổ áo, nới lỏng cổ áo chật chội.

Căn phòng vắng vẻ tĩnh lặng, không có chút hương vị con người.

Đột nhiên, dường như anh cảm giác được gì đó, nâng mắt nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ thấy một thanh trường kiếm màu bạc cổ xưa ưu nhã treo trên tường, chuôi kiếm mơ hồ phát ra tiếng vù vù.

Dường như nó đang tuyên cáo sự tồn tại thần bí nào đó đang lặng yên không một tiếng động thức tỉnh.

Đáy mắt Mục Hành nổi lên một tia chấn động khác thường, phá vỡ vẻ mặt luôn hờ hững của anh.

Chuyện này...sao có thể?.

Truyện Chữ Hay