Tôi cười nói với anh ta.
“Không cần, anh tự mình dẫn con bé đi ăn đi.”
Sau đó, trước khi Từ Sở Sinh kịp phản ứng, tôi lấy con từ trong túi ra thẳng vào tim Từ Sở Sinh.
Con gái tôi bị anh ta hại chết, anh ta sao có thể sống tốt như vậy? Anh ta nên giống với nhân tình của anh ta, tất cả đều xuống lòng đất chuộc tội với con gái tôi mới đúng!
Sau khi tôi chắc chắn rằng Từ Sở Sinh phải chết, tôi cũng kết thúc cuộc đời mình theo cách tương tự.
2
Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy.
Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy ngôi nhà của mình vào mười năm trước.
Những con hạc giấy được con gái tôi gấp khi còn nhỏ vẫn còn treo trên cửa sổ, xào xạc trong gió, đồ ăn trong bếp dường như vừa được chuẩn bị xong, tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan.Tôi không thể tin được sờ lên khuôn mặt của mình, phát hiện làn da vẫn mịn màng như xưa, không hề có vết lòi lõm nào do bị axit ăn mòn.
Tôi nhận ra rằng tôi đã được trọng sinh.
Nhưng mà tôi còn chưa kịp vui mừng, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hiện tại là 16 giờ 50 phút ngày 11 tháng 9 năm 2014.
Mười phút nữa, con gái tôi sẽ tan học, sau đó sẽ bị Dương Xảo Ngọc lấy thân phận dì của đứa nhỏ mang đi, cuối cùng ở trên con đường hẻo lánh gần trường học bị Dương Xảo Ngọc tạt axit!
Kiếp trước, vì món ăn tối nay tôi nấu rất phức tạp nên không tự mình đến đón con gái được, tôi nhờ Từ Sở Sinh đến trường đón con gái.
Kết quả là Từ Sở Sinh tình cờ đến muộn vì phải tăng ca, Dương Xảo Ngọc đã lợi dụng sơ hở này.
Cũng may, ông trời đã cho tôi một cơ hội mới.
Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ để con gái tôi và tôi mắc phải sai lầm như kiếp trước!
Tôi tính toán thời gian, từ nhà tôi đến trường học của con gái tôi sẽ mất hơn mười phút, cho dù có đi ngay lập tức, tôi cũng có thể không kịp cứu con gái tôi.
Vì thế trong lúc chạy đến trường, tôi phải nghĩ cách khác.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhờ cảnh sát nhân dân giúp đỡ.
Kiếp trước con gái tôi đã được cảnh sát cứu sống.
Khi đó, sau khi con gái tôi bị Dương Xảo Ngọc tạt axit, được người qua đường chặn xe cảnh sát lại để cứu cô bé, lúc đó, một chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường, một chiếc xe khác đã chở con gái tôi tới bệnh viện.
Vì được đưa đến bệnh viện kịp thời nên con gái tôi đã cứu sống được.
Vì vậy, người duy nhất tôi có thể tin tưởng bây giờ là cảnh sát.
Thế là tôi gọi 110 báo cảnh sát.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Tôi vừa chạy đến trường học vừa nói rõ tình huống thực sự cho bọn họ.
"Xin chào, tôi là mẹ của Từ Bình Bình, con gái tôi Từ Bình Bình đang học lớp 6 năm 3, trường tiểu học Quang Minh. Nhân tình của chồng tôi, Dương Xảo Ngọc, đang cầm một lọ axit trên tay đứng trước cổng trường, nói muốn tạt axit vào con gái tôi! Trường học của con gái tôi tan học vào lúc 5 giờ, thời gian gấp rút, cầu xin các người nhanh đến cứu con bé!"
Cảnh sát không hỏi làm sao tôi biết được, họ cũng không yêu cầu tôi chứng minh điều gì, họ lập tức trả lời.
"Được, chúng tôi lập tức xuất phát."
Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Sau khi gọi điện cho cảnh sát, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.