Nói xong, dù Dương Xảo Ngọc có tức giận thế nào thì Từ Sở Sinh cũng không trả lời một câu.
Anh ta chỉ lặng lẽ đăng ảnh mình chơi cùng con gái, đi mua sắm và ăn uống cùng tôi trong vòng bạn bè, hoàn toàn là hình tượng một người đàn ông tốt của gia đình.
Bên cạnh đó, vào đêm khuya anh ta còn đăng cái gì mà "có duyên không phận", "tình sâu duyên mỏng", nhưng sau khi đăng vài phút thì xoá ngay.
Điều này khiến Dương Xảo Ngọc cho rằng anh ta vẫn còn yêu cô ta.
Chỉ là tôi và con gái đang cản trở bọn họ mà thôi.
Đây là sự xúi giục trắng trợn.
Đối mặt với những bằng chứng chất chồng như núi này, Từ Sở Sinh không có cách nào ngụy biện.
Xúi giục người khác người, bị phạt vì tội cố ý người, anh ta bị đưa thẳng đến trại tạm giam.
Nghênh đón anh ta sẽ là pháp luật trừng trị nghiêm khắc. 10
Ra khỏi cục công an, tôi đến thẳng văn phòng luật sư.
Sau khi đưa Dương Xảo Ngọc và Từ Sở Sinh vào trại tạm giam, tôi chuyển mục tiêu sang Lâm Du.
Là một người được lợi ích, cô ta được nhiều hơn tôi, hiện tại tôi phải để cô ta nôn ra hết toàn bộ.
Sau khi sắp xếp lại tất cả bằng chứng, tôi đã đệ đơn tố cáo Lâm Du nộp lên tòa án, buộc cô ta phải trả lại toàn bộ tài sản Từ Sở Sinh chuyển cho cô ta.
Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Lâm Du và ba mẹ của Từ Sở Sinh tức đến phát điên.
Mẹ của Từ Sở Sinh gọi cho tôi ngay, vừa mở miệng đã hung hăng chất vấn.
"Lý Mai, rốt cuộc cô muốn làm ầm ĩ đến khi nào?”
"Đầu tiên là đưa con trai tôi vào tù, hiện tại lại tố cáo Tiểu Du lên toà án, sao cô lại độc ác như vậy? Hiện tại Tiểu Du còn đang mang thai đấy, trong bụng con bé là dòng duy mất của nhà họ Từ, lỡ như cô làm con bé tức giận xảy ra chuyện thì làm sao?"
Cô ta đang mang thai? Khó trách lại vội vàng kết hôn như vậy.
Tôi không quan tâm nói:
“Tôi thật độc ác? Lúc con trai bà vì chút tiền đó mà muốn hại mẹ con chúng tôi thì không độc ác sao?”
“Vả lại, sao bà biết đứa nhỏ trong bụng Lâm Du là con của nhà họ Từ các người? Tôi khuyên các người cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó giỏ tre múc nước thành công dã tràng."
Nhớ đời trước, khuôn mặt của con trai Lâm Du không giống Từ Sở Sinh một chút nào, hai người hoàn toàn không giống cha con ruột, có lần tôi còn cho rằng Từ Sở Sinh là ba dượng của đứa bé.
Quả nhiên tôi vừa nói như vậy, Lâm Du bùng nổ.
Cô ta thay đổi so với vẻ ngoài hiền lành dịu dàng trước đây, mắng chửi tôi.
"Cô đang nói gì đó? Cô đây là ghen ghét, bôi nhọ, cố ý ly gián quan hệ giữa tôi và chú dì!”
“Khó trách dù Sở Sinh có ngồi tù cũng muốn ly hôn với cô, người phụ nữ ác độc như cô có người đàn ông nào chịu được?"
Phản ứng của cô ta đã chứng thực cho sự suy đoán của tôi.
Sau đó, cô ta quay sang giải thích với ba Từ và mẹ Từ:
"Chú dì, cô ta đang ly gián chúng ta, chúng ta không thể để cô ta lợi dụng, nếu không hơn một ngàn vạn tệ kia có lẽ sẽ thành của cô ta, chúng ta nhất định phải đoàn kết!"
Ba Từ và mẹ Từ cũng cho rằng cô ta nói đúng, nhanh chóng nói với tôi:
"Lý Mai, cô tâm đi! Toàn bộ tài sản của nhà họ Từ chúng tôi đều là của cháu trai của tôi, cô đừng hòng lấy được một xu!"