Nói đi là đi.
Trước khi biết Châu Thế Kiệt, Bùi Tử Du không bao giờ đánh nhau với người khác. Anh là một người ôn hòa, nếu có thể giải quyết bằng lời thì tuyệt nhiên không dùng bạo lực. Nhưng Châu Thế Kiệt ngang ngược. Hễ nóng vội thì hắn luôn phô ra tính tình cáu kỉnh và thô lỗ, khác hẳn với khuôn mặt tuấn tú kia.
Khi mới biết nhau, đối với Bùi Tử Du thì Châu Thế Kiệt là một thần tiên siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa nhân gian.
Sau một thời gian bên nhau, anh mới biết Châu Thế Kiệt là con chó điên ngỗ ngược.
Trái tim rực lửa của Bùi Tử Du đã trở nên chai sạn sau vô vàn những lần cãi vã. Đối với một người có khuynh hướng bạo lực đang ném chiếc ly thủy tinh sang đây, anh chọn tỏ thái độ bàng quan trước sự việc. Anh phớt lờ tiếng vỡ vụn chói tai vang lên ngay dưới chân mình.
Bùi Tử Du tiến lên hai bước, nhanh chóng khống chế Châu Thế Kiệt đang muốn vơ lấy thứ gì đó. Anh đè hắn trên bàn, hai người giằng co trong thoáng chốc. Chợt, anh phát hiện mình đã mất kiên nhẫn với hắn. Anh nghĩ, mình đang làm gì vậy? Vì sao vẫn thế này? Gây gổ, chia tay và quay lại. Lần nào em ấy cũng thề không tái phạm, nhưng vì sao bây giờ vẫn thế? Tái phạm mãi, và chẳng bao giờ hối cải.
Nó như rơi vào một vòng lặp vô hạn, và không có cách nào thoát ra.
Anh dần lấy về sự bình tĩnh, nói lại điều mình đã nói hơn một lần: “Chia tay đi. Tiểu Kiệt, em làm anh thất vọng quá.”
“Được đó! Chia tay đi!” Châu Thế Kiệt gằn giọng. Hắn trả lời tàn nhẫn như đã làm ở vô số lần trước đó. “Nếu anh có lòng tốt thì cút liền cho tôi! Cút càng xa càng tốt.” Hắn cựa quậy, hệt như con giòi đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay của Bùi Tử Du.
Bùi Tử Du buông tay, toan bỏ đi. Anh không kịp phòng ngừa nên bị Châu Thế Kiệt đấm một quyền vào mặt. Đau như lửa đốt. Anh che mặt và nhìn chằm chằm Châu Thế Kiệt đang muốn đánh nữa, giọng lạnh tanh: “Em định gây chuyện tới khi lên cảnh sát mới yên, đúng không?”
“Gây đi, gây nữa đi! Dùng thứ tiền hôi hám của anh và đám bạn chỉ biết chè chén mua vui tống tôi vào tù đi!” Châu Thế Kiệt cười khẩy. Hắn nới lỏng cổ áo, đá chiếc ghế tre đến chân Bùi Tử Du.
Bùi Tử Du cúi xuống lấy gì đó, anh không muốn ở đây nữa.
“Tên Bùi kia.” Châu Thế Kiệt chỉ vào anh. “Bỏ chìa khóa xe của tôi xuống.”
“Của em?”
“Ừ. Của tôi.” Châu Thế Kiệt quyết tâm làm anh khó xử. Anh muốn đi mà, có giỏi thì đi đi! Từ đây đến thị trấn gần nhất đi xe buýt cũng phải mất nửa giờ. Ban đêm không có đèn đường, hắn muốn xem người này đi như thế nào!
Bùi Tử Du bật cười. Được, đi thì đi. Anh xoay người: “Châu Thế Kiệt. Em nhớ kỹ lời mình nói đêm nay. Nếu em lại đến tìm anh, anh nhất định không mềm lòng.”
Nực cười thật. Duyên nợ gì mà đáng giá để anh phải tha thứ hết lần này tới lần khác. Mỗi lần hai người cãi nhau, Châu Thế Kiệt chỉ cần dỗ dành vài câu thì anh đã mềm lòng trở về.
Có lẽ vì Bùi Thần. Thực ra, Bùi Thần chẳng phải con riêng của anh. Khi không anh làm kẻ tọc mạch, chỏ mũi vào chuyện người ta làm gì? Ít nhất Châu Thế Kiệt sẽ không bỏ đói con.
Bùi Tử Du mệt mỏi, thậm chí anh không muốn màng đến đứa nhỏ. Anh bước ra khỏi căn nhà đổ nát. Bùi Thần loạng choạng theo sau, vừa ôm lấy đùi anh vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
—— Châu Thế Kiệt dọa con sợ phát khóc, mà con vẫn không dám khóc thành tiếng.
Bùi Thần khóc nấc lên, nói cách yếu ớt: “Bố Bùi, bố Bùi muốn đi đâu? Đừng bỏ con, đừng bỏ con mà.” Nhóc còn nhỏ thế mà.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Bùi Thần càng ôm anh chặt hơn.
Châu Thế Kiệt nói: “Bỏ con trai tôi lại.”
“Con trai của em?” Bùi Tử Du đột nhiên tức giận. Anh nghiêng đầu nhìn Châu Thế Kiệt, mỉa mai. “Con họ Bùi, có tên trong hộ khẩu nhà tôi. Không liên quan gì đến cậu.”
“Bùi Thần, mày thử đi xem! Tao đánh gãy chân mày.” Châu Thế Kiệt quay sang đe dọa đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi.
Bùi Tử Du cũng thờ ơ chẳng kém: “Bùi Thần. Hôm nay bố chia tay với bố Châu. Con chọn một trong hai đi.”
Bùi Thần nhìn khuôn mặt u ám của Châu Thế Kiệt, sợ hãi buông tay ra. Bùi Tử Du thấy vừa đáng thương vừa bất đắc dĩ. Anh nhè nhẹ thở ra, bây giờ ngay cả đứa con cũng muốn đứng về bên kia, uổng công anh đã phí nhiều năm nuôi nấng.
Nhưng khi Bùi Tử Du toan bỏ đi, Bùi Thần vội vàng ôm lấy đùi anh. Nhóc co rúm lại, nước mắt nước mũi thấm ướt góc áo: “Bố Bùi, dù gãy chân con cũng muốn theo bố!”
Vì một câu này mà trái tim của Bùi Tử Du rực sáng. Anh cúi người bế đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Được, vậy đi với bố.” Anh bế đứa nhỏ sải bước rời đi, mặc kệ tiếng la ó của Châu Thế Kiệt phía sau. Anh đi vào con đường tối om không có lấy một ngọn đèn.
Châu Thế Kiệt tàn nhẫn, hắn chắc chắn hai người này không thể trốn thoát khỏi đây.
Bùi Tử Du ôm nỗi giận trong lòng, tôn nghiêm không cho phép anh bị người yêu chà đạp hết lần này tới lần khác. Anh đi đến cửa thôn. Tiếng chó sủa, tiếng ếch nhái và côn trùng kêu liên hồi; con đường vắng tanh vắng ngắt, một chiếc ô tô độc nhất vô nhị đỗ ở đây đã được xem là xa xỉ đối với người dân trong thôn.
Bùi Thần rất ngoan, chẳng hề nói câu nào trong vòng tay anh. Bùi Tử Du ôm con đi trong bóng tối trên con đường đất dẫn tới cao tốc từ ngôi làng. Bóng tối thật đáng sợ, mà anh lại phân tâm.
Vì sao anh lại thích Châu Thế Kiệt?
Bùi Tử Du tự hỏi bản thân, và nhận được một câu trả lời nực cười.
Khoảng tám năm trước, họ học đại học và trở thành bạn cùng phòng. Khi đó, Châu Thế Kiệt thực sự ưa nhìn lắm. Tính hắn lạnh nhạt, thành tích nổi bật, năm nào cũng đạt học bổng quốc gia. Bùi Tử Du còn tình cờ trông thấy hắn lên sân khấu nhận học bổng. Anh cảm thấy người này tốt quá, điểm nào cũng tốt cả.
Khuôn mặt đẹp, tính tình tốt, và còn dễ gần nữa.
Hai người thường xuyên trò chuyện và dần trở nên thân thiết. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cuộc sống đáng mơ ước của anh vỡ tan như bong bóng xà phòng. Anh về nhà kế thừa gia nghiệp, còn Châu Thế Kiệt bắt đầu nộp hồ sơ xin việc. Châu Thế Kiệt thoạt nhìn thì tự tin, thực chất là một người tự ti và bi quan. Hắn dùng sự thờ ơ và hiếu thắng hòng che giấu nội tâm tự ti để có cảm giác an toàn.
Hắn nỗ lực làm việc và thường xuyên tăng ca, song khoản lương của hắn chẳng bằng một bữa cơm của Bùi Tử Du. Thực ra nó chẳng có gì cả, chủ yếu do hắn sĩ diện mà thôi. Mỗi khi ra ngoài ăn uống với Bùi Tử Du, hắn luôn muốn phần ai nấy trả, dù khi đó trong thẻ của hắn chẳng còn bao nhiêu. Hắn thà vay tiền ngân hàng để mua nhà và xe, còn hơn nhờ sự giúp đỡ của bạn trai.
Hắn ngày càng căng thẳng, và thường xuyên cáu bẳn với Bùi Tử Du. Hắn bắt đầu cho rằng tất cả những bất hạnh mà mình gánh chịu đều do Bùi Tử Du mang lại. Nếu không có Bùi Tử Du, thu nhập của hắn đã có thể xem là cao trong tầng lớp lao động. Trái lại, bây giờ thì sao? Mọi nỗ lực của hắn tương đương với vô giá trị.
Nhưng hắn lấy làm hổ thẹn khi dựa dẫm vào Bùi Tử Du. Và sau đó, hắn bắt đầu nghi ngờ Bùi Tử Du theo nhiều cách khác nhau. Hắn tự ti. Hắn luôn cảm thấy Bùi Tử Du đang thầm cười nhạo và coi thường mình. Hơn nữa, không một người bạn nào của Bùi Tử Du thích hắn. Vì Bùi Tử Du ôn hòa, dường như anh luôn có thể bao dung với bất cứ việc gì nên Châu Thế Kiệt bắt đầu trút giận lên anh mà chẳng hề e ngại.
Sau đó, hắn mua quà và xin lỗi. Hắn nói Bùi Tử Du hãy thông cảm cho mình, công việc nặng nề khiến hắn căng thẳng lẫn nóng nảy. Vài năm sau, và cho đến tận hôm nay, Bùi Tử Du mới nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
“Mình đúng là mù mà.” Bùi Tử Du cười tự giễu. Anh bước hụt vào một ổ gà phủ đầy lá rụng, suýt nữa thì trẹo chân.
“Bố Bùi!” Bùi Thần gọi.
“Không sao.” Bùi Tử Du thở dài, vỗ nhẹ tấm lưng non nớt của Bùi Thần trong vòng tay. Rốt cuộc đã thấy chút ánh sáng, bên cạnh tiệm tạp hóa có người đang ngồi trước cửa hút thuốc phì phèo. Chẳng qua, căn phòng phía sau thì tối đen như mực.
Bùi Tử Du bước tới, thương lượng với bên kia và mua một chiếc xe đạp cũ với giá gần một ngàn tệ.(, RMB = ,, VNĐ)
Dù sao thì không thể cứ cuốc bộ đến thị trấn.
Anh đặt đứa nhỏ lên yên sau, dặn: “Giữ chặt bố.”
Đã nhiều năm rồi Bùi Tử Du không chạy xe đạp. May sao anh có chút tài lẻ, đi tầm vài mét đã quen tay lái.
Bên đường có vài ngọn đèn nằm rải rác, dễ đi hơn nhiều so với đường làng. Trên đường chỉ có hai bố con họ, và chiếc xe đạp thì đang chở hai người lướt qua từng con dốc thoai thoải.
Khoảng một giờ sau, chiếc xe đạp cũ kỹ đứt dây xích. Bùi Tử Du cũng mệt, bèn đẩy xe đạp đi về phía trước. Trên yên sau là Bùi Thần đang ngủ gà ngủ gật. Đứa nhỏ này đáng thương thật, ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng đủ, đôi mắt thì vẫn đỏ hoe từ nãy đến giờ. Bùi Tử Du xót: “Mệt thì ngủ đi, con.”
“Không. Con, con muốn thức với bố.” Bùi Thần cố mở to mắt. “Bố Bùi… Chia, chia tay là gì ạ?”
“Nghĩa là, sau này con không bao giờ nhìn thấy bố Châu nữa.”
“Vậy tốt quá.” Bùi Thần nói, giọng ngái ngủ.
“Con không thích bố Châu à?”
“Con không thích. Bố Châu đánh con, chửi con nữa. Con sợ bố Châu. Con không muốn thấy bố Châu, con sợ lắm. Con không muốn, không muốn thấy…”
“Ừm, đừng lo. Bố Bùi hứa với con, con không bao giờ gặp lại người đó nữa.” Bùi Tử Du khẽ thở dài, đoạn xoa đầu nhóc. Anh nhìn chiếc cằm bé nhỏ đang gác lên đôi tay đặt ở yên trước, không khỏi mềm lòng. “Ngủ đi, bố ở đây.”
Bùi Thần gật đầu, giơ đồng hồ của mình lên: “Bố ơi, hai giờ rồi.”
“Ừ. Ngủ đi, con.”
Bẵng đi một lúc, Bùi Tử Du quay đầu nhìn Bùi Thần —— Quả nhiên, con trai ngủ rồi.
Hai giờ sáng. Bùi Tử Du rời quốc lộ vào thị trấn, tìm một khách sạn sạch sẽ cốt qua đêm.
Anh đặt Bùi Thần vào trong chiếc chăn bông trắng mịn, chỉ chừa lại mỗi chiếc đèn ngủ. Đoạn anh kéo cửa ban công, lấy điện thoại ra.
Khi tới đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ bảy năm phải đi đến đoạn kết. Anh đi bằng xe của Châu Thế Kiệt, đây là lần đầu tiên anh chật vật thế này. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh không phải nhờ bố mẹ và chị gái, mà là nhờ bạn bè giúp đỡ. Anh muốn duy trì chút thể diện ít ỏi đó, không muốn gia đình trông thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Điện thoại vang lên tiếng nhạc chờ hồi lâu, người nọ mới bắt máy: “A lô? Tử Du hả? Tìm tao chi?”
“Ngày mai rảnh không?” Bùi Tử Du cảm thấy có lỗi. “Hiện tại tao đang ở khách sạn của thành phố X. Tao với Châu Thế Kiệt chia tay rồi, tính nhờ mày sáng mai đến đón tao.”
“Ồ…” Từ Bân sững người. “Khoan đã! Mày với Châu Thế Kiệt chia tay rồi? Nó đuổi mày ra đường hả? Chó thật!” Hắn bật dậy, không hề cáu gắt vì cuộc gọi lúc nửa đêm. Hắn chả buồn quan tâm đến bạn gái Tần Vân Nhạc bên cạnh, bô bô. “Chia tay là đúng! Mày phải té một lần mới chữa hết bệnh mù mắt! Tao đã nói hai bây méo hợp, lần này có bị nó lừa quay lại nữa không?”
“Không đâu.” Bùi Tử Du cười khẽ, song tiếng cười lẫn chút chua xót. “Tao dễ lừa vậy hả?”
“Mày là thằng mềm lòng nhất trong đám!” Từ Bân làu bàu. “Thằng đó được cái gì đâu? Ngoại trừ khuôn mặt coi như tạm ổn thì xứng với mày chỗ nào chứ? Vậy mà mày cứ lao vào nó như tên mù ý. Mày chưa thấy lúc mày không ở đây, nó thiếu điều viết thẳng hai chữ “chán ghét” lên mặt…”
Bùi Tử Du kiên nhẫn lắng nghe lời trách móc của bạn thân: “Được rồi. Vậy mày nói giúp tao một tiếng với mấy đứa kia, tao với Châu Thế Kiệt chia tay rồi. Tao không muốn gặp lại người đó.”
Lần này có vẻ là thật. Thành thật mà nói, Châu Thế Kiệt vốn dĩ không cùng tầng lớp với họ. Dẫu người nọ làm thế nào chăng nữa thì cũng không thể trông thấy Bùi Tử Du. Từ Bân gật đầu: “Há há. Biết rồi. Chờ đi, tao nói với mấy đứa kia liền.”
Hôm sau.
Bùi Tử Du dẫn đứa nhỏ đi ăn sáng.
Từ Bân gọi điện xin lỗi, nói xe bị hỏng không đến được. Nhưng hắn đã nhờ một người bạn tình cờ ở gần đó, còn gửi biển số xe sang điện thoại của Bùi Tử Du. Khi nào người nọ đến thì gọi cho anh.
Từ Bân vừa cúp điện thoại đã mắng cô bạn gái không biết điều: “Em hay quá! Mở hết ổ khóa cho anh!”
Tần Vân Nhạc chầm chậm ngồi dậy. Chẳng biết cô mua ở đâu cả lô ổ khóa buộc hết bốn bánh xe của hắn, thậm chí còn giấu điều khiển từ xa mở cửa gara. Cô tiết lộ bí mật cho anh hai, Tần Vân Khởi bèn đích thân đến đón.
Đến khi Từ Bân chuẩn bị ra ngoài thì đã quá muộn, Tần Vân Khởi đang trên đường tới! Một người là bạn thân của hắn, một người là anh rể của hắn. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, đắc tội với người nào cũng chết như chơi.
“Không.” Tần Vân Nhạc trừng mắt. “Chờ anh em tới đón trước đã.”
“Em, em… Sao em có thể làm vậy? Tử Du là bạn của anh. Em làm vậy là ép anh bán đứng bạn bè rồi. Sau này anh biết nói với Tử Du thế nào?”
“Em là bạn gái của anh. Chính xác hơn là vị hôn thê của anh mà?” Tần Vân Nhạc ưỡn ngực sấn tới, buộc Từ Bân lùi lại một bước. Cô nhìn Từ Bân bằng ánh mắt bất mãn. “Anh của em đi đón thôi mà. Sao vậy? Có vấn đề gì à? Anh nghi ngờ nhân phẩm của anh em?”
Từ Bân vừa rồi còn tràn đầy khí thế đã ngồi thụp xuống. Hắn ôm gối, giọng tủi tủi: “Không, không dám. Anh đương nhiên tin tưởng anh Tần mà.”
Hết chương