--Editor: Autumnnolove--
Chờ cho đến khi chiếc trực thăng hoàn toàn khuất bóng trên bầu trời, đám người đội trưởng mới rời đi. Đoàn người vừa đi trở về vừa hỏi thăm tình hình.
Đội trưởng hỏi hai người Hàn Trì: "Tên thủ lĩnh kia dáng dấp như thế nào, hai người có nhìn thấy hắn không?"
Hàn Trì gật đầu: "Thấy được, còn nghe Bạc Tương Tương kêu tên thủ lĩnh đó là Thạch Ký."
Hắn nhanh chóng đem mối quan hệ giữa Bạc Tương Tương và Thạch KÝ kể ra một hồi, bao gồm cả chuyện cô ta lưu lại ám hiệu trên cây cho bọn người bắt cóc.
Đội trưởng không nghĩ tới chuyện này còn có một ngôi sao nhúng tay vào nữa, "Tổ tiết mục chọn nơi này để phát sóng trực tiếp chẳng lẽ cũng là do Bạc Tương Tương gì đó đề nghị?"
"Chuyện này thì chắc là không phải, trước mắt thì có thể thấy được Bạc Tương Tương gặp được Thạch Ký trong lúc cô ta đi lạc vào đêm kia, hai người này tuy là mới quen biết nhưng mà đã quấn quýt không rời rồi". Hàn Trì nói.
Đội trưởng suy nghĩ cẩn thận lại hỏi: "Có ảnh chụp của tên thủ lĩnh kia không, hoặc là chứng cứ hắn qua lại cùng Bạc Tương Tương?"
Nhắc tới cái này Hàn Trì không khỏi cảm thấy tiếc nuối: "Không có, lúc đó tôi theo dõi bọn họ, vốn là cũng muốn chụp hình lưu lại làm bằng chứng, nhưng giác quan của tên kia quá nhạy bén, suýt nữa thì tôi bị hắn phát hiện rồi, cho nên chỉ có thể từ bỏ."
"Nhưng mà sau khi trở về tôi có thể liên hệ với bên kỹ thuật mô phỏng khuôn mặt của hắn, dựa trên cái tên Thạch Ký này mà đi điều tra, có lẽ sẽ có chút thu hoạch". Hắn lại bổ sung.
Chờ đến lúc trở về đơn vị, hắn cùng Phù Vân Băng sẽ nộp đơn xin cấp trên cho phép bọn họ tham gia vào vụ của Thạch Ký, không tin là không tìm ra được manh mối có ích nào.
Lần này đối phương có thể chạy thoát, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Đội trưởng gật đầu: "Đây chính là hai điểm quan trọng, trở về cứ điều tra theo hướng này, tôi sẽ đề bạt các cậu với cấp trên."
"Cũng cần phái người theo dõi Bạc Tương Tương kia nữa, nhìn chằm chằm cô ta cho tôi."
"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy". Hàn Trì cười nói.
Đội trưởng lại không nhịn được hỏi thêm: "Tôi nghe nói Lạc Ninh kia là phong thủy sư?"
Trước khi tới đây, hắn nghe thấy cấp dưới nói trên đảo có một nữ minh tinh dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, năng lực vẽ bùa và xem phong thủy tương đối mạnh. Thật ra hắn cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng mà ai biết bùa truy tung lại hiệu quả thần kỳ như vậy.
Truy đuổi một giờ, chờ đuổi đến nơi lá bùa này mới hoàn toàn thành tro bụi, quan trọng là nó thật sự dẫn bọn họ tới đúng chỗ, lúc này cũng không thể không tin. Cho nên hắn càng để ý người này.
Hàn Trì trả lời: "Đúng vậy, Lạc Ninh rất có bản lĩnh, đặc biệt là bùa chú."
"Mấy hôm trước cô ấy vẽ một lá bùa dược rất hiệu quả, đeo bên người có thể giảm đau giảm sưng, mấy chuyện tâm linh thế này tôi có nghe qua bao giờ đâu, nhưng mà lại thật sự tận mắt chứng kiến."
Hắn lại càng đắc ý: "Bùa truy tung này hiệu quả lắm phải không?"
Đội trưởng gật đầu tán thành: "Hiệu quả ngoài mong đợi, chúng tôi cũng bất ngờ."
"Quan hệ của các người với Lạc Ninh có tốt không? Có thể nhờ cô ấy giúp vẽ bùa dược được không?"
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn có loại bùa truy tung này, nếu có thể dựa theo hơi thở mà làm ra bùa giúp chúng ta truy kích tội phạm, tuyệt đối sẽ gia tăng xác suất thành công của chúng ta."
"Tất nhiên, chỉ cần có hiệu quả, tôi sẽ xin cấp trên trả thù lao cho cô ấy, không để cô ấy làm không công đâu."
Nếu như là trước kia hắn tuyệt đối sẽ không tin mấy chuyện kỳ quái thế này, bản thân tự mình trải nghiệm qua một lần liền cảm thấy dùng quá tốt.
Hàn Trì cười nói: "Quan hệ của chúng tôi với Lạc Ninh không tệ lắm, trước đó tôi cũng định chờ sau khi chương trình này kết thúc sẽ lén tới tìm cô ấy thương lượng."
Đội trưởng cười cười vỗ vai hắn: "Cũng được, chuyện này liền giao cho các cậu, làm tốt sẽ tính thành công lao của các cậu luôn."
Lần này tuy rằng không bắt được thủ lĩnh châu Á của Quốc tế Hắc Minh, nhưng thu hoạch không ít manh mối, hơn nữa còn bắt được rất nhiều đồng bọn của chúng trên đảo, con tin cũng không có thương vong, bọn Hàn Trì coi như lập được công lớn.
Hàn Trì cười hắc hắc: "Thật ra lần này chúng ta có thể thuận lợi như vậy, bảo vệ được an toàn của nhiều người như vậy đều nhờ vào công lao của Lạc Ninh cùng Lục Tuân."
"Đặc biệt là Lạc Ninh, đội trưởng, anh thay tôi xin với cấp trên phần thưởng đặc biệt cho cô ấy đi."
Lạc Ninh hoạt động trong giới giải trí, nếu như được khen thưởng, sau này gặp được chuyện phiền toái gì cũng có thể tận dụng mà tránh.
Đội trưởng gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Bên kia, mọi người đều đang quây quần bên nhau nói về những chuyện mới vừa xảy ra.
"Lục thần, hồi nãy từng cành cây của cậu bay tới làm bọn kia bị thương cũng quá chuẩn xác."
"Đúng vậy, sao cậu luyện được chiêu đó hay vậy?"
"Tôi trước giờ vẫn nghĩ Tiểu lý phi đao chỉ có trên phim thôi, không nghĩ tới lúc này được tận mắt chứng kiến."
Lục Tuân cười cười: "Tôi đi theo một vị đại sư luyện nội công tâm pháp học hỏi, miễn cưỡng mới có thể phi cành cây đả thương người, mọi người quá khen rồi!"
"Lục thần đừng khiêm tốn quá."
"Đúng vậy, tôi thấy Lục thần vừa ra tay, mấy người đó liền rớt súng hết, này mà nói là miễn cưỡng, vậy lợi hại thì đạt tới cảnh giới nào nữa?"
Kỷ Tinh Hành trợn tròn mắt, thằng nhãi Lục Tuân này còn bày đặc giả vờ nữa.
Nhưng người khác cũng liên tục khen ngợi Lạc Ninh.
"Tiểu Ninh Ninh cũng quá lợi hại nè, nhìn thấy con đấu pháp với ông thầy luyện ngải kia chú cũng được mở mang tầm mắt."
"Đúng đúng đúng, xem Tiểu Ninh Ninh đấu pháp cùng ông già kia giống như đang xem một bộ phim bom tấn quốc tế, quá xuất sắc!"
"Hồi nảy nhìn thấy đám sâu bò lúc nhúc tôi bị hù cho sợ muốn chết, may mắn là bùa của Tiểu Ninh Ninh có thể xử lí được đám tụi nó, cô quá giỏi."
"Đúng vậy, mấy người đó đột nhiên quay qua tự đánh người mình, tôi cũng ngu luôn."
"Lúc đó tôi còn nghĩ là mấy người này chơi đồ trước khi tới đây sao? Tiểu Ninh Ninh còn có thể lợi hại tới như vậy."
"Sao cô có thể làm cho mấy người đó cấu xé lẫn nhau hay vậy?"
Lạc Ninh nghe thấy mọi người không ngừng khen ngợi mình, còn có tò mò các kiểu, không khỏi dở khóc dở cười.
Cô nhún nhún vai: "Bọn họ đánh đấm lẫn nhau là do đầu óc bọn họ có vấn đề, không liên quan tới tôi."
Mọi người: "..."
"Tiểu Ninh Ninh lại khiêm tốn nữa rồi."
"Chứ gì nữa, cô với Lục thần đều quá khiêm tốn rồi."
Lạc Ninh chỉ cười cười chứ không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận chuyện này do chính cô làm. Trận pháp gì đó càng không tồn tại, cô không biết gì hết.
Thấy Lạc Ninh không muốn nói làm sao có thể làm cho đám người kia huynh đệ tương tàn, mọi người cũng không miễn cưỡng, trong lòng bọn họ biết cô ấy giỏi là được.
Sau khi đám người Hàn Trì quay lại, mọi người liền tập trung hỏi xem có tìm được người không. Nghe được thủ lĩnh đó ngồi trực thăng tổ tiết mục sắp xếp trên đảo để rời đi, ai cũng hướng ánh mắt u oán về phía đạo diễn.
Đạo diễn muốn khóc, cái dĩa ốc này xem ra hắn phải đi đổ vỏ rồi.
Mấy người Quốc tế Hắc Minh đó cũng kỳ quái, hang ổ ở chỗ nào khác không được sao, một hai phải ở trên cái đảo hoang này, có bệnh hả?
"Cậu Hàn, cậu Phù, lần này phát sóng trực tiếp sinh tồn trên đảo hoang phát sinh chuyện này, còn có thể tiếp tục phát sóng không?". Đạo diễn đi lên hỏi.
Hắn bây giờ rất sợ, rất muốn mang theo cả đoàn quay về, nhưng làm như vậy lại không có cách nào giải thích cùng phía khán giả, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc vì bỏ dở nửa chừng.
Trước đó bên phía Hàn Trì cũng đã thương lượng qua chuyện này: "Cứ tiếp tục đi, coi như tối nay không có chuyện gì xảy ra."
"Chuyện liên quan tới Quốc tế Hắc Minh, không thể tiết lộ ra ngoài quá nhiều, cho nên cũng hi vọng mọi người phối hợp với chúng tôi."
"Từ bây giờ an toàn của các người trên hòn đảo này sẽ do đặc chiến đội phụ trách, tuyệt đối không phát sinh sự tình tương tự nữa."
"Bây giờ có thể thả lỏng được rồi, cứ yên tâm mà ghi hình đi."
Nhiệt độ của chương trình tổng nghệ này rất cao, nếu chuyện tối nay lộ ra ngoài sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Các khách mời và thực tập sinh đều hiểu: "Được, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho chúng tôi thì cứ tiếp tục đi."
Đây là yêu cầu từ phía đặc chiến đội, bọn họ có cách gì phản bác đây. Hơn nữa bản thân bọn họ cũng biết, nhiệt độ cùng danh tiếng của một kỳ tổng nghệ thế này cao cỡ nào, cứ bỏ qua thì xác thật là đáng tiếc.
Chỉ cần có Lạc Ninh ở đây, bọn họ cũng cảm thấy an toàn rồi, cho nên không sợ, từ bây giờ còn cảm thấy có chút hưng phấn.
--Editor: Autumnnolove--
Đây là hang ổ ở Nam Dương của tổ chức quốc tế Hắc Minh. Thủ lĩnh khi tháo chạy tuy rằng đã mang đi không ít tư liệu quan trọng, tuy nhiên hẳn vẫn có thể tìm được một ít manh mối hữu dụng. Đặc chiến đội tiếp quản nơi này. Đám người Lạc Ninh được hộ tống trở về sơn động, ngày mai lại tiếp tục phát sóng trực tiếp. Lần này tổ đạo diễn không có tìm đường trở lại bãi biển mà đi theo đám người Lạc Ninh, bọn họ cũng sợ chết khiếp.
Trở lại sơn động, đạo diễn lén cảm ơn Lạc Ninh và Lục Tuân một hồi. Nếu mà không có Lục Tuân, lúc bọn bắt cóc nổ súng, khách mời cùng các thực tập sinh khẳng định sẽ có thương vong. Không có Lạc Ninh, bọn bắt cóc sẽ không thể nhẹ nhàng bị giải quyết như vậy. Ít nhiều nhờ có hai người mới không làm cho tổ tiết mục lâm vào hoàn cảnh xong đời, đạo diễn đối với họ thật tâm cảm kích. Cảm tạ xong, đạo diễn lại chạy tới quan tâm Đồng Già đang bị thương.
"Đồng lão sư, tay chân cậu sao rồi? Có muốn trực thăng đưa cậu đi bệnh viện trị liệu ngay không?"
Đạo diễn thật sự lo sợ, cho nên đặc biệt quan tâm khách mời. Trực thăng tuy rằng vừa rồi đã bị cướp đi hai chiếc, nhưng vẫn có thể tìm trở về được vài chiếc.
Đồng Già nhìn đạo diễn tươi cười, như thế nào lại mang bộ dạng chân chó này. Hắn ha hả một tiếng, "Uống thuốc của Tiểu Ninh Ninh, lại dùng bùa dược của con bé, tôi hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn đạo diễn muộn như vậy còn tới nhọc lòng".
Đạo diễn: "....".
Bị châm chọc. Tiếp theo liền bắt được hai từ khóa, "Bùa dược là cái gì?"
Nhắc tới cái này, Đồng Già trên mặt tươi cười lại mang theo không ít chân thành, "Là Tiểu Ninh Ninh đặc biệt làm ra cho tôi, là bùa giúp giảm đau tiêu sưng."
"Hữu dụng không?". Đạo diễn lần đầu nghe nói đến phù chú còn có thể sử dụng như thế này.
Đồng Già trừng hắn một cái, "Vô nghĩa, không có tác dụng tôi nói nhiều với chú như vậy làm gì?"
"Không đơn thuần chỉ là chỉ là hữu dụng, mà là quá hữu dụng." Hắn nâng nâng cằm, sau đó không ngớt lời khen công hiệu của bùa dược.
Đạo diễn xem vẻ mặt của hắn không giống như là giả, hơn nữa hôm nay cũng tự mình chứng kiến khả năng của Lạc Ninh. Bởi vậy cũng tin vài phần.
Hắn không khỏi cảm thán: "Lần này mời Lạc Ninh tham gia vào tổ tiết mục, thật là quyết định sáng suốt nhất."
Chờ sau khi đóng máy kỳ này của tiết mục, hắn cũng chuẩn bị đi tìm Lạc Ninh mời cô xem tướng mạo hoặc là bói môt quẻ cho hắn, nhìn xem kỳ tiếp theo có thể tiến hành thuận lợi hay không.
Đồng Già cũng rất tán đồng: "Lần này xảy ra chuyện như vậy, chú chính là người phải chịu trách nhiệm đó."
Đạo diễn: "...". Thôi được rồi, hắn không thể so đo với một người bệnh như Đồng Già.
Tối nay ai cũng bị hoảng sợ, lại lần mò hết một đoạn đường rừng dài mới có thể trở lại sơn động, cho nên lúc này mệt mỏi tới mức vừa nằm xuống là ngủ say.
Nửa đêm, Lạc Ninh mở to mắt đứng dậy. Mới vừa rời khỏi sơn động, liền nghe được tiếng bước chân thật nhẹ đi theo ở phía sau.
Cô quay đầu quả nhiên thấy được Lục Tuân, thấp giọng hỏi: "Lục lão sư muốn đi đâu?"
Lục Tuân đi đến cạnh Lạc Ninh thấp giọng trả lời: "Cùng cô xử lí xương cốt."
Lạc Ninh nhướng mày, "Anh thật là hiểu tôi nha."
Trận pháp ảo giác thất sát thú cốt được bố trí trước tuy rằng đã mất đi hiệu lực, nhưng chú ngữ vẫn còn lưu lại. Lạc Ninh sợ lúc sau sẽ có người cố ý chạy tới nghiên cứu, lại phát hiện ra đây chính là trận pháp đã thất truyền. Cho nên quyết định nửa đêm đi thu dọn một chút. Không nghĩ tới Lục Tuân lại biết dự tính của cô.
"Tôi đoán cô hẳn là sẽ không lưu lại tai họa ngầm. Bởi vì xử lí xương thú cần chút thời gian, cho nên tôi muôn đi giúp đỡ". Lục Tuân khẽ cười nói. Hơn nửa đêm, hắn không yên tâm để Lạc Ninh đi một mình, cũng sợ cô sẽ mệt.
Từ sau khi ba mất tích, ở trong lòng Lạc Ninh mẹ và em trai là đối tượng cần cô chiếu cố. Bởi vậy gặp bất cứ chuyện gì đều là chính mình chịu đựng. Mà Lục Tuân thường xuyên quan tâm dịu dàng, làm cô không khỏi sinh ra một chút ấm áp không nói nên lời.
"Thật tốt a, vậy làm phiền Lục lão sư theo hỗ trợ." Cô không cự tuyệt ý tốt của hắn.
Hai người ở dưới ánh trăng nhìn nhau cười cười, bước nhanh về hướng hang ổ của bọn bắt cóc.
Người đặc chiến đội trông coi bọn người bắt cóc bị bỏ lại, ở trong nhà gỗ thay phiên nhau nghỉ ngơi và gác đêm. Lạc Ninh và Lục Tuân đến cũng không chào hỏi, càng không nghĩ để họ phát hiện. Vì thế hành động rất cẩn thận. Đem xương thú đào ra, dùng dao nhỏ mài mờ chú ngữ, sau đó lại chôn xuống đất. Thời gian sau xương cốt liền sẽ chậm rãi hư hỏng, ai tới đều nhìn không ra có gì khác thường nữa. Chôn không ít xương thú còn phải mài hết chú ngữ đã khắc trên đó mất rất nhiều thời gian. Nhưng mà bởi vì có hai người cùng làm cho nên khoảng chừng một giờ là thu thập xong toàn bộ.
Lạc Nịnh càng ngày càng phát hiện Lục Tuân không giống bình thường. Bản thân cô có thể ở cách nhà gỗ không xa mà không bị phát hiện, đó là dùng chút thủ đoạn huyền thuật. Mà Lục Tuân cũng không bị phát hiện, hắn đâu biết huyền thuật, chỉ có khả năng là hắn dùng một bí pháp nào đó giúp thu liễm hơi thở trên người.
Dùng loại bí pháp này, hơi thở và khí tức đều sẽ cực kỳ mờ nhạt, thậm chí là người gần đó cũng không phát hiện ra.
Cũng không biết vì sao Lạc Ninh lại có cảm giác rất quen thuộc với loại bí pháp này, có điều cô không nhớ được mình đã gặp qua nó ở đâu.
Giống như là đối với Lục Tuân, cũng không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy hắn sẽ không hại cô. Đối với sự quan tâm cùng săn sóc của hắn, cô dần dần quen thuộc, cho nên không có cự tuyệt. Tuy nhiên vẫn cảm thấy sau khi trọng sinh, bản thân giống như quên hoặc đánh mất ký ức quan trọng nào đó.
Lạc Ninh và Lục Tuân xử lý xong xương thú liền rời đi, người gác đêm bên ngoài nhà gỗ cho dù có chút nhạy bén nhưng cũng không nhận ra bọn cô đã tới.
Hai người trở lại sơn động, những người khác cũng không có phát hiện họ đi ra ngoài.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau trời vừa sáng, Lạc Ninh liền dậy.
Lần này cô không có cố tình che giấu hơi thở nữa, một vài người dễ dàng tỉnh giấc có thể phát hiện. Kỷ Tinh Hành chính là một trong số đó. Lạc Ninh vừa mới đứng dậy rời sơn động, hắn cũng đứng lên đi theo ra ngoài.
Hắn trước kia cũng có cùng Lục Tuân tham gia qua một số hoạt động. Vị kia tính tình kỳ thật rất lạnh nhạt, đối với ai cũng đều xa cách. Nhưng đối với Lạc Ninh luôn quan tâm cùng chiếu cố, mỗi lần đều phải cùng một tổ đội. Nếu nói tên kia đối với cô ấy không mang bất kỳ tâm tư gì, hắn tuyệt đối không tin. Lục Tuân so với hắn không thể nào kém, gia thế hẳn còn cao quý hơn Kỷ gia, ở giới giải trí địa vị cũng cao hơn hắn. Bởi vậy Kỷ Tinh Hành hiện tại đặc biệt cảm thấy tràn ngập nguy cơ.
"Ninh Ninh, em muốn đi tìm trái cây rừng sao?". Kỷ Tinh Hành bước nhanh đến bên cạnh Lạc Ninh. Nhìn sườn mặt của cô cười hỏi.
Lạc Ninh lắc đầu, "Không có. Tôi chuẩn bị đi rửa mặt. Bữa sáng hôm nay vẫn là mọi người cùng đi tìm xem có thú lạc không".
"......". Vừa mới chuẩn bị nói muốn cùng Lạc Ninh đi tìm quả dại, Kỷ Tinh Hành lại nghẹn lại.
Hắn ngượng ngùng cười cười, "Đúng vậy, em không thể cứ chăm sóc cho bọn họ suốt."
Tiếp theo hắn cẩn thận dò hỏi: "Anh cũng muốn đi rửa mặt, cùng nhau đi chứ?"
Lạc Ninh không nghĩ đơn độc cùng Kỷ Tinh Hành ở bên nhau, "Có thể, tôi đi kêu đội của tôi cùng đi."
Kỷ Tinh Hành: "......" Làm gì muốn gọi người khác, nhưng hắn vô pháp nói lời cự tuyệt.
Nhìn Lạc Ninh về sơn động gọi người, Kỷ Tinh Hành có chút thất bại, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể làm Lạc Ninh một lần nữa trở về bên cạnh mình?
Thực mau, hắn hít sâu một ngụm, cũng đi theo đi vào sơn động kêu đội của mình cùng đi.