..
Editor: Autumnnolove
---
Lạc Ninh mang theo hai người ra ngoài sơn động đi tìm cây thuốc.
Trên đường, Kỷ Tinh Hành hỏi: "Các người đã tìm được hang ổ của những người đó sao? Người của tổ đạo diễn như thế nào rồi?"
Lạc Ninh đem sự tình đại khái kể lại cho Kỷ Tinh Hành: "Cho nên buổi tối chúng ta sẽ hành động."
Kỷ Tinh Hành hơi nhíu mày, "Thật là rắc rối."
"Đúng vậy, buổi tối anh cũng cẩn thận một chút, nếu như có cơ hội, cũng giúp để mắt tới những người khác". Lạc Ninh biết thân thủ của Kỷ Tinh Hành không tệ, có năng lực tự bảo vệ mình.
Kỷ Tinh Hành thả lỏng mày, cười gật đầu: "Anh nghe em."
Lạc Ninh: "..."
Từ lúc lên tới đảo hoang, Kỷ Tinh Hành liền đặc biệt ngoan ngoãn, cô thực sự không quen lắm.
Lục Tuân liếc mắt nhìn Kỷ Tinh Hành một cái, vị đỉnh lưu này càng ngày càng không biết xấu hổ.
Hắn hỏi Kỷ Tinh Hành: "Bạc Tương Tương ngã khỏi cây là cậu ra tay sao?"
Nghe được lời này, Kỷ Tinh Hành càng cảm thấy chán ghét Lục Tuân, hắn còn đang chờ Lạc Ninh khen hắn, lại bị gia hỏa này làm lạc đề.
Thấy Lạc Ninh cũng mang theo ánh mắt dò hỏi, hắn mới nghẹn khuất nói: "Cô ta một hai phải leo cây, tôi liền nhân lúc không có ai chú ý dùng hòn đá nhỏ bắn trúng tay cô ta, cô ta buông tay ngã xuống."
"Tôi cũng không nghĩ tới cô ta lại xem Đồng lão sư là đệm thịt của cô ta, làm hại Đồng lão sư mất đà trượt chân xuống triền núi."
Lạc Ninh thầm nghĩ, nữ chủ chính là nữ chủ, có tai nạn thì cũng sẽ có người khác chắn thay, Đồng Già hôm nay bị ngã một pha này thực oan.
Nhưng mà trải qua chuyện như vậy, vận khí trên người Bạc Tương Tương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
"Buổi tối chúng ta thay phiên nhau che chở Đồng lão sư một chút, không thể để cho anh ấy bị thương nặng thêm nữa". Lạc Ninh nhìn ra được Kỷ Tinh Hành đang cố gắng bù đắp cho Đồng Già.
Gia hỏa này tuy rằng kiêu ngạo, miệng cũng có chút độc, có đôi khi làm việc cũng không phải dạng nhân từ gì, nhưng tam quan vẫn rất ngay đường thẳng lối.
Kỷ Tinh Hành gật đầu: "Anh cũng đang định như vậy."
Lạc Ninh nhanh chóng tìm được mấy loại cây thuốc có tác dụng. Lúc cô đi tới hái xuống thì nhạy bén phát hiện ra cách đó không xa có gà rừng, liền gọi hai người kia tới bắt.
Hai người này cũng không phản đối, lập tức đi qua.
Vừa ra khỏi tầm mắt của Lạc Ninh, Kỷ Tinh Hành thấp giọng nói với Lục Tuân bên cạnh: "Anh cách xa Ninh Ninh một chút."
Lục Tuân nhướng mày: "Cậu lấy cái tư cách gì mà kêu tôi cách xa cô ấy?"
"Thân phận bạn trai". Kỷ Tinh Hành hừ hừ một tiếng.
Lục Tuân quay đầu lại, cười như không cười nhìn hắn, sửa sai một chút: "Là bạn trai cũ mới đúng."
"...". Kỷ Tinh Hành nghẹn lại, "Làm sao anh biết được?"
Dựa theo tính cách của Lạc Ninh, hẳn là sẽ không chủ động nói ra chuyện chia tay của bọn họ với Lục Tuân.
Lục Tuân nhàn nhạt nói: "Cậu quan tâm làm sao tôi biết được làm gì."
Lúc trước Lạc Ninh cứu hắn, hắn đã yêu cầu trợ lý đi tra hết toàn bộ mọi chuyện về cô, trong đó bao gồm cả vị thanh mai trúc mã Kỷ Tinh Hành này, bao gồm cả chuyện quen nhau được một năm thì chia tay.
Kỷ Tinh Hành cảm thấy Lục Tuân mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy cơ, "Anh tiếp cận Lạc Ninh rốt cuộc là có mục đích gì?"
Lục Tuân buồn cười hỏi lại: "Có quan hệ gì tới cậu không?"
Kỷ Tinh Hành nhìn chằm chằm Lục Tuân nói: "Tôi sẽ theo đuổi lại cô ấy."
Lục Tuân không có đem lời cảnh cáo của Kỷ Tinh Hành để trong lòng: "Cậu không có cơ hội đó đâu."
Kỷ Tinh Hành lại lần nữa bị nghẹn, vừa mới chuẩn bị châm chọc hai câu, lại thấy Lục Tuân làm lơ hắn đi lên phía trước.
"...". Người này càng ngày càng đáng ghét!
Sức lực của Lục Tuân không yếu, lực ném đá cùng độ chính xác đều tốt hơn so với Kỷ Tinh Hành, nhanh chóng hạ gục một con gà rừng mang về.
Kỷ Tinh Hành chậm một bước, nhìn thấy gà rừng đã nằm trong tay Lục Tuân, nghĩ tới tên gia hỏa này có thể lần nữa gây ấn tượng tốt với Ninh Ninh, hắn liền cảm thấy buồn bực.
Hai người mang theo gà rừng trở về, Lạc Ninh cũng đã hái thuốc xong, "Chúng ta trở về đi."
"Gà rừng này là Lục lão sư bắt sao?". Lạc Ninh tuy rằng đang đặt câu hỏi, nhưng ngữ khí lại mang theo ý khẳng định.
Bởi vì dựa theo tính nết của Kỷ Tinh Hành thời gian gần đây, nếu gà do hắn bắt được, nhất định đã mang tới khoe khoang chờ cô khen ngợi.
Lục Tuân cười nhẹ, "Ừm, cô thật thông minh."
Kỷ Tinh Hành giải thích: "Anh ta chỉ nhanh hơn anh một chút thôi". Bằng không hắn cũng có thế bắt được.
Lạc Ninh khẽ cười: "Ai bảo anh chậm chân hơn người ta, chứng tỏ Lục lão sư vẫn lợi hại hơn."
Kỷ Tinh Hành càng buồn bực, Ninh Ninh vậy mà lại che chở cho cái tên ảnh đế chán ghét này: "Đúng rồi, anh ta là nhất, nhất anh ta rồi!"
Sau đó không vui vẻ gì bước nhanh về phía trước.
Nhìn bộ dáng giận dỗi ấu trĩ này của Kỷ Tinh Hành, Lạc Ninh biết đây mới là cách tốt nhất để đả thông tư tưởng của gia hỏa này.
Đi được một đoạn ngắn, Kỷ Tinh Hành liền cảm thấy hối hận. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không chịu xuống nước trước để đứng chờ hai người Lạc Ninh. Nhưng hiện tại lại dừng bước, quay đầu lại, bộ dáng giống như chó con bị vứt bỏ lưu lạc đầu đường xó chợ, vô cùng đáng thương nhìn về phía Lạc Ninh: "Hai người đi nhanh lên!"
Lạc Ninh cũng không biết nên nói gì cho tốt: "Tới ngay đây!"
--Editor: Autumnnolove--
Trở lại sơn động, Lạc Ninh nhờ Kỷ Tinh Hành và Lục Tuân dẫn theo hai thực tập sinh khác đi đốt hai đống lửa. Một cái dùng để nấu thuốc, một cái dùng để nấu canh gà.
Một lát sau, những người khác cũng đã trở lại. Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Đồng Già tái nhợt, đang dựa vào vách động, nhìn ra được hắn đang chịu đựng cơn đau nhức dữ dội, không khỏi cảm thấy đồng tình với hắn, người này cũng quá xui xẻo đi.
Người xem phát sóng trực tiếp cũng thấy được, fan của Đồng Già hết sức đau lòng, lại lần nữa mắng Bạc Tương Tương tơi tả.
"Đồng Già, cậu có khá hơn chút nào không?". Ngụy Diệu đi vào hỏi.
Đồng Già suy yếu nói: "Rất đau, chờ Tiểu Ninh Ninh nấu thuốc giảm đau tiêu sưng cho em."
Ngụy Diệu nhìn Lạc Ninh, hỏi: "Tiểu Ninh Ninh giỏi ghê, có muốn chú giúp gì không?"
Lạc Ninh lắc đầu: "Không cần đâu, cũng sắp xong rồi."
Tô Thanh Lam thì đang an ủi Đồng Già: "Đồng lão sư, thuốc Ninh Ninh nấu hiệu quả tốt lắm, lúc trước em vừa uống xong đi một lát là hết đau bụng luôn, đảm bảo anh uống xong thuốc sẽ cảm thấy tốt lên."
Đồng Già gật gật đầu: "Anh cũng mong là như vậy."
Lại nghe nói lúc Lạc Ninh đi tìm thuốc, còn nhờ Lục ảnh đế đi bắt gà rừng, bây giờ đang hầm canh gà bồi bổ cho Đồng Già, mọi người đều cảm thấy Lạc Ninh rất chu đáo và ấm áp.
Bởi vì hai vết xe đổ trước đó, những người khác đều không còn nghi ngờ gì với thuốc của Lạc Ninh nữa, đều đang sôi nổi khen ngợi cô.
Bạc Tương Tương đứng ở cửa sơn động sắc mặt khó coi tới cực điểm, hận không thể bước lên đá đổ nồi thuốc kia.
Cô rõ ràng không có cố ý, những người này không chỉ đổ lỗi hết lên đầu cô, dọc đường đi còn không ngừng làm lơ cô hoặc là cho cô sắc mặt không tốt, các thực tập sinh thì cố tình giữ khoảng cách với cô.
Nhưng Lạc Ninh chỉ tùy tiện hái vài loại cây cỏ hoa lá để nấu khùng điên gì đó, những người này liền hận không thể khen người ta lên tận mây xanh, thật là quá đáng.
Đặc biệt là Lạc Ninh, cô ta dựa vào cái gì mà sai nam thần đi làm này làm kia?
Điều khiến Bạc Tương Tương tức giận cùng ghen tị nhất chính là, Lục Thần lại nghe lời Lạc Ninh sai bảo, Kỷ Tinh Hành lúc này cũng luôn tìm cách ở gần Lạc Ninh.
Lạc Ninh tất nhiên cảm giác được địch ý của Bạc Tương Tương, cô ngẩng đầu, tìm một góc tránh đi máy quay, cong cong môi cười với Bạc Tương Tương, mang theo vài phần khiêu khích.
Bạc Tương Tương lúc này chỉ muốn bóp nát khuôn mặt xinh đẹp kia của Lạc Ninh, tức giận đến nổi ngực không ngừng phập phồng. Cô xoay người chạy ra ngoài, sợ bản thân càng xem càng tức giận.
Sau khi đi ra ngoài, nghĩ tới người trên đảo, ánh mắt Bạc Tương Tương lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Lạc Ninh, đây là cô bức tôi!
Sau đó quay đầu nhìn thấy những người khác vẫn còn ở trong sơn động, cô nhanh chóng bước ra một chỗ khuất. Đi được một lúc cảm thấy đủ xa, cô móc từ trong túi ra một chiếc còi bằng gỗ thổi thổi. Cũng không có phát hiện Hàn Trì đang trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, theo dõi nhất cử nhất động của cô.