..
Người dịch: Autumnnolove
---
Thấy có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp, mấy người dẫn đội đều rất cao hứng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Trì thấp giọng hỏi Lạc Ninh: "Sóng điện thoại có thể khôi phục được không?"
Lạc Ninh lắc đầu, "Sóng điện thọai mà trước đó chúng ta sử dụng là tín hiệu được phát ra từ máy phát tín hiệu đặc thù của tổ tiết mục, lúc này đã bị những người đó vô hiệu hóa rồi, thiết bị phát tín hiệu của chúng ta bên này chỉ có thể dùng cho phát sóng trực tiếp thôi, cho nên tôi cũng không có biện pháp."
Cô có thể dùng chút thủ thuật hacker để phá vỡ lá chắn của máy gây nhiễu tín hiệu, nhưng không có sóng di động thì cũng giống như không bột đố gột nên hồ.
() - 巧妇难为无米之炊 : Cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm, làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công. (Wattpad: Autumnnolove)
Hàn trì lúc này mới có chút thất vọng gật đầu: "Cũng đúng, nhưng mà có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp đã rất tốt rồi."
Một khi có thể phát sóng trực tiếp, Hàn Trì và Phù Vân Băng sẽ tìm cơ hội thực hiện một số ám hiệu đặc biệt trước máy quay.
Đây là ám hiệu tương đối đặc biệt trong chiến đội của bọn họ, được dùng để cầu cứu, chỉ có người trong đội mới có thể hiểu.
Trực tiếp cầu cứu trên sóng trực tiếp thì bọn họ không dám, một là sợ làm cho các khách mời và thực tập sinh bị khủng hoảng tinh thần, hai là sợ bọn bắt cóc nhìn thấy liền ra tay trước hạ sát bọn họ.
Thậm chí chuyện ám hiệu cầu cứu có được đồng đội phát hiện hay không, bọn họ cũng không lo lắng.
Lần này cũng có vài người khác trong đội xin nghỉ phép, hôm qua lúc di động vẫn còn tín hiệu, họ còn gửi tin nhắn khoe rằng vẫn luôn xem chương trình mà năm người này tham gia.
Có điều đám gia hỏa kia xem phát sóng trực tiếp cũng không phải vì xem đồng đội của mình, mà là muốn xem Lạc Ninh.
Bởi vì biểu hiện của cô ấy ở các lĩnh vực đều rất tốt, còn là bách khoa toàn thư về thực vật, dự báo thời tiết cùng phương hướng, hơn nữa người ta còn là một siêu cấp đại mỹ nữ, đám gia hỏa đó vẫn luôn hỏi thăm chuyện về cô.
Còn đòi giới thiệu cho bọn họ kết giao bạn bè, về sau dẫn bọn họ cùng đi ăn cơm.
Đương nhiên, đám gia hỏa kia cũng không phải nhớ thương gì Lạc Ninh, họ chỉ đơn thuần thưởng thức nhân tài, muốn cùng Lạc Ninh làm bạn thôi.
Cho nên khi phát sóng trực tiếp mở ra, khẳng định là đồng đội có thể nhìn thấy lời kêu cứu của bọn họ.
--Người dịch: Autumnnolove--
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, khách mời cùng các thực tập sinh đều cố gắng phấn chấn tinh thần hơn.
Đồng Già lên tiếng: "Đội trưởng Hàn, đội trưởng Phù, bây giờ có phải là chúng ta cùng nhau đi tìm thức ăn không?"
Tối hôm qua bọn họ ôm bụng đói đi ngủ, bây giờ dạ dày trống không thật sự rất khó chịu.
Hàn Trì cười nói: "Có thể, nhưng mà chúng ta chia làm hai tổ, chia nhau ra đi tìm thức ăn, sau đó họp lại ăn chung, như vậy thì sẽ tìm được nhiều thứ hơn."
Đồng Già lập tức chỉ chỉ Lạc Ninh nói: "Đội chúng tôi cùng Tiểu Ninh Ninh một tổ."
Có Lạc Ninh ở đây, không cần lo lắng không tìm thấy đồ ăn.
Ngụy Diệu và Sài Kính cũng lập tức chạy qua: "Đội trung niên bọn tôi cũng muốn chung tổ với Tiểu Ninh Ninh."
"Đội của tôi cũng vậy mà!". Tô Thanh Lam nhấc tay.
Lần này cuối cùng bọn họ cũng giành trước một bước.
Đồng Già còn quay qua tươi cười đắc ý nhìn Lục Tuân: "Lục thần, lần này chúng tôi nhanh chân hơn cậu rồi nha."
Lục Tuân buồn cười nói: "Mấy người này chẳng lẽ quên mất tôi với Lạc Ninh vốn dĩ là một đội sao."
Đồng Già: "....". Má, đúng là quên thật!
Hàn Trì phát hiện nhân duyên của Lạc Ninh quả thực quá tốt, mỗi đội đều muốn chung tổ với cô.
Hắn nhìn đám người Đồng Già nói: "Lần này chắc là làm cho các người thất vọng rồi, tôi cùng Phù Vân Băng chuẩn bị mang theo Lạc Ninh và Lục Tuân đi tìm thức ăn."
"Vì sao phải như vậy?". Đám người Đồng Già có chút ngây ngốc.
Hàn Trì lập tức ném cái nồi cho đạo diễn đội: "Lúc trước đạo diễn có dặn dò tôi, phải để cho các người từ từ trải nghiệm lạc thú sinh tồn trên đảo hoang, nếu để cho Lạc Ninh đi theo mấy người, chẳng phải là mấy người nằm thắng sao, chơi vậy ai chơi."
"Cho nên chúng tôi sẽ đem Lạc Ninh đi, nhường lại màn ảnh cho các người phát huy năng lực."
Mấy người Đồng Già trong lòng thầm mắng đạo diễn một lần, "Đạo diễn không phải người mà, sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy?"
"Thôi thôi, chúng tôi đã trải nghiệm đủ cái gì gọi là lạc thú sinh tồn trên hoang đảo rồi, cho nên chúng tôi bây giờ chỉ muốn nằm thắng thôi."
"Trả Tiểu Ninh Ninh lại cho chúng tôi."
Hàn Trì xua xua tay: "Chúng tôi cũng phải nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn mà làm thôi, phản đối không có hiệu lực."
Sau đó hắn liền huýt sáo một tiếng, ba gã lính đánh thuê khác liền từ trong rừng cây đi ra.
"Từ bây giờ ba anh đẹp trai này sẽ dẫn dắt các người."
Mấy người Đồng Già muốn khóc: "Chúng tôi chỉ muốn Tiểu Ninh Ninh thôi hu hu"
Hàn Trì lắc đầu: "Muốn cũng không cho đâu."
"Được rồi, bây giờ lập tức chia ra hành động!". Hắn nói.
Ngụy Diệu vẫn không cam lòng chỉ chỉ Lục Tuân, "Vì cái gì Lục ảnh đế có thể đi theo Tiểu Ninh Ninh?"
Lục Tuân cười nói: "Hôm nay vừa lúc tôi không muốn ghi hình."
Đám người Ngụy Diệu: "...". Được được, cậu là ảnh đế, cậu thích nói gì thì nói đi.
Lục Tuân có thể tùy hứng không cần lên hình, nhưng bọn họ không thể, mọi người tới tham gia chương trình tổng nghệ là để tăng độ nhận diện trước mặt công chúng, vì thế chỉ có thể chấp nhận cái quyết định làm cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi này.
Đám người Lạc Trạch Vũ cũng không cam lòng bị tách ra, nhưng không có biện pháp, hai người Hàn Trì đã kiên quyết không mang theo bọn họ, muốn cho bọn họ đi trải nghiệm "sinh tồn hoang đảo".
Cụm từ mỹ miều này là thứ giúp cho bọn họ tìm được cảm hứng sáng tác tốt hơn cho đêm công diễn kế tiếp.
Bọn họ còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể âm thầm mắng tổ đạo diễn và hai người Hàn Trì thêm lần nữa.
Vì thế cả đoàn chia làm hai tổ, bọn Đồng Già trơ mắt nhìn bốn người Hàn Trì rời đi.
Vị lính đánh thuê đẹp trai tóc vàng kia dùng cái ngữ âm Hoa Hạ bập bẹ khó nghe của mình phân công nhiệm vụ cho những người ở lại, sau đó mang theo mọi người đi về hướng ngược lại.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Bên dưới bình luận cũng là một cơn bão kháng nghị.
[ A a a, không cần, chúng tôi muốn xem Ninh bảo ]
[ Tui muốn coi Lục thần mà ]
[ Tôi tới đây để xem Lạc Ninh, bây giờ các người làm cái trò này? Quá đáng lắm luôn ớ! ]
[ Tui cũng vô đây coi Lạc Ninh mà, thích coi cổ mang theo cả đám người nằm thắng, tại sao, tại sao hôm nay không có cổ với Lục thần lên hình ]
[ Đậu má, đạo diễn hổng phải người! ]
[ Đạo diễn, đạo diễn đâu, ông mau ra đây, ông không thể làm người một cách đàng hoàng sao? ]
Tất cả bình luận đều đang mắng đạo diễn, vị đạo diễn "không có tính người" đang bị nhốt ở một chỗ nào đó vừa hắc xì một cái.
Bên này, đám người Lạc Ninh đã rời khỏi phạm vi phát sóng trực tiếp, Hàn Trì nói: "Chúng ta chia ra tìm kiếm dấu chân của ba người tối qua sao?"
Hôm qua mưa to như vậy, mặt đất vẫn còn rất ẩm ướt, dấu chân của ba người kia lúc tách nhau ra chạy hẳn vẫn còn lưu lại, chắc chắn có thể tìm được.
Lạc Ninh nói: "Không cần tách ra tìm đâu, hôm qua trong lúc giao thủ tôi có rắc một ít tro bùa lên người bọn họ, đại khái cũng có thể tìm được vị trí."
Hàn Trì nhịn không được lại giật mình thêm lần nữa nhìn về phía Lạc Ninh: "Vậy cũng được sao?"
Lạc Ninh khẽ cười: "Tất nhiên là được!"
"Mấy người chơi phong thủy cũng qúa đáng sợ rồi, còn lợi hại hơn cả khoa học kỹ thuật nữa!". Hàn Trì không ngừng cảm thán.
Lạc Ninh cười nói: "Có lợi tất nhiên cũng sẽ có hại."
Sau đó cô giơ tay ra bấm đốt ngón tay, cảm nhận phương hướng của tro bùa: "Tìm được rồi, đi theo tôi."
"Được, cô dẫn đường đi!". Hàn Trì và Phù Vân Băng lúc này cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Nếu không có chuyện tìm được chuẩn xác vị trí sơn động trước đó, bọn họ chắc chắn không tin mấy chuyện phi lý này, nhưng hiện tại lại ôm hi vọng rất lớn đi theo Lạc Ninh.
Lục Tuân đã quen nhìn những chuyện lạ lùng Lạc Ninh mang đến, cảm thấy mấy chuyện này hết sức bình thường.
Ba người đi theo Lạc Ninh khoảng chừng một giờ đồng hồ, sau đó đi vào một mảnh rừng cây cực kỳ rậm rạp.
Đám người đi qua ngồi xổm xuống, lén lút nhích về phía trước, cuối cùng đưa tay ra gạt bớt vài cái lá che trước mặt, liền thấy trước mắt là mấy cái nhà gỗ, còn có người cầm súng đi tới đi lui giống như quần tra.
Quả nhiên, chỗ này chính là hang ổ của những người đó.