..
Người dịch: Autumnnolove
---
Ngày hôm sau
Vừa rạng sáng Lạc Ninh đã thức dậy, cô đi ra ngoài sơn động, chuẩn bị đi tìm chút gì đó ăn sáng.
Nếu không có chuyện phát sinh tối qua, cô sẽ gọi các khách mời và thực tập sinh trong sơn động cùng nhau đi tìm thức ăn, như vậy mọi người đều sẽ có thêm thời gian xuất hiện trên màn ảnh phát sóng trực tiếp. Nhưng hiện tại chỉ có thể lựa chọn đơn độc đi tìm thức ăn, để mọi người nghỉ ngơi nhiều thêm hai giờ, hôm nay hoặc là hai ngày nữa có khả năng sẽ gặp phiền phức lớn.
Động tác của cô hết sức nhẹ nhàng, người quay phim còn đang ngủ cũng không có phát hiện, cho nên không có mở phát sóng trực tiếp.
Lạc Ninh vừa mới đi ra ngoài, Lục Tuân cũng đi theo.
"Cô muốn đi tìm thức ăn sao?". Thanh âm của hắn từ phía sau Lạc Ninh vang lên.
Lạc Ninh quay đầu cười nói: "Đúng vậy!"
"Tôi đi với cô!". Lục Tuân đi nhanh hơn vài bước, sóng vai cùng Lạc Ninh.
Lạc Ninh cũng không có cự tuyệt: "Cũng được, có Lạc lão sư giúp đỡ, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Lục Tuân hỏi: "Chuyện tối hôm qua, cô nghĩ rằng chúng ta có gặp phiền toái không?"
"Sáng nay tôi thức dậy liền phát hiện di động hoàn toàn không có tín hiệu". Hắn bổ sung một câu.
Trước đó, tổ tiết mục đã sắp xếp các thiết bị phát tín hiệu vệ tinh không dây trên trực thăng, cho nên di động của mọi người dù bắt sóng kém nhưng vẫn có thể dùng được, cũng nhờ vậy mà có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp. Nhưng bây giờ di động không bắt được tín hiệu, có nghĩa là máy phát tín hiệu xảy ra vấn đề.
Lạc Ninh cũng vừa phát hiện ra vấn đề này: "Phiền toái lớn rồi, mấy cái người xuất hiện ở đây cũng không phải loại ăn chay."
"Tôi bói môt quẻ xem an nguy của tổ đạo diễn đã!". Cô lấy ra ba đồng tiền cổ bắt đầu gieo quẻ, sau đó sắp xếp các quẻ trên lòng bàn tay.
Đọc xong thông điệp mà quẻ tượng truyền tới, cô nhẹ nhàng thở ra: "Quẻ tượng này cho thấy bọn họ đang gặp nguy hiểm, nhưng tất cả đều còn sống."
Lục Tuân nhíu mày; "Dựa theo tình huống hiện tại, bọn họ rất có khả năng bị bắt cóc."
Lạc Ninh phát hiện ra Lục Tuân cũng rất thông minh và nhạy bén: "Tám mươi chín mươi phần trăm là như vậy rồi!"
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Sau khi đoàn người bên này bắt đầu hành trình khám phá hoang đảo, theo kế hoạch ban đầu, người của tổ đạo diễn ngồi trực thăng bay đến điểm tập kết để chờ. Di động không có tín hiệu, không liên lạc được với tổ đạo diễn, quẻ tượng lại cho thấy bọn họ đang gặp nguy hiểm, chắc chắn là có quan hệ với đám người xuất hiện hôm qua.
"Xem ra lần này chúng ta thực sự gặp rắc rối rồi, lúc trước cũng không biết tổ tiết mục làm cách nào mà tìm được cái đảo hoang này, còn nói là hoang đảo không người, mới được phát hiện gì đó". Lục Tuân nói không nên lời.
Lạc Ninh cẩn thận suy nghĩ, nói: "Tổ tiết mục chắc là dùng vệ tinh do thám, rất có khả năng đối phương có nghiệp vụ đặc thù ngăn chặn hoặc làm nhiễu tín hiệu, hoặc dùng một thủ đoạn nào đó để che giấu, cho nên không ai phát hiện ra trên đảo có người."
"Tôi thấy ba người tối qua rất quen thuộc với rừng rậm trên đảo này, không có khả năng là mới vừa lên đảo đâu."
Lục Tuân gật gật đầu: "Tôi cũng đoán là thời gian bọn họ ở trên đảo này chắc chắn không ngắn."
Lạc Ninh thở dài: "Dù sao thì cũng phải chuẩn bị tinh thần cho trận chiến khốc liệt này đi."
Chuyện này không ai đoán trước được, ai có thể nghĩ đến một cái đảo hoang xa xôi như vậy lại có người sinh sống.
Đời trước cô không tham gia chương trình nữa, những có chú ý tin tức, tuy rằng cũng là chủ đề sinh tồn trên hoang đảo, nhưng địa điểm được chọn không phải chỗ này, mà là một cái đảo nhỏ trong nước.
Lần này chương trình tổng nghệ nhận được sự chú ý quá nhiều, vì thế đạo diễn càng muốn chơi cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liền nghe người ta xúi giục chọn cái đảo hoang này, quả nhiên là kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ.
"Hôm qua cô giao thủ cùng bọn họ, bọn họ có giống thổ dân trên đảo không?". Lục Tuân biết không ít hòn đảo nhỏ nằm rải rác ở Đông Nam Á vẫn còn sự tồn tại của thổ dân. Bọn họ còn sinh hoạt giống người nguyên thủy, sống quây quần với nhau thành bộ lạc.
Lạc Ninh lắc đầu: "Thân thủ của bọn họ rất tốt, chắc chắn là đã trải qua huấn luyện chuyên môn, quần áo trên người cũng có cảm giác khá hiện đại, không giống thổ dân chút nào."
"Tôi sợ là bọn họ còn có súng hoặc vũ khí gì đó, bọn họ giống thành phần xã hội đen khủng bố gì đó hơn."
Lục Tuân càng nhíu chặt mày hơn: "Chẳng lẽ là hải tặc?"
Ở vùng biển quốc tế có không ít hải tặc. Những vùng biển này không thuộc chủ quyền quản lí của bất kỳ quốc gia nào, tội phạm trên đó cũng không ai quản, hải tặc liền chui chỗ trống như vậy mà sinh tồn.
Lạc Ninh trả lời: "Cũng có khả năng."
"Chờ trở về hỏi xem bọn Hàn Trì nói như thế nào, dù sao cậu ấy và Phù Vân Băng gặp mấy chuyện phát sinh đột ngột như thế này nhiều nên cũng tương đối có kinh nghiệm."
Lạc Ninh chưa từng gặp qua loại chuyện thế này, nhưng trong lòng cô cũng không thấy sợ hãi. Lục Tuân phát hiện Lạc Ninh rất bình tĩnh, loại chuyện này nếu phát sinh trên người một cô gái khác, không chừng sẽ bị dọa đến hoang mang lo sợ, cô ấy quả nhiên không giống ai.
Hắn gật đầu: "Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy!"
Khi không thể trông chờ gì vào tổ đạo diễn, bọn họ cũng chỉ có thể tự nghĩ cách cứu mình.
--Người dịch: Autumnnolove--
Hai người lòng vòng tìm được trong rừng không ít trứng chim và quả dại mang trở về. Lúc này những người khác cũng đã lần lượt thức dậy.
Hàn Trì nháy mắt với Lạc Ninh và Lục Tuân, ý muốn hai người ra ngoài sơn động nói chuyện riêng.
Lạc Ninh để các thực tập sinh luộc trứng chim, cùng Lục Tuân đi ra bên ngoài. Hàn Trì đứng ở cây đại thụ cách đó không xa, thấy hai người liền vẫy tay.
Lạc Ninh đi qua, lên tiếng trước: "Có phải là vẫn không liên lạc được với tổ đạo diễn hay không?"
Hàn Trì giật mình: "Sao cô biết?"
Lạc Ninh trả lời: "Sáng nay tôi bói cho bọn họ một quẻ rồi, lành ít dữ nhiều."
Sau đó nói kết quả bói toán cùng những phân tích của cô và Lục Tuân cho Hàn Trì nghe.
Hàn Trì thở dài: "Dựa trên tình huống thực tế, bọn họ rất có khả năng bị giam giữ rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?". Lạc Ninh hỏi.
Hàn Trì suy nghĩ một lát mới nói: "Có hai phương án. Một là nhanh chóng đi đến chỗ tập kết, nhìn xem trực thăng của chúng ta còn ở đó không, nếu không còn thì lại nghĩ cách cầu cứu."
"Nhưng mà cái hoang đảo này nằm lệch về phía rìa, cho dù có phát ra tín hiệu cầu cứu, một sớm một chiều tôi sợ là cũng rất khó có người phát hiện ra."
"Phương án thứ hai chính là mạo hiểm đi cứu người của tổ đạo diễn, tìm hiểu kỹ về những người kia, nghĩ cách lợi dụng thiết bị liên lạc của bọn họ để cầu cứu bên ngoài."
Hắn và Phù Văn Băng tối qua đã thương lượng ra đối sách. Hắn hỏi: "Lạc Ninh, cô cảm thấy phương án nào khả thi hơn?"
Hắn hiện tại rất tán thưởng năng lực huyền học của Lạc Ninh, cho nên cảm thấy tham khảo phán đoán của cô nhất định sẽ có thu hoạch.
Lạc Ninh suy nghĩ một hồi, hỏi lại: "Nếu chọn phương án thứ nhất thì người của tổ đạo diễn phải làm sao bây giờ?"
Hàn Trì trả lời: "Nếu chọn cách đó, nếu thật sự có thể xin cứu hộ thành công, các người đi trước, chúng tôi ở lại đi cứu người."
Bọn họ là quân nhân, khẳng định không thể bỏ lại người của tổ đạo diễn trong tình huống nguy hiểm thế này.
Lạc Ninh gật gât đầu: "Làm theo phương án thứ hai đi, phương án một muốn thành công rất khó!"
"Vì sao?". Hàn Trì mang theo vài phần hứng thú hỏi cô. Hắn và Phù Vân Băng ban đầu cũng thiên về phương án thứ hai.
"Những người đó có chuẩn bị mà đến, nếu người của tổ đạo diễn bị bắt cóc, trực thăng của chúng ta chắc chắn cũng đang bị bọn họ khống chế, hơn nữa ngày hôm qua bọn họ theo dõi chúng ta tới sơn động, đồng nghĩa với việc bọn họ cũng không có ý định buông tha chúng ta."
Lạc Ninh dừng một chút: "Bọn họ trói tổ đạo diễn lại chứ không gϊếŧ, sau đó lại tập trung vào chúng ta, tôi cho rằng mục đích chính của bọn họ vẫn là tống tiền."
Rốt cuộc trong số những người ở đây, riêng Kỷ Tinh Hành và Lục Tuân đã là giá trị trên trời, bắt cóc hai người này bọn họ có thể nhận được một số tiền chuộc khổng lồ ngoài sức tưởng tượng.
Còn đám người Đồng Già thì đòi mấy ngàn vạn cũng không thành vấn đề, có một số thực tập sinh trong nhà cũng rất có tiền, cứ thế cộng lại, chỉ cần trói tất cả mọi người trên đảo, đám hải tặc đó sẽ nhận được tiền chuộc lên tới con số trăm triệu.
Cuối cùng nhận được tiền có gϊếŧ con tin hay không, cái này cũng còn khó nói.