..
Người dịch: Autumnnolove
---
Nhưng mà vào lúc này, bầu trời đang trong xanh không một gợn mây đột nhiên bị mây đen che phủ dày đặc.
"Thật đúng là trời sắp mưa!". Hàn Trì ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt lại lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không khỏi nhìn về phía Lạc Ninh nói: "Cô dự đoán cũng quá chuẩn đó."
Lạc Ninh cười cười: "Tôi chưa bao giờ nói tôi không đoán đúng, là do các người không tin tôi thôi."
Hàn Trì giờ hai tay lên cười nói: "Tin, về sau cô nói cái gì chúng tôi cũng tuyệt đối tin."
Lạc Ninh nói: "Dọn dẹp sơn động để trú mưa trước đã."
Hàn Trì cùng Phù Vân Băng gật gật đầu: "Mọi người cứ ở yên chỗ này, hai người chúng tôi vào bên trong xem trước."
Loại sơn động tự nhiên thế này có nhiều khả năng sẽ có dã thú hoặc thứ gì đó nguy hiểm, cho nên bọn họ không dám để các khách mời trực tiếp đi vào.
"Vậy đi đi, hai người cẩn thận một chút!". Lạc Ninh nhìn tướng mạo hai người này cũng không thấy sẽ gặp nguy hiểm.
Hai người cùng nhau đi vào, sau đó phát hiện quả thực có mấy con rắn, xử lý xong ném chúng ra xa.
"Bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, mọi người có thể vào trong."
Lúc này đám người Lạc Ninh mới dám bước vào sơn động. Sơn động này tương đối lớn, chứa nhiều người như vậy nhưng cũng không có vẻ gì là chật chội. Mọi người đều mệt mỏi, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát liền nhìn thấy mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài, hơn nữa càng ngày càng nặng hạt.
Người ở đây lúc này đã hoàn toàn tin tưởng Lạc Ninh, không có chút nghi ngờ gì nữa, lúc nào trời mưa hay là sơn động ở đâu người ta đều dự đoán đúng hết. Cái này tuyệt đối không có khả năng là mèo mù vớ phải chuột chết.
() - 瞎猫碰上死耗子: gặp may bất ngờ hoàn toàn ngoài khả năng của mình. (Wattpad: Autumnnolove)
Đồng Già nhịn không được chạy đến bên cạnh Lạc Ninh nói: "Tiểu Ninh Ninh, em quá trâu bò!"
"Đúng vậy, chú cũng tâm phục khẩu phục". Ngụy Diệu tươi cười nói.
Lạc Ninh càng lợi hại cũng chứng minh bùa trong tay hắn hiệu quả sẽ càng tốt, quả nhiên lúc trước mua bùa của cô là quyết định chính xác.
"Lạc lão sư quá xịn xò, cái này cũng có thể tính ra."
"Em cũng phục, Lạc lão sư là số một!". Một đám thực tập sinh cũng không ngừng khen ngợi Lạc Ninh.
Lạc Ninh khẽ cười: "Mấy người còn khen nữa tôi bay lên trời mất."
Bạc Tương Tương đang bị làm cho tức giận đến muốn hôn mê, sở dĩ cô bày trò cho Lạc Ninh đi tìm sơn động là dự liệu trước người phụ nữ này không có khả năng thực hiện được, ai ngờ thế mà cô ta thật sự tìm được rồi. Lại lần nữa để cho Lạc Ninh nhặt được món hời, cô càng nghĩ càng buồn bực. Lúc này cô cũng không có phát hiện ra có một sợi khói trắng mơ hồ từ trên người mình phiêu tán ra ngoài không khí.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Bên ngoài trời mưa, mọi người ở trong sơn động nên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, vì thế đều ngồi quây quần nói chuyện phiếm.
Ngụy Diệu hỏi Lạc Ninh: "Tiểu Ninh Ninh, cái kỹ thuật bói toán vừa rồi của con có phải là quẻ lục hào không?"
"Lúc nảy chỉ vận dụng một loại phương pháp bói toán xác định phương hướng thôi, cũng không phải là quẻ lục hào". Lạc Ninh trả lời.
Ngụy Diệu lại nói: "Vậy con có biết bói quẻ lục hào không?"
"Biết!". Lạc Ninh gật đầu.
Ngụy Diệu cười nói: "Các người nếu như giúp người khác bói toán, có kiêng kỵ cái gì hay không?"
Hắn rất muốn nhờ Lạc Ninh bói cho mình một quẻ, nhưng lại sợ trực tiếp nói ra sẽ khiến cô khó xử.
Lạc Ninh trả lời: "Thật ra kiêng kỵ thì mỗi người khác nhau, nhưng mà đều có một điểm chung, nếu như bói toán hay là xem tướng cho người khác, không thích hợp làm ở trước mặt nhiều người."
Ý tứ rất rõ ràng, trên phát sóng trực tiếp không thích hợp bói toán đoán mệnh cho người ta vì có rất nhiều người đang xem.
"Tiểu Ninh Ninh, ngoài giờ làm việc con có thường xuyên xem bói cho người khác không?". Ngụy Diệu lại hỏi.
Lạc Ninh cũng thẳng thắng trả lời: "Một tháng con chỉ gieo ba quẻ cho người khác!"
Ý của cô chính là xem bói cá nhân cũng phải thu phí, có rất nhiều thuật bói khác được vận dụng trong ba lần gieo quẻ, chẳng hạn như kỹ thuật bói toán vị trí sơn động vừa rồi.
Trên mặt Ngụy Diệu tươi cười càng sâu: "Vậy tháng này đã gieo hết ba quẻ chưa? Nếu còn, chú muốn hẹn trước một quẻ?"
Đối với kiểu người luôn có chừng mực như Ngụy Diệu, Lạc Ninh tương đối có cảm tình, "Tháng này vẫn còn hai quẻ, chờ sau khi kỳ tiết mục này kết thúc, con bớt thời gian bói cho chú một quẻ."
Trước đó cô đã giúp em trai bói một quẻ, mặc dù việc bói toán cho những người thân thích cùng huyết mạch cho ra kết quả rất mơ hồ, nhưng trọng điểm của cô là xem thử em trai có nguy hiểm gì hay không, cho dù mơ hồ ít ra cũng cảm ứng đươc một chút.
Ngụy Diệu hài lòng gật đầu: "Được được, đến lúc đó chú lại liên hệ với con."
Hắn cũng không có ý định xem bói trên phát sóng trực tiếp, không có ai muốn đem số mạng của chính mình truyền ra ngoài, ai biết trong tương lai có gặp phải tai ương gì hay không.
Nghe được Ngụy Diệu hẹn trước một quẻ, Hàn Trì cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú nói: "Nói như vậy là còn dư lại một quẻ đúng không, để lại cho tôi được không?"
"Chúng ta vẫn dựa theo nguyên tắc sòng phẳng!". Hắn lại ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu.
Đi xem bói tất nhiên là phải trả lễ, đây là quy củ, hắn vẫn hiểu. Bởi vì trong lúc làm nhiệm vụ gặp qua một số chuyện khoa học không thể lí giải được, hơn nữa trưởng bối nhà hắn đều tương đối tin vào phong thủy, cho nên hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Vừa nãy còn tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Lạc Ninh, hắn càng tin tưởng cô.
Hắn biết rằng trong giới phong thủy này có rất nhiều người được gọi là đại sư, nhưng có bản lĩnh chân chính thì không dễ dàng hẹn được, hắn cảm thấy Lạc Ninh rất lợi hại, cho nên không nghĩ bỏ lỡ cơ hội này.
Lạc Ninh cũng có ấn tượng rất tốt về Hàn Trì, gật đầu: "Được, vậy quẻ cuối cùng của tháng này sẽ để lại cho anh."
Cô xem tướng xem bói cũng rất kén chọn, người đại gian đại ác cô tuyệt đối sẽ không giúp đối phương xem bói cũng như giải quyết vấn đề.
Hàn trì cười lộ ra hàm răng trắng: "Vậy cảm ơn cô trước."
Chờ kỳ tiết mục này kết thúc, hắn sẽ trao đổi phương thức liên hệ với Lạc Ninh, thuận tiện nhờ cô ấy chỉ giáo một số vấn đề khác.
Nhìn Ngụy Diệu, Hàn Trì cùng Lạc Ninh hẹn trước để được xem bói, những người khác cũng không khỏi ngo ngoe rục rịch.
"Tiểu Ninh Ninh, anh đặt trước một quẻ tháng sau được không?". Đồng Già liền tiến lên hỏi.
Lạc Ninh bật cười: "Tháng sau như thế nào bây giờ cũng không nói trước được, tháng sau lại tính tiếp!"
Đồng Già cũng không có tức giận, càng như vậy hắn càng cảm thấy Lạc Ninh có phong thái đại sư, tuy rằng trước giờ hắn cũng không tin mấy chuyện này.
"Được, đến lúc đó anh chủ động liên hệ đặt lịch với em". Hắn cười hì hì nói.
Cô lại nhìn nhìn Đồng Già, phát hiện đuôi lông mày của hắn có chút xanh xao: "Anh Đồng, hai ngày tới anh có khả năng gặp tai nạn đổ máu, lúc ra ngoài cần phải hết sức cẩn thận đó."
Khuôn mặt đang tươi cười của Đồng Già liền cứng đờ: "Cái gì? .Anh gặp tai nạn đổ máu? Có cách nào tránh khỏi không?"
Nếu đổi lại là trước kia, hắn nghe người khác nói như vậy khẳng định sẽ khịt mũi xem thường, hiện tại lại thật sự tin, rốt cuộc vết xe đổ của Ngụy Diệu vẫn còn ở trước mắt.
Lạc Ninh cười nói: "Chỉ cần lúc đi đường anh cẩn thận một chút, không đi gần mấy chỗ triền núi là được, tai nạn đổ máu này cũng không tính là nghiêm trọng."
Cô xem tướng mạo của hắn, chỉ cần Đồng Già để ý trước sau một chút, hoàn toàn có thể tránh đi.
Đồng Già nghe cô nói như vậy, liền nhẹ nhàng thở ra: "Vậy tốt rồi, hai ngày tới anh sẽ hết sức tránh xa triền núi."
--Người dịch: Autumnnolove--
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, trời tối rồi cũng không ngớt hạt, quả nhiên như Lạc Ninh nói, trận mưa này kéo dài rất lâu.
Bầu trời vừa sập tối, mọi người nhanh chóng lấy đèn pin ra chiếu sáng sơn động, sau đó bụng cũng không hẹn nhau mà cùng đói.
Bên ngoài mưa to, trời thì tối đen, đi ra ngoài kiếm đồ ăn rất nguy hiểm mà còn chưa chắc có thể tìm được thứ gì, cả đoàn đều đang suy nghĩ cơm chiều này nên giải quyết thế nào, lương khô tổ tiết mục phát bọn họ cũng ăn hết rồi.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Lạc Ninh lấy ra hai túi lương khô từ trong ba lô, chia cho Tô Thanh Lam một túi, sau đó cũng tự mình ăn.
Đám người Lục Tuân cũng bắt chước lấy lương khô của mình ra, nước mang theo đã uống hết từ hôm qua, sáng nay Lạc Ninh dẫn theo bọn họ thu thập một ít sương còn đọng lại trên cây cỏ, bây giờ ăn lương khô cũng không sợ nghẹn.
Người đội khác thức dậy muộn, lại chê nước sông không sạch sẽ, vì thế không có đi hứng nước, hiện tại vừa đói vừa khát nhìn đám người Lạc Ninh, ngoài hâm mộ thì vẫn là hâm mộ.
"Khó trách Tiểu Ninh Ninh nói muốn để dành lương khô lại dùng lúc mấu chốt, sớm biết như vậy hôm qua tôi cũng đi theo bắt cá rồi". Đám người Đồng Già lúc này hối hận không thôi, sớm biết như thế này hẳn là nên đi theo Lạc Ninh.