Dịch: Autumnnolove
CHƯƠNG
Ăn sáng xong, Lạc Ninh đi tìm bọn Nhạc Khiếu để tập luyện phối hợp.
Chuyện trên mạng đang càng ngày càng ầm ĩ, giá cổ phiếu của Cẩu thị và Phùng thị lại giảm mạnh. Phần mộ tổ tiên của Cẩu gia thì bị Lạc Ninh động tay, ngoài giá cổ phiếu giảm, những dự án mới của Cẩu thị cũng không thể khởi động, dự án cũ tạm đình công vì những sự cố ngoài ý muốn.
Ông cụ Cẩu bị chọc tức sôi máu, còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, cũng không còn sức lực đâu mà lo chuyện công ty. Bác sĩ nói, ông ta không thể tiếp tục nóng giận và tinh thần không ổn định như vậy, nếu không rất có thể sẽ bị đột quỵ. Ông cụ Cẩu không muốn bị đột quỵ, còn nghĩ đến chuyện sống thọ thêm vài chục năm nữa, cho nên cố gắng không để ý đến tình hình trên mạng. Ông ta cho rằng, sau khi scandal hạ nhiệt, nhưng chuyện đó cũng từ từ trôi vào quên lãng.
Tuy nhiên, sau khi ông ta nhập viện, ông ta đã không để cho Phùng Ngọc Tiêu đến Cẩu thị chủ trì đại cục, thay vào đó ủy quyền cho hai cổ đông lớn khác đến. Ông ta thật sự e ngại những lời đàm tiếu trên mạng. Nếu để Phùng Ngọc Tiêu đến công ty làm chủ quản thì việc nó là con gái riêng của ông càng được chứng thực.
Ông cụ Cẩu cứ nghĩ đến toàn bộ vụ việc đều do đứa cháu ngoại ruột thịt của mình gây nên, thật sự không nuốt trôi cơn giận này. Vì vậy, ông ta cho người điều tra được số điện thoại của Khương Tâm Hân, sau đó lập tức gọi cho bà.
Ông ta vốn muốn mắng Khương Tâm Hân không biết dạy con, còn muốn bà buộc Lạc Ninh đăng bài làm rõ trên mạng và trong giới danh gia vọng tộc, rằng tất cả đều do nó bịa đặt. Nào ngờ ông ta mới mắng Lạc Ninh được hai câu đã bị Khương Tâm Hân châm chọc ngược lại, mất sạch mặt mũi. Ông ta lại tức giận, Khương Tâm Hân châm biếm ông ta xong, ông ta đang định nổi cơn thịnh nộ thì bà đã trực tiếp cúp máy và cho ông ta vào danh sách đen. Nếu không nghe lời bác sĩ mà cố gắng khống chế cơn giận, nói không chừng ông cụ Cẩu đã tức giận tới mức ngất xỉu thêm lần nữa.
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Bên kia, cuộc sống của anh em Phùng Ngọc Tiêu cũng không dễ dàng. Sau khi trở về Phùng gia, không chỉ đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của ông bà nội Phùng và những lời châm chọc của cô dì chú bác, mà còn bị đám anh em họ nghi ngờ họ không phải là máu mủ của Phùng gia.
Vị trí người thừa kế Phùng thì của Phùng Ngọc Hạo cũng bị ông nội trực tiếp hủy bỏ tư cách. Phùng Ngọc Hạo có một người mẹ làm mất mặt nhà họ Phùng như thế, ông nội Phùng không khỏi tức giận, sao có thể để cho hắn kế thừa Phùng gia.
Ngay cả đứa cháu trai ruột thịt này, ông ta cũng lãnh đạm hơn, sau này phần cổ phần cũng sẽ được chia ít lại. Điều kiện cần và đủ là Phùng Ngọc Hạo thật sự là con của con trai ông ta. Nếu là 'tạp chủng' của ông cụ Cẩu, ông ta cũng không muốn giữ lại hai anh em này, quá mất mặt.
Phùng Ngọc Hạo rất muốn náo loạn, nhưng lại bị Phùng Ngọc Tiêu ngăn cản. Bây giờ ồn ào chẳng được lợi ích gì, sẽ càng khiến cho ông nội Phùng tức giận và chán ghét họ. Vì vậy, cô ta đến bệnh viện và nói chuyện với Phùng Nham Bách, muốn tiến hành giám định ADN.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Chờ sau khi có kết quả giám định ADN, cô ta sẽ lập tức đăng tải trên mạng. Sau đó, mọi người sẽ tự nhìn ra, tất cả đều là Lạc Ninh bịa đặt. Lúc đó, cô ta không những phải khởi tố Lạc Ninh, còn phải lợi dụng dư luận mà cô ta quen thuộc nhất để đáp trả. Cô ta muốn 'con chó cái' Lạc Ninh kia không thể lăn lộn trong giới giải trí được nữa.
Phùng Nham Bách cũng nghẹn đủ rồi, ngoài ra ông ta cũng muốn biết rốt cuộc con gái có phải là con ruột của ông ta hay không. Vì thế, ông ta bứt tóc và đưa cho Phùng Ngọc Tiêu đi làm giám định ADN. Để tránh trường hợp Phùng Ngọc Tiêu gian lận, ông ta còn chừa lại một phần tóc của mình và anh em Phùng Ngọc Tiêu cho thư ký âm thầm đi làm thêm một bản giám định.
Bên này Lạc Ninh cũng nhanh chóng biết chuyện, cô không hề lo lắng chút nào. Sau khi cô về đến nhà, cô thả tóc của Phùng Nham Bách và Phùng Ngọc Tiêu vào một chén nước. Sau đó cô vẽ một lá bùa, đốt nó và ném vào trong nước để khuấy. Một lúc sau, tóc trong nước đột nhiên bốc cháy, hóa thành tro rồi hòa tan vào nước. Lạc Ninh chia nước thành hai phần, dùng để ngâm hai con gối rỗ có viết bát tự ngày sinh của hai người trên đó. Đây là một loại chú thuật, có thể làm cho hai người thoát khỏi quan hệ huyết thống trong vòng bảy ngày. Cho nên, kết quả giám định ADN có thể đoán trước được. Chú thuật này cô cũng tình cờ học được ở thế giới huyền học nọ.
Phùng Ngọc Tiêu đang suy tính điều gì, Lạc Ninh hiểu rất rõ. Nếu cô đã hất ra bát nước bẩn này, cô nhất định sẽ chứng thực nó, không thể đưa bằng chứng vào tay Phùng Ngọc Tiêu để cô ta lật ngược ván cờ. Chỉ trách mẹ con Phùng Ngọc Tiêu có lòng hại người trước, thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần nhận quả báo.
Lạc Ninh chỉ can thiệp kết quả giám định ADN của Phùng Ngọc Tiêu và Phùng Nham Bách, không dụng đến Phùng Ngọc Hạo. Với tính tình của Phùng Ngọc Hạo, tất nhiên là nên tiếp tục ở lại Phùng gia gây họa, đi ra ngoài thì không thú vị nữa.
–Editor: Autumnnolove–
Phùng Ngọc Tiêu rất vội vàng nên đã đến một bệnh viện tư nhân để được giám định nhanh. Thư ký của Phùng Nham Bách cũng vậy, nhưng y lại đến một bệnh viện tư nhân khác. Kết quả đều có thể nhận trong ngày.
Phùng Ngọc Tiêu nhận được kết quả, trong lòng cô ta còn đang suy nghĩ nên lợi dụng bản báo cáo này tẩy trắng thế nào, nên giải quyết Lạc Ninh thế nào,...Nhưng cô ta chợt nhận ra ánh mắt của vị bác sĩ giám định khi nhìn cô ta có chút kỳ quái. Cô ta chẳng hiểu gì cả, đến khi mở kết quả giám định ra, hai mắt cô ta trợn lên đầy vẻ khó tin. Kết quả cho thấy, bọn họ không có quan hệ huyết thống. Cô ta lập tức mở kết quả giám định của Phùng Nham Bách và Phùng Ngọc Hạo ra, kết quả khẳng định hai người này là cha con.
Phùng Ngọc Tiêu không tin tưởng kết quả này, cô ta không thể chấp nhận được. Phùng Ngọc Hạo đi theo cô ta, thấy thái độ hoảng hốt của cô ta, hắn lập tức giằng lấy kết quả giám định. Khi biết bản thân vẫn là con cháu Phùng gia, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi biết em gái và ba hắn không có quan hệ cha con, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng dần chấp nhận.
Thật ra lúc hắn đọc được tin tức trên mạng, hắn đã hơi nghi ngờ mối quan hệ giữa em gái và ông cụ Cẩu. Nếu không có gì, sao ông cụ lại để cho em gái của hắn kế thừa Cẩu thị chứ?
Hắn hoàn toàn có thể kế thừa Phùng thị, lại kế thừa Cẩu thị, dù sao hắn cũng là đàn ông. Nhưng xem tình hình trước mắt, quả nhiên bọn họ là cha con. Mẹ hắn cũng thật biết 'chơi', có thể làm ra chuyện như vậy, quan trọng là còn bị bại lộ.
Hắn nhìn Phùng Ngọc Tiêu - người vẫn còn đang hoang mang và lo sợ, lên tiếng: "Chuyện này...Nếu ba biết kết quả này, chắc chắn sẽ rất phiền phức."
"Khụ khụ, hay nói đúng hơn...là ba của anh", hắn lại nói thêm một câu.
Phùng Ngọc Tiêu quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Anh nói linh tinh gì đó? Chẳng lẽ anh cũng tin những chuyện đồn đoán trên mạng sao?"
Thật ra, ngay cả bản thân cô ta cũng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mẹ cô ta thật sự dan díu với ông cụ Cẩu sao?
Nếu không, sao cô ta và Phùng Nham Bách lại không có quan hệ ruột thịt?
Phùng Ngọc Hạo bĩu môi, "Kết quả giám định cũng đã có rồi, anh không tin thì còn có thể làm được gì."
Phùng Ngọc Tiêu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, "Không được! Em phải đi tìm mẹ hỏi cho rõ ràng."
Vì vậy, cô ta cầm kết quả này và chạy về bệnh viện - nơi Cẩu Trinh Mị đang điều trị. Cẩu Trinh Mị đang nằm trên giường và thẫn thờ, bà ta thầm nghĩ phải thương thảo như thế nào để tranh thủ lợi ích, không thể để tên cặn bã Phùng Nham Bách kia chiếm lợi.
Phùng Ngọc Tiêu đi đến. Cô ta cũng không nhiều lời, mà đưa báo cáo trong tay qua, "Mẹ, mẹ xem cái này đi."
Cẩu Trinh Mị ngồi dậy, nhận bản báo cáo giám định, sau đó ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
"Cái này...sao có thể?"
Phùng Ngọc Tiêu quan sát thái độ của bà ta, không khỏi hỏi: "Mẹ! Mẹ nói thật với con đi, rốt cuộc thì con có phải là con gái ruột của ba hay không?"
Cẩu Trinh Mị đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta, "Ngay cả con cũng không tin sao?"
CHƯƠNG
Sắc mặt Phùng Ngọc Tiêu trông rất khó coi. Cô ta nói: "Không phải con không tin, nhưng còn kết quả giám định ADN này thì sao?"
Cẩu Trinh Mị cau mày, "Chắc chắn là giám định ADN này bị lỗi, con thật sự là con gái ruột của Phùng Nham Bách."
Bà ta lại nói: "Con tìm một bệnh viện khác để làm giám định lại đi."
Lúc bà ta mang thai Phùng Ngọc Tiêu, bà ta cũng chỉ có một người đàn ông là Phùng Nham Bách, không phải ông ta thì là ai?
Phùng Ngọc Tiêu thấy dáng vẻ tự tin của mẹ, gật đầu: "Được, con sẽ tìm một bệnh viện khác làm giám định thêm một lần nữa."
Cô ta cũng hy vọng bản thân là cốt nhục của Phùng Nham Bách, nếu không cô ta thật sự sẽ trở thành đối tượng bị chê cười và khinh thường trong giới. Vì vậy, cô ta đến một bệnh viện nhà nước khác để làm giám định. Đồng thời còn tìm người đến giúp đỡ để làm giám định nhanh, ba tiếng sau là có thể nhận được kết quả.
–Wattpad: Autumnnolove–
Trong lúc Phùng Ngọc Tiêu đang chờ kết quả giám định, bên này thư ký của Phùng Nham Bách cũng đã nhận được kết quả giám định ADN. Khi nhìn thấy Phùng Ngọc Tiêu không có quan hệ huyết thống với ông ta, sắc mặt ông ta tái xanh. Lại xem thử Phùng Ngọc Hạo, nó lại là con ruột của ông ta. Nhưng ông ta chẳng vui vẻ chút nào, cảm thấy tôi qua đánh Cẩu Trinh Mị còn quá nhẹ tay. Thứ đàn bà lăng loàn trắc nết này thật sự có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ với ông cụ Cẩu, khiến cho ông ta trở thành người 'đổ vỏ'. Lúc này thư ký cũng rất đồng cảm với cấp trên, con gái lại là con của ba vợ, 'chiếc sừng' này cũng quá dài.
Phùng Nham Bách đóng báo cáo giám định lại, sa sầm mặt xuống, "Chuyện này không được làm lộ ra ngoài."
Nếu không thì ông ta thật sự sẽ bị người trong vòng cười đến chết mất.
Thư ký gật đầu, "Tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật."
Phùng Nham Bách ngẫm nghĩ, nói: "Giúp tôi liên hệ một luật sư chuyên phụ trách các vụ ly hôn."
Ông ta muốn ly hôn với 'con đĩ' Cẩu Trinh Mị kia ngay lập tức, không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Thư ký vội vàng đi làm việc.
Phùng Nham Bách nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giận dữ và sự ngột ngạt bộc phát. Ông ta vẫn còn khó chịu, vì vậy nhịn không được mà gọi điện thoại cho ba của ông ta.
Sau khi ông nội Phùng biết chuyện, cũng suýt nữa thì tức hộc máu. Ông ấy cũng không ngờ ông cụ Cẩu lại tán tận lương tâm như vậy, ngay cả con gái của vợ kế mà ông ta cũng xuống tay được.
Vấn đề là, ông ta đã ra tay rồi, sao còn muốn đưa người đàn bà kia đến nhà họ Phùng để gây họa?
Ông ấy nhịn không được muốn chèn ép Cẩu thị ngay lập tức, làm cho Cẩu thị phá sản mới có thể giải tỏa cơn tức giận trong lòng ông ấy. Nhưng họ không thể làm như thế, bởi vì công việc kinh doanh của Phùng thị và Cẩu thị có liên quan mật thiết với nhau.
Trong mắt ông ấy ánh lên một tia tàn nhẫn, có vẻ như có thể tiến hành kế hoạch thâu tóm Cẩu thị trước. Vì vậy, ông ấy gọi mấy cuộc điện thoại để phân phó.
–Wattpad: Autumnnolove–
Ba tiếng sau, Phùng Ngọc Tiêu nhận được kết quả giám định. Nhìn thấy kết quả giấy trắng mực đen rõ ràng không phải quan hệ huyết thống, cô ta cũng muốn nôn ra máu.
Đây chính là sự tự tin của mẹ cô sao?
Kết quả giám định từ bệnh viện tư và bệnh viện công đều như nhau, điều này có nghĩa là cô ta thật sự không phải con của Phùng Nham Bách. Phùng Ngọc Tiêu đưa tay lên xoa trán, lần đầu tiên cô ta cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Phùng Nham Bách biết, nếu không sẽ rất phiền phức. Vì vậy, cô ta lại chạy đến một bệnh viện tư nhân nữa, đút lót để nhờ người ta làm một bản báo cáo giám định giả, sau khi nhận được thì lập tức đi bệnh viện tìm Phùng Nham Bách.
Phùng Nham Bách xem xong báo cáo giám định và không nói gì, ông ta đưa bản báo cáo giám định của mình qua cho cô ta. Ông ta nhìn đứa con gái mà ông ta từng vô cùng yêu thương bằng ánh mắt không có một chút ấm áp nào, mà là sự chán ghét.
"Mẹ mày coi tao như thằng khờ để tao 'đổ vỏ', mày cũng muốn 'chơi' tao hay gì, nhìn mặt tao ngu lắm sao?"
Phùng Ngọc Tiêu có linh cảm chẳng lành. Cô ta nhận tờ kết quả, quả nhiên là báo cáo giám định ADN, sắc mặt của cô ta trắng bệch. Phùng Nham Bách thấy sắc mặt của cô ta, làm sao không biết cô ta đang 'có tật giật mình'.
"Ngay hôm nay, mày nhanh chóng dọn ra khỏi nhà họ Phùng cho tao, trở về nhà họ Cẩu của mày đi", ông ta tuyệt tình nói.
Cẩu Trinh Mị và ông già họ Cẩu kia dám bắt ông ta 'quà quạ mà nuôi tu hú', biến ông ta thành trò cười trong giới danh gia vọng tộc, ông ta nhất định không để yên.
Phùng Ngọc Tiêu biết mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cô ta không giải thích, bởi vì cô ta biết giải thích cũng vô dụng. Kết quả giám định ADN đã bày ra trước mắt, Phùng Nham Bách chắc chắn không tin cô ta. Mà mấu chốt ở đây chính là, kết quả này là sự thật. Cô ta không có cách nào phản bác, Phùng Nham Bách hoàn toàn có thể làm lại một bản giám định ADN khác. Vì vậy cô ta chỉ có thể gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bệnh và đi tìm mẹ cô ta.
Cẩu Trinh Mị nhìn thấy con gái bước vào, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Có phải là kết quả trước đó bị lầm lẫn không?"
Phùng Ngọc Tiêu không biết vì sao mẹ cô ta vẫn còn lừa gạt cô ta, "Không có nhầm lẫn gì ở đây cả! Con đã đến bệnh viện công làm lại rồi, kết quả vẫn thế."
"Mẹ, con thật sự là con của ông ngoại Cẩu sao?", cô ta hỏi.
Mặc dù kết quả này không được tốt lắm, nhưng cũng chưa phải là tồi tệ nhất. Nếu cô ta thật sự là con gái của ông ngoại Cẩu, cô ta có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Cẩu thị kia. Điều cô ta lo lắng nhất chính là, cô ta không phải con gái của Phùng Nham Bách, cũng chẳng phải con gái của ông ngoại Cẩu.
Cẩu Trinh Mị biến sắc, "Sao có thể! Con chính là con gái của Phùng Nham Bách, kết quả giám định này nhất định sai rồi, con đi làm lại một lần nữa đi."
Phùng Ngọc Tiêu không kiên nhẫn, nói: "Bên kia Phùng Nham Bách cũng có làm một bản, kết quả không khác gì của con. Đã làm ba lần rồi, sao còn có thể sai được?"
Lúc này, cô ta cũng nhịn không được mà giận chó đánh mèo lên mẹ cô ta. Sao mẹ cô ta lại không chịu được cô đơn mà đi làm loạn, liên lụy bản thân cô ta trở thành trò cười.
Cẩu Trinh Mị điên cuồng lắc đầu, "Không phải! Tuyệt đối không có khả năng này!"
Sao bà ta lại không biết con gái là con của ai, bà ta không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Phùng Ngọc Tiêu thấy dáng vẻ của mẹ, cảm thấy có thể mẹ cô ta đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi đầu óc có chút không bình thường rồi. Cô ta gọi hộ sĩ đến chăm sóc bà ta, rồi cũng lập tức rời khỏi. Sau đó cô ta trở về Phùng gia, nhưng ông nội Phùng đã bảo vú nuôi trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài. Cô ta còn bị người nhà họ Phùng hùa vào xỉa xói một hồi, Phùng Ngọc Tiêu rời khỏi Phùng gia một cách chật vật, đành phải trở về Cẩu gia.
Ông cụ Cẩu còn đang ở bệnh viện, chỉ có Bào Bảo Du ở nhà. Cô ta không phát hiện lúc cô ta bước vào Cẩu gia đã bị người khác chụp trộm. Dạo này tin tức về giới nhà giàu thu hút rất nhiều bạn đọc, cho nên đám paparazzi vẫn luôn rình rập Cẩu Trinh Mị và Phùng Ngọc Tiêu.
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Buổi tối, trên mạng có một tin tức chấn động.
Có người biết được chuyện Phùng Ngọc Tiêu đi làm giám định ADN, cũng không biết đã dùng cách gì mà có được cả kết quả giám định, đăng kèm bài viết. Bên cạnh bài đăng này, còn có những ảnh chụp Phùng Ngọc Tiêu trở lại Cẩu gia.
Trên mạng trở nên vô cùng náo nhiệt.
[ Hóa ra những tin tức bị lộ ra trước đây đều là sự thật, Phùng Ngọc Tiêu không phải con gái ruột của Phùng Nham Bách. ]
[ Kết quả ADN cũng quăng lên rồi, còn có thể nghi ngờ sao? ]
[ Cho nên Phùng Ngọc Tiêu bị đuổi khỏi Phùng gia, lập tức trở về Phùng gia. Chuyện này thôi cũng đủ chứng minh rốt cuộc cô ta là con của ai rồi. ]
[ Úi giời ơi, người giàu cũng khổ. ]
Mọi người hóng chuyện ăn dưa, đám anh hùng bàn phím tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, bắt đầu chửi bới và miệt thị ở khu bình luận.
Chuyện sau đó, Phùng Ngọc Tiêu không chỉ nhìn thấy những người đã kết bạn với cô trên wechat chia sẻ đường link, có người còn cố ý mỉa mai cô ta. Mỗi lần cô ta ra ngoài đều sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Những người trước kia luôn bên cạnh nịnh hót cô chẳng còn một ai, có người còn hạ thấp cô ta.
Từ nhỏ đến lớn Phùng Ngọc Tiêu luôn được mọi người chiều chuộng, cô ta lại là cô chiêu nhà giàu, thuận buồm xuôi gió. Đây là lần đầu tiên cô ta chật vật và bị đã kích đến vậy, bây giờ cô ta không dám ra khỏi nhà, chỉ cảm thấy cuộc sống thật tối tăm.
Tại sao lại như thế?
Cô ta không khỏi nghĩ đến Lạc Ninh.
Đúng, chính là 'con chó cái' Lạc Ninh kia!
Nếu không phải ả ta tuôn ra những chuyện này ở tiệc rượu hôm đó, sao cô lại rơi vào tình cảnh này. Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho ả ta!