Dịch : Autumnnolove
CHƯƠNG
Lúc này Bào Bảo Du và Phùng Ngọc Tiêu vẫn còn đang ở bệnh viện. Phùng Ngọc Tiêu từ miệng của Bào Bảo Du mới biết được chuyện Lạc Ninh bịa đặt và bôi nhọ thanh danh bọn họ, suýt nữa thì cô ta đã tức giận đến chết ngất.
Một khi tin tức này lan rộng, cô làm sao còn mặt mũi mà nhìn người trong giới danh gia vọng tộc?
Dù rất khó chịu, nhưng bây giờ cô ta không thể rời khỏi bệnh viện. Hiện tại ông ngoại không thể chết, cho nên bọn họ còn phải chăm sóc. Nếu ông ngoại tỉnh dậy và nhìn thấy cô ta đầu tiên, sẽ rất có lợi cho việc kế thừa Cẩu thị.
Phùng Ngọc Tiêu âm thầm tính toán, sau khi giải quyết xong chuyện của ông ngoại, cô ta nhất định phải ra tay xử lý Lạc Ninh. Một nghệ sĩ nữ cỏn con mà cũng dám chống lại cô ta, lá gan thật lớn.
-Wattpad: Autumnnolove-
Lần này, thời gian ông cụ Cẩu hôn mê khá dài, đến tối mới tỉnh lại. Sau khi mở mắt ra và nhìn thấy Bào Bảo Du cùng Phùng Ngọc Tiêu, ông ta cảm thấy khá nhẹ nhõm, đồng thời sắc mặt không khỏi sa sầm.
Bào Bảo Du theo ông cụ Cẩu ngần ấy năm, sao không biết ông ta đang nghĩ gì. Vì vậy bà ta lập tức gạt lệ nén sầu, không ngừng nói bà ta không biết chuyện Cẩu Trinh Mị thuê người gϊếŧ Khương Tâm Hân. Bà ta vốn muốn đẩy hết tất cả cho Lạc Ninh, nói rằng đó là bịa đặt. Nhưng ai ngờ đứa con gái không biết phấn đấu của bà ta lại chính miệng thừa nhận, cho nên bà ta chỉ có thể khóc lóc kể lể. Còn nói đã khuyên nhủ Cẩu Trinh Mị trở về suy nghĩ lại những chuyện đã qua, không cho phép làm ra những chuyện như thế nữa. Bà ta khom lưng cúi đầu khóc lóc và xin lỗi đủ kiểu, khiển trách Cẩu Trinh Mị, còn muốn đích thân đi xin lỗi Khương Tâm Hân và đền bù,...
Quan trọng là bà ta liên tục ám chỉ Khương Tâm Hân bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, chưa chết. Chẳng qua Cẩu Trinh Mị phát hiện Phùng Nham Bách còn lưu luyến không quên Khương Tâm Hân, cho nên mới giận quá mất khôn. Ngoài miệng thì bà ta trách Cẩu Trinh Mị, nhưng thật ra đã giảm tránh rất nhiều, tóm lại là con gái bà ta không cố ý.
Quả nhiên, bà ta khóc một lát đã khiến cho ông cụ Cẩu hòa hoãn hơn. Dù sao đây cũng là người phụ nữ hiền lành chu đáo đã ở bên cạnh ông ta hơn năm, ông ta vẫn rất trân trọng. Ông ta nói một cách yếu ớt: "Đừng khóc! Chuyện này thực sự là Cẩu Trinh Mị sai, sau này đừng cho nó trở về Cẩu gia nữa."
Cho dù Cẩu Trinh Mị có cố ý hay vô ý, nhưng năm trước bà đã hãm hại con gái ruột sau lưng ông ta, chuyện này ông ta không thể nào chấp nhận được. Dù gì trong mắt ông ta, đứa con gái của vợ kế vẫn luôn hiền lành và chu đáo. Hôm nay, ông ta nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của Cẩu Trinh Mị thì vô cùng giật mình, như thể lần đầu tiên ông quen biết bà ta vậy. Ông ta khó có thể thừa nhận bản thân đã nhìn lầm người. Hơn nữa, cứ nhớ đến chuyện Lạc Ninh bịa đặt là ông ta vẫn còn tức anh ách. Không cho Cẩu Trinh Mị quay về, cũng là để tránh điều tiếng, tránh cho người khác cứ săm soi và đàm tiếu.
Bào Bảo Du quan sát thái độ của ông ta thì thở phào nhẹ nhõm, chiêu này của bà quả nhiên vẫn luôn có tác dụng. Sau đó lại chăm sóc và an ủi ông ta một lúc. Thời gian sắp tới bà ta cũng không có ý định cho con gái trở lại Cẩu gia, bây giờ đang là lúc 'nước sôi lửa bỏng', không thể để người khác nắm được nhược điểm. Chờ ông cụ bớt tức giận, bà ta sẽ có cách khiến ông ta tha thứ cho con gái.
Bào Bảo Du vừa mới trấn an ông cụ Cẩu xong, điện thoại của Phùng Ngọc Tiêu đột ngột vang lên. Phùng Ngọc Tiêu thấy là bạn trai gọi đến, cô ta lập tức nhấc máy. Không ngờ, câu đầu tiên bên kia hỏi lại là:
"Cô là con gái riêng của Chủ tịch Cẩu sao?"
Lời của hắn suýt nữa đã làm Phùng Ngọc Tiêu tức chết, "Sao có thể! Anh đừng tin những lời đồn bên ngoài, đây hoàn toàn là do con nhỏ Lạc Ninh kia dựng chuyện."
Ai biết bên kia lại xì mũi coi thường, "Nói bậy sao? Người mẹ lăng loàn kia của cô đã lên hotsearch rồi, bây giờ trong giới danh gia vọng tộc không có ai là không biết chuyện của bà ta và chủ tịch Cẩu."
"Bà ta không những tằng tịu với chủ tịch Cẩu, còn mập mờ với một đám đàn ông kia kìa."
"Mẹ cô là loại đàn bà này, gia đình tôi cũng không cho tôi qua lại với cô nữa đâu. Vì vậy, chúng ta chia tay đi!"
Lý do khiến hắn ta qua lại với Phùng Ngọc Tiêu không chỉ vì bị Phùng Ngọc Tiêu quyến rũ, thật ra hắn ta càng coi trọng việc Phùng Ngọc Tiêu có thể kế thừa Cẩu thị trong tương lai. Nhưng hiện tại thanh danh của Cẩu gia đã hoàn toàn sụp đổ, người nhà của hắn ta đã biết chuyện này. Họ bảo hắn ta chia tay càng sớm càng tốt, nhà bọn họ không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy.
Lần này, hắn ta có việc nên không đến tham gia tiệc rượu, thay vào đó là người nhà hắn ta đi. Hắn ta nghe nói Phùng Ngọc Tiêu còn chủ động lượn lờ trước mặt cậu chủ nhà họ Hoắc, nhưng người ta không thèm đếm xỉa gì đến cô ta. Cho nên hắn ta đang nghi ngờ, trước kia Phùng Ngọc Tiêu 'thả thính' hắn ta được, thì tương lai cô ta cũng có thể 'thả thính' những người khác được, e rằng cô ta cũng buông thả như mẹ cô ta. Hắn ta không muốn sau này bị 'cắm sừng', hoặc trên đầu xanh thành một mảnh thảo nguyên.
Phùng Ngọc Tiêu không tin vào tai mình, hỏi: "Anh lại vì lời đồn mà muốn chia tay với em?"
"Có phải là tin đồn hay không thì chỉ có nội bộ gia đình cô biết rõ ràng nhất. Nếu cô không phải con gái ruột của chủ tịch Đổng, ông ta sẽ cho cô kế thừa Cẩu thị chắc?"
Trước kia, hắn ta vẫn luôn cho rằng con gái ruột của chủ tịch Cẩu đã chết, chủ tịch Cẩu và Bào Bảo Du lại không có con với nhau, cho nên đành phải cho Phùng Ngọc Tiêu khác họ kế thừa Cẩu gia. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải như thế, con gái ruột của người ta còn sống và đã trở về. Đổi lại là hắn ta, sản nghiệp của gia tộc chắc chắn phải truyền lại cho máu mủ ruột rà, không thể giao cho một người ngoài. Cho nên, hắn ta thật sự đã tin những tin tức lan truyền bên ngoài.
Phùng Ngọc Tiêu vội vàng giải thích, "Hoàn toàn không đúng! Anh nghe em giải thích đi, em có thể đi xét nghiệm ADN với ba em."
Cô ta biết rất rõ bản thân có phải là con của ông cụ Cẩu hay không. Mặc dù mẹ cô có bao dưỡng trai trẻ sau lưng ba cô, nhưng cô chắc chắn là con gái ruột của ông ấy.
Bạn trai lại không muốn nghe những điều này, "Không cần giải thích nữa, chúng ta cứ như vậy đi!"
Nói xong, hắn ta cũng cúp máy. Tuy hắn ta cảm thấy hơi tiếc Cẩu thị, nhưng hắn ta cũng không muốn bản thân trở thành Phùng Nham Bách thứ hai, bây giờ đã trở thành trò cười trong giới.
Phùng Ngọc Tiêu nghe thấy tiếng 'tút tút' từ điện thoại, tức giận muốn ném di động vào tường. Nhưng cô ta vẫn cố nhịn mà gọi điện thoại giải thích, trước khi chưa tìm được người đàn ông nào giàu có quyền quý hơn, cô ta không nghĩ buông tay người bạn trai hiện tại. Nào ngờ cô ta hoàn toàn không thực hiện được cuộc gọi, có nghĩa là bên kia đã cho cô ta vào danh sách đen.
Phùng Ngọc Tiêu tức gần chết, cô ta cho rằng bản thân cô ta rất quyến rũ, đã mê hoặc hắn ta đến điên đảo tâm hồn. Không ngờ hắn ta lại vì những lời bịa đặt không có cơ sở này mà chủ động đưa ra đề nghị chia tay, chuyện này làm cho cô thật sự khó có thể tiếp thu.
-Editor: Autumnnolove-
Nhớ lại những gì hắn ta nói, cô ta lập tức mở ứng dụng và xem hotsearch. Sau đó đọc được bài đăng kia, cùng với những bình luận chửi rủa bên dưới. Không chỉ có tin tức mẹ cô ta 'giật chồng' người khác bị tung lên mạng, ngay cả chuyện cô đoạt chồng chưa cưới của bạn thân cũng bị tuồn ra. Thậm chí cô ta và mẹ cô ta còn bị nhiều người ví von là 'gà móng đỏ', nói bất kỳ người đàn ông nào các cô cũng muốn dụ dỗ. Có người hỏi số điện thoại của các cô, nói muốn dùng tiền mua một đêm của các cô, nếm thử xem mùi vị 'dâm phụ' ra sao.
() - Nguyên văn 鸡 : 'gà', mang ý nghĩa tiêu cực ám chỉ gái làng chơi, gái bán hoa.
Phùng Ngọc Tiêu không chỉ tức giận, cô ta hoàn toàn phát điên rồi. Sao bọn họ có thể nói năng như vậy, đây chính là bôi nhọ.
Trước kia cô ta đã dùng dư luận để giải quyết rất nhiều người làm cô ta chướng mắt, bao gồm cô bạn thân của cô ta. Cô ta luôn bôi nhọ bạn thân trước mặt người ở giới thượng lưu, vì vậy, cô gái kia vẫn luôn bị người ta chửi rủa. Chuyện cô ta đoạt chồng sắp cưới của người khác, nhiều người còn cảm thấy rất bình thường. Dù sao cô gái kia cũng bị cô ta cố tình tung tin đồn, ai cũng cảm thấy tính tình cô gái kia rất xấu nên chồng sắp cưới mới không chịu nổi.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, có một ngày cô ta sẽ gặp phải tình huống tương tự.
---
Máy tính bị hỏng mn ơi, mới sửa xong nên đăng tạm một chương nha :