Dịch: Autumnnolove
CHƯƠNG
Lạc Ninh chết, Kỷ Tinh Hành không phải là thủ phạm, cũng không phải là đồng lõa, anh ta chỉ liên quan phần nào. Vì vậy, cô không hận anh ta. Nhất là khi nghe được anh ta cũng tự sát sau đó, hôm Bạc Tương Tương nhận điện thoại không phải là vì anh ta nɠɵạı ŧìиɦ mà do cô ta cố ý lừa gạt cô, cô cũng lập tức nguôi ngoai.
Tuy nhiên, khoảng thời gian sau đó cô thực sự lạnh nhạt với Kỷ Tinh Hành. Cô không còn muốn chủ động gọi điện thoại cho anh ta nữa, có nghĩa là tình cảm của cô dành cho anh ta đã chết dần chết mòn. Vì vậy, cô có thể lựa chọn tiếp tục qua lại với anh ta. Nhưng lại không thể khôi phục sự thân mật như thời còn thanh mai trúc mã, hay một cặp tình nhân không hề có vướng mắc. Có nhiều lúc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Cô thở dài: "Kết thúc trong giấc mộng của anh có nghĩa là chúng ta đến cuối cùng vẫn là có duyên không phận."
Nếu đời trước, cô và anh ta không tồn tại trong một quyển sách. Nếu không có nữ chính 'hải vương' chuyên phá hoại Bạc Tương Tương, không có trói buộc nguyên tác...Cô tin chắc rằng, kết cục của cô và Kỷ Tinh Hành hẳn sẽ rất tốt đẹp. Nhưng, trên đời này không nếu như...
Trái tim Kỷ Tinh Hành đau như dao cắt, nhưng anh ta lại mạnh mẽ nở một nụ cười gượng gạo: "Đúng vậy, rốt cuộc chúng ta vẫn bỏ lỡ nhau."
Lạc Ninh chọn anh và nhận lấy kết cục như thế, cho nên đời này anh sẽ không miễn cưỡng nữa. Anh ném điếu thuốc, hít sâu một hơi, vươn bàn tay ra và xoa đầu Lạc Ninh như khi còn nhỏ.
"Sau này anh chính là anh của em". Nói ra những lời này thật khó khăn, nhưng cuối cùng anh cũng nói ra được thành lời.
Lạc Ninh cảm nhận được độ ấm trên đỉnh đầu, cô giương mắt và bắt gặp ánh mắt đau đớn thống khổ nhưng kiên quyết của Kỷ Tinh Hành, vành mắt cô cũng không khỏi đỏ hoe. Cô lại giống như khi còn nhỏ, duỗi tay kéo góc áo anh: "Được, anh Tinh!"
Vành mắt Kỷ Tinh Hành cũng đỏ ửng: "Sau này nếu ai ăn hiếp em, em phải nói với anh, anh sẽ giúp em trút giận."
Lạc Ninh lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Tất nhiên!"
Mọi chuyện đều đã qua, sau này Kỷ Tinh Hành sẽ là anh trai của cô. Lạc Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chuyện gì xảy ra sau khi em nhảy lầu? Mẹ em và em trai em thế nào?"
Đây là hai vấn đề mà cô quan tâm nhất. Kỷ Tinh Hành tiếp tục kể những chuyện sau khi cô nhảy lầu, đến khi anh ta nhảy lầu mới ngừng lại: "Chuyện sau đó anh cũng không biết."
Nghe thấy sau khi em trai biết tin mình chết, cơ thể suy yếu suýt nữa thì nguy kịch, tóc mẹ bạc trắng trong một đêm, tim Lạc Ninh không khỏi thắt chặt. Cô cũng nghe được điểm mấu chốt: "Anh nói ba em đã quay về, còn báo thù cho em?"
Kỷ Tinh Hành gật đầu: "Ừm! Mấy nhà kia liên tiếp phá sản chỉ trong vòng một năm. Đám người Liễu Thiếu Hiền cũng gặp chuyện, tàn tật, bệnh hoạn, nghèo khổ và tuyệt vọng,...tất cả đều không có kết cục tốt."
"Bạc Tương Tương cũng vậy. Cô ta gặp tai nạn giao thông phải ngồi xe lăn suốt đời, mặt bị hủy dung, chết yểu."
Lạc Ninh rất bất ngờ trước kết thúc này. Dù sao Bạc Tương Tương cũng là nữ chính ở kiếp trước, những người đàn ông kia là nam chính, sao có thể bị ba cô 'chơi' đến tơi tả?
Chẳng lẽ ba cô cũng là người có vận mệnh 'con cưng của trời'?
Hay sau khi cô nhảy lầu, đã phá vỡ trói buộc nguyên tác?
Lạc Ninh hỏi: "Ba em xuất hiện với thân phận gì? Anh có biết ông ấy đã đi đâu mà biệt tích không?"
Kỷ Tinh Hành lắc đầu: "Cái này anh cũng không rõ lắm, ba em đột nhiên trở về. Sau khi hay tin em đã chết, liền bắt đầu báo thù."
"Anh chỉ biết rằng hình như trước đó ông ấy xảy ra chuyện, cho nên mới chưa thể trở về tìm mọi người."
"Bây giờ mọi chuyện đều đã khác với giấc mơ của anh, sau khi ông ấy trở về thì cha con hai người có thể thuận lợi gặp mặt rồi."
Trong giấc mơ, mỗi khi ba Lạc Ninh nhìn thấy anh đều dùng ánh mắt lạnh băng như muốn gϊếŧ người. Anh đến nói chuyện, ba Lạc chẳng thèm đoái hoài đến anh. Nếu không nhờ có dì Hân ngăn cản, nói không chừng ba Lạc còn muốn giải quyết luôn anh.
Dì Hân và mẹ đều không muốn gặp anh, cho nên anh không biết nhiều chuyện về ba Lạc. Anh chỉ có thể nhận định rằng đối phương tuyệt đối không đơn giản, ông ấy giải quyết đám người kia không khác gì dẫm chết mấy con kiến. Lạc Ninh không thu hoạch được nhiều tin tức có ích nên hơi thất vọng. Nhưng có thể biết được ba vẫn còn sống và sau này sẽ trở về, cô cũng an tâm rồi.
Cô thở dài: "Chỉ cần còn sống là được rồi."
Kỷ Tinh Hành gật đầu: "Ừm, chắc chắn gia đình em sẽ đoàn tụ."
–Wattpad: Autumnnolove–
Hai người ngồi thêm một lúc Kỷ Tinh Hành mới khởi động xe và lái về nhà. Lúc đến Kỷ gia, cả hai đều đã điều chỉnh trạng thái cảm xúc ổn thỏa. Kỳ Nguyệt Lan và Khương Tâm Hân nhìn thấy bọn trẻ vừa nói vừa cười đang đi vào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có ba Kỷ trông thấy thế thì âm thầm thở dài đầy tiếc nuối. Đứa con trai đáng thương, cuối cùng nó vẫn đánh mất 'bảo bối' của nó. Trong lòng ông càng thêm trân trọng Kỳ Nguyệt Lan đã chấp nhận quay về.
Hôm nay, Kỳ Nguyệt Lan và Khương Tâm Hân cùng nhau xuống bếp để nấu một bàn tiệc lớn. Sau khi ngồi xuống, Kỳ Nguyệt Lan rót cho mỗi người một ly rượu. Bà lại lấy ra một chiếc hộp gỗ và đưa cho Lạc Ninh: "Ninh Ninh, sau này con đã chính thức trở thành con gái của mẹ. Đây là món quà mẹ nuôi muốn tặng cho con."
Trong hộp là bộ trang sức mẹ bà để lại.
Lạc Ninh đón nhận và cười: "Cảm ơn mẹ nuôi!"
Tiếp đó, người hai gia đình vui vẻ dùng bữa. Ngồi uống trà thêm một lúc nữa, ba người nhà Lạc Ninh mới ra về. Kỷ Tinh Hành chủ động muốn đưa mọi người về, Lạc Ninh không có tiếp tục từ chối. Từ sau cuộc nói chuyện kia, mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn không thể trở lại thân thiết như xưa, nhưng cũng đã mất đi tầng ngăn cách trước đây. Thoạt nhìn rất ra vẻ anh em.
–Editor: Autumnnolove–
Mấy ngày kế tiếp Lạc Ninh đều đến đoàn phim để quay phim. Vì muốn đuổi kịp tiến độ, mỗi ngày đạo diễn Chu đều ân cần chỉ bảo và Bạc Tương Tương cũng không quậy phá nữa. Sau đó, đoàn phim bay đến các danh lam thắng cảnh ở tỉnh khác để tiếp tục quay chụp.
Cô ngây ngốc ở phim trường ngoại cảnh hơn nửa tháng. Trong thời gian này, Lục Tuân, Kỷ Tinh Hành và Cơ Gia Dịch đều tới thăm đoàn phim một lần. Bởi vì có sự hiện diện của Bạc Tương Tương ở đoàn phim nên Thời Ký không đến, nhưng anh ta sẽ thường xuyên trao đổi với Lạc Ninh qua tin nhắn.
Phần đầu tiên của phim quay xong, đạo diễn Chu lập tức cho mọi người trở về thủ đô để nghỉ xả hơi. Tuy rằng nói là phần đầu tiên nhưng cũng chỉ có tập, còn phải gấp rút làm hậu kỳ. Đạo diễn Chu dự định sẽ phát sóng tập phim này trước, nếu phản hồi và hiệu ứng tốt thì ông sẽ lập tức quay tiếp phần hai. Nếu phản ứng tàm tạm, cứ thong thả mà quay. Nếu trực tiếp chết giữa đường, ông cũng không cần phải quay tiếp nữa. Đây cũng chính là hiện trạng của nhiều bộ phim chiếu mạng hiện nay, quay trước một phần chờ phản ứng của dư luận. Bằng không quay liền tù tì toàn bộ, lúc công chiếu không có thu hoạch thì sẽ rất lãng phí tiền bạc và công sức.
Tất nhiên, sau khi quay xong một phần của bộ phim, đạo diễn Chu rất công tâm mà cho rằng bộ phim này không có khả năng 'chết yểu'. Mặc dù phần một chỉ có tập, nhưng cốt truyện vô cùng chặt chẽ đến mức không có một tình tiết dư thừa nào. Bối cảnh, trang phục hay phục sức ông đều chi một khoản tiền lớn nên thật sự rất hoàn mỹ. Phần hậu kỳ ông cũng mời một đội chế tác hàng đầu ở thủ đô, cho nên hiệu quả sẽ không tệ. Hơn nữa, kỹ năng diễn của Lạc Ninh và Thôi Nhiễm rất xuất sắc. Ngoài việc có một nhân vật nữ chính có thể tạo ra tranh cãi, đạo diễn Chu cảm thấy mọi thứ còn lại đều rất hoàn hảo. Mà phó đạo diễn cũng đã nói rồi, đôi khi tranh cãi cũng là một cách để thu hút. Mọi người càng mắng chửi, lượt tương tác cũng sẽ theo đó mà tăng lên, miễn là không chê bai chất lượng bộ phim.Vì vậy, đạo diễn chu rất có niềm tin với bộ phim này. Sau khi bộ phim này kết thúc, ông ấy không có ý định quay thêm dự án phim chiếu mạng nào nữa. Không riêng gì ông ấy, tất cả người ở đoàn phim cũng đều rất kỳ vọng.
CHƯƠNG
Lạc Ninh trở về vừa đúng lúc, buổi đấu giá do công ty của anh hai Hoắc Dã chủ trì sẽ cử hành sau hai ngày nữa. Cô đã nhận được thư mời do thân Hoắc Dã đưa tới.
Hai ngày sau, Lục Tuân từ bờ tây trở về. Anh lái xe đến đón Lạc Ninh, cùng đi tới câu lạc bộ tư sáu sao hàng đầu ở ngoại thành. Đến cửa câu lạc bộ, người giữ cửa lập tức mở cửa cho hai người và đưa xe đến bãi đỗ xe. Sau khi trình thư mời, Lạc Ninh và Lục Tuân thuận lợi tiến vào câu lạc bộ.
Người có thể có được thư mới tới tham gia đêm hội đấu giá hôm nay, thân phận đều không đơn giản, cơ bản đều là nhà phú thương hoặc quyền quý. Không nhiều nghệ sĩ đến đây, ngoài Kỷ Tinh Hành hay Nghê Hân Toàn, bản thân họ chính là những người giàu có thật sự, còn lại đều đi cùng người khác mới có thể tiến vào.
Trước khi diễn ra buổi đấu giá sẽ có một buổi tiệc rượu, là dịp để mọi người nói chuyện và trao đổi phương thức liên lạc. Tiệc rượu ở sảnh lớn của tầng cao nhất, đã được bố trí tươm tất trước đó.
Lạc Ninh mặc một bộ sườn xám thêu màu xanh, khoác tay Lục Tuân đi vào. Đây chính là chiếc sườn xám mà Nghê Hân Toàn mời một nghệ nhân thêu, tinh tế và thanh lịch. Chiếc của cô là màu xanh, chiếc của Tô Thanh Lam là màu vàng. Nghê Hân Toàn đặt cho mình một chiếc sườn xám màu đỏ rực. Hôm nay Nghê Hân Toàn cũng muốn tham gia buổi đấu giá, nên đã gửi sườn xám cho cô trước. Bảo cô hãy mặc sườn xám đến, các cô mặc quần áo 'chị em'.
Lạc Ninh đến sảnh lớn, đưa mắt nhìn thoáng qua đã nhận ra không ít nghệ sĩ nữ đi theo những người khác với tư cách 'bạn gái'. Trong số đó, có một vị ảnh hậu và một tiểu hoa đán hạng nhất. Khi các cô ấy nhìn thấy Lạc Ninh khác tay Lục Tuân đi vào, còn cảm thấy rất kinh ngạc.
Lạc Ninh và Lục Tuân lén lút qua lại với nhau từ khi nào?
Điều khiến cho các cô ấy càng ngạc nhiên hơn chính là, người mà các cô ấy theo tới đây cư xử vô cùng khách sáo và thậm chí là có chút kính nể đối với ông chủ của câu lạc bộ. Nhưng Lạc Ninh và Lục Tuân lại không như thế. Anh ta và Lục Tuân có vẻ rất thân thiết, trò chuyện như những người bạn thường hay chơi với nhau. Chẳng trách người ta đồn rằng xuất thân của ảnh đế Lục không hề đơn giản, hình như đó là sự thật. Còn thái độ của ông chủ đối với Lạc Ninh cũng không lãnh cảm như với họ trước đó, nụ cười trên mặt anh ta chân thành hơn nhiều, cũng rất lịch sự với Lạc Ninh. Vì vậy, mọi người đều đang thầm nghĩ, chẳng lẽ Lạc Ninh cũng có xuất thân cao quý gì?
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Ngoài những nghệ sĩ này, ông cụ Cẩu cũng đưa Bào Bảo Du đến, mẹ con Phùng gia thì đi cùng Phùng Nham Bách đến dự. Khi trông thấy Lạc Ninh, tất cả đều cảm thấy thật ngoài ý muốn. Tất nhiên bọn họ không cho rằng Lạc Ninh có thể đến tham gia những buổi tiệc rượu thế này với thân phận một nghệ sĩ quèn.
Phùng Nham Bách đã biết thân phận của Lục Tuân, bây giờ lại nhìn thấy Lạc Ninh xuất hiện bên cạnh Lục Tuân thì trong lòng không khỏi dấy lên cảm xúc phức tạp. Một mặt, ông rất khó chịu khi Khương Tâm Hân dám kết hôn và sinh một trai một gái sau khi từ hôn ông và rời khỏi Đế Đô. Một mặt, nhìn thấy Lạc Ninh xuất chúng nhường này, ông lại cảm thấy con gái của người phụ nữ mà ông ấp ủ nơi đáy lòng quả nhiên phải như vậy.
"Sao Lạc Ninh lại ở đây?". Bào Bảo Du cất giọng không vui.
Lúc này Cẩu Kim Xuyên đang chào hỏi những người bạn già của ông ấy, nên bà ta mới lộ ra bản chất thật.
Cẩu Trinh Mị cũng nhíu mày: "Chắc nó đi cùng với vị ảnh đế Lục kia. Thân phận của nó chẳng ra gì, không có tư cách đến nơi này. "
Bà ta lại nói: "Cậu Lục Tuân kia thật sự không đơn giản, có vẻ như có quan hệ rất tốt với thiếu gia nhà họ Hoắc."
Phùng Ngọc Tiêu tiếp lời: "Anh ấy là cậu út của nhà họ Lục, tất nhiên thân phận không đơn giản rồi."
Cô ta nói sơ qua gia thế của Lục Tuân. Chuyện này khiến cho Cẩu Trinh Mị và Bào Bảo Du đều kinh ngạc, hiển nhiên là bọn họ không nghĩ tới Lạc Ninh lại có thể đeo bám cậu út của nhà họ Lục. Đây không phải là tin tức tốt đối với họ.
"Xem nó kìa...con gái của con điếm kia còn lợi dụng cậu út nhà họ Lục để bắt chuyện với Hoắc tổng". Cẩu Trinh Mị cau mày.
Phùng Nham Bách nghe bà ta nói, khó chịu đáp: "Đừng có suốt ngày con điếm này con điếm nọ, để người khác nghe được còn tưởng rằng bà là người đàn bà đanh đá đó."
Thời trẻ, ông cảm thấy ở bên cạnh một người phụ nữ nghĩ thoáng như Cẩu Trinh Mị rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nhưng sau khi cưới bà ta về, ông thật sự hối hận. Người phụ nữ này hoàn toàn là một kẻ gian xảo, đặc biệt là những năm gần đây bà ta càng lộ rõ bộ mặt thật mà không hề che giấu. Ông có chút liên hệ nào với những người phụ nữ khác, người đàn bà đanh đá này sẽ tìm tới đánh ghen cho bằng được, quá thật rất khó coi. Bây giờ 'con điếm' trong miệng bà ta chính là Khương Tâm Hân mà ông vẫn luôn nhớ nhung. Cách gọi này khiến ông nghe thật chướng tai, vô cùng thô tục. Hóa ra những năm đó, ông đã bị người đàn bà đanh đá này lừa gạt.
Sắc mặt Cẩu Trinh Mị lập tức khó coi: "Sao? Tôi gọi là 'con điếm', ông đau lòng sao?"
Quả nhiên là con điếm, bao nhiêu năm rồi mà còn trở về quyến rũ người đàn ông của bà.
Phùng Nham Bách thấy đã có người nhìn sang bên này, ông ta cảm thấy rất mất mặt nên hừ lạnh một tiếng: "Tùy bà."
Sau đó lập tức xoay người đi.
Cẩu Trinh Mị không khỏi tức giận: "Tại sao con điếm Khương Tâm Hân đó không chết quách ở bên ngoài đi."
Phùng Ngọc Tiêu trông dáng vẻ phẫn nộ của mẹ, cô ta cũng có thấy hơi lúng túng. Cô nhỏ giọng nói: "Mẹ! Có gì về nhà rồi nói, đang ở tiệc rượu đừng để người khác chê cười."
Trong buổi tiệc rượu trước, bởi vì Khương Tâm Hân mỉa mai mà mặt mũi của cả nhà bọn họ đã bị mất sạch, còn bị người ta đàm tiếu sau lưng. Lần đó chủ yếu là giới thương nhân tham gia, nhưng lần này không giống vậy. Nơi này tập trung rất nhiều người quyền quý, cô không thể lại mất mặt nữa.
Bào Bảo Du cau mày: "Được rồi! Đàn ông của mình còn giữ không xong, ở đây la hét có ích lợi gì? Hai đứa về nhà đóng cửa lại rồi đánh đấm kiểu gì cũng được, đừng làm chuyện mất mặt ở đây."
Con gái càng lớn càng lớn thì tính tình lại càng bộp chộp.
Lúc này Cẩu Trinh Mị mới cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, bà cũng không muốn mất mặt. Nhưng bà thật sự nuốt không trôi cục tức này, lập tức 'giận chó đánh mèo' mà trừng mắt nhìn Lạc Ninh. Lần đó không gϊếŧ chết hai mẹ con này, về sau bà cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
Lạc Ninh đang nói chuyện với Hoắc Duệ, cô nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt ác ý. Cô vừa nghiêng đầu thì lập tức nhìn thấy Cẩu Trinh Mị, bà cô này đúng là có bệnh. Nhưng mà như thế cũng chứng tỏ mẹ con Cẩu gia đang lo lắng đến nhảy dựng, hẳn là đã nhìn thấy cô đứng cùng một chỗ với đời thứ ba của Hoắc gia là Hoắc Duệ nên mới ghen ghét và đố kỵ.
Cô cười lạnh, chuyện chưa có gì hết mà. Nhưng cô cũng rất phiền khi bị ánh mắt âm độc này nhìn chằm chằm, vì vậy cô lấy dao găm âm sát từ túi xách ra và dẫn một sợi âm sát chui vào người Cẩu Trinh Mị.
–Wattpad: Autumnnolove–
Bên này, Hoắc Duệ đang bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc với Lạc Ninh vì ơn cứu mạng Hoắc Dã. Anh ta là người chủ trì tiệc rượu, vì vậy sau khi nói chuyện với Lạc Ninh và Lục Tuân xong đã vội vàng đi chiêu đãi những người khác.
Nguyên Hãn Dật cũng đưa Bạc Tương Tương tới tham gia tiệc rượu. Bạc Tương Tương mặc một chiếc váy thời trang cao cấp, trang sức đeo trên người cũng thuộc dòng sản phẩm chủ đạo trong quý mới của một thương hiệu quốc tế hàng đầu. Cô ta ăn diện cho bản thân vô cùng sang trọng và lộng lẫy. Khi nhìn thấy Lạc Ninh và Lục Tuân, Bạc Tương Tương rất ngạc nhiên.
Cô hỏi Nguyên Hãn Dật: "Tiệc rượu này ai cũng có thể tham dự sao?"
Nguyên Hãn Dật trả lời: "Tất nhiên là không phải! Chỉ có những người nhận được thư mời mới có thể vào đây, không có thân phận hay bối cảnh thì không thể vào."
Anh ta nhìn theo tầm mắt của Bạc Tương Tương, trông thấy Lạc Ninh và Lục Tuân thì lập tức hiểu ra ý của cô ta.
"Lạc Ninh kia chắc là được Lục Tuân dẫn vào. Thân phận của vị ảnh đế Lục này không tầm thường chút nào". Mặc dù anh ta không biết rõ gia thế của Lục Tuân, nhưng anh ta biết không thể đụng đến đối phương.
Anh ta vừa định nói tiếp thì nhìn thấy Nghệ Hân Toàn mặc một bộ sườn xám đỏ tực, sắc mặt rạng ngời, khoác tay một chàng trai khí chất xuất chúng bước vào. Hai người nói chuyện trông rất thân mật. Nguyên Hãn Dật đen mặt, không biết vì sao anh ta cảm thấy rất chướng mắt.
CHƯƠNG
Nghê Hân Toàn và bạn trai tiến vào sảnh lớn, lập tức nhìn thấy Lạc Ninh và Lục Tuân. Cũng không trách họ được, hai người này 'tuấn nam mỹ nữ' xinh đẹp ngời ngời, lại còn có khí chất riêng. Cho dù đến đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm mà người khác không thể không chú ý, rất dễ tìm thấy họ trong đám đông.
Cô kéo bạn trai đi qua, "Ninh Ninh, mọi người đến sớm vậy."
Lạc Ninh thấy Nghê Hân Toàn trong bộ sườn xám đỏ thẫm thì rất kinh ngạc, "Hôm nay chị thật sự rất đẹp."
Nghê Hân Toàn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng 'ảnh hậu đẹp nhất từ trước đến nay', vóc dáng và nhan sắc này thật sự đáng kinh ngạc.
Nghê Hân Toàn được Lạc Ninh khen lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Thật không? Được người đẹp như em khen, chị vui lắm."
Lạc Ninh khẽ cười: "Lừa chị làm gì! Nếu em là đàn ông, nói không chừng cũng phải quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của chị mất rồi."
Nghê Hân Toàn vờ tức giận, lườm cô một cái: "Cái gì cũng nói được hết! Nhưng nếu em là đàn ông, chị chắc chắn sẽ lấy em."
Hai cô gái ở đây đùa giỡn với nhau, Lục Tuân và chàng trai trẻ tuổi kia đã bắt đầu đen mặt. Lấy cái gì mà lấy, gả cái gì mà gả, hai người phụ nữ này thật sự biết nói nhảm.
Chàng trai trẻ tuổi tươi cười cất giọng nói: "Toàn Toàn, đây là cô bạn thân mà em nói sao?"
Lúc này Nghê Hân Toàn mới nhớ ra muốn giới thiệu anh ta: "Đúng vậy, cô ấy là bạn thân nhất của em - Lạc Ninh."
"Ninh Ninh, đây chính là bạn trai của chị - Hạ Miện". Nếu đổi lại là người khác, cô chắc chắn sẽ không giới thiệu bạn trai. Nhưng đây là Lạc Ninh, cô không cần thiết phải giấu giếm.
Lạc Ninh đã biết từ trước, dạo này có một tên sói con cứ canh me Nghê Hân Toàn. Không ngờ hai người lại thành đôi nhanh đến vậy. Nhưng cô có thể nhìn ra được, trong mắt Hạ Miện này toàn là Nghê Hân Toàn, nhất định là trong lòng anh ta thật sự có cô ấy.
Nghê Hân Toàn đã từng nói qua, Hạ Miện là đàn em của cô ấy thời trung học, nhỏ hơn cô ấy vài tuổi. Lúc đó Nghê Hân Toàn đã học trung học phổ thông, Nghê Hân Toàn vừa mới vào trung học cơ sở đã viết thư tỏ tình và thường xuyên tặng bữa sáng cũng như quà tặng cho cô ấy. Nhưng Nghê Hân Toàn không đáp lại. Sau này cô ấy lại đính hôn với Nguyên Hãn Dật, Hạ Miện liền ra nước ngoài. Bây giờ chắc anh ta biết Nghê Hân Toàn và Nguyên Hãn Dật đã giải trừ hôn ước nên mới về nước.
Hạ Miện thường xuyên nghe Nghê Hân Toàn nhắc đến bạn thân của cô ấy, ấn tượng của anh ta đối với Lạc Ninh cũng rất tốt. Anh ta chào hỏi: "Xin chào, cô Lạc! Trước đó cảm ơn cô đã chăm sóc cho Toàn Toàn nhà tôi."
Anh ta biết được chuyện suýt nữa thì Nghê Hân Toàn đã bị người ta bắt đi, vì vậy anh ta rất cảm kích Lạc Ninh.
Lạc Ninh biết anh ta nhắc đến chuyện gì, cô mỉm cười và nói: "Anh Hạ quá khách sáo rồi, Toàn Toàn là chị em tốt của tôi nên cũng thường thôi."
Nghê Hân Toàn lại tiếp tục giới thiệu với Hạ Miện: "Vị này là ảnh đế Lục, chắc anh biết đúng không?"
Hạ Miện gật đầu: "Đương nhiên là biết rồi."
Sau đó, anh ta chào hỏi Lục Tuân: "Xin chào, chú út Lục!"
Không còn cách nào, mặc dù tuổi tác của anh ta và Lục Tuân gần bằng nhau, nhưng vai vế của Lục Tuân lại cao hơn anh ta.
Nghê Hân Toàn khẽ cười: "Quả nhiên là hai người đã biết nhau!"
Lục tuân nói: "Cậu ấy là con trai của anh của chị dâu tôi, chúng tôi chẳng những biết nhau mà còn có quan hệ họ hàng."
Hồi còn nhỏ, quan hệ giữa anh và Hạ Miện cũng rất tốt. Sau đó anh ta phải ra nước ngoài, hai người cũng dần ít liên lạc. Anh mỉm cười và nhìn Nghê Hân Toàn, sau đó trêu ghẹo: "Sau này nếu hai người có tu thành chính quá, cô cũng phải bắt chước cậu ta gọi tôi một tiếng chú út đó."
Nghê Hân Toàn: "...", Chú út cái khỉ khô, cô còn lớn hơn Lục Tuân hẳn vài tuổi.
Thấy sắc mặt bạn gái mình đen thui, Hạ Miện vội vàng ôm eo cô ấy và nói: "Sau này chúng tôi sẽ gọi như vậy."
Sau đó anh ta nhìn Lục Tuân một cái, vẻ mặt như đang cầu xin chú út buông tha. Anh ta chờ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới theo đuổi được người ta, chú út Lục đừng làm người ta sợ mà chạy mất.
Lục Tuân bật cười: "Được rồi, sau này thích kêu thế nào thì cứ kêu."
Anh cũng chỉ đùa giỡn một chút cho vui, nếu không sau này khi anh chính thức qua lại với Lạc Ninh, chẳng lẽ còn phải gọi người chị em thân thiết này của Lạc Ninh là 'chị'?
Bốn người nói chuyện một lúc, Hạ Miện lại đưa Nghê Hân Toàn đến gặp mặt người lớn và bạn bè của anh ta.
Lạc Ninh cười và nói: "Hai người này rất xứng đôi."
Cô không cảm thấy con gái mà lớn hơn con trai vài tuổi thì có vấn đề gì. So với tên cặn bã Nguyên Hãn Dật kia, 'chó săn nhỏ' dính người si tình, chẳng phải càng 'ngon' hơn sao?
Lục Tuân gật đầu: "Đúng là không tệ, tác phong nhà họ Hạ bên kia cũng tốt. Người lớn nhà đó đã cởi mở hơn rồi, chỉ cần hai đứa trẻ muốn thì bọn họ sẽ không phản đối."
Mặc dù trước giờ Hạ Miện không dính líu đến phụ nữ, nhưng những phương diện khác lại không thể tin tưởng chút nào. Anh ta thường xuyên tham gia các bộ môn thể thao và hoạt động mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vì vậy Hạ gia bên kia cũng sốt ruột muốn nhanh chóng tìm một người giữ chân anh ta lại. Bây giờ Lục Tuân mới hiểu ra, Hạ Miện là vì đã từng yêu mà không được đáp lại nên anh ta mới tìm đến những thứ mạo hiểm này để khiến bản thân tê dại đi. Hiện tại đã ôm được người đẹp về nhà, cả người trông khác hẳn. Tình yêu quả nhiên là có sức mạnh to lớn.
Lạc Ninh nhìn về phía Nguyên Hãn Dật, thấy ánh mắt của anh ta vẫn luôn đuổi theo Nghê Hân Toàn, sắc mặt càng thêm khó coi, cô khẽ nở một nụ cười châm chọc.
Tên cặn bã hèn hạ!
Bây giờ hào quang nữ chủ của Bạc Tương Tương đã yếu đi nhiều, sức ảnh hưởng của cô ta đối với Nguyên Hãn Dật cũng chỉ có hạn. Tên cặn bã này chắc chắn là muốn 'nối lại tình xưa'.
–Editor: Autumnnolove–
Sau đó, Lục Tuân và Lạc Ninh đều lười xã giao nên tìm một chỗ để ngồi xuống. Hoặc Dã có chút chuyện riêng, lát nữa sẽ đến cùng Phó Từ và Ngu Tử Hàng. Tìm thấy hai người Lục Tuân, bọn họ cũng ngồi xuống và uống rượu tán gẫu.
Bên kia, Hạ Miện và Nghê Hân Toàn đã chào hỏi một vòng. Hai người vừa mới chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống để nghỉ chân, Nguyên Hãn Dật đã kéo Bạc Tương Tương đến. Lúc này, anh ta đã thu lại vẻ mặt tối tăm và không vui, mỉm cười: "Hân Toàn, không giới thiệu sao?'
Nghê Hân Toàn đã không còn tình cảm với Nguyên Hãn Dật, ngược lại cô còn cảm thấy anh ta càng lúc càng đáng ghét. Cô cũng lười lấy lòng, trực tiếp giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Hạ Miện."
Hạ Miện vừa nghe, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: "Nguyên tổng, nghe danh đã lâu!"
Tất nhiên là cái danh tiếng cặn bã của anh ta!
Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn tên cặn bã này, nếu không sao anh có thể ôm được mỹ nhân về.
Nguyên Hãn Dật không nghĩ rằng mới từ hôn chưa được bao lâu, Nghê Hân Toàn đã tìm được bạn trai mới. Chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Anh ta cho rằng, Nghê Hân Toàn phải tuyệt vọng và lưu luyến sau khi rời khỏi anh ta. Đồng thời, anh ta vẫn luôn xem Nghê Hân Toàn là người của anh ta. Vì vậy, anh ta rất chướng mắt với Hạ Miện:
"Không biết anh Hạ làm việc ở đâu?"
Trước giờ anh chưa từng gặp Hạ Miện này, cũng chưa từng nghe nói tới công ty nhỏ nào có chủ là Hạ Miện, cho nên anh ta chỉ xem đối phương là một nghệ sĩ quèn muốn dựa hơi Nghê Hân Toàn. Trông Hạ Miện này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, chẳng những trẻ tuổi mà mặt mũi còn rất sáng láng. Loại 'tiểu bạch kiểm' này anh ta đã gặp nhiều rồi!
Hạ Miện chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu ý nghĩa của Nguyên Hãn Dật, anh ta bày ra phong thái công tử nhà danh gia vọng tộc và trả lời: "Mới vừa về nước, chuẩn bị mở một công ty giải trí chơi."
Anh ta lại bổ sung một câu: "Anh không biết tôi cũng rất bình thường, nhưng chắc anh sẽ biết anh của tôi."
Nguyên Hãn Dật lập tức hỏi lại: "Anh của cậu là ai?"
Hạ Miện đáp: "Anh tôi là Hạ Việt, năm ngoái còn lọt vào danh sách người giàu nhất nước."
Nhà họ Hạ đi theo con đường chính trị, nhưng anh của anh ta lại lấn sân sang kinh doanh. Dù sao thì muốn duy trì hoạt động của một gia tộc, tiền vẫn là thứ rất quan trọng. Nếu như không muốn để người khác nắm được nhược điểm và lợi dụng nó, bắt buộc người trong nhà phải tự mở công ty kinh doanh và cung cấp tài chính. Anh ta cũng có công ty riêng ở nước ngoài, lần này vội vàng trở về để theo đuổi vợ nên còn chưa kịp hoàn tất thủ tục.