Dịch: Autumnnolove
CHƯƠNG
Lạc Ninh nghe Nhạc Khiếu trình bày xong, cũng xem như đã hiểu ra vì sau đời trước bọn họ chỉ có bốn thành viên tham gia thi đấu phát sóng trực tiếp. Thì ra là do tìm không được đồng đội nữ thích hợp.
Cô cười và hỏi: "Cho dù tôi thích hợp thì sao, sao anh có thể cho rằng tôi nhất định sẽ muốn tham gia?"
Nhạc Khiếu nói rất tự tin: "Bởi vì nghề nghiệp của cô."
"Cô là nghệ sĩ, bây giờ có thể dựa vào chương trình tạp kỹ lúc trước ngược nắng ngược gió lật kèo, tẩy trắng và nổi tiếng. Nhưng độ nổi tiếng trong vòng giải trí nhìn chung cũng sẽ duy trì không được bao lâu."
"Vì vậy, nếu cô tham gia cuộc thi phát sóng trực tiếp mang tính cạnh tranh toàn cầu này, độ nổi tiếng của cô nhất định sẽ được duy trì và tăng lên lần nữa."
"Nếu chúng ta thật sự có thể vào được top , thậm chí là vị trí quán quân...Vậy thì cả thế giới đều biết đến cô, độ nhận diện này là điều mà những nghệ sĩ khác trong giới giải trí nằm mơ cũng không mơ thấy được."
Nếu không phải vì cá nhân đồng đội của bọn họ đang gặp vấn đề, đội của bọn họ cũng không có khả năng đổi người. Bình thường Lạc Ninh chắc chắn không có cơ hội này, đây chẳng phải là gặp may sao.
Tất nhiên, anh ta cũng chỉ mới xem qua một kỳ sinh tồn trên đảo hoang của chương trình tạp kỹ rồi cảm thấy Lạc Ninh khá phù hợp thôi. Cụ thể như thế nào thì cần phải thử mới đưa ra quyết định được. Nếu đạt yêu cầu của anh, anh mới có thể giới thiệu cô với đồng đội của mình. Sau đó mọi người sẽ phối hợp huấn luyện với nhau vài lần.
Lạc Ninh phát hiện vị này không chỉ có chỉ số thông minh cao mà còn rất biết cách ăn nói: "Anh nói như vậy có vẻ như đây thật sự là cơ hội tốt dành cho tôi."
Lạc Ninh dừng lại một chút rồi hỏi: "Thời gian thi đấu là khi nào?"
Nhạc Khiếu trả lời: "Giữa tháng sau, chúng ta vẫn còn thời gian một tháng để chuẩn bị."
"Vậy xem như là cô đã đồng ý rồi phải không?". Anh ta cười hỏi.
Lạc Ninh mỉm cười: "Anh cũng đã nói đến nước này rồi, tôi mà không tham gia thì cảm giác như mình sẽ mất đi một trăm triệu vậy, cho nên cứ thử xem."
Lạc Ninh rất thích tính tình hào sảng này của Lạc Ninh: "Vậy thì quá tốt rồi! Thế ngày mai chúng ta vẫn hẹn chơi đánh trận giả CS nha."
"Nhưng mà tôi phải cảnh báo trước, không phải cô biết chơi là có đủ tư cách tham gia đâu đó. Tôi muốn đánh giá một cách tổng quan dựa trên khả năng sử dụng vũ khí và ứng biến của cô, sau đó mới biết được rốt cuộc cô có thích hợp làm đồng đội của chúng tôi hay không."
"Khi đó, cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp, mức độ khó khăn có thể nói là như địa ngục vì vậy chúng tôi cẩn phải hết sức thận trọng trong khâu tuyển người mới được."
Thật ra thì bọn họ cũng đã phân tích qua, nếu như thiếu một người thì khả năng lọt vào top sẽ thu hẹp lại rất nhiều. Đó là lý do vì sao họ phải nỗ lực tìm kiếm đồng đội trong thời gian gần đây. Điều cốt yếu là không chỉ yêu cầu cao về mọi mặt mà còn phải là nữ và cùng quốc tịch, đó là điểm khó khăn nhất. Vì vậy anh ta mới trở về nước lúc này, ôm hy vọng có thể tìm được ai đó phù hợp.
Lạc Ninh gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
"Nhưng ngày mai tôi còn phải đến đoàn phim nên không có thời gian đâu, muốn chơi thì chờ sau ngày kia nha."
Bộ phim này đang muốn theo kịp tiến độ, vừa mới vào đoàn phim hai ngày cô cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người. Ngày mai cô định sẽ nói chuyện riêng với đạo diễn Chu, tranh thủ quay tất cả các cảnh của cô trong vòng hai ngày, ngày kia muốn xin nghỉ cũng dễ nói.
Nhạc Khiếu tươi cười: "Không thành vấn đề, ngày kia thì ngày kia vậy."
"Vừa vặn tôi cũng có thể gọi bốn đồng đội khác cùng tới đây."
Anh ta cảm giác được một loại khí thế và tự tin khó tả từ trên người Lạc Ninh, nói không chừng thật sự có khả năng. Chi bằng gọi hết đám đồng đội của anh ta tới để cùng đánh giá xem Lạc Ninh có thích hợp hay không, tỉnh lược bớt khâu giới thiệu riêng.
Vàng thật thì không sợ lửa, Lạc Ninh nói: "Được!"
--Editor: Autumnnolove--
Nghe hai người nói chuyện, bọn Cơ Gia Dịch mới biết được nguyên nhân vì sao đột nhiên Nhạc Khiếu trở về, thì ra là về tìm đồng đội. Bọn họ vẫn luôn thắc mắc, sao thằng nhóc này lại về nước bất thình lình thế này.
Y Tuấn ghì chặt cổ Nhạc Khiếu, "Thằng nhóc này! Sắp tham gia trận đấu lớn như vậy mà lại giấu giếm không nói, có còn là anh em không vậy?"
Nhạc Khiếu gạt tay cậu ta ra, "Tôi còn định cho các cậu một niềm vui bất ngờ, nhưng nào ngờ lại không thể không tiết lộ trước."
Anh ta nghĩ chờ đến khi phát sóng trực tiếp thi đầu toàn cầu bắt đầu, sẽ gọi điện kêu mấy người anh em cùng xem và khiến bọn họ bất ngờ.
Cơ Gia Dịch lườm anh ta một cái, "Đây không phải là niềm vui bất ngờ, mà là cú sốc biết không?"
Sau đó anh ta nói với vẻ tự luyến: "Nói chứ, nếu không phải các cậu bắt buộc phải có một đồng đội nữ thì tôi cũng có thể tham gia."
Nhạc Khiếu không biết nên nói gì với anh ta: "Cậu mà tham gia gì, tôi còn tưởng rằng tất cả những gì cậu học được trong mấy năm nay đều trả thầy trả cô hết rồi."
"Cậu vẫn nên an phận làm cậu ấm phong lưu của cậu đi". Anh ta bổ sung thêm một câu.
Cơ Gia Dịch lại lườm anh ta: "Nói nhăng nói cuội! Tôi có phải là cậu ấm lăng nhăng gì đâu, tôi là người đàng hoàng đó."
Thằng nhóc này không phải thứ tốt gì, lại dám nói anh là 'cậu ấm trăng hoa' trước mặt Lạc Ninh, làm ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của anh biết bao nhiêu. Thì đúng là anh cũng có một chút đào hoa, nhưng anh thật sự không phải kiểu cặn bã hay bắt cá hai tay!
Nhạc Khiếu cũng kịp nhận ra, người anh em tốt của mình đang muốn theo đuổi Lạc Ninh. Anh ta ngượng ngùng cười: "Còn không phải là đã quen đùa giỡn như vậy rồi sao!"
Anh ta giải thích với Lạc Ninh: "Tiểu Ninh Ninh, cô đừng để ý nha! Mấy người bọn tôi thường hay thích trêu chọc nhau như vậy, nói đùa thôi!"
Lạc Ninh có thể nhìn ra quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, mỉm cười: "Tôi không để ý."
Cô để ý mấy chuyện này làm gì, Cơ Gia Dịch có trăng hoa hay không cũng chẳng quan hệ gì đến cô cả. Hơn nữa Cơ Gia Dịch là kiểu người nào thì cô cũng hiểu được chút đỉnh, đúng là một cậu ấm trăng hoa hàng thật giá thật, giải thích chính là che giấu.
–Wattpad: Autumnnolove–
Nhưng không thể không nói, mấy người bạn của Cơ Gia Dịch đều rất được. Sau bữa cơm, Lạc Ninh và bọn họ cũng có thể xem là quen biết sơ sơ, còn có thể trao đổi phương thức liên hệ với nhau.
Ăn xong, Lạc Ninh lại bị bọn họ lôi kéo đến quán bar chơi. Nhưng tất cả đều không phải là kiểu thiếu gia ăn chơi trác tác không ra gì, vì vậy không có ý định gì xấu xa, cũng không hề chuốc say cô. Uống nhiều uống ít thì tùy cô, bọn họ chỉ đơn thuần muốn giao lưu bạn bè.
Lạc Ninh gọi một ly cocktail, vừa thưởng thức vừa nghe bọn họ nói chuyện. Lúc sắp tàn tiệc, Y Tuấn chủ động đến ngồi bên cạnh Lạc Ninh: "Tiểu Ninh Ninh, tôi có một việc muốn hỏi cô, không biết loại bùa hộ mệnh mà cô nói đã có chưa?"
Anh ta vội giải thích thêm: "Tôi không phải mua cho bản thân. Tôi có một người chú từ nhỏ thân thể đã không khỏe, thường xuyên nhìn thấy những thứ không sạch sẽ và bị chúng ảnh hưởng."
"Lúc trước có một đại sư ở núi Thanh Dương tặng cho chú ấy một miếng ngọc bội, giống như bùa hộ mệnh mà cô từng đề cập. Sau khi chú ấy đeo nó thì không nhìn thấy những thứ đó nữa, đáng tiếc xảy ra tai nạn xe cộ nên ngọc bội bể nát rồi."
"Gần đây sức khỏe của chú ấy rất yếu, phải vào bệnh viện điều trị. Tôi nhìn thấy chú ấy như vậy cũng rất khó chịu, nên muốn hỏi thử xem cô có thể bán trước cho tôi chú của tôi một miếng ngọc bội hộ mệnh không?"
Anh ta và người chú út này chỉ cách nhau có vài tuổi, trước giờ quan hệ rất tốt. Do đó, khi nhìn thấy thể trạng suy yếu của chú út, trong lòng anh rất khó chịu. Vừa nghe được trong tay Lạc Ninh có ngọc bội hộ mệnh có tác dụng tương tự, anh mới nảy ra ý tưởng này.
Lạc Ninh cảm nhận được anh ta đang nói thật. Còn việc nhìn thấy và bị ảnh hưởng bởi những thứ không sạch sẽ chắc cũng là do thể chất, sau đó phản ứng với từ trường xung quanh, nên mới nhìn thấy ma cỏ.
Những người khác cũng biết việc này và đều quen biết chú út của Y Tuấn. Mọi người đều là anh em, tất nhiên sẽ không tranh bùa hộ mệnh với Y Tuấn trước nên ầm ĩ phụ họa: "Đúng vậy! Bệnh tình của chú út Y Tuấn bây giờ quá nặng, nếu tiểu Ninh Ninh có thể thì hãy giúp cậu ấy trước đi."
CHƯƠNG
Ấn tượng của Lạc Ninh đối với những người bạn này đều rất tốt. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là thể chất của chú út anh có vấn đề, một số loại bùa hộ mệnh cũng không thể có tác dụng với anh ấy, tốt nhất là hốt thuốc đúng bệnh."
Y Tuấn giật mình: "Hốt thuốc đúng bệnh thế nào?"
Nhà bọn họ đều đã tìm đến các bệnh viện cả trong và ngoài nước, ông nội của anh ta còn đích thân đi chào hỏi hai vị đạo trưởng và đại sư đức cao vọng trọng để hỏi xin thứ gì đó mang lại hiệu quả như ngọc bội trước đó, nhưng đã bị từ chối khéo.
Có thể tưởng tượng được, vật đó quý đến nhường nào!
Đại sư ở núi Thanh Dương từng được ông nội của anh ta cứu mạng, nên mới đưa miếng ngọc bội đó xem như trả ơn, nếu không cũng sẽ không cam lòng mà lấy ra.
Vì vậy anh ta rất tò mò, Lạc Ninh nói 'hốt thuốc đúng bệnh' rốt cuộc là làm thế nào.
Lạc Ninh trả lời: "Ý của tôi là, tập trung vào thể chất của anh ấy mà tìm ra biện pháp chữa khỏi hoặc là khắc chế bệnh tình lâu dài."
"Nhưng mà tôi chưa nhìn thấy chú út của anh bao giờ nên không biết được tình huống của anh ấy, không thể trả lời được nên trị thế nào."
'Chữa trị' theo cách nói trong nghề của cô, tất nhiên không phải là chữa bệnh đơn thuần.
Trong mắt Y Tuấn ánh lên một chút hy vọng: "Chuyện này thì dễ thôi, làm phiền cô đến bệnh viện xem thử cho chú út tôi, như vậy chẳng phải là sẽ biết được sao."
"Tiểu Ninh Ninh, chuyện này xem như tôi năn nỉ cô, cô cứu chú út của tôi đi."
Anh ta lại nhấn mạnh: "Chỉ cần có cách chữa khỏi bệnh tình cho chú ấy, cả nhà họ Y chúng tôi đều sẽ đáp đền cô."
Đáp đền không phải là nói suông, chỉ cần Lạc Ninh có thể giúp đỡ thì ân tình này bọn họ nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ. Đây là lần đầu tiên anh ta mở miệng cầu khẩn người khác, nhưng chỉ cần có lợi cho chú út thì chuyện gì anh ta cũng làm được.
Lạc Ninh thấy anh ta rất chân thành, cô là người rất dễ mềm lòng. Hơn nữa, cô có cảm tình với những người đặt nặng tình thân: "Được rồi, anh sắp xếp thời gian đi! Tôi đến bệnh viện gặp chú út của anh trước rồi nói tiếp."
Y Tuấn gấp gáp hỏi: "Ngày mai được không? Cô quay phim xong tôi đến đón cô."
Lạc Ninh cũng có thể hiểu được vì sao anh ta lại sốt sáng như vậy. Cũng giống như lúc em trai cô bị bệnh, cô đã vô cùng lo lắng và sốt ruột. Chính vì bản thân cô đã từng trải qua những chuyện thế này, nên cô mới đồng ý giúp đỡ.
Cô gật đầu: "Cũng được! Ngày mai tôi quay xong sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh đến đón tôi đi."
Y Tuấn nở một nụ cười đầy cảm kích: "Thật sự cảm ơn cô!"
Bây giờ anh ta không dám chắc Lạc Ninh có thể trị được tận gốc vấn đề của chú út hay không. Nhưng đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ngày hôm đó với Cơ Gia Dịch, hơn nữa xem xong chương trình tạp kỹ, anh ta biết Lạc Ninh cũng có vài phần bản lĩnh. Vì vậy, bây giờ anh ta cũng chỉ có một suy nghĩ, 'còn nước còn tát', chỉ cần có một tia hy vọng anh nhất định sẽ không buông tay.
Lạc Ninh ngồi thêm một lúc, thấy đã hơn giờ nên nói phải trở về. Đám người Cơ Gia Dịch thường chơi bời đến tận khuya, nhưng hôm nay tất nhiên phải nể mặt Lạc Ninh nên cũng cùng nhau ra về. Cơ Gia Dịch còn cố ý gọi tài xế đến muốn đưa Lạc Ninh về nhà, lần này Lạc Ninh lại không từ chối.
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Quán bar này khá cao cấp, ông chủ là người thuộc thế hệ thứ ba. Quán bar không mở cửa đại trà, người có thể đặt phòng ở đây toàn bộ đều là những người có thân phận cao quý. Vì vậy, tuy tầng một chật ních người, nhưng những người đến chơi ai cũng có gia thế bối cảnh.
() : Nhóm những người lập ra nước CHND Trung Hoa được gọi là thế hệ đầu tiên, con của họ là thế hệ thứ hai, sau đó là thế hệ thứ ba - những người kế thừa tư tưởng và sẽ duy trì chúng cũng như kiểm soát chế độ.
Hôm nay Phùng Ngọc Tiêu cũng đến đây với bạn trai của cô ta. Bạn trai cô ta là một cậu ấm trong giới nhà giàu, tài sản của gia tộc có thể nói là khó phân cao thấp với Cẩu gia, nhà ngoại của cậu ta xuất thân từ tầng lớp quan chức, tổng hợp tất cả các điều kiện thì lại cao hơn Cẩu gia một bậc. Vì vậy Phùng Ngọc Tiêu mới có thể ra tay cướp đi vị hôn phu của bạn thân.
Đám bọn họ đang ngồi ở một góc đối diện với cửa lớn. Cho nên khi đám người Lạc Ninh đi ra, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Bạn trai của Phùng Ngọc Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy nhóm người Lạc Ninh, bèn lên tiếng: "Đó là cậu Cơ và mấy người bạn của cậu ấy sao?"
Một người bạn trong nhóm cậu ta cười nói: "Đám người cậu Cơ thường xuyên đến quan bar này chơi lắm."
Người kia hỏi tiếp: "Sao, cậu muốn đi ra đó chào hỏi hả?"
Bạn trai của Phùng Ngọc Tiêu bật cười: "Thôi đi! Thật ra tôi cũng muốn lượn tới đó chào hỏi một câu, nhưng bọn họ đâu có biết tôi, đi cho quê xệ hay gì."
Người ta là 'thái tử' của thủ đô, làm sao để ý đến nhóm con nhà giàu như bọn họ. Chứ không thì cậu ta thật sự muốn đi móc nối quan hệ rồi, tuy rằng nhà ngoại của cậu ra có chút quyền thế, nhưng vẫn còn kém xa thế lực gia đình của những vị này.
Phùng Ngọc Tiêu hỏi: "Những người này có lai lịch gì?"
Bạn trai của cô ta trả lời: "Không những có gia thế, còn rất giỏi nữa."
Cậu ta đưa tay chỉ về phía trước: "Những vị này đều là thế hệ thứ ba, con ông cháu cha ngang hàng nhau giữa những người trẻ tuổi trong vòng này."
"Vị đứng bên cạnh người đẹp kia tên là Cơ Gia Dịch, chẳng những anh ta có gia thế khủng nhất mà còn tự mình sáng lập một tập đoàn, tài sản cũng hơn trăm triệu rồi."
Cậu ta nhắc nhở: "Sau này nếu em kế thừa Cẩu gia, gặp được mấy vị này tuyệt đối không được làm phật ý bọn họ đâu đó."
Phùng Ngọc Tiêu gật đầu một cách máy móc: "Em biết rồi!"
Cô ta không chỉ nhận ra Lạc Ninh chính là người đã cướp nguyên thạch của cô ở chợ phiên trước đó, mà còn biết cô chính là con gái của người đàn bà kia.
Phùng Ngọc Tiêu đã xem Cẩu thị là vật thuộc sở hữu của cô ta từ lâu rồi, nên khi vừa nghe mẹ nói Khương Tâm Hân đã quay về, cô không khỏi đề cao cảnh giác. Cho dù ông cụ ở nhà bị Khương Tâm Hân châm chọc đến mức tức giận về nhà, bà ta còn nói không thèm Cẩu thị, nhưng cô không tin!
Một công ty lớn như vậy, sao Khương Tâm Hân có thể không thèm thuồng cho được. Chắc chắn là bà ta nói vậy để mẹ và bà ngoại của cô nới lỏng phòng bị.
Đã biết Lạc Ninh chính là con gái của Khương Tâm Hân, cô cũng lý giải được vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ninh cô đã không thích cô ta.
Các cô còn đang suy nghĩ xem phải đối phó với Khương Tâm Hân thế nào. Tuyệt đối không thể để cho bà ta có cơ hội tiếp nhận Cẩu thị hoặc được ông cụ chia cổ phần hay bất kỳ bất động sản nào cả. Tất cả những gì của Cẩu gia đều là của cô, những năm gần đây bọn họ đều ra sức nịnh nọt ông cụ còn không phải là vì tài sản sao. Vì vậy, cho dù là một cây kim nhỏ, cô cũng không muốn chia cho mẹ con Khương Tâm Hân.
Bọn họ còn chưa quyết định sẽ làm gì, bây giờ lại nhìn thấy Lạc Ninh đi cùng với đám con ông cháu cha này, thật sự không phải chuyện gì tốt lành với Phùng Ngọc Tiêu. Tuy rằng cô không cho rằng những người này sẽ thật sự qua lại với Lạc Ninh, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Nếu những vị này nhúng tay vào, chuyện cô kế thừa Cẩu thị chắc chắn sẽ phát sinh trở ngại và rắc rối không đáng có. Đây là chuyện mà cô tuyệt đối không thể để nó xảy ra.
Bạn trai ôm Phùng Ngọc Tiêu vào lòng, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm."
Trong lời nói của cậu ta mang theo sự quan tâm, nhưng ánh mắt nhìn Phùng Ngọc Tiêu lại không phải quan tâm mà là thăm dò. Phùng Ngọc Tiêu không chú ý ánh mắt của bạn trai, cô ta hòa hồn và cười một cách miễn cưỡng: "Đột nhiên em cảm thấy hơi đau đầu, không khỏe lắm!"
Cô sẽ không nói thân phận của Lạc Ninh cho cậu ta biết. Nếu để những người ở đây biết cô và Lạc Ninh là kẻ thù của nhau, mà cô ta còn bám dính đám người cậu Cơ kia thì sẽ rất bất lợi cho cô.
Bạn trai thấy thế vội nói: "Anh đưa em về nhà trước nha."
Phùng Ngọc Tiêu dựa vào ngực cậu ta, ôn nhu như nước nói: "Dạ anh!"
–Wattpad: Autumnnolove–
Sau khi về đến Phùng gia, Phùng Ngọc Tiêu lập tức tìm Cẩu Trinh Mị nói cho bà ta biết chuyện Lạc Ninh quen biết đám người cậu Cơ.
Cẩu Trinh Mị híp mắt: "Vốn còn chưa muốn ra tay với bọn họ sớm như vậy, bây giờ lại không thể không xuống tay trước để giành lợi thế."
Bà cũng không tin mẹ con Khương Tâm Hân thật sự không có hứng thú với Cẩu thị. Bà sợ rằng Lạc Ninh này đeo bám đám người cậu Cơ là vì muốn đoạt Cẩu thị của bọn họ. Nếu như vậy, cũng đừng trách bà nhẫn tâm!