--Dịch: Autumnnolove--
CHƯƠNG
Các thực tập sinh nghỉ trưa ở khu bên kia nên không biết chuyện này. Nhưng các khách mời thì nghỉ trưa ở khu bên đây, còn có Ngu Tử Hàng đến tìm Lục Tuân trò chuyện đều chứng kiến hết thảy.
Trong lòng bọn họ chấn động không thôi, trình độ xem tướng và bấm đốt ngón tay của Lạc Ninh cũng quá vi diệu. Cách mấy ngàn dặm còn cứu được một mạng người, phong thủy sư thật đúng là quá sức tưởng tượng.
Ngu Tử Hàng thấy vậy thì nội tâm càng gào thét phải mua cho bằng được trang sức cát tường do Lạc Ninh chế tác. Nhất định phải nhờ anh em hỗ trợ, mua mấy món từ tay Lạc Ninh mới được.
Lạc Trạch Vũ rất cảm kích mà nhìn Lạc Ninh, "Nói gì đi nữa thì cũng là nhờ cô Lạc đã cứu anh trai em."
Cậu ta thấp giọng nói: "Gieo quẻ phải trả lễ, cái này em cũng biết. Lạc lão sư, cô muốn thù lao thể nào, cho em một cái giá đi, em chuyển khoản cho cô."
Ban đầu cậu ta cũng không tin vào phong thủy, nhưng tham gia hai kỳ tiết mục cùng Lạc Ninh, cậu cũng dần dần bị thuyết phục. Nhưng mà cậu cũng chỉ tin Lạc Ninh, còn với nhưng phong thủy sư khác thì khó mà nói.
Lạc Ninh mỉm cười: "Trong giới phong thủy đúng thật là có quy củ như vậy."
"Thế này đi, cậu dùng danh nghĩa của tôi quyên góp vạn làm từ thiện, anh trai của cậu cũng tự quyên góp vạn làm từ thiện, cũng xem như là trả hết nhân quả cho việc tôi tiết lộ thiên cơ". Cô lại nói.
Chức nghiệp của các phong thủy sư rất dễ làm lộ thiên cơ, nếu như tiết lộ quá nhiều sẽ bị trời phạt. Cho nên giới phong thủy huyền thuật sư có một câu nói rất thịnh hành là "ngũ tệ tam khuyết". Tất nhiên cũng không phải là không có cách tránh, làm việc thiện tích lũy công đức chính là một cách.
() - 五弊三缺 : Ngũ tệ tam khuyết là lý thuyết về số mạng, cũng là hình phạt mà tất cả các thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi vì họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. Ngũ tệ bao gồm "quan, quả, cô, độc, tàn": mất vợ, góa chồng, mồ côi, cô đơn, tàn phế. Tam khuyết là chỉ trong số mạng thiếu ba thứ: tiền, mạng, quyền.
Tiền xem phong thủy và bán bùa trước đó Lạc Ninh kiếm được đều trích ra % để quyên góp làm từ thiện. Cô nhìn ra được điều kiện của Lạc Trạch Vũ rất tốt, bình thường cô thay người khác xử lý phong thủy cũng tính mức giá sàn là một ngàn vạn. Một mạng của Lạc Trạch Hi, nói gì đi chăng nữa thì cũng đáng giá một ngàn vạn.
Lạc Trạch Vũ nghe cô nói như vậy lập tức gật đầu: "Được, em đều nghe theo cô Lạc."
Một ngàn vạn tuy rằng không ít, nhưng anh em bọn họ không thiếu chút tiền ấy. Hơn nữa, mạng của anh trai là vô giá, một ngàn vạn giữ lại được mạng sống quá đáng giá. Vì vậy, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh trai. Bên kia nhanh chóng hồi đáp, nói hôm nay sẽ lập tức chuyển một ngàn vạn tới quỹ từ thiện. Trong đó có năm trăm vạn là dùng danh nghĩa của Lạc Ninh, anh ta sẽ gửi giấy chứng nhận sau khi quyên góp xong.
"Tiểu Ninh Ninh, em tính cũng chuẩn quá đó". Nghê Hân Toàn dùng vẻ mặt bội phục nhìn Lạc Ninh.
Nhà các cô cũng có qua lại với những đại sư phong thủy, nhưng mà trình cao như Lạc Ninh thì không có ai cả.
Lạc Ninh cười cười: "Được rồi mà, mọi người mà còn khen nữa thì tôi bay lên trời mất."
"Tiểu Ninh Ninh quá khiêm tốn rồi'. Từ sau khi bị rơi xuống hồ, Ngụy Diệu vẫn luôn tin tưởng Lạc Ninh. Sau khi kỳ sinh tồn hoang đảo kết thúc, ông còn định gặp Lạc Ninh nhờ cô xem giúp một quẻ, nhưng bởi vì có việc nên chậm trễ. Lần này trở về dù có bận bịu cỡ nào cũng phải sắp xếp thời gian đến gặp cô.
–Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com: autumnnolove. Mình không đăng truyện trên bất kỳ trang web hay diễn đàn nào cả, những tài khoản autumnnolove khác không phải là mình–
Lạc Trạch Vũ ngẫm nghĩ, nói với Lạc Ninh: "Cô Lạc, chúng ta có thể tìm một góc nào đó để nói chuyện riêng vài câu được không?"
Lạc Ninh đứng dậy nói: "Có thể!"
Sau đó hai người di chuyển đến một góc không người trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
"Cô Lạc, nếu có có thể nhìn ra được em có một người anh trai cùng cha cùng mẹ, vậy chắc cô cũng nhìn ra em còn có một anh một chị cùng cha khác mẹ đúng không?"
Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Lạc Trạch Vũ cũng không vòng vo che giấu, thật thà nói: "Em muốn hỏi cô một chuyện, không biết cô có thể nhìn ra chuyện tai nạn của anh trai em có bàn tay của con người sắp đặt hay không, hay thật sự là chuyện ngoài ý muốn?"
Lạc Ninh bật cười: "Cái này không từ tướng mạo của cậu nhìn ra được, phải xem thử anh trai của cậu rồi mới suy tính được."
"Cậu đang nghi ngờ hai anh chị kia của cậu muốn hại chết anh trai ruột của cậu sao?"
Lạc Trạch Vũ gật đầu: "Đúng vậy, cảm tình của hai anh em em cùng hai anh em bọn họ xưa nay đều không tốt, thậm chí còn không ít lần bất hòa."
"Ông già vẫn luôn thiên vị hai anh em bên kia, từ nhỏ đã muốn nuôi hai anh em em thành những đứa hư hỏng không làm được trò trống gì, cũng không có khả năng đoạt lấy vị trí người thừa kế của anh cả."
"Thật ra em chẳng có mấy hứng thú đối với việc điều hành công ty, vì vậy em chiều theo ý muốn của ông già, anh cả và chị hai thôi, làm một đứa ăn chơi trác táng, còn vào giới giải trí."
"Nhưng anh ba của em lại rất có thiên phú kinh doanh, từ nhỏ ảnh đã rất thông minh, tất nhiên là không cam lòng làm một phế vật chỉ biết ăn chơi đua đòi."
"Lúc ảnh ra nước ngoài du học có hợp tác với bạn bè mở một công ty, còn phát triển rất tốt."
"Hai năm trước đã chuyển hoạt động trọng tâm của công ty về trong nước, từ một công ty nhỏ bây giờ đã trở thành một công ty có quy mô. Tuy rằng vẫn kém xí nghiệp trong nhà, nhưng năng lực đủ khiến cho anh cả phải lép vế."
"Ông già lại nổi lên tâm tư, muốn anh ba trở về công ty hỗ trợ cho tương lai của anh cả."
"Anh ba em không đồng ý, còn cãi nhau với ông già một trận, cuối cùng dọn ra khỏi nhà luôn."
"Cho nên em đang nghi ngờ không biết có phải là anh cả hoặc chị hai ra tay không."
Ông già nhà cậu trước khi cưới mẹ cậu đã có một đời vợ rồi, nghe nói tình cảm của hai người rất tốt nhưng bà ấy lại sinh bệnh qua đời. Sau đó ông ta xem trọng gia đình của ông ngoại nên mới cưới mẹ cậu vào cửa.
Điều cốt yếu là ông già còn rất thiên vị hai đứa con của vợ trước, nói một cách hoa mỹ rằng hai người kia đã không còn mẹ cho nên phải được quan tâm nhiều hơn. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mẹ của cậu chưa từng gây khó dễ cho anh cả và chị hai. Hai anh em bọn họ có gì thì hai anh em kia cũng có phần tương tự, nhưng ngược lại những thứ hai người kia có thì chưa chắc hai anh em cậu có.
Mẹ kế nhà nào cậu không biết, nhưng cậu dám khẳng định mẹ cậu chính là một người mẹ kế tuyệt vời. Nhưng anh em người ta không chút cảm kích, cứ sợ ba mẹ con bọn họ chiếm được nhiều lợi ích hơn ở Lạc gia.
Chị hai đã được gả đi, không chỉ cầm trong tay cổ phần Lạc gia mà hằng năm còn về nhà moi không ít tiền của và bất động sản từ tay ông già để trợ cấp cho nhà chồng. Anh cả thì luôn nắm giữ Lạc thị, sợ anh em bọn họ có tâm tư tranh đoạt.
Đời lắm chuyện khôi hài, cùng là con ruột của ông già thì tài sản vốn cũng có một phần của bọn họ. Hơn nữa Lạc thị có thể lớn mạnh như ngày hôm nay không thể không nhắc đến công sức của ông ngoại và cậu của cậu. Nếu như đã yêu sâu nặng vợ trước như vậy, cảm thấy áy náy với anh em kia thì còn cưới mẹ của cậu làm gì, dù sao thì cậu cũng rất khinh bỉ thái độ sống của ông già.
Bởi vì ông già bất công cho nên trái tim của bọn họ cũng dần dần nguội lạnh, rất lười đi tranh đoạt cái công ty kia với bọn họ, nhưng nào ngờ bọn họ lại được đằng chân lân đằng đầu. Nôn nóng muốn khiến cho mẹ con ba người rời khỏi Lạc gia. Bọn họ lại càng ghen ghét và sợ hãi khi anh ba ngày càng phát triển, vì vậy cậu mới có đầy đủ cơ sở để hoài nghi chuyện này là do hai kẻ ngu xuẩn kia làm.
Lạc Ninh có điều suy nghĩ, lại nói: "Chờ sau khi trở về Đế Đô, tôi xem thử giúp anh ba của cậu là được."
Cô bổ sung một câu: "Gieo quẻ thì sẽ biết được một số chuyện, nhưng tốt nhất vẫn nên dựa vào chính mình mới có thể tìm ra được câu trả lời chính xác nhất.
Lạc Trạch Vũ không chút nghi ngờ những lời Lạc Ninh nói: "Dạ, em nghe cô Lạc."
Phần ơn nghĩa này, cậu đã ghi tạc trong lòng. Cậu cũng thầm nghĩ sau khi trở về muốn nhờ Lạc Ninh xem tướng giúp anh trai, ngoài chuyện anh em trong nhà hãm hại nhau thì xem thêm vận số và hôn nhân.
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Mới đó mà đã đến ba giờ chiều, ban tổ chức đưa người đến dẫn các khách mời và thực tập sinh đến sảnh đấu giá. Mỗi người còn được phát một tấm bảng để tham gia đấu giá, nếu nhìn trúng khối mao liêu hoặc phỉ thúy được đấu giá thì có thể giơ thẻ bài lên để ra giá.
Lạc Ninh và những người khác được sắp xếp ngồi ở phía trước. Không biết trùng hợp hay cố ý mà ba cha con Phùng gia vừa vặn ngồi ngay bên cạnh cô.
CHƯƠNG
Có Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành ở đây nên ba cha con Phùng gia thật sự rất yên phận. Phùng Ngọc Tiêu còn đi toilet dặm phấn lại, lúc quay trở về thì trên khuôn mặt của cô ta đầy vẻ nhiệt tình và sùng bái nhìn Lục Tuân. Sau đó còn tiến đến trước mặt Lục Tuần, cầm theo một cuốn sổ mới tinh và một cây bút.
"Lục thần, em là fan hâm mộ của anh, không biết anh có thể ký tên cho em không?"
Xưa nay cô đều không chú ý đến giới giải trí, nhưng ảnh đế như Lục Tuân thì cô vẫn biết đến. Trước đó chỉ cảm thấy dáng dấp của người này quá đẹp, nhưng cũng không xuất hiện thêm chút cảm giác nào dư thừa. Ở trong mắt cô, lợi ích và thế lực gia đình mới là thực tế nhất. Cô thật sự không ngờ, vị ảnh đế trẻ tuổi này thế mà lại có xuất thân cao quý như vậy. Cho nên cô muốn kết thân với Lục Tuân, nếu có thể làm bạn gái của anh ta thì càng tốt. Còn tên bạn trai hiện tại, đã có Lục Tuân rồi thì có thể đá hắn đi. Có Lục gia ủng hộ cô, Cẩu gia và Phùng gia đều sẽ dễ dàng trở thành vật trong tay cô.
Cô cũng không suy nghĩ nông cạn như những cô gái khác, vừa nhìn thấy liền tìm đến anh ta xin làm quen gì đó, làm như vậy thì mục đích quá rõ ràng. Cuối cùng cô nghĩ ra được một cách, giả làm fan của Lục Tuân rồi từ từ tìm cơ hội và lý do để tiếp cận anh ta.
Lục Tuân không nhận cuốn sổ mà cô ta đang chìa ra, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, cô nên đi về chỗ ngồi trước đi, đừng che mất tầm nhìn của người phía sau."
Tuy rằng người phụ nữ này đã cố gắng che giấu dã tâm của cô ta, nhưng anh vẫn tinh tế phát hiện ra. Những năm gần đây phụ nữ chủ động tiếp cận anh vì diện mạo hay là xuất thân không thiếu, loại người mang tâm tư không đơn thuần như Phùng Ngọc Tiêu căn bản không đáng để vào mắt.
Bình thường anh đã rất ghét loại phụ nữ như cô ta, mà Lạc Ninh còn chướng mắt Phùng gia, tất nhiên anh cũng sẽ không nể mặt đối phương.
Phùng Ngọc Tiêu nào ngờ Lục Tuân lại lạnh mặt từ chối, khuôn mặt cô ta ửng đỏ. Không phải thẹn thùng, mà là tức giận. Dù sao cô cùng là con gái của Phùng gia, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại đàn ông không có chút tinh tế như vậy.
Lúc này, Kỷ Tinh Hành cũng nhướng mày, "Không nghe anh ta nói gì sao, cô che mất tầm nhìn của người khác đó."
Sau đó, anh ta còn gợi ý: "Cô theo đuổi thần tượng nhìn có chút giả á, lần sau nhớ cười chân thành một chút."
Phùng Ngọc Tiêu: "...". Lại thêm một tên không thấu hiểu tâm tư của người khác.
Nói gì thì cô cũng là một người đẹp, sao bọn họ có thể đối xử với cô như vậy. Vẻ mặt của cô có chút cứng nhắc, nhưng cũng không mắng lại: "Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Sau đó cô quay về chỗ ngồi, cho dù trong lòng cô có bao nhiêu khó chịu và uất ức nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ.
Lạc Ninh thấy thế thì nghĩ thầm, Phùng Ngọc Tiêu kiếp trước có thể trở thành người thành công trong cuộc sống hẳn là có quan hệ rất lớn tới tính tình co được dãn được, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ của cô ta.
Đúng là không coi ai ra gì.
Thấy Lạc Ninh nhìn về phía mình, Phùng Ngọc Tiêu cũng quay đầu lại trừng mắt với cô. Lạc Ninh lười để ý đến cô ta nên cũng thu hồi ánh mắt.
–Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com: autumnnolove. Mình không đăng truyện trên bất kỳ trang web hay diễn đàn nào cả, những tài khoản autumnnolove khác không phải là mình–
Buổi đấu gia nhanh chóng bắt đầu.
Mười khối nguyên thạch mao liêu được bưng lên đầu tiên, người muốn ra giá đều có thể tiến đến gần khán đài để quan sát trong vòng năm phút. Dù sao thì đa phần người đi mua nguyên thạch đều sẽ quan sát và cảm nhận bằng tay một cách kỹ lưỡng.
Cha con Phùng gia và chuyên gia đổ thạch tiến lên quan sát từng khối một. Phùng Ngọc Tiêu vẫn giống như trước, dứt khoát chạm vào từng khối nguyên thạch. Lạc Ninh phát hiện lúc cơ ta sờ vào nguyên thạch lại có âm khí tràn ra, tiểu quỷ được dưỡng đến thật lợi hại rồi.
Ngu Tử Hàng bên này cũng rủ rê Lục Tuân và Lạc Ninh đến gần khán đài để xem. Lục Tuân cùng Lạc Ninh đi một vòng liền nắm được đại khái bên trong mấy khối nguyên thạch kia đều có phỉ thúy.
"Em còn muốn mua sao?". Lục Tuân hỏi Lạc Ninh.
Nếu cô ấy vẫn còn muốn mua, tất nhiên anh sẽ bỏ cuộc. Ngu Tử Hàng mà biết được tâm tư của anh, nhất định sẽ muốn phản bác, người anh em của mình lại trở thành tấm đệm để tôn lên sự cao quý của người khác.
Lạc Ninh gật đầu: "Còn muốn mua thêm mấy khối phỉ thúy thượng phẩm hoặc cực phẩm nữa."
"Em muốn khối kia sao?". Trên khán đài có một khối nguyên thạch ẩn chứa năng lượng rất cao, hắn là có thể giải ra được thượng phẩm phỉ thúy.
Lạc Ninh biết người này cũng biết xem phỉ thúy, "Ừm, hai khối nguyên thạch còn lại nhờ anh nói với anh Ngu mua giúp tôi."
"Được!". Lục Tuân cũng đang định như vậy.
–Dịch: Autumnnolove–
Năm phút nhanh chóng kết thúc, mọi người quay trở lại vị trí của mình. Sau đó MC phụ trách điều hành buổi đấu giá đi lên sân khấu, dựa theo số thứ tự gắn trên từng khối nguyên thạch mà bắt đầu kêu giá từ khối đầu tiên.
Sau khi mọi người đánh giá về độ cứng của khối nguyên thạch số một này xong cảm thấy khả năng chứa phỉ thúy bên trong là rất cao, cho nên không ít người đều tham gia đấu giá. Ngu Tử Hàng nghe lời khuyên của đổ thạch sư cũng chuẩn bị giơ bảng, nhưng lại bị Lục Tuân đè lại.
"Khối này không tốt đâu."
Ngu Tử Hàng sẽ tin tưởng người anh em của mình hơn, nên tấm bảng đã giơ được một nửa lập tức hạ xuống.
Đổ thạch sư của Phùng gia bên này cũng đề nghị đoạt lấy khối nguyên thạch này, Phùng Nham Bách nhìn về phía Phùng Ngọc Tiêu dò hỏi. Thấy cô lắc đầu, ông cũng lập tức từ bỏ.
Đổ thạch sư của hai bên đều rất buồn bực, cảm thấy đầu óc của hai vị tổng giám đốc hôm nay không được minh mẫn lắm.
Sau đó, tới khối nguyên thạch số . Vẻ ngoài của khối nguyên thạch này không tốt bằng hai khối trước đó, nhưng giá khởi điểm lại cao hơn một chút. Người kêu giá cũng không nhiều lắm, Lạc Ninh tham gia đợt này.
Bên bàn khách mời, sau khi Lạc Ninh giơ bảng thì Bạc Tương Tương cũng lập tức giơ theo. Cũng không phải là cô bắt chước Lạc Ninh, mà cô dựa vào cảm giác của chính mình.
Phùng Ngọc Tiêu đảo mắt nhìn qua hai người, sau đó cũng giơ bảng lên nâng giá. Ngu Tử Hàng thấy thế cũng muốn tham gia, lại bị Lục Tuân đè lại.
Anh thấp giọng nói: "Khối này cậu đừng lấy, chờ đến khối số và khối số là được."
Ngu Tử Hàng: "...". Tên này lại bắt đầu trọng sắc khinh bạn rồi. Nhưng mà thấy bạn thân đã độc thân nhiều năm như vậy, anh cũng sẽ không lộn xộn.
"Được rồi, để cho cậu biểu hiện". Anh ném một ánh mắt tinh tường về phía Lục Tuân.
Lục Tuân khẽ cười, "Hôm nay đảm bảo sẽ để cho cậu thắng lợi trở về."
Ngu Tử Hàng cũng cười: "Vậy chiều nay trông cậy hết vào cậu đó."
Khối nguyên thạch này nhanh chóng cán mốc một trăm vạn, không ít người đã ngừng đấu giá. Bạc Tương Tương vốn còn muốn tiếp tục, cô cảm thấy bỏ ra mấy trăm vạn cũng sẽ không thiệt thòi. Nhưng trước đó cô đã dùng hết hơn phân nửa tài sản tích cóp được, bây giờ không thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua.
Cô suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn cho Kỷ Tinh Hành. Cô muốn hỏi đối phương có thể cho cô vay trước hai trăm vạn để dùng gấp hay không. Chờ sau khi giải ra phỉ thúy, cô sẽ chuyển nhượng lại cho anh ta. Nào ngờ tin nhắn gửi không đi, còn nhận được thông báo đối phương đã không còn là bạn bè của cô.
Sắc mặt Bạc Tương Tương biến đen, tuy rằng đã lâu không liên hệ nhưng cô không ngờ Kỷ Tinh Hành dám xóa bạn bè cô. Người đàn ông này thật sự quá tuyệt tình.
Cô lại lục tìm trong trí óc, cuối cùng tìm được hai cái avatar lập tức gửi tin nhắn qua. Không có Kỷ Tinh Hành làm như cô không tìm được những người khác vậy.
Trong lòng cô lúc này cảm thấy có chút hụt hẫng, tiếc là Liễu Thiếu Hiền đã xảy ra chuyện, nếu không chỉ cần cô gửi một tin nhắn thôi cho dù mấy trăm vạn anh ta cũng chuyển khoản tới ngay lập tức. Sớm biết Liễu thị sẽ suy sụp nhanh như vậy, trước kia cô đã yêu cầu Liễu Thiếu Hiền mua nhà và đưa nhiều tiền hơn cho cô rồi, giả vờ thanh cao cự tuyệt gì chứ.
Con cá của Bạc Tương Tương bên này còn chưa chuyển tiền tới, cho nên chiến trường lúc này là của Lạc Ninh và Phùng Ngọc Tiêu. Hai người đã kêu đến con số vạn rồi, khiến cho người ở đây đều kinh ngạc, bọn họ cảm thấy cục đá này không đáng giá như vậy.
Nếu giống như những lần trước đây, khối nguyên thạch này nhất định có thể thu vào tay với giá trong vòng một trăm vạn, nhưng hiện tại đã cao gấp mấy lần rồi. Phùng Ngọc Tiêu rất bực bội quay đầu nhìn về phía Lạc NInh: "Cô cố ý muốn đối nghịch với tôi đúng không?"
Người phụ nữ này đang hoàn toàn khiêu chiến sự kiên nhẫn của cô, vẫn luôn đối nghịch với cô ở khắp nơi.