--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG
Nội tâm Ngụy Diệu đang kêu gào muốn vào tham quan bên trong Viện thư pháp và hội họa, nếu có thể được diện kiến những bậc tiền bối của giới thư pháp và hội họa sẽ càng viên mãn hơn nữa.
Lúc này ông rất hy vọng Lục Tuân có thể thành công: "Phần hội họa này đành trông cậy cả vào Lục lão sư vậy."
Lục Tuân cười đáp lại: "Thư pháp của tôi còn xem được, vẽ tranh thực sự rất kém". Sau đó ánh mắt của anh dừng lại trên người Lạc Ninh: "Ở đây có một cao thủ vẽ tranh đó, mọi người kêu cô ấy ra tay đi."
Mọi người đều ngẩn ra, theo ánh mắt của anh mà nhìn về phía Lạc Ninh.
Phó viện trưởng Tần khá bất ngờ, cười hỏi: "Người mà Tiểu Lục nói chính là cô gái trẻ này sao?"
Lục Tuân gật đầu: "Đúng là cô ấy!"
Mặt anh đầy ý cười nhìn Lạc Ninh nói: "Lạc lão sư, làm phiền gánh vác tiếp tôi một phần áp lực mới được."
Phó viện trưởng Tần cũng đưa tay ra mời: "Nghe Tiểu Lục nói như vậy, tôi cũng rất tò mò về tranh vẽ của cháu gái đây, mời cháu cũng lên thử xem."
Ngữ khí của ông có chút hàm ý sâu xa mà nói thêm: "Một năm trước Tiểu Lục từng qua cửa lớn của Viện thư pháp và hội họa này rồi, tranh vẽ của cậu ấy vẫn còn được lưu giữ ở bên trong. Tôi thật sự muốn mở mang tầm mắt".
Ông nói những lời này cũng không có ý trào phúng mà thật sự muốn mở mang tầm mắt. Với hiểu biết của ông về tính tình của Lục Tuân, trước mặt nhiều người như vậy cậu ta sẽ không nói năng lung tung.
Mọi người vừa nghe lại lần nữa bị kinh ngạc, ý tứ của vị phó viện trưởng này chính là trước kia Lục Tuân đã dựa vào thư họa của mình mà vào được cửa lớn của Viện thư pháp và hội họa. Mà có thể vào cửa là đã đại biểu cho phương diện thư pháp hội họa của cậu ta đều đã đạt tầm cao thủ.
Thật sự không nhìn ra ở phương diện này Lục ảnh đế còn có thành tựu như vậy.
Chuyện càng khiến người ta không thể nào ngờ tới chính là cậu ta lại đùn đẩy qua Lạc Ninh, chẳng lẽ cô ấy thật sự vẽ tranh lợi hại hơn cậu ta?
Điều này thực sự có khả năng sao?
Lạc Ninh nhìn thấy Lục Tuân đứng ra, vốn dĩ đang định làm tốt vai trò người tàng hình nằm không mà thắng của mình. Ai ngờ tên Lục Tuân này lại hết lời ca ngợi cô. Kỳ lạ là ông thần này làm sao biết được cô rất am hiểu hội họa?
Ngụy Diệu cũng đang rất bất ngờ, ông cười nói: "Thì ra Tiểu Ninh Ninh là cao thủ vẽ tranh, nhanh bộc lộ tài năng cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi". Ông rất tò mò, không biết tranh và chữ của Lục Tuân và Lạc Ninh sẽ là dạng gì.
Nghe được cả ba người đều lên tiếng mời rồi, cô đành phải đứng ra cười nói: "Vậy tôi cũng xin phép múa rìu qua mắt thợ."
Lạc Ninh tiến lên trước, chọn một chiếc bàn gỗ gần Lục Tuân. Lục Tuân nghiêng đầu nói với cô vài câu, đại khái là nói anh muốn viết chữ như thế nào.
Lạc Ninh nghĩ, cứ để anh ta viết thư pháp trước, sau đó cô sẽ vẽ lên chính tờ giấy mà anh đã viết để hợp cảnh hợp tình.
Lục Tuân cười khẽ: "Ý tứ của tôi chính là như vậy, vẫn là Lạc lão sư hiểu tôi."
--Wattpad: Autumnnolove--
[ Ahhhhh, tự nhiên hổng kịp đề phòng cái gì hết đã bị nhét cho một họng cơm chó ]
[ Vãi chưa, Lục thần này tâm cơ thật sâu nặng, phục rồi! ]
[ Ánh mắt cưng chiều kia của Lục thần đã không thể che giấu được nữa rồi, nhất định là anh ấy cố tình ]
[ Chà chà, "vẫn là Lạc lão sư hiểu tôi", Lục thần mưu kế thật thâm sâu, tôi tâm phục khẩu phục ]
[ Má ơi, thuyền em chèo có khi nào cập bến thiệt hông quý vị, real quá real ]
[ Lục thần không hổ là Lục thần, cơm chó này em chịu nha ]
Nhóm Fan CP kích động như điên, càng chèo càng hăng hái, nhưng mà một phần cũng là do Lục thần tạo điều kiện cho bọn họ.
Nhóm antifan làm sau có thể vắng mặt trong những cuộc vui thế này.
[ Thật không nghĩ tới Lục thần cũng có lúc đầu óc u mê vì sắc đẹp, nếu như lát nữa Lạc Ninh vẽ không tốt như những gì anh ta giới thiệu thì khác mẹ gì vả vào mặt anh ta đâu ]
() - Nguyên văn 色令智昏 : "sắc lệnh trí hôn", mất đi lý trí vì người đẹp.
[ Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói cô Lạc biết vẽ tranh đó, đây là đang muốn ném thể diện lại Tinh Hoa Sơn Tự sao? ]
[ Quan trọng là cô ta thật sự dám đứng ra thử sức kia, ai cho cô ta dũng khí vậy? ]
[ Lục thần cho cô ta đó, dù sao vẽ không ra hồn thì cũng có Lục thần giúp cô ta vớt lại mà ]
[ Đúng vậy, không ngờ Lục thần vì theo đuổi một nữ minh tinh mà làm trò trước mặt mọi người ]
[ Sao ngay cả Lục thần cũng không có chút tiêu chuẩn nào như vậy, quá thất vọng ]
[ Đây vẫn còn là Lục thần của tôi sao? Lạc Ninh này đã chơi bùa chơi ngải gì anh vậy? ]
[ Cô ta muốn dựa vào tài năng hội họa mà qua được cửa viện Tinh Hoa Sơn Tự sao, đây chính là chuyện cười buồn cười nhất mà năm nay tôi được nghe đó ]
Các antifan cũng gia nhập vào làn sóng bình luận, sau đó không ngừng cà khịa trên mọi mặt, thậm chí kéo cả Lục Tuân vào để mắng.
Fan của Lạc Ninh và Lục Tuân tất nhiên không có khả năng nhịn nhục.
[ Tôi tin tưởng ánh mắt của Lục thần nhà tôi, nếu anh ấy đã nói Lạc Ninh có thể, có nghĩa là cô ấy có thể ]
[ Thật ra lý trí của tôi cho rằng Lạc Ninh không có cái tài năng hội họa kia, nhưng con tim tôi chọn tin tưởng Lục thần ]
[ Sao mấy người biết Ninh bảo nhà tôi vẽ tranh không ra gì? ]
[ Đúng đó, trước giờ không nhìn thấy Ninh bảo của tôi vẽ tranh không có nghĩa là chị ấy không biết đâu nha ]
[ Có còn nhớ những ngày bị vả mặt bạch bạch bạch đó không hả? Tại sao vẫn không thông minh ra chút nào vậy ]
Khu bình luận nháo long trời lở đất. Đến khi Lục Tuân bắt đầu hạ bút thì mọi người mới tạm thời ngừng chiến, chờ đợi xem cuối cùng ai chê cười ai.
--Dịch: Autumnnolove--
Lục Tuân nhanh chóng viết xuống một bài thơ về hoa mẫu đơn. Ngụy Diệu vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát, chờ sau khi Lục Tuân viết xong liền nhịn không được mà vỗ tay khen ngợi: "Chữ tốt!"
Lúc nảy Tần đại sư nói chữ của ông rất có nét riêng, ông còn cảm thấy có chút đắc ý. Nhưng bây giờ nhìn đến chữ của Lục Tuân, ông mới phát hiện cái gì mới gọi là khí khái của riêng mình.
Phó viện trưởng Tần cũng gật đầu tán thành: "Đúng thật là chữ tốt, so với một năm trước thì chữ của Tiểu Lục càng ngày càng có khí khái."
"Chữ này cứng cáp có lực, đầu bút sắc bén, hoàn toàn có thể lưu lại bên trong Viện thư pháp và hội họa của chúng tôi để triển lãm."
Ông không nhịn được mà lên tiếng đề nghị: "Hay là cô Lạc cứ vẽ một bức tranh rời đi?"
Nếu tài hoa của Lạc Ninh kém hơn một bậc thì bức thư pháp tốt như vậy cũng chỉ có thể bỏ đi. Ông cũng không phải đang kỳ thị hay có thành kiến với cô ấy, ông chỉ là thật sự yêu thích bức thư pháp này.
Lạc Ninh cũng không lên tiếng, Lục Tuân đã cướp lời: "Không sao, tôi tin tưởng tài vẽ tranh của Lạc lão sư, chắc chắn có thể tốt hơn cả chữ của tôi."
Phó viện trưởng Tần ngẩn ra, cười nói: "Tôi thật sự rất chờ mong, mời cô Lạc!"
Ông cũng không phải là người thích quanh co lòng vòng, cho nên nói ra chờ mong thật sự là chờ mong.
Các antifan lại bắt đầu nổi gió lên ở khu bình luận, ý tứ đại khái chính là chắc chắn Lạc Ninh sẽ làm trò mất mặt, bọn họ chuẩn bị đốt pháo ăn mừng.
Còn có người nói rằng Lục thần và Lạc Ninh hẳn là có thù oán gì với nhau, cho nên anh ta mới cố tình đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Nếu vẽ không ra trò trống gì sẽ cực kỳ mất mặt và xấu hổ.
Cho dù người ở đây và khán giả qua màn ảnh có tin hay không thì Lạc Ninh vẫn hào phóng tiến về phía trước. Cả người cô phát ra ánh sáng chói chang, cầm bút lên bắt đầu vẽ tranh.
Toàn bộ quá trình cô đều không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần, thao tác hạ bút còn cực kỳ nhanh.
Mọi người đều mang tâm lý tò mò mà bước lên vây xem. Sau đó càng xem càng lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng khiến cho khán giả xem qua màn ảnh nhỏ sốt ruột muốn cào tim xé phổi không ngừng yêu cầu người quay phim nhanh chân qua đó quay xem Lạc Ninh đang vẽ gì.
Đạo diễn thừa nước đục thả câu một lúc mới cho người quay phim đi qua ghi hình cận cảnh.
[ Trời đất ưi, tuy rẳng chỉ mới vẽ có một nửa thôi nhưng mà một đứa cái hiểu cái không như tôi vẫn nhìn ra được cô ấy vẽ rất là tốt luôn ó ]
[ Hạ bút như nước chảy mây trôi, vừa nhìn liền biết không phải tay mơ rồi ]
[ Hình vẽ càng lúc càng hòa hợp với bài thơ của Lục thần, tôi cũng có ngày nhìn ra được quan niệm nghệ thuật từ một bức tranh đó ]
() - Nguyên văn 意境: Ý cảnh là phạm trù trung tâm của văn học và mỹ học truyền thống Trung Quốc, có vị trí quan trọng trong văn hóa truyền thống. “Ý cảnh” khiến quan niệm văn hóa truyền thống rộng lớn thâm sâu được giải phóng ra cuồn cuộn không ngừng, vượt lên cảnh tượng và cảnh vật cụ thể, hữu hạn, tiến vào thời gian và không gian vô hạn, khiến mọi người trong lúc thu được sự truyền cảm và niềm vui từ cái đẹp trong tác phẩm, thì đồng thời được giáo dục vô hình lặng lẽ, đạt được sự cảm nhận và lĩnh ngộ lý tính đối với toàn bộ nhân sinh, lịch sử và vũ trụ.
[ Tài vẽ tranh của Lạc Ninh có chút ghê gớm rồi đó ]
[ Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì Lạc Ninh vẽ rất tốt, tôi hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ chỗ nào không ổn ]
[ Sắp xong rồi, tôi cũng đang cảm nhận được ý cảnh từ tranh vẽ và câu thơ ]
[ Chàng làm thơ còn thiếp thì vẽ tranh, tự nhiên em thấy em bị nhét cho một họng cơm chó á ]
[ Xem ra không phải chỉ có Lạc lão sư hiểu Lục lão sư mà Lục lão sư cũng rất hiểu Lạc lão sư đó, à nghen! ]
[ Cho nên có thể rút ra được một kết luận cuối cùng, còn ai mưu kế qua Lục thần nữa ]
Không mất quá nhiều thời gian Lạc Ninh cuối cùng cũng vẽ xong, cô đặt bút lông xuống bàn.
Trên mặt Phó viện trưởng Tần vẫn luôn đứng một bên làm người xem lúc này toàn là kinh hỉ, nhịn không được mà cảm thán: "Đẹp, vẽ rất đẹp!"
CHƯƠNG
Phó viện trường Tần duỗi tay cầm bức tranh đến gần để nhìn, ý cười trên mặt càng sao: "Khó trách Tiểu Lục lại tán thưởng như vậy, cô Lạc vẽ rất tốt!"
Lục Tuân ở một bên cười hỏi: “Bức tranh này có đạt yêu cầu vào cửa không?”
Phó viện trưởng Tần cười nói: “Đương nhiên. Bằng bức tranh chữ này, các vị có thể vào bên trong rồi”.
Ngụy Diệu nhìn bức tranh trong tay phó viện trưởng Tần, cảm thán một phen: “Thư pháp viết tốt, vẽ tranh cũng có ý cảnh, lợi hại!”
“Tiểu Ninh Ninh, thật sự không ngờ tới ở phương diện vẽ tranh viết thư pháp cháu cũng là một cao thủ!". Chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng của ông.
Lạc Ninh mỉm cười: "Thầy Ngụy quá lời rồi!"
Phó viện trưởng Tần hỏi hai người: "Không biết bức tranh chữ này có thể đặt lại Viện thư pháp và hội họa của chúng tôi để trưng bày không?"
Lạc Ninh nói: “Cháu không có ý kiến.”
Tranh vẽ kiểu này cô vẽ được một bức tất nhiên cũng có thể vẽ thêm bức thứ hai, thứ ba. Cho nên lưu nó lại nơi này để trưng bày cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Lục Tuân khẽ cười nói: “Không thành vấn đề.”
Anh và Lạc Ninh hợp tác với nhau tạo nên bức tranh chữ này, được đặt ở nơi này trưng bày cho nhiều người nhìn thấy anh cảm thấy rất vui vẻ.
Phó viện trưởng Tần tự tay ôm bức tranh đi: "Vậy cảm ơn hai vị, lát nữa sẽ có người bên này gửi cho hai vị phiếu lưu trữ tranh chữ, trong tương lai có thể đến lấy đi bất cứ lúc nào."
--Dịch: Autumnnolove--
Bức tranh chữ này đã đủ điều kiện mở cửa lớn của viện, phó viện trưởng Tần còn tự mình mở cánh cửa lớn đang đóng chặt trong vườn ra. Sau đó dẫn theo cả đoàn than quan gian trưng bày trong viện.
Bên trong không chỉ trưng bày những bức vẽ đẹp do các cao thủ hội họa và thư pháp hiện đại để lại, còn có rất nhiều bản gốc thư pháp cổ và tranh cổ. Đây đều là những thứ mà ở bên ngoài căn bản chưa bao giờ được nhìn thấy, ngay cả viện bảo tàng cũng không có.
Mọi người theo chân phó viện trưởng Tần tham quan tựa như đang đi vào bảo tàng lịch sử, nơi trưng bày trên dưới năm của lịch sử tranh chữ Trung Hoa.
Trên kênh phát sóng trực tiếp, những người yêu thích tranh chữ như được mở mang tầm mắt, ai nấy đều cảm thán lần xem chương trình này thật đáng giá.
Tham quan xong phòng trưng bày và sưu tầm, phó viện trưởng Tần lại dẫn mọi người vào một sân viện ở tít sâu bên trong.
"Nơi này có các vị đại sư thư pháp và hội họa, các vị có thể thỉnh giáo bọn họ."
Phó viện trưởng Tần nói xong, liền ra hiệu cho thiếu niên chào hỏi những người bên trong.
Thiếu niên nhanh chóng ra tới: "Các vị đại sư, mời các vị vào trong!"
Sau đó có một đám người đi theo vào bên trong. Nhìn thấy người đến, Ngụy Diệu không khỏi kích động, khán giả xem trực tiếp cũng kích động. Những vị đang ngồi trước mặt bọn họ đều là nhân vật thái sơn bắc đầu trong giới thư pháp và hội họa Trung Quốc, bình thường muốn gặp mặt đều không dễ dàng gì.
Phó viện trưởng Tần đưa bức tranh trong tay cho bọn bọ nhìn qua, đều được đánh giá rất cao. Sau đó cùng Lục Tuân, Lạc Ninh và Ngụy Diệu trò chuyện. Họ lại yêu cầu Lạc Ninh viết chữ, Lục Tuân vẽ tranh. Hai người không ngoài ý muốn lại được các vị đại sư tán thưởng, người xem phát sóng trực tiếp cũng ngây người. Mọi người đều không nghĩ tới Lạc Ninh không chỉ vẽ tranh đẹp mà thư pháp cũng không hề kém cạnh chút nào. Lạc Tuân cũng vậy, cả thư pháp và tranh vẽ đều rất xuất sắc. Ngụy Diệu cũng viết thư pháp vẽ tranh, tuy rằng so với hai người Lục – Lạc có chút kém cỏi, nhưng các vị đại sư vẫn nể tình chỉ điểm một phen.
Một giờ sau, tham quan giao lưu kết thúc, mọi người cùng nhau rời đi. Ai cũng có chút hâm mộ nhìn phần thưởng trong tay ba người Lạc Ninh.
Đó là tranh vẽ của các vị đại sư, lần lượt tặng cho ba người mỗi người một bức. Bởi vì đây là phần thưởng mà bọn bọ tự mình đoạt lấy, những người khác cũng chỉ có thể nhìn mà hâm mộ.
Đạo diễn đặc biệt cao hứng, “Không nghĩ tới Lục lão sư cùng Lạc lão sư lại là cao thủ tranh chữ, lần này có thể vào bên trong tham quan Viện thư pháp và hội họa, ít nhiều nhờ vào hai người. Đương nhiên, công lao của Ngụy lão sư không thể không nhắc tới”
Tiếp theo ông lại tuyên bố, “Kết quả thi đấu tầng một, tổ một thắng”
Vừa rồi ratings lại bò lên đỉnh, hắn thật sự vui mừng phát điên. Quả nhiên lần tống nghệ này mời Lạc Ninh tham gia là chính xác. Nếu chỉ dựa vào Ngụy Diệu, vào cửa còn khó chứ đừng nói gì tới việc vào bên trong xem.
Ngụy Diệu cũng rất hiểu tài cán của mình đến đâu, vội cười giải thích: "Đạo diễn cũng đừng tâng bốc tôi lên mây, lần này có tôi hay không có tôi cũng vậy thôi. Có thể vào được bên trong Viện thư pháp và hội họa này đều là nhờ vào công của Lục lão sư và Tiểu Ninh Ninh."
"Tôi cũng chỉ đi theo thơm lây thôi."
Ông lại cười nói với hai người Lục Tuân: "Về sau chúng ta phải cùng nhau giao lưu riêng về thư pháp hội họa đó."
Ông đã sớm trải qua cái tuổi tranh cường háo thắng, trong lòng ông biết rất rõ mình tài không bằng hai người trẻ tuổi này, phải học tập ở họ nhiều hơn.
Lục Tuân cùng Lạc Nịnh cười gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Tính tình Ngụy Diệu khá cởi mở, làm người rộng rãi, vẫn có thể kết giao.
Nhìn thấy Lạc Ninh lại đoạt mất sự chú ý của kênh phát sóng trực tiếp, Bạc Tương Tương nhịn không được cắn chặt răng. Người phụ nữ này lại chiếm nổi bật nữa rồi.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Kế tiếp cả đoàn ở trên xe ăn cơm hộp do tổ tiết mục chuẩn bị, xe tiếp tục di chuyển đến viện thứ hai - Viện cầm kỳ.
Đạo diễn đứng ở ngoài cổng của sân lớn, tươi cười lên tiếng: "Bây giờ là lúc tổ hai các người phát huy nè!"
"Ai am hiểu đàn và cờ đều có thể bước ra chơi thử."
Tô Thanh Lam kéo Lạc Nịnh cười hỏi: “Tiểu Ninh Ninh, cô có biết đàn với đánh cờ không?"
Cô luôn cảm thấy Lạc Ninh cái gì cũng biết. Mọi người cũng nhao nhao nhìn về phía Lạc Ninh, rất tò mò không biết cô có biết hay không.
Lạc Ninh cười, trả lời thật lòng: "Biết, nhưng mà trình độ đánh cờ của tôi cũng thường thường thôi."
"Chắc là Lục lão sư sẽ giỏi đánh cờ nhỉ?"
Cô cũng không biết vì sao lại cho rằng Lục Tuân biết chơi cờ, thậm chí còn rất uyên thâm.
Trong mắt Lục Tuân ngập tràn ý cười, "Vẫn là Lạc lão sư hiểu tôi."
Kỷ Tinh Hành ở một bên trợn trắng mắt: "Ninh Ninh chỉ nói là chắc anh sẽ giỏi đánh cờ, vừa nghe là biết cô ấy chỉ suy đoán rồi."
Cho nên anh nhìn ra Ninh Ninh hiểu anh chỗ nào vậy?
Lục Tuân còn lâu mới để ý đến bình dấm chua này: "Đoán một cái liền trúng, còn không phải hiểu thì là gì?"
Anh hỏi lại: "Sao cậu không thử đoán thử xem có trúng lần nào không?"
"...". Kỷ Tinh Hành chỉ biết nghẹn, không thể không nói về phương diện cà khịa thì Lục Tuân thật đáng gờm.
Trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ. Thật sự là Lạc Ninh cùng Lục Tuân càng ngày càng ăn ý. Hai người này giống như quen biết nhau đã lâu, nhìn có vẻ rất hiểu nhau. Mà thanh mai trúc mã kiêm người yêu cũ như anh hoàn toàn không thể so sánh được. Anh thực chua xót, bởi vì anh căn bản không biết Lạc Ninh sẽ biết nhiều tài nghệ thủ công cùng am hiểu tranh chữ như vậy. Lạc Ninh biết đàn cổ thì anh biết, nhưng xem ra Lục cẩu cũng biết.
Lần này Lục ảnh đế vs Kỷ đỉnh lưu, Lục ảnh đế thắng.
Tô Thanh Lam nheo mắt nhìn Lạc Ninh, “Quả nhiên Tiểu Ninh Ninh lại biết, cô quá trâu bò rồi!”
Lạc Ninh cười nói: “Đừng khen nữa mà, tôi cảm thấy rất ngại đó.”
Cô lại nhìn về phía các thực tập sinh: "Các người có ai biết đánh đàn hay đánh cờ gì không, cũng cùng nhau đứng ra thi thố đi."
Các thực tập sinh một đám cười khổ, “Chúng em đều không am hiểu.”
Có hai thực tập sinh có thể đàn, nhưng lại là đàn dương cầm, đàn điện tử mà không phải là đàn cổ. Cũng sẽ chơi cờ nhưng chỉ chơi được cờ ca-rô cùng cờ cá ngựa, nơi nào sẽ hạ cờ vây.
Tô Thanh Lam cùng Kỷ Tinh Hành giống nhau, chỉ biết đàn dương cầm, vòng này cũng không giúp được gì.
"Tổ một của chúng tôi lần này vẫn tiếp tục cử ra Tiểu Ninh Ninh và Lục lão sư". Tô Thanh Lam nói với đạo diễn.
Đạo diễn âm thầm thở phào, cũng may là còn có Lục thần và Lạc Ninh biết đánh đàn hạ cờ. Không biết là có thể thông qua hay không nhưng ít nhất cũng có cái để xem.
Sau đó ông nhìn về phía mấy người Ngụy Diệu hỏi: “Tổ hai các người thì sao?”