Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG
Bên này, trước mặt Lạc Ninh đã có một hàng dài người xếp hàng chờ đợi, cửa hàng điêu khắc gỗ bên cạnh cũng vậy.
Lục Tuân đã dành được sự yêu mến của khách hàng bằng tay nghề điêu khắc tinh vi của mình. Anh cũng giống Lạc Ninh, điêu khắc dựa trên người thật hoặc ảnh chụp đều được.
Trước mặt đều là fan của anh, sau khi nhìn thấy anh điêu khắc người trên gỗ sống động như thật thì mọi người đều cảm thấy hứng thú. Cũng khiến cho nhiều người qua đường nhanh chân đến gia nhập đội ngũ xếp hàng chờ đợi. Sau đó khách hàng bên tượng đất và bên khắc gỗ sẽ đổi chỗ, người nặn tượng xong rồi lập tức đi qua khắc gỗ bên cạnh xếp hàng chờ hoặc ngược lại.
Chờ Kỷ Tinh Hành chuẩn bị hoàn tất cho buổi mãi võ, Lạc Ninh và Lục Tuân đã kiếm được không ít tiền lời. Anh không muốn bại trong tay Lục chó tâm cơ ở mảng kiếm tiền, vì thế nhanh chóng thay một bộ quần áo luyện võ màu đen và cầm thanh một thanh kiếm dài lên bắt đầu biểu diễn.
Từ nhỏ Kỳ Nguyệt Lan đã đưa Kỷ Tinh Hành đến lớp học võ, bản thân anh cũng rất có thiên phú, còn có duyên bái một vị đại sư võ thuật làm thầy. Mấy năm qua anh cũng không hề lơ là luyện tập, cho nên lúc này động tác múa kiếm rất mạnh mẽ oai phong. Hơn nữa, dáng dấp của anh vừa đẹp vừa lãnh khốc, người hâm mộ của anh đã sớm đứng ở một bên hét lên chói tai, người qua đường cũng không nhịn được mà đứng lại trầm trồ khen ngợi.
Anh nghe nói Lạc Ninh và Lục Tuân chỉ lấy giá hai mươi đồng, vì vậy cũng nói trước với mọi người không cần ủng hộ vượt quá hai mươi tệ. Vừa nói xong khiến cho các fan muốn ra tay vài trăm vài ngàn tệ đều không khỏi tiếc nuối, nhưng cũng thu hút hảo cảm của không ít người xem.
Tô Thanh Lam làm việc tương đối cẩn thận, hơn nữa từng học qua tranh sơn dầu, cho nên đã tìm được một chân tô màu ở hợp tác xã. Làm xong thì thu vào túi hai trăm, hai thực tập sinh mà cô mang theo cũng nhận mỗi người một trăm, bọn họ cảm thấy cũng không tệ.
--Wattpad: autumnnolove--
Tổ Lạc Ninh bên này ai cũng bận tối mặt tối mũi, bốn người tổ khác thì có chút không ổn rồi. Những việc bọn họ hỏi thăm nảy giờ nếu không phải tiền lương không cao thì cũng là việc bọn họ làm không được.
Hôm này tổ tiết mục không có tịch thu di động của mọi người, chỉ yêu cầu không được dùng tiền, cho nên bọn họ sôi nổi mở phát sóng trực tiếp xem Lạc Ninh. Chờ đến khi nhìn thấy Lạc Ninh và Lục Tuân không có đi làm công kiếm sống, trực tiếp dùng tay nghề kiếm cơm ăn, sinh ý còn tốt như vậy, bọn họ thật muốn khóc. Quả nhiên đi theo Tiểu Ninh Ninh và Lục thần mới là sáng suốt.
Ngụy Diệu đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta cũng tự mình kinh doanh đi."
Nghê Hân Toàn cười nói: "Tôi mới vừa đáp ứng đi hỗ trợ một cửa hàng thêu thùa, các người đi làm đi."
Ngụt Diệu gật đầu: "Vậy được, sau khi hoàn thành công việc chúng ta cùng nhau ăn tối nha."
"Tôi chuẩn bị học theo Tiểu Ninh Ninh cùng Lục lão sư, thuê một mặt bằng và dụng cụ để bán tranh chữ". Ông lại nói.
() : Thư Họa Trung Quốc hay còn gọi là Quốc Họa hay Thư Họa (tranh chữ) là ngành nghệ thuật cổ xưa nhất còn hiện hữu đến hôm nay. Không chỉ đơn giản là vẽ tranh hay trang trí, cái tinh hoa của Thư Họa còn thể hiện văn hóa truyền thống và triết lý uyên thâm về vũ trụ quan và nhân sinh quan.
Sài Kính nói: "Tôi đi quán trà hát hí khúc vậy, vừa rồi hỏi thì họ bảo bốn giờ được hai trăm đồng."
() : tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát); có nguồn gốc từ thời cổ đại; chủ yếu do ba hình thức nghệ thuật: ca múa dân gian, kể chuyện bằng lời có pha ca hát (nghệ thuật diễn xướng) và kịch hoạt kê hợp thành.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Còn lại một mình Bạc Tương Tương.
"Vừa rồi em thấy Kỷ lão sư đang mãi võ, em cũng muốn thử sức". Cô vừa nhìn thấy Kỷ Tinh Hành mãi võ đã sinh ra loại tâm tư này.
Nghê Hân Toàn nhìn thấy cô ta như vậy thì cười cười: "Vậy cô mau đi đi, vừa lúc quan hệ của cô cùng Kỷ lão sư cũng tốt, đi theo anh ấy cùng nhau làm, không chừng còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi".
Lúc trước cô luôn bày ra sắc mặt không tốt trước mặt Bạc Tương Tương, sau đó đã bị rất nhiều người nói cô khi dễ người mới. Ngày đó Lạc Ninh cho cô kiến nghị, đừng cho Bạc Tương Tương có cơ hội tỏ vẻ đáng thương. Cô cảm thấy cũng đúng, người phụ nữ này luôn thích làm ra vẻ bạch liên hoa đáng thương khiến cho đám đàn ông đều mủi lòng.
Trước mặt mọi người càng chĩa mũi nhọn vào cô ta, ngược lại càng khiến cho tiểu bạch hoa này có cơ hội phát huy. Vậy thì cô nhất định sẽ không để cho cô ta được toại nguyện, sau lưng mắng cô ta ngáng chân cô ta, trực diện chơi chết cô ta. Xem ai còn dám nói cô cả ngày ỷ vào địa vị mà khi dễ người mới.
Cô không thân với Kỷ Tinh Hành, nhưng cũng biết sơ sơ tính tình của anh ta, thẳng nam sắt thép hàng thật giá thật. Bạc bạch liên hoa tự mình đưa tới cửa nhất định sẽ tự rước lấy nhục, cô có thể vui vẻ mà xem kịch hay.
Nghê Hân Toàn nói chuyện như vậy khiến cho nụ cười trên mặt Bạc Tương Tương có chút cứng lại. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Nghê Hân Toàn trào phúng rồi, sau đó lộ ra vẻ nhẫn nhịn đáng thương, lại thêm vào một chút quật cường trong đôi mắt. Sao người phụ nữ này lại không ra bài theo lẽ thường vậy?
Lúc này cô cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười: "Nghê lão sư thích nói đùa ghê!"
Nghê Hân Toàn không hơi sức đâu mà phản ứng lại Bạc Tương Tương, nhìn thấy cô ta thua thiệt cô liền cảm thấy sảng khoái. Quả nhiên vẫn là Tiểu Ninh Ninh nói đúng, đối phó với loại phụ nữ này thì không thể dùng những thủ đoạn bình thường được.
--Dịch: Autumnnolove--
Tổ khách mời bên này nhanh chóng mang theo các thực tập sinh ra ngoài kiếm tiền.
Sau khi Bạc Tương Tương tìm đến chỗ của Kỷ Tinh Hành, lập tức nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng chờ Lạc Ninh nặn tượng đất ở cách đó không xa. Trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm xúc hâm mộ, ghen tị và căm hận. Người phụ nữ này đúng là ăn may, trùng hợp là tổ tiết mục đến ghi hình ở trấn nhỏ Tinh Hoa.
Vẻ mặt cô không chút thay đổi, chen vào đám người đang xem mãi võ bên này.
Lúc này Kỷ Tinh Hành lại thay một bộ đồ luyện võ khác có màu đỏ, anh ta có một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặc trang phục màu đỏ càng làm nổi bật nhan sắc của anh ta. Bạc Tương Tương xem mà mặt đỏ bừng, ngoài Lục Tuân thì Kỷ Tinh Hành chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Trên mặt cô đầy ý cười đi qua: "Kỷ lão sư, em có thể mãi võ bán nghệ chung với anh không ạ?"
Tục ngữ nói rằng, nam nữ phối hợp thì làm việc sẽ không mệt. Đang ghi hình phát sóng trực tiếp, một cô gái như cô đưa ra đề nghị cùng làm, anh ta cũng không có cách nào cự tuyệt.
Cô tin chắc rằng có sự tham gia của cô, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp qua màn ảnh nhỏ cũng có thể nhìn thấy biểu hiện của cô mà khen ngợi.
Trong lòng Bạc Tương Tương tuyệt đối không thừa nhận chuyện cô ta muốn ké lưu lượng của Kỷ Tinh Hành.
Kỷ Tinh Hành vừa thay đồ ra liền nhìn thấy Bạc Tương Tương, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút không yên. Quả nhiên, chờ nghe cô ta nói xong thì sắc mặt của anh cũng biến đổi.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là nhìn về hướng Lạc Ninh đang ngồi cách đó không xa. Thấy cô ấy vẫn đang cúi đầu nặn tượng đất anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Bà cô Bạc Tương Tương này sao cứ như âm hồn bất tán vậy chứ!
Anh không chút do dự mà lắc đầu cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi làm một mình được rồi!"
Câu trả lời của Kỷ Tinh Hành lại nằm ngoài dự đoán của Bạc Tương Tương. Cô nhịn không được liền lộ ra bộ dáng đáng thương, ngữ khí có chút khẩn cầu: "Kỷ lão sư, những việc khác em đều không giỏi, chỉ có mỗi võ thuật là em còn biết chút ít, anh cho em tham gia với được không?"
"Em nhất định không làm liên lụy anh đâu, hơn nữa tiền mãi võ chia anh phần hơn là được". Cô tìm Kỷ Tinh Hành để cùng nhau bán nghệ, trọng điểm cũng không phải vì tiền.
Đáng tiếc, Bạc Tương Tương vẫn không hiểu rõ con người Kỷ Tinh Hành. Anh ta đã không còn chịu sự chi phối của tác giả, thái độ của đại đỉnh lưu đối với bất kỳ ạ cũng đều tùy hứng, căn bản là anh ta không quan tâm người khác sẽ nghĩ như thế nào về anh ta.
"Tôi thấy cô có lúc nào mà không làm ảnh hưởng người khác đâu. Cô có tự tin là chuyện tốt, nhưng mà quá mức tự tin là trở thành tự phụ rồi."
Sau đó ngữ khí của anh ta đầy ẩn ý nói: "Cô cũng đừng giữ mãi suy nghĩ dựa dẫm vào đàn ông, cô gái tốt vẫn nên tự lập tự cường."
Nếu không phải vì người phụ nữ này, anh và Lạc Ninh cũng sẽ không đi đến tình trạng này. Anh rất chán ghét cô ta, hận không thể cách cô ta càng xa càng tốt, sao có thể còn muốn giúp cô ta. Vẫn là Ninh Ninh nhà anh tốt, tự lập tự cường mà còn không làm bộ làm tịch.
"Nếu cô cũng muốn mãi võ thì tự đi mà chuẩn bị, chúng ta lại không cùng một tổ, cô muốn đến đây ngồi mát ăn bát vàng cũng không ổn lắm đâu."
Nói xong lời này, Kỷ Tinh Hành dùng tốc độ nhanh nhất nhận lấy côn nhị khúc mà thực tập sinh đưa qua rồi tiến về phía trước, bắt đầu màn trình diễn của mình. Bộ dáng của anh ta rất giống đang bị ma rượt ở phía sau, sợ hãi đúng trúng thứ gì đó không may mắn.
Các thực tập sinh xem mà có chút ngốc, bọn họ đã sớm nghe qua đại danh Kỷ đại đỉnh lưu độc miệng, nhưng mà cũng chưa từng thấy qua. Hôm nay cuối cùng đã được mở mang tầm mắt, quả nhiên là rất độc. Bọn họ giả vờ như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cứng đờ của Bạc Tương Tương, nhanh chóng theo sát làm công tác chuẩn bị.
CHƯƠNG
Bạc Tương Tương thật sự không ngờ Kỷ Tinh Hành sẽ đối xử nhẫn tâm với cô như vậy. Cô từng có không ít đàn ông, nhưng lại thích Kỷ Tinh Hành nhất. Cho nên lúc này cảm xúc ủy khuất đang lan tràn, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
[ Kỷ Tinh Hành bộc trực quá rồi, nói chuyện ác như vậy ]
[ Đối xử với một cô gái như vậy mà coi được sao? ]
[ Chỗ nào không coi được đâu? Tinh Hành nhà chúng tôi đang yên ổn mãi võ, tự nhiên nồi ở đâu từ trên trời rơi xuống vậy? ]
[ Đúng rồi, có ai quy định Bạc Tương Tương muốn Tinh Hành giúp đỡ thì anh ấy phải giúp đỡ không? Anh ấy đâu có thiếu nợ cô ta? ]
[ Sao Bạc Tương Tương vẫn còn mặt mũi đến tìm Kỷ Tinh Hành nhỉ? Giả bộ chắn axit cho người ta, cô ta không thấy xấu hổ chứ tôi là tôi muốn đội quần lắm rồi á ]
[ Tôi cảm thấy Kỷ Tinh Hành nói đúng mà, con gái mà tự lập tự cường cũng tốt. Lạc Ninh, Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đâu có cần ai hỗ trợ đâu ]
[ Chỉ có tôi cảm thấy mới như vậy đã khó rồi, không khác gì bạch liên hoa sao! ]
[ Lầu trên, bạn không cô đơn ]
[ Không phải mình cô đâu...]
–Wattpad: autumnnolove–
Kỷ Tinh Hành dứt khoát từ chối Bạc Tương Tương khiến cho khí vận trên người cô ta suy yếu lần nữa. Hơn nữa, Hướng Quân và Liễu Thiếu Hiến xong đời dẫn đến khí vận của Bạc Tương Tương phải đương đầu với một cơn sóng dữ. Bây giờ đã không có lăng kính may mắn và khí vận, khán giả ngược lại cảm thấy hành vi này của cô ta rất phản cảm.
Lạc Ninh rất nhạy cảm nên đã phát hiện ra khí vận trên người Bạc Tương Tương đã tan đi không ít. Cô ngẩng đầu nhìn qua bên này, trên môi nâng lên ý cười. Cứ tiếp tục như vậy thì vị nữ chủ này không có gì đáng ngại nữa. Tuy rằng Kỷ Tinh Hành cư xử như vậy có chút khó coi, nhưng Lạc Ninh không khỏi thầm khen anh ta một câu, làm việc thật quyết đoán.
Kỷ Tinh Hành vốn không quan tâm phản ứng của Bạc Tương Tương, cô ta cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây, chỉ có thể dẫn theo hai thực tập sinh đi khỏi. Cuối cùng không còn cách nào, cô ta đến một võ quán trong trấn nhỏ xin làm công kiếm tiền. Tuy rằng vận khí của cô ta đã suy yếu rất nhiều, nhưng vẫn còn hơn người bình thường, tiền lương võ quán trả cho cô ta cũng không thấp.
Có điều cảm tình của người xem bị hành động vừa rồi của cô ta làm cho suy giảm, lại lần nữa ảnh hưởng đến sự nghiệp tích lũy vận khí của cô ta.
Kỷ Tinh Hành mãi võ tiêu tốn rất nhiều thể lực, hơn một giờ đã kết thục, nhưng lại kiếm được tận vài trăm đồng.
Lạc Ninh và Lục Tuân bên này bởi vì có quá nhiều người xếp hàng, cũng không thể để người ta chờ mãi cả ngày, cho nên ba giờ sau cũng kết thúc công việc. Cũng may đã nói trước với những người đến sau không cần xếp hàng nữa, nếu không hôm nay hay người làm đến tối cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Năng suất làm việc của hai người rất cao, mỗi người kiếm được mấy trăm đồng tiền lãi. Chờ Tô Thanh Lam xong việc thì cả tổ lại tụ họp với nhau.
Tô Thanh Lam cất giọng hỏi: "Chúng ta mua nguyên liệu về nhà trọ nấu ăn hay đi ra ngoài ăn đây?"
Kỷ Tinh Hành nhớ nhung tay nghề của Lạc Ninh, vì thế nói: "Hay là mua nguyên liệu về tự nấu đi?"
Lục Tuân lại nói: "Đến nơi xa lạ, nên nhấm nháp mỹ thực bản địa. Tôi kiến nghị đêm nay chúng ta ra ngoài ăn chút đồ ăn địa phương đi."
"Cả buổi chiều mọi người đều vất vả rồi, bây giờ còn về nấu cơm nữa thì quá cực. Ngày mai không thiếu chuyện để làm đâu, lúc này vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."
Người trong tổ bọn họ, chỉ có Lạc Ninh nấu ăn giỏi nhất. Tất cả mọi người đều theo bản năng trông cậy vào cô ấy. Cho dù đám người này có hỗ trợ, cô ấy cũng bận bịu mới có thể xong. Ban ngày cô ấy đã rất vất cả rồi, anh cũng không muốn cô ấy lại mệt nhọc thêm.
Nghe được lời này của Lục Tuân, Kỷ Tinh Hành cũng kịp phản ứng. Lạc Ninh nắn tượng đất hơn ba giờ, khẳng định rất mệt, vừa rồi anh lại bỏ qua điểm này. Anh có chút ảo não, bản thân nên đứng ở góc độ của cô nhiều hơn để suy nghĩ vấn đề mới đúng. Tuy rằng Lục chó tâm cơ có lúc rất thấy ghét, nhưng không thể không nói trên người anh ta vẫn có điểm đáng để học tập.
Vì thế anh liền nói: "Đi nếm thử mỹ thực trấn nhỏ cũng không tệ, vậy cùng nhau ra ngoài ăn đi".
Lạc Ninh là người thông minh cỡ nào, đương nhiên nghe một chút liền hiểu ra thâm ý trong lời nói của Lục Tuân. Hôm nay cô cũng không muốn làm cơm, cười nói: "Tôi còn là lần đầu tiên tới trấn nhỏ Tinh Hoa, mỹ thực bản địa chưa từng được nhấm nháp qua".
Tô Thanh Lam kéo tay Lạc Ninh, "Tôi cũng vậy. Hôm nay chúng ta phải ăn cho thật đã mới được!".
Vì thế mấy người mang theo các thực tập sinh, tìm một quán ăn được đánh giá cao trong trấn giải quyết bữa tối. Tổ của Ngụy Diệu cũng ra ngoài ăn, chỉ là không khí không hài hòa như tổ Lạc Ninh.
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Cơm nước xong, người của tổ tiết mục liền thông tri các khách mời và thực tập sinh có thể đến quảng trường trong trấn tham gia đêm hội hoa đăng. Mỗi tháng trong trấn nhỏ đều tổ chức một đêm hội hoa đăng, hôm nay mọi người gặp may, vừa đúng ngày diễn ra hoạt động này. Các chương trình trong đêm hội rất phong phú, có đoán chữ, cắt giấy và múa lân. Du khách cũng có thể tham gia để giành phần thưởng.
Buổi tối đèn lồng đỏ thẫm treo cao, toàn bộ thị trấn bao phủ một không khí vui vẻ, khách du lịch ai cũng tới tham gia. Nơi tổ chức chơi đoán chữ rất lớn, phần thưởng hoa đăng đều rất xinh đẹp. Tiến vào khu vực này đểu sẽ có người của ban tổ chức giám sát, tránh trường hợp du khách cầm di động lên mạng tra đáp án.
Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn một trái một phải, lôi kéo Lạc Ninh thăm thú khắp nơi.
"Chiếc đèn hoa đăng con thỏ này cũng đáng yêu quá, thật muốn có một cái". Đôi mắt của Tô Thanh Lam dán chặt vào phần thưởng hoa đăng con thỏ, "Đáng tiếc tôi lại không biết giải đố"
Nghê Hân Toàn cũng chỉ vào một cái đèn hoa đăng phượng hoàng nói: "Chị cũng rất thích cái này, đáng tiếc muốn đổi được phải đoán trúng ba mươi đáp án trở lên mới được, hoàn toàn không có hi vọng hic!"
Lạc Ninh cười nói: "Nếu các cô thích, tôi lấy cho các cô"
Hai người nháy mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lạc Ninh, "Thật không? Cô muốn đi giải đố lấy đèn cho chúng tôi?"
Lạc Nịnh cười khẽ: "Đương nhiên, không đi đoán chữ thì tôi cũng không có cách nào lấy phần thưởng cho các cô được."
Cô lại ngoắc ngoắc tay: "Đi thôi, xem tôi nè!"
Lạc Ninh đã xuyên qua vài thế giới cổ đại cho nên chuyện giải đố với cô cũng không tính là quá khó khăn. Vì vậy một đám khách mời và thực tập sinh liền nhìn thấy một màn Lạc Ninh dẫn theo hai người đen, dùng một đường sét đánh đoán ra toàn bộ đáp án. Trước tiên thắng cái hoa đăng hình con thỏ cho Tô Thanh Lam, sau đó lại đoạt được hoa đăng phương hoàng cho Nghê Hân Toàn, khiến cho hai người đẹp cười không ngớt.
Chơi giải đố xong, hai người lại lôi kéo Lạc Ninh đi xem nơi khác. Ở chỗ cắt giấy thấy được phần thưởng yêu thích, cũng thực nhẹ nhàng giúp họ thắng được. Ngay cả hoạt động thổi kẹo đường bên này, Lạc Ninh đều vì hai mỹ nữ thích phần thưởng mà đoạt. Mang theo món quà bản thân mong muốn, Tô Thanh Lam cùng Nghê Hân Toàn vui vẻ sắp điên rồi.
() : Kẹo đường thổi (糖 人) là một hương vị truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ những thế kỉ trước, bắt nguồn từ trong dân gian. Những phần kẹo được làm từ một loại đường nóng và có độ dẻo mịn. Điểm đặc biệt là món kẹo này được người bán thổi để tạo hình.
Tô Thanh Lam kéo tay Lạc Ninh, trên mặt đầy vẻ sùng bái: "Tiểu Ninh Ninh, cô quá lợi hại! Một đường quét sạch phần thưởng ở gian hàng giải đồ thì thôi đi, cắt giấy và thổi kẹo đường cô cũng biết luôn. Cô nói xem có cái gì cô không biết không?"
Nghê Hân Toàn cũng cảm thán nói: "Đúng vậy, hôm nay chị thật sự được mở mang tầm mắt. Em lại có thể làm được nhiều thứ như vậy, còn làm rất đến nơi đế chốn."
Lạc Ninh khẽ cười nói: "Từ nhỏ em đã thích văn hóatruyền thống cùng các loại hình nghệ thuật dân gian nên có đi học qua mỗi cái một chút."
"Làm được như vậy mà cô còn dám nói là mỗi cái một chút, cô làm tới thành thục luôn rồi á."
Hai người thật sự phục.
"Tiểu Ninh Ninh cô cũng quá khiêm tốn rồi. Tôi cảm thấy cô không cần lăn lộn trong giới nghệ sĩ cũng có thể dựa vào tay nghề mà kiếm sống."
"Đúng vậy. Tiểu Ninh Ninh cô thật sự là quá trâu bò!"
"Tôi cũng muốn hỏi, cô còn cái gì không biết không?"
"Đúng vậy, Tiểu Ninh Ninh cô thật là quá trâu bò."
Đừng nói là Nghê Hân Toàn cùng Tô Thanh Lam, ngay cả đám người Ngụy Diệu, đi theo một đường nảy giờ đều đã trợn mắt há hốc mồm đến chết lặng. Bọn họ là tới tham gia đêm hội hoa đăng, mà cái người tên Lạc Ninh này lại chơi đến hư ảo như vậy, bọn họ không phục không được.