--Editor: Autumnnolove--
Lạc Ninh cùng Kỷ Tinh Hành vừa vào cửa thì thấy mấy người Khương Tâm Hân ngồi ở phòng khách chờ.
Khương Tâm Hân vẫy tay với Lạc Nịnh, cười ôn nhu: "Ninh Ninh lại đây ngồi."
"Mẹ!". Lạc Ninh đi qua đi ngồi ở bên cạnh bà, lại chào hỏi Kỳ Nguyệt Lan và ba Kỷ.
Kỷ Tinh Hành cũng hướng Khương Tâm Hân chào: "Dì Khương!"
Khương Tâm Hân có chút phức tạp nhìn Kỷ Tinh Hành một cái, thực mau thu liễm lại, lãnh đạm cười lại cùng hắn, gật gật đầu xem như chào hỏi.
Lạc Hi thân mật nhìn Lạc Ninh kêu lên, "Chị!"
"Chị có mang theo Chi Chi không?". Cậu lập tức hỏi.
Lạc Ninh biết em trai nhà mình rất thích mấy loại động vật nhỏ, kéo ba lô đem vật nhỏ bên trong ra.
Bây giờ thời tiết khá nóng, cô trở về nhà thay váy cho nên không có túi. Vì thế cô lót một cái khăn nhỏ trong ba lô làm ổ ngủ cho Chi Chi, nó cũng rất thích.
Sau đó Lạc Ninh đưa Chi Chi qua cho Lạc Hi, "Cho em ôm một cái!"
"Cảm ơn chị!" Lạc Hi liền nhoẻn miệng tươi cười vui vẻ, cẩn thận tiếp nhận Chi Chi ôm vào trong ngực.
Tiểu gia hỏa này còn nhỏ cho nên rất thích ngủ, đưa nó qua lòng ngực Lạc Hi nó cũng không sợ người lạ, cọ cọ tay cậu rồi tiếp tục ngủ. Chủ yếu là vì trên người Lạc Hi cũng có đeo bùa do Lạc Ninh làm, có chứa hơi thở của cô, hơn nữa thể chất của cậu là thể hàn, thời tiết này ở trong lòng cậu sẽ rất thoải mái.
Những người khác cũng cảm thấy vật nhỏ thực đáng yêu.
Ba Kỷ đã sớm nghe qua về khỉ mực, lần đầu tiên thấy không khỏi muốn trêu đùa một chút. Duỗi tay qua định gãi gãi, nhưng lại bị Chi Chi né tránh. Tiểu gia hỏa chỉ nhận người có cùng khí tức, căn bản không cho người xa lạ chạm tới. Từ hoang đảo đến lúc trở về, nó cũng chỉ cho Lục Tuân sờ qua, đám người Đồng Già muốn sờ cũng đều đều bị nó né tránh.
Ba Kỷ: "......"
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Tinh Hành nói: "Chi Chi không cho tao sờ, có phải là bởi vì không thích mày hay không."
Con của hắn từ nhỏ đến lớn hình như đều không được động vật yêu thích.
Kỷ Tinh Hành: "......". Loại nồi này cũng muốn hắn đội sai, ba của hắn thật thú vị.
--Wattpad: Autumnnolove--
Lúc này cả nhà cùng nhau đứng dậy tới phòng ăn ăn cơm. Khương Tâm Hân cùng Kỳ Nguyệt Lan hỏi han một vài tình huống ở trên đảo. Ba Kỷ thỉnh thoảng sẽ chen vào vài câu, không khí hết sức hòa hợp.
Thấy Lạc Ninh ăn xong, ba Kỷ cũng buông đũa, cười hỏi: "Ninh Ninh, hai ngày tới không biết con có chút thời gian rảnh không?"
Lạc Ninh gật đầu, "Hai ngày này tổ tiết mục cho bọn con nghỉ ngơi, có thời gian. Chú Kỷ có việc sao?"
Ba Kỷ cười nói: "Chú có một người bạn, trong nhà bà ấy có chút chuyện, cho nên muốn mời con tới xem giúp."
Có chuyện ở nhà Võ Kiếm Phong, trên tiết mục phát sóng trực tiếp Lạc Ninh lại triển lộ năng lực vẽ bùa phong thủy. Hơn nữa hắn và lão Võ tuyên truyền, cô ở trong vòng thượng lưu đã có chút danh tiếng, đối phương mới tìm tới hắn nhờ hỗ trợ.
Lạc Ninh gật đầu mỉm cười, "Không thành vấn đề, chú Kỷ hẹn thời gian tốt lại nói cho con là được."
Nhanh như vậy liền lại có sinh ý tới cửa, nhận chứ sao lại không.
"Chú gọi điện thoại hỏi một chút". Ba Kỷ cầm di động đánh một cuộc gọi qua. Nói vài câu liền treo, "Ninh Ninh, bọn họ muốn giờ sáng ngày mai, con xem được không?"
"Không thành vấn đề, chú Kỷ gửi vị trí qua cho con, ngày mai con tự lái xe qua." Lạc Ninh trả lời.
Ba Kỷ thấy đứa con trai của mình vẫn luôn trầm mặc, thậm chí là đang ngẩn người, hắn cũng trợn trắng mắt, sao hắn lại sinh ra một thằng con trai ngờ nghệch thế này. Những lúc như thế này, không phải nên vội vàng lên tiếng bảo là sẽ lái xe tới đón Lạc Ninh sao?
Con trai không hiểu chuyện, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành gật đầu: "Được!"
Cơm nước xong, lại ngồi một hồi, Khương Tâm Hân liền cáo từ. Hôm nay bà tự lái xe qua, cho nên Kỷ gia cũng không an bài xe đưa về.
Kỳ Nguyệt Lan kéo tay Khương Tâm Hân đích thân tiễn họ ra cửa. Lại hẹn hai ngày tới cùng đi dạo phố, lúc này mới chịu thả người.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Ninh lái xe đến địa điểm hẹn trước. Ba Kỷ cùng một người phụ nữ trung niên đã đứng ở cổng biệt thự chờ.
Lạc Ninh vừa xuống xe, ba Kỷ liền cười giới thiệu, "Vị này chính là Liễu Hồng Tuyết, con gọi bà ấy là dì Liễu được rồi!"
"Chào dì Liễu!" Lạc Ninh trước chào hỏi.
Liễu Hồng Tuyết nhìn qua có chút tiều tụy, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Lạc đại sư!"
Bà đối với đã có không ít hiểu biết về Lạc Ninh. Lúc trước bà có gọi điện thoại cho Võ Kiếm Phong, đối phương vẫn luôn xưng hô Lạc Ninh là Lạc đại sư. Cho nên bà cũng y như vậy mà gọi.
"Dì Liễu, dẫn con đi nhìn con trai của dì một chút".
Trước khi Lạc Ninh tới đây, ba Kỷ đã nói sơ qua với cô tình huống nhà này.
Liễu Hồng Tuyết hiện là chủ của một xí nghiệp nổi tiếng, có một công ty niêm yết, cùng chồng gây dựng sự nghiệp. Chỉ tiếc là năm năm trước, chồng bà mắc bệnh cấp tính qua đời.
Hai người có một đứa con trai duy nhất tên là Hướng Bân, năm nay vừa tốt nghiệp đại học đã vào công ty làm việc, thập phần ưu tú.
Hơn một tháng trước, Hướng Bân tham gia xong tiệc liên hoan ở công ty, trở về nhà thì bắt đầu mơ thấy ác mộng. Mỗi ngày giấc mơ này lặp đi lặp lại tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với Hướng Bân.
Bệnh tình của hắn ngày càng nặng, gần đây không thể đến công ty làm việc chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng. Đi bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Ban đầu Liễu Hồng Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cho rằng con trai có thể là quá mệt mỏi. Nhưng liên tục một tháng thì cảm thấy tình huống không hợp lí. Vừa lúc nghe nói chuyện nhà Võ Kiếm Phong, bà mới nghĩ tới việc mời Lạc Ninh đến đây xem thử.
"Nó đang ở phòng khách chờ, mời Lạc đại sư". Liễu Hồng Tuyết nói.
Lạc Ninh cùng ba Kỷ đi theo vào nhà. Liền nhìn thấy trong phòng khách có một thanh niên sắc mặt tái nhợt đang ngồi.
"Chú Kỷ! Lạc đại sư!". Hướng Bân hữu khí vô lực chống người đứng lên tiếp đón hai người.
Ba Kỷ ba thấy bộ dáng này của hắn cũng thập phần ngoài ý muốn. Hai tháng trước mới gặp qua Hướng Bân, khi đó đứa trẻ này vẫn còn bộ dáng tinh thần sáng láng. Hiện tại giống như là thân thể bị đào rỗng.
"Mau ngồi!". Hắn thấy thân thể đối phương suy yếu liền nói.
Lạc Ninh ngồi xuống sau đó nhìn về phía Hướng Bân, thực mau liền phát hiện có vấn đề. Cô trước một bước mở miệng hỏi: "Tiên sinh đã lập gia đình chưa?"
Hướng Bân ngẩn người, không nghĩ tới Lạc Ninh vừa ngồi xuống liền hỏi như vậy, bất quá đúng sự thật trả lời: "Không có. Ngay cả bạn gái tôi đều không có."
"Cái này cùng chuyện của tôi có quan hệ sao?". Hắn không nhịn được mà hỏi.
Lạc Ninh gật đầu, "Có quan hệ, bởi vì tôi thấy cung phu thê của tiên sinh biểu hiện đã kết hôn."
"A!". Hướng Bân cùng Liễu Hồng Tuyết đều ngốc, không hiểu ý tứ của Lạc Ninh.
Lạc Ninh hỏi tiếp: "Nghe nói mỗi ngày cậu đều mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó có phải có một cô gái mặc hỉ phục xuất hiện không?"
Nguyên bản Hướng Bân nghe câu hỏi lúc trước của Lạc Ninh, còn cảm thấy không thể hiểu nổi cô, do đó cũng không quá tin tưởng cô sẽ trị được bệnh cho mình. Nhưng vừa nghe cô nói tiếp, cả người lập tức ngây ngẩn: "Đại sư làm sao mà biết được?"
Liễu Hồng Tuyết cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì giấc mơ của con trai, bà cũng chưa từng nói qua với ai cả. Như vậy có nghĩa là Lạc Ninh chính mình nhìn ra được.
"Lạc đại sư, giấc mơ này của con trai dì có phải là có vấn đề hay không?"
Bà nghĩ vừa rồi Lạc Ninh hỏi những điều này, sắc mặt của cô có phần không đúng, "Con vừa rồi nói cung phu thê của con trai dì biểu hiện đã kết hôn, chẳng lẽ cùng cô gái trong mộng có quan hệ?"
Lạc Ninh gật đầu, "Đúng vậy, con trai dì cùng cô gái trong mộng đã kết hôn rồi, cho nên mới gặp ác mộng lặp đi lặp lại".
"Không có khả năng! Con trai dì trước nay chưa từng kết giao bạn gái thì cái gì mà kết hôn!". Bà không thể tin được nói.
Hướng Bân cũng lắc đầu, "Cô gái trong mộng tuy rằng không thấy rõ bộ dáng, nhưng khẳng định trước nay cũng chưa từng gặp qua, sao có thể cùng cô ấy kết hôn."
--Editor: Autumnnolove--
Ba Kỷ nhìn bộ dáng hai mẹ con, xác thật là không biết gì. Liền quay sang hỏi Lạc Ninh: "Ninh Ninh, có phải có hiểu lầm gì hay không?"
"Những người khác có thể thay mặt Hướng Bân kết âm hôn không?"
Lạc Nịnh trả lời: "Con đang muốn nói cái này!"
"Hướng tiên sinh tuy rằng cung phu thê biểu hiện đã kết hôn, nhưng lại thực ảm đạm. Còn có một điểm, cho thấy tiên sinh bị ép phải thành hôn".
Cô nhìn về phía Hướng Bân tiếp tục nói: "Cho nên tám chín phần là người cùng tiên sinh có quan hệ huyết thống, cầm sinh thần bát tự, máu và tóc của tiên sinh làm chuyện này."
Hướng Bân ngẩn người, "Xác thật là người có quan hệ huyết thống với tôi làm sao?"
Lạc Ninh gật đầu: "Muốn kết duyên âm không chỉ đơn thuần dùng sinh thần bát tự là được. Nếu không phải tiên sinh tự mình đi làm, vậy là do người có cùng huyết thống cầm theo máu và tóc của tiên sinh mới được."
"Hơn nữa người cùng huyết thống này phải là quan hệ trưởng bối. Rốt cuộc thì cổ đại vẫn luôn lưu truyền một câu, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hôn sự của con cháu trong nhà đều do trưởng bối làm chủ".
"Hướng tiên sinh mơ thấy cô gái này có phải là trên người cô ta vẫn mặc hỉ phục cổ đại đúng không?"
Hướng Bân sắc mặt càng thêm tái nhợt, "Đúng vậy. Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng xác thật là mặc hỉ phục thời xưa."
Khó trách mỗi lần trong mộng, hắn đều nghe được cô gái kia nói muốn đem hắn đi. Sau đó liền xuất hiện một cỗ quan tài, cảnh tượng đổi thành hắn nằm ở bên trong vô luận đẩy như thế nào cũng không ra được.
Liễu Hồng Tuyết sắc mặt đại biến, "Việc này chẳng lẽ là người nhà họ Hướng làm?"
Ông bà cha mẹ của bà đều đã qua đời, hiện tại Liễu gia cũng chỉ còn lại một mình bà. Cho nên không thể do họ hàng gần bên bà làm chuyện này.
Mà cha mẹ nhà chồng bà cùng anh chị em gái của ông ấy đều còn sống. Chỉ là bình thường hai nhà đi lại rất thân thiết, sau khi chồng mất, bà đối với gia đình chồng ra sức chiếu cố. Thậm chí còn đem con trai của anh cả tới công ty an bài làm phó tổng. Hắn cùng con trai quan hệ cũng tốt, bà liền nghĩ tương lai để hắn phụ trợ con trai cũng không tệ. Thật nhìn không ra, Hướng gia sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Hướng Bân cũng có chút không thể tin được những người Hướng gia luôn thân thiết mình lại làm ra sự tình như vậy với mình. Nhưng sự thật hiện ra trước mắt, họ hàng gần không nói Hướng gia thì có thể là ai nữa?
"Nếu đúng như lời đại sư nói, vì cái gì họ muốn làm như vậy?". Hướng Bân nhíu nhíu mày tự nói.
Lạc Ninh nhắc nhở nói: "Tiên sinh bị kết duyên âm tới nay đã ba mươi ngày, lại thêm mười chín ngày nữa thì hôn sự này có hiệu lực, tiên sinh cũng đột nhiên bệnh chết."
"Sau khi Hướng tiên sinh chết, ai có thể hưởng lợi ích lớn nhất. Tóc cùng máu của tiên sinh ai có thể lấy được, từ từ suy nghĩ lại những điểm mấu chốt này."
Nghe được những lời nhắc nhở này, Hướng Bân cũng liền phản ứng được. Liễu gia đã không còn ai. Nếu hắn chết, công ty liền không có ai thừa kế. Mẹ con hắn cùng Hướng gia quan hệ vẫn luôn hòa hợp. Đặc biệt là sau khi mẹ của anh họ qua đời, mẹ hắn thường xuyên dẫn anh họ đến bầu bạn cùng hắn. Không khác biệt lắm xem vị anh họ Hướng Quân như một nửa con trai mà bồi dưỡng. Nếu hắn đột nhiên bệnh chết, Hướng Quân ở bên cạnh mẹ hắn an ủi bầu bạn, mẹ hắn thật có khả năng đem công ty giao lại cho Hướng Quân.
Liễu Hồng Tuyết hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt lần nữa biến đổi. Những lại có chút không thể chấp nhận sự thật này. Mẹ của Hướng Quân đã mất, mẹ kế đối với nó không tốt, là bà đứng ra mang nó về, mẹ con bà đối với nó xưa nay đều hết lòng hết dạ chiếu cố.
"Có thể là do những người khác làm không?". Hướng Bân vẫn có chút không muốn tin tưởng vị anh họ mà mình hết sức tín nhiệm sẽ làm ra chuyện hãm hại này.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh hỏi: "Lạc đại sư! Nếu cô gặp được người làm việc này, cô có thể nhìn thấu được không?"
Lạc Nịnh gật gật đầu: "Có thể!"
Đúng lúc này, di động Hướng Bân vang lên. Nhìn đến tên hiển thị trên màn hình, con ngươi lộ ra vài phẩn phức tạp, cũng thật mau liền tiếp điện thoại.
Cắt đứt điện thoại, hắn liền cùng Lạc Ninh nói: "Tôi nói hắn hiện tại tới nhà lấy văn kiện, làm phiền Lạc đại sư hỗ trợ nhìn xem có phải là do hắn làm hay không."
"Được". Lạc Ninh nếu đã tiếp nhận vụ này tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
--Fanpage: Bản dịch đồng--
Ước chừng mười mấy phút sau, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đi đến. Hiển nhiên hắn cũng có chìa khóa biệt thự. Nhìn đến phòng khách còn có hai người đang ngồi, hắn ngẩn người.
Hắn bình thường cũng không chú ý đến giới giải trí, cho nên không có nhận ra Lạc Ninh. Nhưng vẫn nhận ra Tổng tài tập toàn Kỷ thị, hai nhà cũng từng có hợp tác. Hắn suy đoán Kỷ đổng đến đây hẳn là cùng thím ba bàn chuyện có lợi.
Hắn liền tiến lên cười chào đón. "Thím ba, Kỷ đổng!"
Liễu Hồng Tuyết có thể ngồi ở vị trí Tổng tài của công ty niêm yết, tự nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bà thực mau liền áp xuống những cảm xúc không đúng.
Ngẩng đầu cười nói: "Hướng Quân, tới ngồi."
Hướng Quân ngồi xuống, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn Hướng Bân hỏi: "Sắc mặt em sao lại kém như thế, có phải thân thể lại cảm thấy không thoải mái không?"
Hướng Bân vẫn luôn nhìn chăm chằm hắn, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì. Hắn liền biểu tình tự nhiên tươi cười, "Hai ngày trước lại mơ thấy giấc mơ đó, hiện tại trong người cảm thấy đặc biệt suy yếu."
Hướng Quân lo lắng nói: "Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra."
Nghiễm nhiên là bộ dáng một anh trai tốt. Hướng Bân nghĩ nếu người này không phải bản chất có vấn đề, thì chính là quá biết diễn kịch.
Hắn lắc đầu, "Đã đi rồi! Kết quả kiểm tra không có việc gì, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi."
Hướng Quân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Hướng Bân đã sớm đem phần văn kiện chuẩn bị kỹ đưa cho hắn. "Đây là văn kiện của hạng mục do em phụ trách. Gần đây trạng thái thân thể không tốt, thật sự không có biện pháp theo tiếp, liền phiền toái anh."
Hướng Quân tiếp nhận văn kiện cười cười, "Thân thể mới là quan trọng, anh giúp em theo dõi hạng mục này!"
Thấy Kỷ đổng cùng thím ba không có giới thiệu người đẹp ngồi bên cạnh với hắn, hắn cũng rất có lễ phép cười cười với Lạc Ninh, không hỏi thăm thân phận của cô. Ngồi chừng vài phút, hắn thức thời đứng lên, nói là phải về công ty xử lí chút việc liền không quấy rầy mọi người. Lúc này mẹ con Liễu Hồng Tuyết đều rất muốn biết kết quả, nên không có giữ hắn lại.
Chờ Hướng Quân rời đi, cổng chính đóng lại, Liễu Hồng Tuyết liền nhịn không được nhìn Lạc Ninh hỏi: "Lạc đại sư, nó có quan hệ không?"
Hướng Bân cũng mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Lạc Ninh chờ kết quả. Lạc Ninh nhìn ra được cả hai người này đều không hi vọng là do Hướng Quân ra tay, đáng tiếc phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.
"Trên người hắn có mùi nhân quả của Hướng tiên sinh. Cho nên tóc cùng máu của tiên sinh do chính hắn lấy đi, sau đó thông qua trưởng bối thay mặt Hướng tiên sinh kết duyên âm."
Cô không cảm thấy ngoài ý muốn khi biết anh họ của Hướng Bân là hung thủ sau màn. Rốt cuộc thông qua tướng mạo của Hướng Bân, cô đã nhìn ra được hắn sẽ bị thân nhân phản bội. Nhưng thật ngoài ý muốn người nọ là Hướng Quân.
Cô đối với Hướng Quân không xa lạ, hắn là một trong những con cá lớn trong ao cá của Bạc Tương Tương. Chỉ là hiện tại hai người còn chưa có thông đồng. Rốt cuộc gia nhập được hậu cung cá của Bạc Tương Tương thì diện mạo và thân phận đều không kém. Loại như Nghiêm Thu Bình, được xem là con cá cấp thấp nhất, cũng chính là có chút giá trị lợi dụng nên mới được thu vào. Hiện tại Hướng Quân còn dựa vào mẹ con Liễu Gia kiếm cơm, không đạt tư cách được thu vào hậu cung. Chờ hắn lên làm Tổng tài của Hướng thị sau này, mới là lúc tình cờ gặp gỡ Bạc Tương Tương.