“Sao, không phải chính anh nói vậy sao?” Lâm Lạc hỏi.
"... Đúng vậy." Tỉnh Ngộ không thể phản bác, "nhưng anh..."
“Nhưng sao?”
Tỉnh Ngộ cúi đầu im lặng.
Anh lấy điếu thuốc trong túi ra, đang định châm lửa, nhớ tới Lâm Lạc không hút thuốc nên nhét lại.
Tỉnh Ngộ mở cửa xe, quay đầu nói với Lâm Lạc: "Em cứ lên xe đi."
“Đi đâu?” Lâm Lạc hỏi.
"Đi ăn cơm trước đã."
Đối diện với ánh mắt của Tỉnh Ngộ, trái tim Lâm Lạc đột nhiên đập thình thịch, trên mặt nóng lên.
Bản năng mách bảo cậu tiếp sau đây rất có thể là thời khắc cực kỳ quan trọng.
Lâm Lạc mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ cúi đầu thắt dây an toàn.
Còn Tỉnh Ngộ đã ngồi vào ghế lái, tay trái cầm vô lăng, tay phải do dự nâng lên, vén mái tóc ngắn của Lâm Lạc lên khỏi thái dương, dùng ngón tay vuốt nhẹ vào đuôi mắt của cậu bé.
Đôi mi mảnh mai của cậu bé rung lên, nhưng cậu không tránh.
Cậu chỉ nhướng mắt, hơi ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường:
“Đi ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Ánh mắt Tỉnh Ngộ vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút: "Em muốn ăn đồ ăn của thành phố Vân Hải."
Cả hai kiếp cậu đều sống ở thành phố Vân Hải, đã quen với đồ ăn ở đó rồi, từ khi đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia cũng đã lâu không ăn, giờ thấy hơi nhớ hương vị đó.
“Được.” Tỉnh Ngộ sờ sờ lỗ tai Lâm Lạc.
Nhìn thấy vành tai thiếu niên đỏ lên, khóe môi anh khẽ cong, thoáng hiện một nụ cười.
Sau đó anh thu tay lại, lái xe đi.
Tỉnh Ngộ tìm thấy một nhà hàng do dân gốc ở thành phố Vân Hải mở và đưa Lâm Lạc đi nếm lại hương vị quê hương.
Sau khi ăn xong, Tỉnh Ngộ không hỏi ý kiến Lâm Lạc đã đưa người về nhà.
Lâm Lạc nhìn xe đi sai hướng, đây không phải đường đi học, liền hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
“Nhà anh.” Tỉnh Ngộ nói.
Lâm Lạc không khỏi cong môi, dù cố gắng kìm lại nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Đến nhà anh làm gì?” Lâm Lạc cố ý hỏi.
Cậu nghĩ, nếu Tỉnh Ngộ từ chối cậu, anh sẽ không dứt khoát đưa cậu về nhà như vậy.
“Em không muốn đi sao?” Tỉnh Ngộ không trực tiếp trả lời.
“Tại sao em lại muốn đi?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
Sau khi được Chu Tích Duyệt và Biệt Nhất Cách bổ túc, Lâm Lạc cũng đã hiểu được đạo lý thả con săn sắt bắt con cá rô.
"Em rõ ràng đang chuẩn bị đi xem phim với Tích Duyệt, nếu không phải anh nói là có chuyện, giờ em đã ngồi trong rạp chiếu phim với cô ấy."
“Kết quả hình như anh….không có việc gì thì phải.”
“Tích Duyệt?” Tỉnh Ngộ cau mày, gọi thân mật gớm nhỉ?
"Anh không phải là nhanh như vậy đã quên tên cô ấy chứ? Dù sao cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy." Lâm Lạc cố ý nhấn mạnh từ xinh đẹp.
Hai tay Tỉnh Ngộ nắm chặt vô lăng, môi mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt căng ra.
Cô gái xinh đẹp, xem phim……..nhóc con này nói thích gì thì cũng vẫn thích mấy cô gái trẻ hơn.
Hừ.
Tỉnh Ngộ đạp ga tăng tốc.
Chẳng bao lâu đã đến nhà anh.
Mở cửa bật đèn, Lâm Lạc vừa bước vào liền phát hiện trên giá để giày ở cửa có một đôi dép lê, rõ ràng là cỡ của cậu.
Lâm Lạc hơi kinh ngạc, trong mắt bất giác hiện lên ý cười.
Cậu chỉ đến có một lần, vậy mà Tỉnh Ngộ đã chuẩn bị sẵn dép cho cậu sớm như vậy.
Xem ra, Tỉnh Ngộ đã lên kế hoạch sau này để cậu thường xuyên tới đây.
“Đôi dép lê này nhìn chẳng đẹp gì cả.” Lâm Lạc cởi giày, thay một đôi dép bông màu xám vào.
“Vậy kiểu gì thì đẹp?”
Lâm Lạc chỉ vào đôi của Tỉnh Ngộ: “Kiểu giống của anh mới là đẹp.”
Tỉnh Ngộ nhìn chằm chằm Lâm Lạc, cảm thấy có chút vi diệu.
Anh phát hiện tên nhóc này đang cố tình trêu chọc mình.
Một hồi nói cô gái kia xinh đẹp như thế nào, một hồi lại thả thính anh.
Chỉ là kỹ thuật của Lâm Lạc không quá hoàn hảo, Tỉnh Ngộ lại là người đã kinh qua sóng to gió lớn, cũng có thể nhìn ra được.
Lúc trước chính là quan tâm quá nên loạn, cho nên anh đã bỏ qua điểm này.
Tỉnh Ngộ đột nhiên có chút buồn cười.
Một là do bản thân anh quá dễ bị kích động, hai là ngay cả một người vụng về như Lâm Lạc cũng đã nghĩ ra cách này để kích thích anh, chắc cũng do chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù nhìn ra Lâm Lạc cố ý, nhưng Tỉnh Ngộ cũng đã đưa người tới nhà, tạm thời cũng không định đổi ý.
Anh đã thay đổi cách nghĩ rồi.
Anh không muốn để Lâm Lạc suy nghĩ kỹ nữa, vạn nhất nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thay đổi thì sao?
Sự việc của Chu Tích Duyệt khiến Tỉnh Ngộ nhận ra anh quan tâm đến Lâm Lạc nhiều hơn anh nghĩ.
Anh không cách nào chịu được việc Lâm Lạc cứ thản nhiên rời khỏi mình, cùng người khác ở một chỗ, cười với người khác, thích người khác.
Anh đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình rồi.
Thay giày xong, Tỉnh Ngộ nắm tay Lâm Lạc nói: "Đi với anh."
“Hả?” Tay Lâm Lạc bị nắm chặt lấy.
Cậu nhìn xuống bàn tay gắn kết của hai người họ, trên mặt lại nóng lên.
Kể từ khi rời khỏi nhà Tỉnh Ngộ lần trước, hai người đã lâu không liên lạc với nhau.
Đặc biệt lại là do Tỉnh Ngộ chủ động.
Cậu đi theo người đàn ông đến tận phòng sưu tập trên tầng hai.
Tỉnh Ngộ mở cửa, bật đèn.
Ánh sáng rực rỡ đột nhiên xua tan bóng tối, Lâm Lạc trong nháy mắt nhìn thấy bức "Biển" treo ở vị trí trung tâm.
“Tới đây làm gì?” Lâm Lạc có chút khó hiểu, “Anh lại có đồ sưu tập mới à?"
Nóng lòng muốn cho cậu xem như vậy, lẽ nào anh ấy đã mua được bức tranh nào rất tuyệt sao?
“Không.” Tỉnh Ngộ dẫn Lâm Lạc đến trước bức “Biển”, hai người hơi ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường.
"Anh muốn cho em xem bức tranh này."
Mỗi lần nhìn thấy bức tranh này là Lâm Lạc lại thấy chột dạ.
“Bức tranh này bị làm sao vậy?” Lâm Lạc hỏi, “Có vấn đề gì sao?”
Tỉnh Ngộ nhìn cậu cười khẽ: "Có chuyện gì, không phải chính em biết rõ nhất sao?"
Đầu Lâm Lạc đột nhiên ong lên, cả người như nổ tung.
"Em, em…..." Lâm Lạc đỏ bừng cả mặt, không nói được lời nào.
Cậu chính là Lâm Lạc, nhưng trong mắt Tỉnh Ngộ, cậu là kẻ lừa đảo.
Là kẻ đã lấy đồ giả nói là đồ thật rồi bán đấu giá cho Tỉnh Ngộ với giá cao tận triệu.
Lâm Lạc xấu hổ, vừa nghĩ tới Tỉnh Ngộ sẽ nhìn cậu như vậy, mặt cậu liền nóng bừng lên.
Cậu vừa định mở miệng giải thích thì Tỉnh Ngộ nói:
“Muốn giám định xem một bức tranh được vẽ khi nào không hề khó.”
"Đối với thứ đã bỏ tận triệu ra mua, tất nhiên anh phải giám định cẩn thận."
Tỉnh Ngộ mỉm cười nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc sốc nặng.
Vừa nghĩ Tỉnh Ngộ chỉ vì giải quyết chuyện này nên mới tìm mình, cậu liền tủi thân đến đỏ bừng mắt.
Bất cứ ai bị lừa tiền cũng không thể để cho kẻ lừa đảo có kết cục tốt được, huống chi là bị người mà họ tin tưởng lừa.
Tỉnh Ngộ hẳn là rất tức giận với mình, nhưng Lâm Lạc tuyệt không nghĩ ra lời giải thích.
Lẽ nào phải nói cho anh biết cậu là ai, nhưng liệu Tỉnh Ngộ có tin không?
Thiếu niên cúi đầu, bất lực nắm lấy góc quần áo.
Tỉnh Ngộ nhìn tóc thiếu niên, hỏi: "Em không có gì để nói sao?"
"..." Lâm Lạc vừa định mở miệng, trong lòng đã hoàn toàn lạnh lẽo, cậu tin Tỉnh Ngộ quả thực đã biết hết rồi.
Đừng nói Tỉnh Ngộ có thích cậu, muốn ở bên cậu hay không, chỉ bằng chuyện này cũng rất khó có thể kết thúc tốt đẹp.
Nhưng vấn đề là, Tỉnh Ngộ cũng không phải bây giờ mới biết, tại sao bây giờ đột nhiên nói cậu biết mà trước kia lại không nói?
Chẳng lẽ màn diễn trò của cậu với Chu Tích Duyệt đã khiến anh tức giận???
Lâm Lạc không khỏi ảo não.
"Em……" Lâm Lạc không dám nhìn Tỉnh Ngộ, ".....Em sẽ trả tiền cho anh được không?"
Cậu chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Nhưng tiền cậu đã tiêu nhiều rồi, cộng với các khoản khấu trừ thuế, giờ cũng không còn đủ triệu.
"Nhưng……chắc cũng không còn nhiều lắm, nếu anh thấy không đủ thì cho em nợ, em sẽ từ từ trả lại cho anh…...."
Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng:
"Từ từ trả lại? Hiện tại em ít nhất cũng bị hụt mấy chục triệu rồi, vậy bao lâu nữa em mới trả đủ lại cho anh?"
Lâm Lạc nhướng mắt, yếu ớt nói: "Em sẽ luôn có cách để trả lại, chờ khi em trở thành một họa sĩ nổi tiếng, em sẽ trả lại một bức tranh khác cho anh."
Nụ cười trên môi Tỉnh Ngộ lại càng sâu, Lâm Lạc bị anh cười đến khó hiểu, nghĩ mãi không ra, cậu liền ngập ngừng hỏi: "Có được không?"
Người đàn ông đột nhiên nắm lấy eo cậu, đột ngột nhấc người lên rồi đặt cậu ngồi trên ghế đẩu cao dựa vào tường.
Anh nghiêng người tiến lại gần, Lâm Lạc không tự giác lùi ra phía sau muốn trốn tránh, nhưng lưng cậu dựa vào tường, không thể lùi nữa.
Lâm Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đang gần trong gang tấc, hơi nóng trên má cậu trở nên rõ ràng hơn, cũng khiến cậu càng sốt ruột lo lắng đến mức thốt lên:
“Anh sẽ không yêu cầu em bán thân trả nợ chứ?”
Tỉnh Ngộ: “……………”
Lâm Lạc hít sâu một hơi: "... Dù sao em cũng không quan tâm, có thể trừ nợ cũng được, nhưng... em nghĩ mình có thể không đáng nhiều tiền như vậy đâu."
Tỉnh Ngộ đỡ trán.
“Anh cảm thấy em đáng.”
“Anh thực sự muốn em bán thân để trả nợ sao?” Lâm Lạc ngạc nhiên.
"..." Tỉnh Ngộ suýt chút nữa lật thuyền trong mương, "Không phải, bán cái gì, nợ cái gì hả?"
Anh búng trán Lâm Lạc: "Tên nhóc nhà em lại đang nghĩ gì vậy?"
“Nghĩ đến anh đó.” Lâm Lạc trả lời rất tự nhiên.
Tỉnh Ngộ nghẹt thở, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy sao, nghĩ đến anh sao? Ngay cả khi đi cùng cô gái đó cũng nghĩ đến anh sao?"
Lâm Lạc nhìn chằm chằm Tỉnh Ngộ hồi lâu, hơi nghiêng đầu hỏi: "Anh ghen à?"
Ý nghĩ thầm kín đó bị cậu nhóc chỉ ra, vẻ mặt Tỉnh Ngộ có chút không chịu nổi.
Nhưng anh cũng không phủ nhận điều đó.
Bởi thực tế…………..đúng là như vậy.
Tỉnh Ngộ không trả lời và Lâm Lạc cũng không hỏi lại, thay vào đó, cậu cười tự mãn, để lộ một hàng răng trắng đều tăm tắp:
“Lúc đi cùng cô ấy thì không nghĩ.”
Tỉnh Ngộ cau mày: "Tại sao?"
"Không có thời gian chứ sao", Lâm Lạc nói, "Đi cùng với một cô gái xinh đẹp, ai còn có thời gian để nghĩ về một ông già như anh chứ?"
“Anh già sao?” Tỉnh Ngộ bất mãn.
"Không phải chính anh nói đó sao," Lâm Lạc nói, "Anh đã nói với em lần, anh lớn hơn em chín tuổi, em vẫn còn là đứa nhỏ, anh đã lớn tuổi, chúng ta không thích hợp."
“Cũng đâu phải em tự nói chứ.”
Tỉnh Ngộ giờ đã hiểu thế nào là bê đá đập chân mình.
"Anh…...." Tỉnh Ngộ giọng nói như nhũn ra, "Anh hối hận rồi không được sao?"
“Hả?” Lâm Lạc giả bộ kinh ngạc, “Anh hối hận cái gì?
"À, ý anh là anh không già chứ gì."
"Vậy thì không già, anh còn chưa đến ba mươi, già cái gì chứ."
“Anh không có ý này.” Tỉnh Ngộ nghiến răng.
Tại sao nhóc con này lại có thể vừa đáng ghét vừa đáng yêu đến vậy………….
Thực sự rất mâu thuẫn.
“Vậy anh muốn nói gì?” Lâm Lạc hỏi.
Trước giờ cậu luôn chủ động, nhưng việc này nhất định phải để Tỉnh Ngộ chủ động, nếu không sau này xác định quan hệ, cái tên đáng ghét này không trân trọng thì sao?
Một tay Tỉnh Ngộ ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Lạc, tay kia vuốt ve má cậu bé.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Lạc, trong lòng chẳng hề có thiên nhân giao chiến.
Bởi vì trước khi quyết định đưa Lâm Lạc về nhà, trận chiến này đã kết thúc rồi.
Việc phải làm chỉ là nói ra những suy nghĩ trong lòng cho Lâm Lạc biết.
Nhưng đây không phải là một việc dễ dàng, đặc biệt là đối với những người như Tỉnh Ngộ.
Anh rất ít khi bộc bạch cảm xúc thật của mình với người khác, luôn cảm thấy những chuyện như vậy rất khó để nói ra khỏi miệng.
Nhưng có một số chuyện vẫn phải nói.
“Ý của anh là, anh rất hối hận và không muốn em tiếp xúc với người khác.” Tỉnh Ngộ nói, “Anh chỉ muốn em liên lạc với anh”.
Đây là lần đầu tiên Tỉnh Ngộ bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Lạc một cách thẳng thắn như vậy.
Tai Lâm Lạc đã đỏ bừng lên rồi.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng đầu óc cậu đang rối bời, không thể nghĩ ra một câu trả lời nào hay ho.
"À," cậu chỉ nói, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó……..." Tỉnh Ngộ mím môi, nghiêng người ôm chặt lấy Lâm Lạc vào lòng, không để lại kẽ hở.
“Sau đó điều anh muốn nói là—” Giọng người đàn ông trầm thấp và tao nhã như tiếng đàn cello vang lên bên tai Lâm Lạc.
"Đừng kết giao với cô gái đó, hãy kết giao với anh đi."
"Anh sẽ đối xử tốt với em."
“Anh yêu em, Nặc Nặc.”