Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, sau khi hai người quen biết, Lâm Lạc rất ít khi làm mình làm mẩy với Tỉnh Ngộ.
Đối mặt với Tỉnh Ngộ, đa phần cậu luôn mỉm cười.
Đột nhiên bạn nhỏ giận dỗi nên Tỉnh Ngộ cảm thấy có chút hụt hẫng.
Anh muốn chạm vào tóc cậu bé như thường lệ, nhưng sợ Lâm Lạc không thích nên giơ tay rụt lại.
“Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ thì thầm gọi cậu.
Giọng nói trầm và nhẹ nhàng, nghe rất từ tính.
Lâm Lạc thích giọng nói của anh, cách anh nhìn vào mắt cậu, và nhiệt độ của lòng bàn tay khi anh chạm vào tóc cậu.
Nhưng càng như vậy, cậu lại càng thiểu não.
“Đừng gọi em như vậy.”
Lâm Lạc thầm nghĩ, tôi là Lâm Lạc, đâu phải Lâm Nặc.
Nếu Tỉnh Ngộ biết cậu là Lâm Lạc, hẳn sẽ không cự tuyệt cậu nữa chứ?
Vào lúc này, Lâm Lạc thậm chí còn muốn nói cho Tỉnh Ngộ biết bản thân là ai.
Nhưng điều này nghe có vẻ vô lý quá, Tỉnh Ngộ có tin không? Liệu anh có nghĩ rằng đó chỉ là một lời nói dối của một đứa trẻ muốn lấy lòng anh không?
Mà đứa trẻ cái nỗi gì chứ, Lâm Lạc tức giận nghĩ, tính theo tuổi sinh, mình năm nay tuổi, chính là trâu già gặm cỏ non.
“Anh xin lỗi,” Tỉnh Ngộ nói, “Em đừng tức giận.”
“Vừa rồi anh chỉ là…..có chút kích động, không phải chủ ý của anh. Em đừng để trong lòng.”
Lâm Lạc nghe vậy càng thêm giận, cậu chế nhạo hỏi:
“Một chút kích động? Anh cũng sẽ vì một chút kích động mà đè người khác trên giường như vậy sao?”
“Cũng sẽ vì một chút kích động mà đối với người khác…..”Lâm Lạc liếc nhìn hạ thân Tỉnh Ngộ, “……Như vậy sao?”
Vốn tưởng dưới ánh đèn mờ ảo sẽ không nhìn rõ, không nghĩ tới đã bị thiếu niên phát hiện.
Tỉnh Ngộ cảm thấy khuôn mặt già nua của mình không thể giữ nổi nữa, xấu hổ đến mức không biết nói gì, chỉ có thể nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi em.”
“Có thể do anh rất lâu không……”
“Anh sẽ ra ngoài, em nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học.”
Tỉnh Ngộ đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại!” Lâm Lạc khó chịu túm lấy tay áo anh, “Anh trốn cái gì?”
“Không được đi.”
“Còn chưa nói rõ ràng mà.”
Tỉnh Ngộ nhìn xuống tay Lâm Lạc, nhận ra vừa rồi tuy nhóc này nằm dưới thân mình là một cậu bé ngoan, nhưng bản chất cậu vẫn là một con sói con.
Vừa rồi là muốn lấy chút ngọt ngào thôi.
“Em muốn nói gì?” Tỉnh Ngộ hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể.
Lâm Lạc nói: "Nếu vừa rồi mà anh vẫn cho rằng em là đứa nhỏ, vậy em còn có thể làm những chuyện khác để chứng minh cho anh thấy em không phải trẻ con, em là người lớn."
“Anh đừng dựa vào việc chỉ hơn em có mấy tuổi liền suốt ngày muốn làm trưởng bối nữa, toàn là ra vẻ thôi.”
“Mà dù anh có ra vẻ thế nào cũng chẳng phải là…..có đó đó với em sao?” Nói đến chuyện này, Lâm Lạc vẫn hơi ngượng ngùng.
“Anh có tin em sẽ cường anh không hả?”
Tỉnh Ngộ: “…………”
Nói xong, Lâm Lạc dường như cảm thấy quá sức, hai má đỏ bừng, khẽ ho một tiếng:
"Em, em chỉ muốn nói... Anh có thể coi em như một người đàn ông ngang hàng với anh và cho em cơ hội không? Đừng luôn có lệ với em như vậy."
Giọng điệu Lâm Lạc hơi trầm xuống.
Thực sự cậu cũng bị cái kiểu luôn qua loa có lệ của người đàn ông này làm cho thất vọng.
"Là bởi vì anh không thích chênh lệch tuổi tác, hay là anh không thích em, hay là anh không tin em thích anh?"
Lâm Lạc nhướng mắt nhìn thẳng Tỉnh Ngộ, tay ôm chặt chăn bông.
Cậu lo lắng quá, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu là cái đầu tiên thì Lâm Lạc sẽ rất đau đầu.
Nếu là cái thứ hai thì Lâm Lạc không tin.
Nếu là cái thứ ba thì dễ nói rồi.
Lời này đã nói đến đây, Tỉnh Ngộ biết mình không thể né tránh nữa.
Anh phải trả lời.
Tỉnh Ngộ dịu dàng nhìn Lâm Lạc.
Anh thích bạn nhỏ này, sao anh có thể không biết chứ?
"Nặc Nặc," Tỉnh Ngộ kéo tay vẫn đặt trên cổ áo Lâm Lạc ra, vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, thì thào nói: "Anh sợ em sẽ hối hận."
Mắt Lâm Lạc đỏ hoe, cậu mấp máy môi:
"...Làm sao anh biết em sẽ hối hận chứ?"
“Em có thể nhầm lẫn giữa lòng biết ơn, sự ngưỡng mộ với tình yêu.” Tỉnh Ngộ nói, “Anh nghĩ, chờ khi em ở lại Học viện Mỹ thuật Quốc gia một thời gian, làm quen với nhiều người hơn và nhìn thấy nhiều thứ hơn, em có thể hiểu được sự khác biệt giữa hai thứ này.”
Lâm Lạc: “Vậy nếu không phải như anh nghĩ thì sao?”
“Nếu không phải….vậy chúng ta sẽ nói tiếp sau.” Tỉnh Ngộ không muốn phụ sự mong đợi của cậu bé.
“Không được,” Lâm Lạc cố chấp, “Cái gì mà nói sau chứ, bâu giờ nói rõ ràng luôn đi.”
"Nếu em có thể chứng tỏ rằng mình thực sự thích anh, không dựa dẫm hay ngưỡng mộ anh thì sao?"
Lâm Lạc càng lúc càng nhấn mạnh, để Tỉnh Ngộ không thể trốn tránh được nữa.
“Nếu, nếu thực sự như vậy…..” Tỉnh Ngộ không còn cách nào khác, chỉ có thể hứa, “Anh sẽ cho em cơ hội.”
“Sẽ không coi em như một đứa trẻ nữa.”
Mặc dù không đạt được hiệu quả như Lâm Lạc mong muốn, nhưng không sao cả.
Cậu miễn cưỡng vừa lòng, liền buông tay.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tỉnh Ngộ, trong lòng cậu không khỏi có chút cảm động.
Cuộc đột kích bất ngờ vừa rồi mang lại kết quả không tồi.
Nhưng giờ lại tranh thủ hôn anh ấy thì có vẻ không ổn lắm.
Bây giờ cả hai đã đạt được "thỏa thuận", Lâm Lạc ngừng hôi của, cậu dửng dưng nói:
“Được rồi, anh đi tắm đi, em ngủ.”
Nói xong cậu trùm chăn lại.
Tỉnh Ngộ ngồi bên giường hai giây, nhìn cái chăn bông phồng lên, thầm thở dài.
Một lúc lâu sau, anh tắt đèn đầu giường Lâm Lạc, giọng nói dịu dàng của một người đàn ông từ trong bóng tối truyền đến:
“Ngủ ngon.”
Tỉnh Ngộ rời đi.
Sau khi Tỉnh Ngộ đi ra ngoài, anh đóng cửa rồi dựa vào cửa phòng ngủ của Lâm Lạc, có chút thất thần ngẩng đầu nhìn ánh đèn trước mặt.
Anh chạm lên môi mình, cảm xúc vừa rồi Lâm Lạc hôn anh vẫn còn vẹn nguyên.
Nếu khả năng tự chủ của Tỉnh Ngộ kém hơn chút thì khi nãy anh đã làm người ta rồi.
Nhưng anh không phải loại người như vậy.
Nếu đã làm, Tỉnh Ngộ nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng hiện tại anh vẫn chưa sẵn sàng để chịu trách nhiệm cho trẻ vị thành niên.
Anh lo lắng sau này khi ở bên anh, thiếu niên sẽ hối hận.
Nhiệt tình của những người trẻ tuổi luôn đến và đi rất nhanh, nhưng Tỉnh Ngộ đã ở tuổi này rồi, sớm đã không muốn đuổi theo những cảm xúc tươi mới đó.
Ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha mẹ mình, Tỉnh Ngộ luôn có khát khao đến mức hoang tưởng về một mối quan hệ khăng khít.
Đến khi đi tắm, đôi má ửng hồng, đôi mắt hơi e lệ và làn da mịn màng của cậu thiếu niên, từng chi tiết mà anh nhìn thấy trong phòng ngủ vừa rồi đều hiện rõ trong đầu.
Ham muốn dâng lên đến mức không kiểm soát nổi.
Vì vậy Tỉnh Ngộ đành phải tắm nước lạnh.
Sau đó sáng hôm sau thức dậy, anh bị cảm.
Lâm Lạc dậy sớm, vừa nhìn thấy Tỉnh Ngộ liền mỉm cười chào hỏi, cậu còn tự tay nấu nướng làm bữa sáng nữa.
Lúc ăn sáng, Lâm Lạc vừa cắn quả trứng rán vừa hỏi: "Tỉnh Ngộ, lát nữa anh đưa em đi học nhé?"
Cậu cư xử như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tỉnh Ngộ chưa kịp trả lời đã quay ra chỗ khác hắt hơi.
Sau mấy lần hắt hơi liên tiếp, Lâm Lạc cau mày: "Anh bị cảm lạnh à?"
Tỉnh Ngộ hắng giọng, giọng nói từ tính và gợi cảm đêm qua giờ đã trở nên hơi khàn.
“Ừ, chắc vậy.”
“Hôm nay đâu có lạnh đến mức đó.” Lâm Lạc có chút kỳ quái, vươn tay sờ trán Tỉnh Ngộ, lại so với chính mình.
“Hình như cũng không sốt.”
“Anh chỉ ho nhẹ thôi.” Tỉnh Ngộ đáp, “Không sao đâu.”
“Em nấu cho anh cốc trà gừng nhé?” Lâm Lạc nói, “Để trừ hàn.”
“Không cần, em vẫn nhanh chuẩn bị đi học đi, nếu không sẽ muộn mất.” Tỉnh Ngộ đáp.
“Tiết đầu buổi sáng em được nghỉ.” Lâm Lạc nói.
“Nghỉ tiết đầu?” Tỉnh Ngộ hơi ngạc nhiên, “Không phải là tiết Lịch sử mỹ thuật nước ngoài sao?”
"Thầy giáo có việc bận nên nghỉ," Lâm Lạc dừng lại, phát hiện có cái gì không đúng, "Làm sao anh biết?"
Tỉnh Ngộ: “……….”
Tất nhiên là anh lấy lịch học từ chỗ phụ đạo viên của Lâm Lạc rồi.
Lộ mất rồi.
Nhưng Tỉnh Ngộ là ai chứ, anh mặt không đổi sắc lập tức nói: "Anh đã xem lịch học của Tố Quân trước đây."
Mặt Lâm Lạc đen lại.
“Không nấu trà gừng cho anh nữa, anh cứ ở đó mà ho đi.”
Tỉnh Ngộ cúi đầu uống sữa đậu nành, có cảm giác như tự bê đá đập chân mình.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Lạc đứng dậy nói: "Em no rồi, đi học đây."
“Bai bai.”
“Chờ một chút.” Tỉnh Ngộ đứng lên, “Đừng vội, anh tiễn em.”
“Không cần anh tiễn, em đi một mình được rồi, dù sao hôm qua cũng là em tự mình đến.”
“Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ theo Lâm Lạc ra cửa, anh lấy áo khoác trên giá rồi giơ tay xoa đầu cậu nhóc: “Em đừng cáu kỉnh, được không?”
Lâm Lạc không thể chịu được mỗi khi Tỉnh Ngộ dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.
Cậu bỗng cảm thấy bản thân thật chẳng ra sao, người đàn ông này nói có một câu đã hết giận.
Lâm Lạc lùi lại một bước và nói: "Vậy thì nhanh lên."
"Anh còn phải đi làm mà."
"Anh là ông chủ," Tỉnh Ngộ cười, "Anh có thể đi bất cứ khi nào anh muốn, dù muộn cũng không thành vấn đề."
"..." Lâm Lạc không nói nên lời, "Nhưng em sắp muộn rồi."
“Không phải em nói được nghỉ tiết đầu sao?” Tỉnh Ngộ ho khan mấy tiếng.
Lâm Lạc: "……"
Chắc do đêm qua cậu không ngủ ngon rồi, ngốc thật.
Đêm qua vì chuyện của Tỉnh Ngộ mà Lâm Lạc lăn lộn trên giường hồi lâu, mãi đến gần sáng mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
"... Vậy em sẽ nấu cho anh một ly trà gừng."
Cậu bất đắc dĩ nhìn Tỉnh Ngộ vẫn đang ho khan.
Lâm Lạc đi lướt qua Tỉnh Ngộ, đi qua phòng khách, vào nhà bếp.
Nấu trà gừng không phức tạp, không bao lâu Lâm Lạc đã làm xong, cậu rót cho Tỉnh Ngộ một bát để anh uống ngay. Phần còn lại đổ vào bình giữ nhiệt để Tỉnh Ngộ mang đến công ty uống.
Sau khi đưa Lâm Lạc đến trường, Tỉnh Ngộ nhìn cậu đi vào học viện rồi mới quay lại công ty.
Đến muộn rồi, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Khi Tỉnh Ngộ cầm bình giữ nhiệt đi thang máy lên lầu, các nhân viên nhìn thấy anh đều lần lượt chào hỏi.
Vừa ra khỏi thang máy, các nhân viên đã bàn tán xôn xao: "Tổng tài hôm nay đến muộn!"
"Là vì tối hôm qua anh ấy đưa phu nhân về nhà sao?"
“Tôi cảm thấy đúng vậy rồi.”
"Anh ấy còn mang theo một chiếc bình giữ nhiệt."
"Chẳng lẽ là vì chuyện tối hôm qua………khụ, cảm thấy không thể so được với người trẻ tuổi, cho nên……….liền ngâm một ít cẩu kỷ uống sao?"
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nở một nụ cười ngầm hiểu.
Trong văn phòng, Tỉnh Ngộ không biết gì về suy đoán của mọi người, anh nhìn điện thoại, trong điện thoại có tin nhắn của Lâm Lạc:
“Về công ty thì nhắn cho em nhé.”