Sau khi vo gạo cắm cơm, Lâm Lạc mở tủ lạnh, suy nghĩ xem nên nấu món gì.
Vừa mở tủ, Lâm Lạc đã sững sờ.
Bởi vì nguyên liệu trong tủ lạnh của Tỉnh Ngộ đều là những thứ cậu chẳng nhìn thấy được mấy lần, nên đương nhiên sẽ không biết cách chế biến.
Trước đây khi nhà không có tiền, đồ ăn nhà cậu cái gì cũng chỉ là thứ bình thường.
Sau khi giàu có lại suốt ngày ăn ở căng tin trường.
“Cái…… cái gì đây nhỉ?” Lâm Lạc lấy ra một thứ mà cậu không biết, quan sát một lúc.
Sau đó dứt khoát từ bỏ.
Cậu quyết định chọn mấy nguyên liệu mình biết để nấu cơm.
Rửa rau, thái rau, sau đó cho vào chảo xào, mọi động tác của Lâm Lạc đều rất lưu loát, rõ ràng là thường nấu ăn.
Ba mẹ Tỉnh Ngộ đều không biết nấu ăn, tất cả các bữa ăn ở nhà đều do bảo mẫu làm.
Sau khi Tỉnh Ngộ trưởng thành, anh chuyển ra ngoài sống một mình, thường thuê người nấu ăn, thỉnh thoảng anh cũng cố gắng tự nấu nhưng kỹ năng nấu nướng của anh không quá tốt, chỉ giới hạn ở trạng thái có thể lấp bụng.
Vì đã muộn, Lâm Lạc lo Tỉnh Ngộ đói nên đã nấu những món đơn giản ngon miệng thay vì những món phức tạp.
Trứng hấp, thịt heo băm viên chiên, xà lách sốt dầu hào, cùng với canh trứng cà chua.
Ba món mặn và một món canh, có thịt có rau, còn có cơm đã chín trong nồi cơm điện.
Lâm Lạc kêu Tỉnh Ngộ đi vào dọn cơm.
Sau khi đồ ăn đã dọn hết lên bàn, Lâm Lạc đưa cho Tỉnh Ngộ một đôi đũa.
“Anh nếm thử đi,” Lâm Lạc nói, “Trong tủ lạnh có một số nguyên liệu em chưa từng thấy nên không biết làm, em chỉ làm một số món phổ thông, nhưng hương vị chắc không tệ đâu.”
“Thử xem tay nghề của em ra sao.”
Lâm Lạc nhìn anh đầy mong đợi.
Một câu nói hiện lên trong đầu Lâm Lạc: muốn nắm giữ trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được cái dạ dày của anh ta – nhưng nếu vào lúc Lâm Lạc vẽ tranh thì cậu sẽ chẳng còn để ý bất cứ thứ gì nữa, lúc không vẽ thì còn được.
Khi Lâm Lạc vẽ tranh, đừng nói đến việc nấu nướng, cậu thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến việc ăn uống, ngủ nghỉ.
Tỉnh Ngộ nếm thử một thìa trứng được hấp chín mềm, chấm với nước tương nhạt, rắc hành lá xắt nhỏ, không nêm quá nhiều gia vị, chế biến không hề cầu kỳ nhưng rất ngon.
Tỉnh Ngộ cười nói: "Ngon lắm."
Lâm Lạc cười nói: "Hôm nay thời gian hơi gấp, em sợ anh đói nên chỉ làm mấy món đơn giản."
"Nếu anh thích, hôm khác em sẽ nấu thêm vài món cho anh."
"Được," Tỉnh Ngộ đồng ý, "Anh rất mong chờ."
Lâm Lạc mím môi cười, nấu ăn chỉ là mục tiêu thứ hai, chủ yếu là cậu có thể đến nhà Tỉnh Ngộ lần nữa.
Lâm Lạc cảm thấy cậu càng ngày càng tiến gần Tỉnh Ngộ.
Sau khi ăn tối và xếp bát đĩa vào máy rửa bát, Lâm Lạc giục Tỉnh Ngộ đưa cậu lên lầu xem bộ sưu tập của anh.
Biệt thự của Tỉnh Ngộ chỉ có mỗi mình anh, rất nhiều phòng trống.
Trên tầng hai có một phòng sưu tập rất lớn, chuyên dùng để trưng bày tranh.
Tất nhiên, bộ sưu tập của Tỉnh Ngộ không chỉ giới hạn ở tranh mà còn bao gồm đồ sứ cổ, sách chép tay và tác phẩm điêu khắc.
Ngay khi vừa mở cửa bước vào, Lâm Lạc đã vô cùng sửng sốt trước căn phòng đầy ắp những vật phẩm sưu tập.
Những thứ trong đó thực sự chói lọi khiến người ta choáng ngợp.
Có những tác phẩm của các nghệ sĩ nổi tiếng như Lâm Lạc và Cảnh Vân, và cũng có một số nghệ sĩ mà Lâm Lạc chưa bao giờ nghe nói đến.
Một trong những bức tranh được treo ở vị trí dễ thấy hơn cả là tranh siêu thực.
Bức tranh vẽ một cô gái mặc áo len màu be. Tác giả thậm chí còn vẽ rõ ràng kết cấu sang trọng đặc biệt của chiếc áo len, trông giống như ảnh chụp vậy.
Tác giả là người mà Lâm Lạc chưa từng nghe tên.
“Đây là ai?” Lâm Lạc dừng lại trước bức tranh.
“Một họa sĩ mà anh từng tài trợ.” Tỉnh Ngộ đáp.
Lâm Lạc biết Tỉnh Ngộ đã tài trợ cho rất nhiều họa sĩ, cậu có hơi bất ngờ nói:
"Không nghĩ anh sẽ đánh giá cao những tác phẩm đó như vậy."
Tỉnh Ngộ cười nói: "Tác phẩm của anh ấy rất có sức sống."
Hơi thở thanh xuân của cô gái trong tranh gần như xuyên thủng cả khung tranh, thậm chí người xem cũng có thể cảm nhận được.
Lâm Lạc không ừ không hử.
Cậu không có cảm hứng với chủ nghĩa siêu thực, có gì khác biệt giữa những tác phẩm như vậy và những bức ảnh chứ? Người nghệ sĩ có thể truyền tải điều gì từ những tác phẩm như vậy?
Hơn nữa Tỉnh Ngộ lại còn khen anh ta vẽ tranh đẹp, còn treo tranh ở vị trí dễ thấy như thế.
Tất nhiên, vị trí trung tâm vẫn là “Biển” của cậu.
Lâm Lạc bước đến trước tác phẩm của mình, ngẩng đầu nhìn.
Lâm Lạc sẽ không bán những tác phẩm không vừa ý cậu, hầu hết chúng sẽ bị tiêu hủy.
Những tác phẩm được treo ở đây về cơ bản là những tác phẩm mà Lâm Lạc hài lòng hơn cả.
Nhưng sau nhiều năm nhìn lại, Lâm Lạc nhận thấy mình có cái nhìn khác về những bức tranh trước đây.
Cùng một bức tranh như vậy, nhưng bây giờ cậu vẽ lại thì sẽ mang hiệu ứng khác.
“Anh thích Lâm Lạc như vậy sao?” Lâm Lạc có hơi đắc ý hỏi.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy tranh của anh ấy cách đây năm đã thích rồi.”
Tỉnh Ngộ lấy đồng hồ quả quýt, mở ra, bên trong là ảnh của Lâm Lạc, tóc xoăn rối, ánh mắt thiếu kiên nhẫn và đôi môi mím chặt.
“Anh muốn gặp anh ấy.” Tỉnh Ngộ nói, “Đáng tiếc là không gặp được.”
“Tại sao?” Lâm Lạc kéo một chiếc ghế đẩu cao, ngồi xuống trước mặt Tỉnh Ngộ.
Đèn sáng trong phòng sưu tập, màn đêm đen bên ngoài cửa sổ, gió cuối thu vù vù thổi những chiếc lá xoay tròn rơi xuống.
Nhiệt độ giảm xuống, một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, Lâm Lạc khẽ rùng mình.
“Lúc đó anh muốn đến thành phố Vân Hải để tìm anh ấy, nhưng mẹ anh nói anh còn quá nhỏ nên không cho phép anh đi, bà nói ở ngoài không an toàn.” Tỉnh Ngộ đáp.
“Vậy sao anh không rủ thêm một người bạn hoặc để người lớn nào đó đi cùng.”
Đột nhiên Lâm Lạc nghĩ, nếu như Tỉnh Ngộ đến thành phố Vân Hải mười lăm năm trước và gặp cậu thì sao nhỉ?
Tỉnh Ngộ mười lăm năm trước trông như thế nào?
Khi đó anh còn quá nhỏ, mình nhất định sẽ không thích anh, ít nhất sẽ không thích như bây giờ.
Mười lăm năm trước, Lâm Lạc hai mươi lăm tuổi, còn Tỉnh Ngộ mới mười ba.
“Anh đã cố gắng, nhưng bà không cho phép.” Tỉnh Ngộ bất lực, “Anh không phải đã nói với em sao, bà luôn coi anh như một đứa trẻ lên ba.”
“Nếu gặp được anh ấy, anh sẽ nói gì?” Lâm Lạc lại hỏi.
Tỉnh Ngộ hơi ngẩng đầu nhìn bức “Biển” của Lâm Lạc treo trên tường.
Đó vừa không phải là tranh của Lâm Lạc, mà cũng vừa là tranh của Lâm Lạc. Ít nhất, nếu Tỉnh Ngộ có thể nhìn thấy hình bóng của Lâm Lạc từ tác phẩm này, cũng có nghĩa anh ấy đang sống trong đó.
Điều này khiến anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng có cảm xúc phức tạp đối với nhóc nói dối bán đồ giả như thật trước mặt mình.
"Anh không biết nữa", Tỉnh Ngộ nói, "Hồi đó chắc có rất nhiều điều phải nói, nhưng bây giờ anh không thể nhớ được cảm giác của mình lúc đó như thế nào."
"Anh chỉ muốn gặp anh ấy và nói rằng anh rất thích những bức tranh của anh ấy, anh ấy nhất định phải tiếp tục vẽ."
Tỉnh Ngộ cười cúi đầu: "Nhưng bây giờ nếu có anh ấy ở đây, anh ấy sẽ không cần nghe lời anh nữa, bởi hiện tại đã có rất nhiều người thích tranh của anh ấy rồi."
Không đâu, anh ấy vẫn cần đó.
Nhìn vẻ cô đơn trên mặt Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc đột nhiên có chút buồn bực.
Cậu nghe thấy rồi, cũng rất vui.
Chỉ là Tỉnh Ngộ không biết điều đó.
Lâm Lạc đột nhiên có cảm giác vận mệnh thật sự biết trêu người.
Tỉnh Ngộ rất thích tranh của cậu, muốn gặp cậu, nhưng giờ cậu đang đứng trước mặt anh, anh lại không hề biết, và cậu thì không thể nói ra.
“Nhưng, anh mới chỉ xem tranh của anh ấy, tại sao lại có ám ảnh sâu sắc như vậy?” Lâm Lạc tiếp tục hỏi, “Chỉ là một vài bức tranh, có cần kiên trì như vậy không?"
Lời nói của Lâm Lạc có hơi gay gắt.
Nhưng cậu thực sự chỉ đang bày tỏ lòng nghi ngờ của mình mà thôi.
Tỉnh Ngộ không hề tức giận về điều đó, anh nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
“Không biết nữa.”
“Chỉ vì anh muốn làm vậy thôi.”
"Những bức tranh của anh ấy khiến anh rất tò mò về con người anh ấy. Anh nghĩ nếu có thể gặp, vậy bọn anh chắc chắn sẽ trở thành những người bạn rất tốt."
Không phải là bạn đâu, Lâm Lạc nghĩ, em muốn trở thành bạn trai anh kìa.
“Ừ.” Lâm Lạc cúi đầu đáp.
"Nặc Nặc," Tỉnh Ngộ nhìn về phía Lâm Lạc, "Thật ra, lần đầu tiên gặp em, anh luôn cảm thấy em rất giống với Lâm Lạc, từ đôi mắt, tính tình cho đến phong cách vẽ tranh cũng đều giống nhau."
“Có lúc anh còn cảm thấy em chính là anh ấy đầu thai mà thành.”
Lâm Lạc cười thầm trong lòng, em kháo, anh có thể cảm nhận được cả cái này sao?!
Anh thực sự chưa từng gặp em hả?
"Tuy nhiên," Tỉnh Ngộ tiếp tục, "sau khi chúng ta quen nhau một thời gian dài, anh thấy em và anh ấy không hoàn toàn giống nhau."
“Em còn xấu tính hơn anh ấy nhiều.”
Vô nghĩa — Lâm Lạc kiếp trước đã sống theo tính cách đó, trong tác phẩm cũng chỉ có nét giễu cợt mà thôi, xấu tính cái gì chứ?
Lâm Lạc hỏi: "Vậy anh thích anh ấy hơn hay thích em hơn?"
Đây là một vấn đề rất ngớ ngẩn.
Lâm Lạc không nhất định muốn nghe câu trả lời của Tỉnh Ngộ, nhưng cậu muốn làm đối phương khó xử.
"Anh thích những bức tranh của anh ấy hơn," Tỉnh Ngộ mỉm cười thích thú với vẻ ngây ngốc của Lâm Lạc, "nhưng anh thích con người em hơn, thế có ổn không?"
Thế nghĩa là thích nhất cả tranh lẫn người còn gì.
Lâm Lạc rất hài lòng, nhảy khỏi ghế đẩu hỏi: "Vậy còn bản phác thảo em cho anh, anh để ở đâu?"
“Anh sẽ không ném đi chứ?” Lâm Lạc nghi ngờ.
Bản phác thảo của Lâm Lạc cũng rất có giá đó nha!
"Không, anh để ở văn phòng công ty."
“Tại sao lại để trong văn phòng?” Lâm Lạc tò mò.
Tỉnh Ngộ liếc cậu một cái, không nói gì.
Tất nhiên là để có thể thời thời khắc khắc đều xem rồi.
Tỉnh Ngộ dành nhiều thời gian ở công ty hơn ở nhà.
“Muộn rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi.” Tỉnh Ngộ dẫn Lâm Lạc ra khỏi phòng sưu tập, đến cửa phòng tắm, “Đáng ra phải bật nước nóng từ trước.”
Anh nhìn Lâm Lạc từ trên xuống dưới: "Nhà anh có đồ ngủ mới, em mặc chắc sẽ rộng, chịu khó chút đi."
Lâm Lạc cười nói: "Đồ cũ em cũng mặc được nha."
Mặc quần áo của Tỉnh Ngộ, đó không phải phúc lợi mà người bình thường có được đâu nha!
"Ở đằng kia có phòng cho khách," Tỉnh Ngộ chỉ vào cuối hành lang, "Chính là căn phòng đó, anh sẽ dọn cho em."
“Vậy anh ngủ ở đâu?” Lâm Lạc hỏi.
“Phòng đối diện em.” Tỉnh Ngộ đáp.
Lâm Lạc "Ò" một tiếng rồi đảo mắt, cảm thấy như vậy cũng được.
Dù sao đêm đầu tiên đến nhà cũng chưa thể ngủ chung giường ngay được…..như vậy không thích hợp.
Suy nghĩ một hồi cảm thấy chắc cũng không còn gì nữa, Tỉnh Ngộ nói: "Em đi tắm đi, anh dọn phòng cho em."
Nhà ít khách, phòng khách lúc nào cũng không có người nên Tỉnh Ngộ phải dọn tạm một chiếc giường cho Lâm Lạc.
——Anh không thuê bảo mẫu hay giúp việc, cũng không thích có nhiều người trong nhà, chỉ thỉnh thoảng thuê người đến dọn dẹp.
“Này, đợi một chút.” Lâm Lạc nắm lấy tay Tỉnh Ngộ, cười hỏi anh, “Quần lót thì sao, em không mang theo thứ gì đã theo anh về đây rồi, giờ không có gì mặc.”
Tỉnh Ngộ: “……….”
Đôi mắt Tỉnh Ngộ nhanh chóng liếc về phía hạ thân của Lâm Lạc, sau đó nhìn đi chỗ khác.
“………Cũng có đồ mới,” Tỉnh Ngộ nghĩ nghĩ, “Em có thể…..có thể cũng không mặc vừa, nhưng, cứ chịu khó một chút là được.”
Lâm Lạc cảm thấy mình bị đánh giá thấp rồi!
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Bị đánh giá thấp, vậy tại sao chúng ta không so sánh?