Lâm Lạc ngượng ngùng cười cười: "Không phải, không phải đâu mà."
“Sơn gì cũng có thể tùy tiện mua còn không phải sao?” Mao Tuấn hỏi.
Lâm Lạc: "Tôi cũng đâu có giấu diếm gì."
Mao Tuấn: “………..”
Hạ Văn Thu đầy mặt ghen tị: “Lúc thường cậu giản dị như vậy, ai mà biết chứ.”
Lâm Lạc tâm nói tôi cũng muốn công khai lắm, nhưng vì phải giấu mẹ tôi nên tôi buộc phải giản dị đó.
Nhưng Lâm Lạc cũng chẳng hề bạc đãi bản thân, đồ đạc ở nhà và quần áo mua cho mẹ đều là những thứ tốt nhất, cái nào cũng đáng bằng cả tháng lương của một người bình thường.
Nhưng khi sống ở trường thì chi phí ăn uống tương đối ít, với lại Lâm Lạc cũng không mê hàng hiệu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nghèo lâu quá rồi, nhìn đồng hồ mấy trăm nghìn lại thấy không cần thiết, mua đồng hồ mấy chục đồng để xem giờ chẳng phải cũng như vậy sao?
Vì vậy, nhìn cách sinh hoạt của Lâm Lạc, rất khó để nhận ra cậu là một tỷ phú.
Không khác nhiều so với Mao Tuấn.
“Không được, không được, cậu phải mời tôi đi ăn tối!” Mao Tuấn nói.
“Ai muốn ăn tối vậy?” Biệt Nhất Cách đi ăn cơm về, vừa mở cửa đã nghe thấy ba từ khóa.
“Lâm Nặc!” Hạ Văn Thu và Mao Tuấn đồng thời chỉ vào Lâm Lạc.
Biệt Nhất Cách ngạc nhiên: "Sao cậu ấy lại mời ăn tối, chân khỏi rồi sao?"
Lâm Lạc nghẹn một tiếng, vội vàng xua tay:
"Đâu có đâu có."
Mao Tuấn nói: "Anh không biết sao, Nặc Nặc hóa ra là một đại gia ngầm! Chính cậu ấy nói, có thể mua sơn màu tùy ý, cả đời cũng không cần lo cơm áo gạo tiền."
“Vậy còn không mời ăn tối sao?”
Biệt Nhất Cách thích thú nhìn Lâm Lạc:
“Thật không ngờ nha.”
Lâm Lạc ngượng ngùng nói: “Không khoa trương vậy đâu, chỉ là dư dả hơn chút so với người dân lao động bình thường thôi.”
“Mời ăn đi, mời ăn đi!” Mao Tuấn hét lên.
Lâm Lạc: “Mời mời mời.”
“Nhưng sao bỗng dưng lại nói tới chuyện này?” Biệt Nhất Cách hỏi.
Mao Tuấn sửng sốt: "Đúng nhỉ, vốn dĩ đang hỏi Nặc Nặc tại sao lại có mâu thuẫn với học tỷ, sau đó mới nói đến chuyện Tỉnh Ngộ..."
“Tỉnh Ngộ?” Biệt Nhất Cách nghĩ nghĩ một chút, “Là người đưa Nặc Nặc đi báo danh sao?”
“Anh gặp rồi sao?” Mao Tuấn hỏi.
“Gặp rồi,” Biệt Nhất Cách vừa đáp vừa ngả lưng ra ghế sau, “Lúc đó tôi còn thắc mắc vì sao anh ta lại đi cùng Nặc Nặc ấy.”
"Nhưng cái này thì có liên quan gì đến mâu thuẫn giữa Nặc Nặc và học tỷ chứ."
“Ồ ----- có phải Miêu Tố Quân không?” Biệt Nhất Cách như nghĩ đến điều gì.
“Chuyện này anh cũng biết à?” Mao Tuấn ngạc nhiên.
Biệt Nhất Cách hếch cằm, "Dù sao tôi cũng là đàn anh khóa trên của các cậu, biết thì có gì lạ đâu?"
"Trước đây tôi đã gặp Tỉnh Ngộ, cũng biết anh ấy, nhưng anh ấy có lẽ không biết tôi."
“Miêu Tố Quân vẫn luôn thích Tỉnh Ngộ, bọn họ cùng nhau lớn lên.” Biệt Nhất Cách thần bí nói, “nhưng đây đều là tin đồn, không có mấy người biết, các cậu cũng đừng nói với ai.”
“Đó là sự thật.” Lâm Lạc nói, “Tỉnh Ngộ cũng đã từng nói.”
Hạ Văn Thu hiếm khi nói chuyện phiếm:
"Thật sao? Vậy thì họ chính là hào môn kết thân gì gì đó như trong tiểu thuyết viết sao?"
Lâm Lạc liếc cậu ta một cái.
Hạ Văn Thu ho nhẹ, nhận ra mình đã nói sai nên nhanh chóng sửa lại:
"Đó hẳn là Miêu Tố Quân đơn phương thôi."
“Đó là tình yêu đơn phương.” Biệt Nhất Cách nói, “Bằng không với tuổi của Tỉnh Ngộ, tại sao anh ấy vẫn còn độc thân chứ?”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lâm Lạc, cười cười hỏi: "Vậy anh và Miêu Tố Quân vì Tỉnh Ngộ mà xung đột sao?"
Lâm Lạc quay sang một bên, không biết nên trả lời như thế nào, nói có thì kỳ quái, mà nói không thì chính là phủ nhận sự thật.
Mao Tuấn vẫn chưa hiểu: "Miêu Tố Quân thích Tỉnh Ngộ, vậy sao lại mâu thuẫn với Nặc Nặc chứ?"
Biệt Nhất Cách và Hạ Văn Thu đều nhìn cậu ta với vẻ mặt như kiểu khuyết tật IQ.
Mao Tuấn vẫn còn đang lúng túng: "Tôi nói sai chuyện gì sao? Nặc Nặc không phải là họa sĩ được Tỉnh Ngộ tài trợ sao?"
Hạ Văn Thu sáng sớm đã biết, Biệt Nhất Cách vừa nghe liền biết, chỉ có Mao Tuấn vẫn ngây ngốc hỏi.
Hạ Văn Thu đá đá cậu ta, khẽ hắng giọng.
Mao Tuấn: “?”
Biệt Nhất Cách xoa xoa mái đầu ngớ ngẩn của học đệ: "Vậy cậu đã bao giờ thấy Tỉnh Ngộ đưa họa sĩ nào khác đi nhập học chưa?"
“Còn đến trường đón cậu ấy đi ăn, sau khi ăn xong còn đưa cậu ấy về nữa.” Hạ Văn Thu nói.
Hai người thi nhau hát đệm khiến Lâm Lạc phát ngượng lên.
"Hai người đủ rồi đó," Lâm Lạc cắt ngang, rồi giải thích với Mao Tuấn, "Tỉnh Ngộ sẽ không ở bên Miêu Tố Quân."
"Anh ấy sẽ ở bên tôi."
Tuy hiện tại thì chưa, nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn!
Mao Tuấn như bị sét đánh, cậu ta choáng váng, phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại rồi nói to:
“Nặc Nặc, thật sự không nhìn ra nha!!!”
“Có rất nhiều chuyện không thể nhìn ra đâu.” Hạ Văn Thu cắt ngang, “Tôi cũng không có bạn gái.”
“Chỉ có bạn trai.”
Lần này, ngay cả Biệt Nhất Cách cũng kinh ngạc.
Phòng ký túc họ có người, gay, nữ trang đại lão, Mao Tuấn run rẩy ôm vợ mình.
Vợ cậu ta là chiếc gối có in hình Hatsune Miku.
“Thật không ngờ, người duy nhất trong ký túc xá của chúng ta bây giờ không còn độc thân lại là Văn Thu.” Biệt Nhất Cách thở dài.
Tính cách của Hạ Văn Thu nhút nhát và nội tâm nhất trong bốn người, đồng thời cũng là người cư xử tốt nhất.
Hạ Văn Thu ngượng ngùng cười cười: "Hôm khác bạn trai tôi tới sẽ mời mọi người đi ăn tối."
“Một lời đã định!” Mao Tuấn luôn nhiệt tình với đồ ăn.
“Còn cơm của Lâm Nặc thì sao?” Biệt Nhất Cách lại hỏi.
Lâm Lạc nói: "Cuối tuần, cuối tuần dẫn các cậu đi ăn một bữa lớn, muốn ăn cái gì cũng ok hết, được chưa?"
Hạ Văn Thu cười nói: "Được nha."
Hòa vào nhóm nhỏ này, tính cách của cậu đã trở nên vui vẻ và hào phóng hơn.
Cuối tuần, lúc Lâm Lạc và bạn cùng phòng đi ăn tối, Tỉnh Ngộ cũng đang ăn tối.
Gia đình của Tỉnh Ngộ và gia đình của Miêu Tố Quân, tổng cộng bảy người, đang dùng bữa tại nhà họ Miêu.
Đầu bếp nhà họ Miêu đều là những đầu bếp năm sao, ăn ở nhà rất tiện lợi, họ cũng thân thiết và gần gũi nên không phải đi ăn ngoài tiệm.
Cha mẹ nhà họ Miêu nghe nói Tỉnh Ngộ muốn cùng gia đình ăn cơm tối nên đã gọi điện cho cha mẹ của Tỉnh Ngộ tới ăn cùng, hai nhà đã lâu không gặp nhau.
Tại bàn ăn, hai gia đình tự thưởng thức.
Miêu phu nhân đang gắp đồ ăn cho Tỉnh Ngộ.
“Đã lâu không gặp cháu rồi, sao cháu lại gầy như vậy?” Mẹ Miêu nói, “Công việc có vất vả lắm không?”
Mẹ Tỉnh cười nói: “Người trẻ tuổi mà, gầy chút mới đẹp.”
"Nhưng cũng không thể quá gầy," Mẹ Tỉnh nhìn Miêu Tố Quân, "Tố Quân hiện tại hơi gầy, con xem, cánh tay nhỏ quá, quá gầy sẽ không tốt cho thân thể đâu."
“Đâu có, con như này vẫn tốt mà?” Miêu Tố Quân nũng nịu.
“Anh Tỉnh Ngộ, anh nói có phải không?”
Tỉnh Ngộ liếc mắt nhìn Miêu Tố Quân, bốn vị phụ huynh cũng nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.
Tỉnh Ngộ khẽ cười nói: "Em gầy quá, nên ăn nhiều hơn."
Mẹ Tỉnh hơi nhíu mày, vội vàng nháy mắt với Tỉnh Ngộ: Mau gắp đồ ăn cho người ta đi!
Ai biết Tỉnh Ngộ cứ coi như không thấy, mặc kệ bà.
Mẹ Tỉnh đành phải tự tay gắp đồ cho Miêu Tố Quân, bà cười hỏi: "Tố Quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi? rồi phải không?"
"Vâng." Miêu Tố Quân gật đầu, "Cháu vừa sang tuổi ạ."
“Cũng không còn nhỏ nữa.” Mẹ Tỉnh nói, “Tuổi này có thể bàn chuyện hôn sự được rồi.”
Mẹ Miêu mỉm cười: "Tố Quân vẫn đang học đại học, vẫn còn nhỏ."
“Hiện tại không ít sinh viên đại học cũng kết hôn sinh con mà.” Mẹ Tỉnh nói, “Tôi nghe nói kết hôn khi học đại học còn được cộng điểm đó.”
Tỉnh Ngộ cau mày, ngắt lời: "Sinh viên thì vẫn nên tập trung vào việc học."
"Tất nhiên," anh nhìn Miêu Tố Quân, "nếu Tố Quân có người mình thích, tất nhiên em có thể yêu, nhưng không nên để tình yêu ảnh hưởng quá nhiều đến việc học tập."
Mẹ Tỉnh khẽ gắt: “Cha mẹ người ta còn ở đây, nào đến lượt con giáo dục chứ.”
Tỉnh Ngộ cười và nói: "Con đã nhìn Tố Quân lớn lên, em ấy giống như em gái của con vậy, việc anh trai nhắc nhở em gái là bình thường."
Mẹ Tỉnh và mẹ Miêu nhìn nhau.
Mặc dù mẹ Miêu khá vừa lòng với Tỉnh Ngộ, nhưng anh vẫn luôn không quan tâm đến con gái mình, tự nhiên, mẹ của Miêu không thể ép gả cô ta cho anh được.
Tiểu công chúa nhà họ Miêu, không biết có bao nhiêu người thích, không phải chỉ là lấy chồng thôi sao? Làm gì cứ phải treo trên một cái cây chứ.
Chẳng qua là vì thể diện của hai nhà nên mẹ Miêu chưa từng nói rõ ra.
Tỉnh Ngộ không ngừng nói về anh trai và em gái, Miêu Tố Quân có chút bực bội, cắn đũa không lên tiếng.
Sau bữa tối, Tỉnh Ngộ cùng cha mình và cha Miêu trò chuyện, trong khi mẹ Tỉnh nắm tay Miêu Tố Quân an ủi cô ta.
Mẹ Miêu bất mãn nói: "Chị à, không phải em đã nói, Tố Quân nhà em không ít người theo đuổi đâu. Nếu Tỉnh Ngộ nhà chị thực sự không thích Tố Quân, em nghĩ không cần ép bọn nhỏ." "
“Con cháu có phúc của con cháu, cứ để tự chúng nó đi.”
“Mẹ.” Miêu Tố Quân không đồng ý với lời nói của mẹ, kéo tay áo bà, nói nhỏ: “Mẹ đừng nói nhiều nữa, chuyện giữa con và anh Tỉnh Ngộ, con sẽ tự lo.”
"Chỉ là..." Miêu Tố Quân nhìn mẹ Tỉnh, ngập ngừng nói, "Dạo này cháu thấy, anh Tỉnh Ngộ gần đây có vẻ rất thân thiết với một sinh viên trường cháu."
"Hình như hai người quen nhau ở thành phố Vân Hải. Hai ngày trước, anh Tỉnh Ngộ còn tới trường học tìm cậu ấy, hai người cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong, anh Tỉnh Ngộ còn đưa cậu ấy về."
Nghe vậy mẹ Miêu đen mặt lại.
Con gái mình đã mặt nóng dán mông lạnh như vậy rồi mà Tỉnh Ngộ vẫn qua lại với người khác.
Mẹ Tỉnh vội hỏi: “Sinh viên trường con ư? Sao bác lại không biết?”
Mẹ Miêu đáp trong lòng: con trai bà giờ sống một mình, bà biết mới lạ ấy.
Vừa nhận được tin từ Miêu Tố Quân, mẹ Tỉnh vừa quay lưng đã cho người điều tra xem con trai mình gần đây qua lại thân thiết với ai.
Không tra không biết, vừa tra đã giật mình.
Hóa ra từ mùa đông năm ngoái Tỉnh Ngộ vẫn thường xuyên tiếp xúc với cậu bé tên Lâm Nặc.
Nhưng đối phương lại là một cậu bé mới lớn, có khoảng cách tuổi tác khá xa với con trai mình, và cả hai đều là nam.
Mẹ Tỉnh cũng không muốn tự mình đoán, để tránh hiểu lầm không đáng có, bà đã gọi riêng Tỉnh Ngộ ra một góc hỏi:
"Mối quan hệ giữa con và người tên Lâm Nặc là gì?"
Mới nghe thì có hơi giật mình.
Nhưng Tỉnh Ngộ biết rõ tính cách của mẹ mình, anh không vội tức giận, liền hỏi:
“Có chuyện gì ạ?”
“Nghe nói gần đây con rất hay gặp cậu ta?” Mẹ Tỉnh hỏi.
Tỉnh Ngộ đáp: “Thì sao ạ?”
Mẹ Tỉnh cau đôi mày thanh mảnh, sắc mặt trầm xuống: "Tỉnh Ngộ, mẹ đang nói chuyện với con."
"Con cũng đang nói chuyện với mẹ," Tỉnh Ngộ bình tĩnh nói, "Con thân thiết với cậu ấy, vậy thì sao? Con không thể thân thiết với người khác sao?"