Vì thực sự đã muộn lắm rồi, Lâm Lạc lo hôm sau sẽ không dậy nổi nên vội vội vàng vàng đạp xe về nhà, chợt cảm thấy lòng bàn tay mình đang toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vì vậy lúc về đến nhà, nhìn lòng bàn tay mình, cậu phát hiện số điện thoại mà Tỉnh Ngộ viết đã bị mờ đi.
“Tỉnh Ngộ…….”
Lâm Lạc cảm thấy tên này nghe quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó.
Nói không chừng người này là đại minh tinh, dáng vẻ của anh như vậy, hành vi lại tùy tiện, có vẻ cũng không quá kỳ lạ.
Không nhìn rõ thì thôi, dù sao cậu cũng chẳng có ý định học vẽ.
Lâm Lạc nhanh chóng quên mất việc này.
Ngày hôm sau, cậu dậy sớm đi học.
Chuyện hôm qua khiến Lâm Lạc cảm thấy rất gấp, cậu không muốn để mẹ mình kéo cái chân chưa lành hẳn mà chống gậy đi bán hàng rong nữa, cũng không muốn Lâm Nguyên Long lúc nào cũng vì tiền mà đánh đập mẹ.
Cậu muốn kiếm tiền.
Lâm Lạc đã tính rồi, tranh của cậu hiện tại tất nhiên chưa thể bán được giá cao, nhưng cậu có thể mô phỏng tranh của Lâm Lạc – mô phỏng chính mình, thật sự là ý tưởng tuyệt vời.
Có mấy người đủ khả năng mua tranh thật của Lâm Lạc đâu, cậu vẽ mô phỏng lại, chắc chắn bán được.
……..Bán hàng mô phỏng cao cấp, cũng vẫn là mình mà.
Lâm Lạc tính sơ sơ số tiền mình có thể hụt, lại cảm thấy trái tim mình rỉ máu.
Thôi thôi, nhẫn nhịn vậy, chờ cậu nổi tiếng rồi, toàn bộ số tiền đó đều có thể kiếm lại được, không cần thiết phải vội vàng nhất thời.
Vì vậy, h hôm đó sau khi tan học, Lâm Lạc chuồn khỏi trường, tìm một phòng tranh ven đường, tính chầu chực dùng nhờ màu vẽ và cọ vẽ.
Thành phố Vân Hải là cố hương của Lâm Lạc, nơi đây có rất nhiều phòng tranh.
Chưa đi bao xa, Lâm Lạc đã nhìn thấy một phòng tranh tên là Thế giới hội họa, họ đang tuyển sinh, có thể học thử miễn phí.
Nhìn thấy hai chữ miễn phí, Lâm Lạc quyết đoán bước vào.
Mới vừa bước đến cửa, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đeo kính, mặc áo khoác màu cam đi ra, nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của Lâm Lạc, anh ta khẽ sửng sốt, rồi lập tức nhiệt tình hỏi han: “Bạn học, em đến học vẽ phải không?”
Lâm Lạc nhìn vào bên trong, hỏi lại: “Em nghe nói nơi này của các anh có thể học thử miễn phí phải không?”
“Đúng đúng, học thử miễn phí ngày, nếu hài lòng thì đóng học phí.” Anh chàng đeo kính liếc nhìn phía sau, thấy cậu đi có một mình bèn hỏi: “Bạn nhỏ, ba mẹ em đâu?”
Lâm Lạc đã chuẩn bị sẵn lý do, trình bày luôn: “Ba em không cho em học vẽ, ông cảm thấy em vẽ không đẹp, nhưng em lại thấy bản thân mình rất có năng khiếu, nên trước mắt em muốn đến đây thử xem, để ông thấy em có thể làm được.”
Những đứa trẻ có hoàn cảnh như cậu rất nhiều, anh chàng đeo kính cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, cười nói: “Cái thứ như hội họa này ấy mà, luôn luôn phải thử trước rồi mới biết bản thân mình có thể làm được hay không, nói không chừng em chính là Lâm Lạc tiếp theo đó.”
“Nào, em cứ vào đây trước đã.” Anh chàng đeo kính dẫn Lâm Lạc vào, vừa giới thiệu cho cậu về phòng tranh này vừa động viên cậu theo đuổi giấc mơ của mình.
Anh ta thấy Lâm Lạc mặc đồng phục học sinh, biết cậu tự ý trốn ra ngoài liền tranh thủ thời gian dẫn cậu đến lớp học thử, muốn cậu cảm nhận một chút bầu không khí của phòng tranh này mà quyết định lưu lại.
“Trước tiên em thử một chút đi.” Anh chàng đeo kính sắp xếp chỗ ngồi cho cậu, “Nếu thích, sau này chúng tôi sẽ giúp em thuyết phục ba em.”
“Cảm ơn thầy.” Lâm Lạc lập tức đóng vai một học sinh ngoan ngoãn.
Chờ anh chàng đeo kính rời đi, Lâm Lạc mới bắt đầu quan sát phòng tranh.
Diện tích không nhỏ, rất nhiều học viên đang ngồi, có lẽ họ đều đến học thử miễn phí.
Ngay phía trước là một cô giáo tuổi cũng trạc tầm , cột tóc đuôi ngựa và để mái chéo.
Cô đang giảng cho các học viên trong lớp một vài kỹ thuật cơ bản khi bắt đầu học vẽ, xen lẫn với các giai thoại của một vài họa sĩ khiến không khí lớp học thêm phần thú vị.
“Dù các bạn muốn vẽ gì đi chăng nữa thì kiến thức cơ bản vẫn là quan trọng nhất.” Cô giáo nói, “Ngay cả họa sĩ vĩ đại như Lâm Lạc cũng phải nắm vững kiến thức cơ bản trước rồi mới có thể tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc như vậy.”
“Khi Lâm Lạc học căn bản, anh ấy cực kỳ chịu khó, thậm chí còn vẽ tranh trong lớp học.”
Thế mới luôn luôn bị mời phụ huynh đến trường – Lâm Lạc thổ tào, đến mức nhà chú mình chán không buồn nói luôn.
“Ngồi xổm trong toilet để vẽ, thậm chí còn ngồi trên cửa sổ.”
Lâm Lạc: “?”
Cái này là tin đồn nhảm nha.
Ngồi xổm trong toilet thì vẽ được cái gì cơ chứ?
“Lúc đi thi, anh ấy còn vẽ cả lên giấy thi.”
- ---- Nếu cô nói đến việc tôi ngồi vẽ thầy giám thị thì quả đúng là có. Đề thi thì không biết làm, ngồi không thì chán chết, tôi còn biết làm gì?
“Nếu anh ấy không chăm chỉ học kiến thức cơ bản, thì làm gì có họa sĩ nổi tiếng thế giới Lâm Lạc như ngày nay.” Cô giáo mỉm cười rồi kết luận, “Tôi biết, nguyên nhân mọi người đi học vẽ không giống nhau, mục đích cũng không giống.”
“Nhưng đều có một điểm chung, đó chính là tình yêu của mọi người đối với hội họa.”
“Thực ra, những tác phẩm hội họa chính là cảm quan của các họa sĩ đối với thế giới được thể hiện trên giấy, kỹ thuật này nhằm giúp chúng ta biểu đạt tốt hơn, hứng thú ban sơ của chúng ta đối với hội họa luôn giống nhau và điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Ngay cả với một người chưa từng học kỹ năng thì những gì mà người ấy vẽ ra cũng đều là cảm quan của chính bản thân họ đối với thế giới này. Vậy mời các bạn học viên hãy cầm lấy cọ vẽ trong tay mình và thử trước một chút. Đừng lo lắng, hãy vẽ những gì các bạn đang nghĩ đến. Tôi sẽ giải thích cho các bạn sau.”
Dưới sự khích lệ và gợi ý của giáo viên, các học viên cúi xuống bắt đầu vẽ thử, tiếng sột soạt vang lên khắp phòng học.
Lâm Lạc cúi đầu nhìn cọ vẽ và thuốc màu trong tay mình.
Vì là lớp học thử miễn phí nên đương nhiên chất lượng của các loại thuốc màu và cọ vẽ đều rất thấp.
Kiếp trước Lâm Lạc sẽ không bao giờ sử dụng những công cụ kém chất lượng như vậy bởi nó không thể mang lại hiệu quả như cậu mong muốn.
Thấy cậu còn chưa bắt đầu, giáo viên cho rằng cậu còn ngại, vì vậy cười nói: “Đừng sợ, em cứ vẽ tùy ý.”
Nữ sinh có gương mặt búp bê ngồi cạnh Lâm Lạc cũng đã bắt đầu vẽ.
Cô giáo vừa nhìn thấy liền cười nói: “Bạn học này, em đã từng học qua kiến thức cơ bản đúng không?”
Mặt búp bê ngượng ngùng nói: “Không phải, em chỉ thường xuyên xem tranh của ông nội em ở nhà.”
“Thì ra là vậy, nhưng em cũng rất có năng khiếu.” Cô giáo lại khen
Mặt búp bê từ nhỏ đã được khen ngợi về năng khiếu hội họa, nghe xong liền cảm thấy hơi đắc ý liền quay sang nói với Lâm Lạc: “Bạn học, bạn cứ yên tâm vẽ đi, vẽ rất dễ, đừng xấu hổ.”
Lâm Lạc gật đầu, suy tư hai giây liền cầm bút chấm một chút màu xanh lam rồi bắt đầu vẽ.
Lâm Lạc vẽ cảnh biển, mặt biển vào ban đêm, xanh thẫm, sóng biển lớp lớp, mặt trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng vô tận.
Đó là mặt biển và ánh trăng đêm qua.
Trong đầu cậu bỗng hiện lên đôi mắt đen thẳm của Tỉnh Ngộ nhìn cậu chăm chú dưới ánh trăng.
Nếu Lâm Lạc nhớ không nhầm, nhiều năm trước cậu đã từng vẽ mặt biển này.
Lâm Lạc múa cọ lưu loát hoàn thành tác phẩm của mình, rồi hài lòng đặt bút xuống.
Mặc dù vì những nguyên nhân khách quan như canvas, thuốc màu, cọ vẽ nên hiệu quả của bức tranh này kém xa những gì cậu mong đợi, nhưng sau năm, kỹ thuật của cậu vẫn không hề mai một.
Lâm Lạc xoa xoa tay – đều do thân thể nguyên chủ quá yếu, vẽ xong bức tranh đã thấy hơi mệt.
“Bạn học, em vẽ xong rồi sao?”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh, Lâm Lạc giật mình quay đầu lại, phát hiện cô giáo đang đứng đằng sau mình với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng kiểu “Nhặt được bảo bối rồi” và “Đây chính là thiên tài sao?”
“À, đúng vậy.” Lâm Lạc đáp, “Em vẽ xong rồi.”
Sau đó cậu phát hiện ra, ngoài cô giáo, còn có mặt búp bê, những người khác trong lớp, thậm chí cả anh chàng đeo kính lúc nãy đều đang nhìn cậu vẽ, tất cả đều mang vẻ mặt khó tin.