“Nặc Nặc……” Phùng Quyên vẫn đang bị tên họ Vương kia túm tóc, vừa cử động, gã đã giật mạnh khiến da đầu bà đau nhói.
Trong lòng Lâm Lạc căng lên, vội nói:
“Trước tiên các ông thả mẹ tôi ra đã.”
“Được thôi.” Họ Vương kia đáp xong liền buông tay.
Nhưng gã chỉ buông tóc của Phùng Quyên ra, vẫn tóm tay bà lại.
Phùng Quyên mấp máy môi, muốn hỏi Lâm Lạc lấy đâu ra tiền.
Nhưng hiện tại không thích hợp, nên bà im lặng không nói gì.
“Mẹ," Lâm Lạc an ủi bà, "Mẹ ở đây chờ một lát, đừng lo lắng, cũng đừng xung đột với họ, con đi một lát rồi về."
Nói xong cậu hung tợn lườm Lâm Nguyên Long, cúi xuống nhặt điện thoại rồi chạy nhanh xuống lầu.
Mặt rỗ đi theo cậu.
Lâm Lạc không muốn lấy tiền của mình ra để trả các khoản nợ cờ bạc của Lâm Nguyên Long, dù hiện tại ba triệu đối với cậu chẳng là gì. Nhưng giờ tình thế đã như vậy rồi, vẫn phải rút tiền ra trước đã. Ngoài ra, vẫn còn mặt rỗ đang đi theo cậu.
Lâm Lạc vừa đi vừa để ý mặt rỗ, vừa quan sát xung quanh.
Đập vào đầu gã cũng không được, đây nào phải phim truyền hình. Hơn nữa đập vậy, chẳng may gã lăn ra chết thì sao.
Lâm Lạc cũng không muốn mình còn trẻ đã phải ngồi tù.
“Mày định làm gì?” Mặt rỗ cảnh cáo, “Đừng có nghĩ lung tung, ba mẹ mày còn trong tay bọn tao.”
Lâm Lạc cười cười, không buồn để ý gã.
Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo. Lâm Lạc cúi đầu xem, là tin nhắn của Tỉnh Ngộ:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Lạc sửng sốt, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, ở góc phố nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Nhìn biển số, đó là xe của Tỉnh Ngộ.
“Lúc cậu lên nhà, tôi còn chưa đi, muốn hút một điếu thuốc, sau đó liền nghe thấy trên nhà cậu có tiếng cãi vã, nên tôi chờ ở đây xem xem.”
Tỉnh Ngộ giống như biết cậu đang nghĩ gì, liền nhắn tin giải thích.
Lâm Lạc vốn không muốn nói với Tỉnh Ngộ những chuyện gia đình này.
Thật mất mặt.
Nhưng giờ bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể nhờ Tỉnh Ngộ giúp đỡ.
“Gọi cảnh sát giúp tôi,” Lâm Lạc nói ngắn gọn, “Nói có người đang cố ý quấy nhiễu.”
Tỉnh Ngộ cũng không hỏi chi tiết, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Lâm Lạc, anh lập tức gọi .
Sau khi báo địa chỉ cụ thể, như Lâm Lạc đã dặn, Tỉnh Ngộ nói có người đang cố ý quấy nhiễu.
Báo cảnh sát xong, Tỉnh Ngộ hỏi Lâm Lạc:
“Giờ cậu đang làm gì vậy?”
Anh lái xe chầm chậm đi theo Lâm Lạc. Bên ngoài khu nhà cũ nơi Lâm Lạc đang ở có nhiều điểm khuất, đèn đường lại mờ nên mặt rỗ không phát hiện bản thân đang bị theo dõi.
Lâm Lạc: “Từ giờ anh đừng quản nữa, về nhà đi, ông chủ Tỉnh.”
“Ba cậu lại gây chuyện à?” Tỉnh Ngộ chỉ nói một câu đã trúng.
Anh đã điều tra Lâm Lạc, người nhà Lâm Lạc và những gì họ đang làm, Tỉnh Ngộ đều biết rõ.
Bị anh nói toạc ra, Lâm Lạc cũng chẳng buồn che giấu nữa. Dù sao cũng đã mất mặt đến tận nhà rồi, Tỉnh Ngộ cũng biết rõ ba cậu là mặt hàng gì rồi.
“Đúng vậy.” Lâm Lạc bất mãn gõ chữ, “Bọn đòi nợ tới tận cửa, túm lấy mẹ tôi ép tôi trả tiền, nếu không chúng sẽ đánh mẹ tôi”.
Lâm Lạc nghĩ đến đây, tức giận đến mức muốn đánh chết Lâm Nguyên Long.
“Mày đang nói chuyện với ai vậy?” Mặt rỗ nhìn Lâm Lạc đang không ngừng gõ chữ, liếc mắt một cái, mơ hồ nhìn thấy hai chữ đòi nợ, lập tức gầm lên.
Lâm Lạc nhướng mày liếc hắn một cái. Biết Tỉnh Ngộ đang đi theo, Lâm Lạc cũng không hoảng sợ nữa, trong lòng an tâm hẳn.
“Việc gì đến ông?” Cậu đáp: “Tôi cùng ông đi rút tiền là được, ông quan tâm tôi nói chuyện với ai làm gì?”
Mặt rỗ càng giận dữ: “Mày mẹ nó nói cái gì?”
Thấy gã như muốn làm gì đó, Lâm Lạc vội vàng tránh, cảnh cáo: "Ông đừng có lộn xộn, nếu ông động thủ, tôi sẽ không rút tiền đâu."
“Mày không thể không rút được.” Mặt rỗ duỗi tay giật lấy điện thoại của Lâm Lạc.
Lâm Lạc không đưa.
Mặt rỗ lấy điện thoại ra, muốn gọi cho tên họ Vương kia.
Bọn chúng biết giật điện thoại, Lâm Lạc cũng biết, vừa thấy mặt rỗ chuẩn bị gọi điện, Lâm Lạc đã gạt điện thoại của gã rơi xuống đất, lại còn đá nó đi.
“Ông đang gọi cho ai vậy?” Lâm Lạc lặp lại giọng điệu vừa rồi của mặt rỗ để trêu tức gã.
Mặt rỗ không phải kẻ hiền lành gì cho cam, Lâm Lạc vừa cất giọng, gã đã định đấm cậu.
Gã nghĩ, Lâm Lạc chẳng qua chỉ là một học sinh trung học trói gà không chặt mà thôi.
Đánh một học sinh trung học như Lâm Lạc còn không phải vô cùng dễ dàng sao?
Lâm Lạc cũng không tránh.
Nhưng tay của mặt rỗ còn chưa kịp hạ xuống Lâm Lạc.
Gã vừa giơ tay lên cao thì bất ngờ một bàn tay từ phía sau vươn đến, giữ chặt lấy cổ tay gã.
Mặt rỗ lập tức muốn rút tay lại nhưng không được, giận dữ gào lên:
“Mẹ nó là đứa nào không có mắt, buông tay…….A!”
Mặt rỗ còn chưa nói xong, Lâm Lạc đã đấm vào bụng gã khiến gã gào lên.
Nắm tay Lâm Lạc chặn lại miệng gã, ngăn không cho gã lại hét lên.
“Ông chửi ai?” Lâm Lạc đánh người rất thành thạo, cúi người liếc mắt một cái: “Mở to mắt chó ra mà nhìn xem ai đang giữ ông.”
Mặt rỗ cố gắng quay đầu lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo, gã trông thấy khuôn mặt lập thể của Tỉnh Ngộ.
“Tỉnh…….” Mặt rỗ trợn to mắt, cố gắng thốt ra một âm tiết mơ hồ.
Sao Tỉnh Ngộ lại ở đây? Chuyện này không khoa học!
“Im lặng chút đi.” Bọn họ còn chưa đi được bao xa, Lâm Lạc lo sẽ thu hút sự chú ý của mấy gã trên kia, nhẹ giọng cảnh cáo, “Tôi nói cho ông biết, nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, đm nó tôi sẽ giết ông trước.”
Lâm Lạc không phải kiểu học sinh ngoan ngoãn như Lâm Nặc, cậu chửi người rất lưu loát, bộ dạng trông cứ như một tên côn đồ chính hiệu.
“Ông chủ của tôi đã đến rồi, ông cũng không muốn mạo phạm anh ấy đúng không? Thế thì ngoan ngoãn nghe lời đi, biết chưa?”
Nghe cậu nói, Tỉnh Ngộ không khỏi liếc cậu một cái, có hơi buồn cười.
Cái bộ dạng cáo mượn oai hùm này, giọng điệu của tên sói con này, ha.
Tỉnh Ngộ thậm chí còn không hiểu sao một gia đình như vậy lại có thể dạy ra một người như Lâm Lạc.
Trước mặt Tỉnh Ngộ, mặt rỗ hoàn toàn không còn bộ dạng phách lối vừa rồi, gật đầu lia lịa.
Lúc này Lâm Lạc mới buông tay, chán ghét lau lau lòng bàn tay lên góc áo gã, lại ngẩng đầu hỏi Tỉnh Ngộ, "Giờ chúng ta làm gì?"
Trên người Tỉnh Ngộ có loại khí chất khiến người khác yên tâm, Lâm Lạc vô thức hỏi ý kiến anh.
Tỉnh Ngộ liếc nhìn mặt rỗ: “Vào xe của tôi ngồi chờ lát đi, cảnh sát sắp tới rồi.”
“Cảnh, cảnh sát?!” Mặt rỗ giật mình.
Lâm Lạc khịt mũi cười đểu: “Sao, các người chạy tới nhà người ta phá phách, còn không nghĩ tới việc gặp cảnh sát sao?”
Mặt rỗ còn muốn phản bác, nhưng nhìn Tỉnh Ngộ rồi lại gục xuống như một con chim cút.
Tình Ngộ là một người đàn ông cao to, sức lực cũng lớn, còn mặt rỗ chỉ là một gã nhỏ con.
Bất kể địa vị xã hội hay vũ lực, gã ta đều không phải là đối thủ của Tỉnh Ngộ, chỉ đành chịu thua.
Gã ta chính là điển hình cho câu nói mềm nắn rắn buông.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Tỉnh Ngộ sờ sờ tóc Lâm Lạc, nắm lấy bả vai cậu vỗ nhè nhẹ.
Mặt khác, anh nắm cổ tay mặt rỗ rồi lôi gã lên xe, tránh trường hợp gã đánh động cho đám người trên lầu.
“Đừng lo, không có việc gì hết, ông chủ Tỉnh sẽ làm chủ cho cậu.”