“Không phải cậu vừa nói mình vẫn còn là học sinh, lại còn bảo tôi suy nghĩ quá đen tối sao?” Tỉnh Ngộ nhét hai tay vào túi quần, trọng tâm dồn lên chân trái, chân phải hơi cong lên.
“Cậu đây là đang chém gió về bản thân đấy:v’’
“………..” So với một thương nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền như Tỉnh Ngộ, một họa sĩ chỉ biết vẽ tranh đến chết như Lâm Lạc hiển nhiên không thể cùng anh đấu võ mồm.
Lâm Lạc bị nghẹn liền trừng mắt lườm anh:
“Dù sao tôi cũng không đi ăn cơm với anh, nếu anh không có việc gì nữa thì tôi về trường đây, tôi đây còn phải chăm chỉ học hành.”
Không hiểu sao khi nghe Lâm Lạc nói muốn “chăm chỉ học hành”, Tỉnh Ngộ luôn cảm thấy hơi kỳ quái, nghe rất buồn cười
“Anh cười cái gì?!”
Anh vừa khẽ nhếch miệng, Lâm Lạc đã quát.
“……….” Tỉnh Ngộ vừa nhìn đã thấy ngứa tay, lại muốn gõ gõ cậu, “Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu cậu mà là em trai tôi, mỗi ngày tôi sẽ đánh cậu tám trăm lần.”
Lâm Lạc mừng rơn, thè lưỡi trêu anh:
“Lêu lêu.”
Dưới hàng mi thanh mảnh là đôi mắt sáng rỡ, giữa hai cánh môi hồng nhạt đang thò ra một đầu lưỡi xinh xinh.
Tỉnh Ngộ nhìn đầu lưỡi đó hai giây, vô lực lắc đầu rồi đứng thẳng lên:
“Quên đi, không đùa cậu nữa, tôi muốn hỏi cậu về việc của Lâm Lạc.”
Lâm Lạc trưng ra vẻ mặt tôi đây đã biết, hất hàm: “Anh muốn hỏi cái gì, nói đi.”
Tỉnh Ngộ hỏi thẳng: “Cậu quen Lâm Lạc sao?”
Lâm Lạc: “Tôi hiểu rõ anh ta hơn rất nhiều người.”
“Hiểu rõ hơn rất nhiều người?” Tỉnh Ngộ cười thành tiếng, “Cậu từ đâu mà biết anh ấy hả?”
Lâm Lạc dựa vào tường, đối mặt với Tỉnh Ngộ, khóe miệng khẽ cười:
“Anh đoán xem.”
Tỉnh Ngộ: “Cậu từng gặp Lâm Lạc chưa?”
Lâm Lạc cười càng tươi hơn: “Coi như từng đi.”
“Thế nào gọi là coi như từng gặp,” Tỉnh Ngộ hơi nhíu mày, “Đã từng gặp là đã từng gặp, chưa từng là chưa từng, sao có thể nói kiểu như vậy?”
Lâm Lạc nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, một bộ dạng làm thế nào anh mới tin tôi.
Tỉnh Ngộ chỉ có thể coi như cậu đã từng gặp, hỏi tiếp: “Cậu gặp anh ấy khi nào?”
Lâm Lạc nghĩ nghĩ, Lâm Nặc năm nay mới mười chín tuổi, mà Lâm Lạc đã chết mười năm trước, vậy khi đó cậu ta khoảng tám, chín tuổi.
“Lúc học tiểu học.” Lâm Lạc ra vẻ hồi tưởng lại, “Anh ấy đến bờ biển ngắm cảnh, tôi liền quen anh ấy.”
Cậu quả thực đã đến bờ biển ngắm cảnh, nhưng không hề quen một đứa bé nào tên Lâm Nặc cả.
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật kỳ diệu.
Kiếp trước tuy cậu chưa từng quen biết đứa nhỏ này, nhưng đã cùng nó ở dưới một bầu trời, ở bên một bờ biển.
Lâm Lạc biết nguyên chủ Lâm Nặc rất ngưỡng mộ họa sĩ là cậu, rất thích tranh của cậu, thậm chí còn lấy cậu làm gương để ngày ngày học theo. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà cậu đã sống lại trong cơ thể nguyên chủ, rồi lại tiếp tục sống thay cho cậu bé ấy.
Thái độ Tỉnh Ngộ nghiêm túc hơn, trong mắt có nét hưng phấn:
“Cậu có thể nói rõ hơn chút không, hai người gặp nhau như thế nào, anh ấy đã làm gì, nói gì với cậu? Bức tranh mà cậu có, có phải do chính anh ấy tặng không?”
Nghe thấy một loạt câu hỏi của Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc có hơi bất ngờ liếc nhìn anh.
“Xin lỗi,” Tỉnh Ngộ lập tức nhận ra, “Tôi thất lễ rồi, tôi chỉ là……”
Đột nhiên nghe được những mẩu chuyện về thần tượng lúc sinh thời, cũng khó tránh được.
“Không sao.” Lâm Lạc khẽ cười.
Có người quan tâm đến những gì cậu đã làm như vậy, cho dù có hơi kỳ lạ, Lâm Lạc cũng quyết định sẽ khoan dung hơn với fan nhỏ của mình.
Nhưng dù sao cậu cũng đang bịa chuyện, không thể nói quá nhanh được.
“Ờm….Tôi nhớ đó là khi nghỉ hè hồi học tiểu học, tôi ra biển chơi, rồi thấy anh ấy vẽ tranh trên bãi biển.” Lâm Lạc nói, “Tôi rất tò mò, nên đã đến gần xem anh ấy vẽ.”
“Anh ấy vẽ rất lâu, đến tận khi trời tối mịt không thấy gì nữa, mới cất cọ vẽ đi.”
“Anh ấy hỏi tôi có thích vẽ không?” Lời của Lâm Lạc có đúng có sai, quả thực cậu đã từng gặp một đứa trẻ như vậy, nhưng đó không phải Lâm Nặc, cũng không phải bên bờ biển.
“Tôi nói thích, anh ấy nói, hội họa là con đường cô độc, bảo tôi hãy suy nghĩ kĩ càng.”
Đối với Lâm Lạc, hội họa là cuộc sống của cậu, là sự nghiệp mà cả hai kiếp người cậu đều muốn theo đuổi. Nhưng với hầu hết mọi người, vẽ tranh chỉ là một nghề kiếm sống.
Cậu thích hội họa là thật, nhưng cũng không vội thuyết phục người khác đi con đường này.
“Sau đó anh ấy lại đến thêm mấy lần, mỗi ngày tôi đều xem anh ấy vẽ tranh, dần dần thành quen thuộc.”
“Lần cuối cùng đến đó, anh ấy hỏi tôi có thích tranh của anh ấy không, tôi nói có thích. Anh ấy nói sẽ bán cho tôi với giá đồng.” Lâm Lạc cúi đầu cười nhẹ, “Nhưng đồng tôi cũng không có.”
Trẻ con nghỉ hè làm sao có tiền tiêu vặt được.
“Anh ấy liền tặng miễn phí bức tranh đó cho tôi.”
Tỉnh Ngộ nghe xong liền cảm thấy xót xa.
Nếu khi ấy người gặp Lâm Lạc là anh, đừng nói đồng, dù là triệu hay triệu, anh cũng sẽ mua bức tranh đó.
Mặc dù năm trước anh không có nhiều tiền như vậy……nhưng anh sẽ cố gắng chi ít nhất nghìn đồng để hỗ trợ Lâm Lạc.
“Đó chính là bức tranh gốc của Lâm Lạc mà tôi hiện có.” Lâm Lạc chậm rãi nói, “Tôi đã giữ nó nhiều năm, đến bây giờ tôi cũng không nỡ bán, ba mẹ tôi cũng không biết đó là tranh của Lâm Lạc.”
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại muốn bán?”
Tỉnh Ngộ hỏi cậu.
Ánh mắt Lâm Lạc có hơi lay động: “Không phải mẹ tôi còn đang bị thương chưa lành hẳn sao, tôi không muốn thấy bà vất vả, cũng không muốn thấy Lâm Nguyên Long mang tiền bà vất vả kiếm được đi đánh bạc.”
“Cậu không sợ sau khi cậu bán được tiền, ba cậu sẽ lấy hết số tiền đó đi đánh bạc sao?” Tỉnh Ngộ đúng lý hợp tình nói.
Sắc mặt Lâm Lạc triệt để thay đổi: “Lão dám sao!”
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy Lâm Nguyên Long rất có thể sẽ làm vậy, Lâm Lạc lại nói: “Tôi không để ông ta biết là được, cho dù biết, tiền của tôi để trong tài khoản, ông ấy cũng không thể lấy đi được.”
Tỉnh Ngộ nhắc nhở Lâm Lạc phải đề phòng con bạc đó, không thể để ông ta lấy tiền của mình.
Chuyện này cũng rất đơn giản, sau khi nghe Lâm Lạc nói, Tỉnh Ngộ xoay xoay bật lửa trong tay, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Tôi luôn cảm thấy cậu đang bịa chuyện.”
Lâm Lạc: “…………….”
“Nhưng cũng có cảm giác chân thật.”
Lâm Lạc: “…………….”
Anh trai à, sao lại nhạy bén như vậy chứ?
Tỉnh Ngộ thích thú ngẩng đầu quan sát cậu: “Nhưng mà, nếu như cậu thực sự có thể lấy ra tranh gốc, vậy tôi sẽ thừa nhận những gì cậu nói là sự thật.”
Lâm Lạc cong môi: “Bất kể anh cảm thấy thật hay không thì đây cũng là chuyện đã từng xảy ra, tin hay không tùy anh. Còn về tranh…..”
“Sau khi anh liên hệ với tổ chức đấu giá, tôi đương nhiên sẽ gửi tranh cho họ thẩm định, đến lúc dó anh có thể cùng xem.”
Cũng phải, Tỉnh Ngộ cũng có cùng ý tưởng, liền hỏi tiếp: “Cậu cảm thấy Lâm Lạc là người như thế nào?”
“Anh cảm thấy sao?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
“Tôi không biết mới hỏi cậu,” Tỉnh Ngộ tạm dừng, “Đừng nói cái gì mà dựa vào tác phẩm là có thể hiểu con người anh ấy, tôi muốn hiểu về cuộc sống thực.”
“Cuộc sống thực ấy hả,” Lâm Lạc đảo mắt, trên mặt hiện lên nét cười tinh quái, “Đầu tiên, anh ấy rất đẹp trai.”
Tự mình khen mình, cũng hơi ngại ấy nha, dù sao da mặt cậu mỏng như vậy.
“Anh ấy vừa đẹp trai lại cao ráo, tính cách rất tốt, vẽ cũng rất đẹp.”
“Nói chung là hoàn mỹ.” Lâm Lạc giơ ngón cái, “Đến mức anh chỉ cần gặp một lần là thích ngay.”