"Phụt phụt..." Mặc dù Ô Hạm Tầm có một bụng lời muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy Mộc Chiêu đang chuẩn bị một nồi móng heo lớn, tha thứ cho cô ấy không cười phúc hậu.
Thời gian cũng không còn sớm, dì Lưu cũng không có ở đây, Mộc Chiêu tự mình xuống bếp hầm một nồi, tuy tài nấu nướng của nàng chỉ ở mức trung bình nhưng ít ra cũng có thể ăn được.
Phó Du Thường liếc nhìn Ô Hạm Tầm, đối phương lập tức im lặng.
"Ờm, cô cứ từ từ ăn, tôi đi dỗ em ấy ngủ trước." Ô Hạm Tầm ôm bé Chử Hâm lên lui về phía sau.
"Meo ô ~" Hòn Than nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó lén lén lút lút chuẩn bị nhân cơ hội trốn đi.
Nhưng thật đáng tiếc, nó chạy chậm hơn Ô Hạm Tầm một bước, bị người túm lấy gáy đặt lên bàn ăn.
"Sao Hòn Than lại chạy lên bàn ăn?" Mộc Chiêu vừa từ phòng bếp đi ra đã thấy một con mèo đen đang ngồi xổm trên bàn ăn, trong tình huống bình thường, Hòn Than sẽ không nhảy lên bàn ăn đâu.
"Meo ô!"
"Nó nói nó cũng muốn ăn." Phó Du Thường "giải thích" cho Hòn Than, mặt không đổi sắc, tim không đập.
"Meo meo meo?! Meo ngao!"
"Mèo con háu ăn vậy sao?" Mộc Chiêu ôm Hòn Than đang muốn giãy giụa vào lòng, xoa nó đến choáng váng đầu óc rồi nói: "Vậy mẹ lấy một phần cho con ăn."
"Meo?" Hòn Than thậm chí không có cơ hội từ chối.
Suy xét đến bản thể Hòn Than là một con Đào Ngột, thật sự có sức ăn rất lớn, thế là Mộc Chiêu chia một nửa móng heo hầm ra, để nguội một chút rồi đặt trước mặt mèo.
"Mau ăn đi!" Mộc Chiêu vỗ vỗ đầu Hòn Than, vui vẻ nói: "Không ngờ con cũng thích đồ ăn mẹ làm đó, trước đây có thể nào con cũng không ăn, mẹ còn tưởng là con không thích!"
Hòn Than nhìn vào đôi mắt mong đợi của Mộc Chiêu, gắng gượng cúi đầu bắt đầu ăn.
"Lẽ nào kỹ năng nấu nướng của em tiến bộ?" Hòn Than thế mà chủ động ăn đồ ăn nàng nấu, đúng là trăm năm khó gặp, Mộc Chiêu nghi ngờ hồi lâu, sau đó lòng tự tin trực tiếp dâng cao.
Phó Du Thường vốn không thích ăn những thứ như móng heo móng dê, nhưng cô không chịu nổi Mộc Chiêu tự mình gỡ xương cho vào chén, gắp đến bên miệng, cảm giác này nếu nói thêm một câu "Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.[1]" sẽ càng có thêm không khí.
[1] Xuất phát từ một câu nói của Phan Kim Liên trong truyện "Thủy Hử", đại loại là trông có vẻ chăm sóc chồng chu đáo nhưng lại cho anh ta uống thuốc có chứa thạch tín (muốn anh ta chết).
"Đã trễ lắm rồi..."
"Chỉ ăn một chút thôi, đúng lúc hôm nay chị chưa ăn tối, coi chừng lại bị đau dạ dày, phần còn lại ngày mai chúng ta hâm lại rồi ăn tiếp."
Phó Du Thường muốn giả vờ đáng thương nhưng hiệu quả không lớn, chỉ có thể bị đút ăn hai miếng.
"Hương vị thế nào?"Không đành lòng nhìn Chiêu Chiêu thất vọng, Phó Du Thường vứt bỏ lương tâm, nói: "Ngon lắm."
Mộc Chiêu xác thực rất vui vẻ, vui vẻ đến mức đã nghĩ xong nên làm gì với mấy cái móng trong mấy ngày tới.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Phó Du Thường điên cuồng reo lên.
"Chị nghe điện thoại trước." Phó Du Thường lấy điện thoại ra, Mộc Chiêu cũng ngoan ngoãn đặt chén qua bên cạnh cô.
"Phó tiểu thư!" Một giọng nói hoảng sợ vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Bây giờ ngài có ở thành phố H không?"
"Có, có chuyện gì sao?"
"Chuyện không xong rồi, không biết ngài có từng nghe nói Quỷ Vương Sở Diệm có một thuộc được gọi là 'Tướng quân' không?"
"Tướng quân?" Phó Du Thường suy nghĩ một chút: "Nghe nói Quỷ Vương có một thuộc hạ sau khi chết được luyện chế thành quái vật, khi còn sống là một tướng quân, cậu đang nói hắn sao?"
"Đúng, đúng! Chính là hắn! Ngài nghe tôi nói, hơi thở của tướng quân đó đột nhiên xuất hiện ở thành phố H! Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, giống như mất đi khống chế, hiện tại hắn đã ở rất gần nhà ngài, hắn đang đến gần một khu dân cư đông đúc, phần lớn lực lượng chủ lực của chúng tôi đều bị điều đến thành phố G, quân dự bị sợ là không kịp ngăn cản hắn, ngài xem có thể giúp đỡ được không?"
Người ở đầu bên kia điện thoại rất kinh hoảng, nhưng anh ta vẫn cố gắng sắp xếp lời nói để Phó Du Thường có thể hiểu được.
"Hiện tại hắn đang ở đâu?" Phó Du Thường trầm giọng hỏi.
"Rất nhanh sẽ đến nhà các ngài, chắc là ngài sẽ có thể cảm nhận được ngay..." Lời còn chưa dứt, các nàng đã cảm thấy mặt đất trong nhà hơi rung chuyển.
"Hắn đến rồi." Phó Du Thường nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với người bên kia điện thoại: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý hắn, nhưng việc khôi phục hoàn cảnh sẽ giao cho các cậu."
"Đương nhiên, đội hỗ trợ của chúng tôi sẽ đến trong vòng nửa giờ!"
Đối với động tĩnh như vậy, Mộc Chiêu đã nghe qua không chỉ một lần, hơn nữa học tỷ vừa mới nói hai chữ “Tướng quân”, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh một con quái vật hình người khổng lồ.
Chờ đến khi nàng phản ứng lại, phát hiện bản thân đã ghé vào cửa sổ, cố gắng nhìn ra bên ngoài.
"Lạch bạch." Hòn Than đang cố gắng ăn cơm chợt phát hiện trong bát mèo của mình rơi xuống hai miếng thịt, không vui ngẩng đầu nhìn về phía thủ phạm.
Sau đó nó bị sờ sờ đầu, Phó Du Thường thấp giọng nói: "Ngày mai mua cho con loại cá con thích."
"Meo ô." Hòn Than nghĩ nghĩ, cảm thấy tương đối có lời nên cúi đầu tiếp tục nhai móng heo.
"Học tỷ, em muốn ra ngoài một chuyến." Mộc Chiêu nghe thấy dường như quái vật kia đang nhanh chóng truyền đến động tĩnh, ánh mắt hơi ảm đạm.
"Chị đi cùng em." Phó Du Thường cầm áo khoác lên mặc cho Mộc Chiêu.
"Ừm, nhưng sau khi gặp hắn, học tỷ chị đừng ra tay được không? Mọi việc cứ giao cho em." Mộc Chiêu nắm lấy tay cô lắc lắc, "Em muốn cho hắn một sự giải thoát rõ ràng."
"... Được, chị sẽ không ra tay, chỉ ở một bên nhìn thôi." Dường như bọn họ từng có chuyện xưa gì đó, hiện tại Phó Du Thường kiên nhẫn, chỉ đợi sự việc được giải quyết xong rồi hỏi lại.
Con quỷ kéo theo rìu lớn điên cuồng chạy có chút mờ mịt luống cuống, hắn cảm nhận được Vương triệu hoán, nhưng sau khi đến đây lại mất đi tung tích của Vương, hắn chỉ có thể tìm lung tung khắp nơi như một con ruồi không đầu.
Hiện tại hắn là Đại tướng duy nhất mà Quỷ Vương có thể dùng và tin tưởng.
"Vương..." Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng trong đêm tối, tuy là giọng của một người đàn ông trưởng thành nhưng lời nói lẩm bẩm tự nói lại như trẻ con, "Ngài ở đâu? Tôi, tôi không tìm thấy ngài..."
Trong lúc hắn đang chạy khắp nơi, đột nhiên dưới chân như vấp phải thứ gì đó, ngã đập mặt xuống đất, may mà hắn đang ở trạng thái hư thể, nếu không thì hoa cỏ xung quanh sẽ bị tai ương.
"Ai?" Quỷ hoảng loạn đứng lên cũng nhìn quanh bốn phía, sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy dưới chân mình một bóng người nho nhỏ.
Sau khi bị Quỷ Vương luyện chế thành bộ dáng này, trí thông minh của hắn không cao, trí nhớ càng kém, bình thường ngoài việc ghi nhớ chặt chẽ mệnh lệnh của Quỷ Vương đưa ra, hắn không thể nhớ được bất cứ điều gì trong đầu.
Cho nên tấm hình kia Quỷ Vương chỉ cho hắn nhìn qua mấy lần, hắn đã có thể vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra thân phận của Mộc Chiêu.
"Mộc… Chiêu?!" Sau khi đi đến kết luận này, hắn hung hăng giơ rìu lên, nhưng giây tiếp theo hắn nhớ ra mình không thể làm như vậy, thế là hắn vứt chiếc rìu xuống, trực tiếp dùng tay bắt nàng.
Phó Du Thường ở cách đó không xa xem đến hãi hùng khiếp vía, thiếu chút nữa đã nhịn không được giúp Mộc Chiêu chặn đòn.
Đối với Mộc Chiêu mà nói, nàng có thể dễ dàng ngăn chặn loại hành động chỉ để trói buộc và không có chút sát thương nào này.
"Không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta nha?"
Quỷ Tướng Quân cảm nhận được một sức mạnh đang ngăn cản tay mình, sau đó trong tay truyền đến một cảm giác đau đớn, hắn vô thức thu tay lại.
Mấy lần trước bởi vì bị sợ hãi và những nguyên nhân khác quấy nhiễu, Mộc Chiêu chưa từng nghiêm túc nhìn mặt Quỷ Tướng Quân, lúc này đây nàng đứng ở nơi cách gần Quỷ Tướng Quân như vậy, cuối cùng cũng có thể đánh giá mặt hắn rõ ràng.
Cầm cây đao bản thân cảm thấy tiện tay nhất, xưa nay Quỷ Vương không có thói quen lau chùi và bảo quản đao, tùy ý để Quỷ Tướng Quân bộ dáng bẩn thỉu như hiện tại, trông như một kẻ điên.
"Ngày xưa từng là tướng quân mặt ngọc, hiện tại thế mà biến thành bộ dáng như thế này..."
À, đúng rồi, nàng nghĩ có lẽ mình đã biết tại sao Sở Diệm lại làm như vậy, lúc ấy trên dưới Sở quốc đều ca ngợi tướng quân mặt ngọc là người đàn ông số một của Sở quốc, Sở Diệm cảm thấy sự nổi bật của mình bị lu mờ, cho nên khó chịu? Cho nên điên cuồng trả thù sau khi người ta chết!
"Đệt!" Mộc Chiêu mở miệng mắng một câu.
Mặc dù đoạn lời trên là do nàng nói bừa nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì thật sự có thể! Thật đúng là việc Sở Diệm có thể làm được!
Haizz…
Xem trên những lần có duyên gặp mặt, nàng cũng không thể để đối phương cứ tiếp tục như vậy được, khi còn sống hắn cũng là một người kiêu ngạo, sau khi chết lại trở thành con rối của người khác, làm đồ chơi để trút giận, một người ngoài cuộc như mình cũng thấy khó chịu.
"Vương thượng muốn, muốn ngươi về, ta mang ngươi đi..." Trong lòng Quỷ Tướng Quân chỉ còn lại nghe theo mệnh lệnh của Vương, thật ra cũng không ngờ sức mạnh của đối thủ lại mạnh như vậy, chỉ trong vòng mấy chiêu hắn đã bị ngã xuống đất.
Quỷ Vương có lệnh không được làm hại Mộc Chiêu, cho nên đến nước này, Quỷ Tướng Quân cũng chỉ lấy phòng ngự và kiềm chế làm chủ, không dám tấn công, dưới tình huống vốn dĩ có chênh lệch thực lực nhưng không thể phát huy toàn lực, Quỷ Tướng Quân đương nhiên chỉ có kết cục bị thua.
"Rầm!" Thân hình to lớn lại bị ngã xuống đất một lần nữa, từng sợi khí đen được rút ra khỏi cơ thể hắn, lần lượt hóa thành oán quỷ, sau đó bị Mộc Chiêu thanh tẩy.
Mỗi lần Mộc Chiêu tiếp xúc với Quỷ Tướng Quân, sẽ in ấn chú tiếp theo trên người hắn, dùng cái này để bóc sức mạnh lung ta lung tung bị bỏ vào cơ thể hắn ra.
Sở dĩ thân thể của hắn không khổng lồ như vậy, là vì Quỷ Vương lấy bộ dáng quỷ hồn khi chết trận của hắn ra, lúc đó Quỷ Vương nóng lòng muốn xem thành quả nên đã thêm quỷ khí tự luyện chế còn thừa vào, chỉ là không ngờ thân thể bị "căng" đến mập mạp, thần trí cũng bị muôn vàn oán niệm ăn mòn.
Nguồn sức mạnh không ngừng bị rút ra, bước chân của Quỷ Tướng Quân trở nên có chút loạng choạng.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Mộc Chiêu né tránh đòn tấn công của Quỷ Tướng Quân, một tay làm động tác nhấc lên, sau đó năm sợi xích trong suốt từ dưới đất bay lên, lần lượt trói chặt tay, chân và cổ của đối phương.
"Tiếp theo sẽ rất đau, ngươi cố gắng chịu đựng đi." Mộc Chiêu ngẩng đầu nhìn đối phương, mặc kệ hắn có hiểu hay không, nàng trấn an một câu: "Rất nhanh sẽ kết thúc."
Nàng muốn loại bỏ toàn bộ sức mạnh tà ác khỏi người đối phương, sau đó xóa bỏ bí thuật Quỷ Vương dùng để khống chế hắn.
Nhưng loại đau đớn này không thua kém gì rút gân lột da, Quỷ Tướng Quân giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gào rống thống khổ, âm thanh thê lương kia khiến tay Mộc Chiêu khẽ run rẩy, suýt chút nữa đã chặt đứt thuật pháp.
Là Phó Du Thường ổn định tay nàng, cũng truyền sức mạnh của mình cho Mộc Chiêu mượn: "Chị giúp em.". ngôn tình hài
Mộc Chiêu ổn định tâm trí, tiếp tục tinh lọc.
Dưới sức mạnh của nàng, thân thể to lớn của Quỷ Tướng Quân hóa thành tro bụi từng tấc một, thân thể trương phồng rách nát, oán khí dâng trào bên trong được tinh lọc, cuối cùng lộ ra một quỷ hồn trẻ tuổi mặc đồ trắng như tuyết.
Sau khi chết, bộ dáng linh hồn của vị "tướng quân mặt ngọc" này dừng lại ở độ tuổi hào hoa phong nhã nhất.
Anh ta mở mắt ra, như là mờ mịt một hồi, trải qua "giấc mộng dài" ngàn năm, trải qua quá nhiều chuyện, những chuyện cần sửa sang lại cũng rất nhiều, nhưng anh ta không có thời gian, thân thể tướng quân áo trắng dần dần trở nên hư ảo.
Sau đó ánh mắt của anh ta đặt trên người Mộc Chiêu, vẻ mặt dịu dàng lại phức tạp, ánh nhìn kia nhìn chăm chú hồi lâu, lâu đến mức trong lòng Phó Du Thường nghi hoặc, sau đó anh ta mỉm cười, quỳ xuống, thực hiện một lễ nghi cổ xưa thuộc về Sở quốc.
"Đại Vu Chúc đại nhân."