Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người: “…”

Đây đâu phải là vấn đề có thể nói hay không!

Anh có muốn nghe xem mình vừa nói gì không vậy!!

Ninh Lỗi như thể bị Tô Hoài Minh đặt lên lò lửa để nướng, trước đó anh ta đã nhận ra Tô Hoài Minh tuy có vẻ lười biếng, cái gì cũng không quan tâm, nhưng thực ra trình độ rất cao, không ngờ Tô Hoài Minh đã đạt đến trình độ tông sư, nghệ thuật giả lai thuần thục, đánh anh ta trở tay không kịp.

Ninh Lỗi không có hậu thuẫn vững chắc như vậy, anh ta không dám đối đầu với công ty quản lý, cũng không dám vì lợi ích cá nhân của mình mà bôi nhọ công ty quản lý, vội vàng nói: “Chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến công ty quản lý của tôi cả, công ty quản lý đối xử với tôi rất tốt, không ép buộc tôi làm những việc tôi không thích, một chút cũng không có!”

Tô Hoài Minh nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Nếu không phải công ty quản lý, thì còn ai có thể ép buộc anh?”

Ninh Lỗi: “…”

Anh ta cảm thấy hai bên má nóng rát, như sắp bị Tô Hoài Minh tát sưng lên.

Ý tứ trong lời nói này chẳng phải là, còn có người dí dao vào cổ anh ta bắt anh ta ký hợp đồng sao?

Ninh Lỗi nhìn khuôn mặt Tô Hoài Minh, cảm thấy trên đó viết: Đều là người chơi hệ truyện liêu trai (*) , trước mặt tôi anh giả vờ làm hồ ly cái gì!

(*): "聊斋" là một thuật ngữ tiếng Trung, thường được dùng để đề cập đến tác phẩm văn học "聊斋志异" (Liêu Trai Chí Dị), của tác giả Bồ Tùng Linh (蒲松龄). Đây là một tập truyện ngắn, xuất bản vào thế kỷ 18, nổi tiếng với các câu chuyện kỳ bí và huyền bí liên quan đến ma thuật, yêu quái và những sự kiện siêu nhiên.

Anh ta hoàn toàn bị sốc, lắp bắp không nói nên lời, vẻ mặt vô cùng xấu hổ và khó xử.

Tô Hoài Minh thấy cảnh này, bỗng nhiên hiểu ra.

"Không sao, tôi có thể thông cảm với anh, có những lời thực sự không thể nói trước ống kính." Tô Hoài Minh cảm thấy mình là một đàn anh thành công, nên động viên những người đi sau, cậu nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn Ninh Lỗi, "Cố lên, anh nhất định sẽ làm được!"

“…”

Ngay lúc đó, Ninh Lỗi cảm thấy mặt mình sưng vù như đầu heo.

Giết người còn không quá ba đao, Tô Hoài Minh thật quá tàn nhẫn, một hơi đâm anh ta nhiều nhát như vậy!

Thấy sắc mặt Ninh Lỗi càng khó coi hơn, Tô Hoài Minh càng chắc chắn rằng mình đã nói trúng tim đen anh ta.

Cậu đi đến bên Ninh Lỗi, vỗ vai anh ta, ánh mắt lộ ra một chút thương hại.

Tôn Tư Nguyên thấy cảnh này, cố nhịn cười đến đau bụng, cúi xuống ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt.

Tô Hoài Minh thấy hành động của Tôn Tư Nguyên, lại nghĩ đến Phó Tiêu Tiêu đôi khi cũng kỳ quái, hai người họ là cùng loại, làm ra hành động như vậy cũng không có gì lạ.

Tô Hoài Minh không để ý đến Tôn Tư Nguyên, quay người đi vào phòng trong.

Tôn Tư Nguyên là kẻ thích gây chuyện, còn chưa xem đủ trò vui, cố đứng dậy, không cẩn thận bị hụt hơi, một tay chống nạnh, vừa cười vừa kêu a.

“He he a… a… ai da, a, ha ha ha… ha a ha ha.”

Mấy đứa trẻ đang chơi trong sân, nghe thấy tiếng động kinh hoàng như vậy, đứa nào đứa nấy đều úp mặt vào kính, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tôn Tư Nguyên, cảm thấy anh ta giống như quái vật trong phim hoạt hình.

Quý Minh Triết chín chắn đứng bên cạnh, thấy cảnh tượng gần như trở thành một nồi cháo, không biết làm thế nào để xoa dịu bầu không khí, chỉ có thể lặng lẽ dùng tay che mặt.

Còn Tô Hoài Minh, kẻ gây ra chuyện này, giấu công và danh, lén lút đi vào bếp, muốn xem trong tủ lạnh có gì ăn được.

Cậu còn chưa kịp mở cửa tủ lạnh, Tôn Tư Nguyên đã vừa kêu a vừa lê thân thể tàn tạ, tập tễnh đuổi theo.

Tô Hoài Minh nhìn anh ta hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Tôi, tôi không sao.” Tôn Tư Nguyên vẫy tay, giọng nói hơi thở không đều: “Tôi chỉ cười đến hụt hơi thôi.”

“Anh cười cái gì?” Tô Hoài Minh thấy khó hiểu.

Tôn Tư Nguyên chớp mắt, tưởng Tô Hoài Minh đang nói đùa: “Cậu lại không biết tôi đang cười cái gì à, Hoài Minh, cậu đúng là lợi hại, sắc mặt Ninh Lỗi lúc đó thật xuất sắc, lúc đầu sao tôi không nghĩ đến việc dùng điện thoại chụp lại nhỉ!”

Tôn Tư Nguyên vừa cười bụng vừa đau, tiếng cười trở nên cực kỳ ngắn ngủi, giống như tiếng chim hót ríu rít.

Tô Hoài Minh: “…”

Tôn Tư Nguyên ngồi trên ghế vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi học được rồi, sau này nếu còn có ai dám âm dương quái khí (*) trước mặt tôi, giả vờ yếu đuối, muốn dựa vào tôi để tiến thân, tôi sẽ dùng chiêu này để đáp trả, xem họ còn có thể nói gì nữa!”

(*): Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Tô Hoài Minh: ???????

Âm dương quái khí, giả vờ yếu đuối, dựa vào để tiến thân?!

“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”

Tôn Tư Nguyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Hoài Minh, ngẩn người vài giây: “Bây giờ không còn ai, cậu đừng giả vờ với tôi nữa.”

Tô Hoài Minh nhún vai: “Tôi không giả vờ, tôi thực sự không hiểu anh đang nói gì.”

Tôn Tư Nguyên: “Hả?”

Tô Hoài Minh: “Hử?”

Tôn Tư Nguyên: “Hử?”

Tô Hoài Minh: “Hả!”

Hai người giống như trở về thời kỳ trẻ thơ, sau hai vòng “hử hả” vô thức, cuối cùng mới hiểu ý của đối phương.

Tôn Tư Nguyên trực tiếp đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn: “Không thể nào, cậu lại không nhận ra Ninh Lỗi là mấy đứa thảo mai, đang đào hố cho cậu, muốn tạt nước bẩn lên người cậu sao?!”

Tô Hoài Minh lắc đầu: “Không phải anh ta đang nói về chuyện của mình sao, đáng thương lắm, như vậy thì đào hố cho tôi được à?”

Tôn Tư Nguyên vẫn thấy vô lý: “Cậu không nhận ra, sao còn có thể đáp trả sắc bén như vậy, chỗ nào cũng đánh trúng điểm yếu của Ninh Lỗi? Mặt Ninh Lỗi sắp sưng như đầu heo rồi!”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Những lời vừa rồi… không phải là lời thật lòng của cậu chứ.”

Tô Hoài Minh gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa thoát khỏi công ty quản lý lòng dạ thâm sâu, thấy Ninh Lỗi gặp phải vấn đề giống tôi, nên muốn đưa ra cho anh ta một vài lời khuyên, biết đâu lại giúp được anh ta.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Hoài Minh, ánh mắt lấp lánh, Tôn Tư Nguyên im lặng hồi lâu.

Quả nhiên, sự chân thành luôn là tuyệt chiêu.

Anh ta không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy, thở dài thườn thượt, cảm thấy mình là đàn anh, nên phải dạy cho Tô Hoài Minh chưa hiểu đời một bài học: “Loại người như Ninh Lỗi chính là mấy đứa giả lai, cậu nhất định phải cảnh giác với cậu ta, nghiêm túc phân tích từng lời cậu ta nói, nếu không cậu sẽ phải chịu thiệt thòi, còn không thể đòi lại được, thật là ấm ức!”

Tôn Tư Nguyên tỏ vẻ như chuyện cũ không muốn nhắc lại.

Tính tình anh ta nóng nảy, người thì ngốc mà tiền thì nhiều, lại hay chửi bới, nên thường có mấy khứa thảo mai lại gần anh ta, cố tình để Tôn Tư Nguyên chửi mình, như vậy mới có thể thu hút sự chú ý và lòng thương hại, rồi lợi dụng Tôn Tư Nguyên để tiến thân.

Đây đều là những bài học xương máu, Tôn Tư Nguyên đã trải qua quá nhiều, mới có chút kinh nghiệm, nhưng thủ đoạn đáp trả mấy đứa thảo mai của anh ta kém xa Tô Hoài Minh.

Tôn Tư Nguyên vốn định đến để học hỏi kinh nghiệm, kết quả Tô Hoài Minh lại chẳng biết gì, ngược lại anh ta phải phổ cập kiến thức cho Tô Hoài Minh.

“Thảo mai thì…” Tôn Tư Nguyên dưới ánh mắt tò mò của Tô Hoài Minh, anh ta nghẹn lời, chớp mắt rồi nói: “Cậu tự tra trên Baidu đi!”

Tô Hoài Minh: “…”

“Có gì đâu, trước đây khi cậu giải thích cho Tiêu Tiêu về linh hồn là gì, chẳng phải cũng nhờ đến Baidu sao?”

Tô Hoài Minh lấy điện thoại ra, tra ý nghĩa của người thảo mai.

“Thảo mai thường sẽ ngụy trang thành người yếu đuối, hiểu lòng người, nhưng thực chất họ rất thâm sâu, giỏi gây chia rẽ, đùa giỡn tình cảm của người khác.”

Tô Hoài Minh cẩn thận nhớ lại lời nói và hành động của Ninh Lỗi vừa rồi, trong đầu hiện lên một dấu hỏi: “Anh ta đùa giỡn tình cảm của tôi sao?”

Tôn Tư Nguyên: “…”

Có thể chú ý đến cách dùng từ được không!

Nghe như giữa cậu và Ninh Lỗi có mối quan hệ đặc biệt không lành mạnh vậy!

Tôn Tư Nguyên thấy Tô Hoài Minh vẫn ngáo ngơ, như đang đối mặt với một người đàn ông thẳng tính không biết xoay xở, trong lòng nổi giận, anh ta nghiêm túc phân tích cho Tô Hoài Minh.

“Cậu xem, Ninh Lỗi cướp mất hợp đồng quảng cáo của cậu, nhưng cậu ta lại tỏ ra rất yếu đuối, như thể cậu ta bị oan ức lớn lắm, nếu cậu dám trách cậu ta, thì đó là lỗi của cậu.”

“Hơn nữa, việc đại diện này là chuyện tốt như vậy, sao có thể có người dùng dao ép cậu ta chứ, nhưng Ninh Lỗi lại tỏ ra vẻ cậu ta bị ép buộc, như thể mọi chuyện xấu đều do người khác làm ấy.”

Tô Hoài Minh gật đầu, trong lòng sắp xếp lại logic, lập tức hiểu ra.

Cậu hẳn là liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nhưng trước mặt Ninh Lỗi, cậu lại không cảnh giác.

Tôn Tư Nguyên cũng thấy kỳ lạ: “Từ đầu đến cuối cậu không nghi ngờ Ninh Lỗi sao?”

Tô Hoài Minh lắc đầu: “Không, vì anh ta thực sự rất đáng thương, tôi không nghĩ nhiều.”

Tôn Tư Nguyên gật đầu đồng ý: “Thảo mai đều sẽ giả vờ rất đáng thương, cậu biết điều này là được rồi, về sau nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần đừng mắc lừa.”

Tô Hoài Minh gật đầu, trong đầu nhớ lại từng cảnh vừa rồi, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Xem ra, diễn xuất của Ninh Lỗi thực sự rất tốt!

Tô Hoài Minh rất tự giác, mặc dù cậu đang cố gắng đóng vai si mê Phó Cảnh Phạn, nhưng diễn xuất lại bình thường, thỉnh thoảng còn quên mất chuyện này.

Bây giờ Phó Cảnh Phạn không phát hiện ra, nhưng không chắc về sau sẽ không, để không bị lộ tẩy, cậu phải nhanh chóng rèn luyện diễn xuất của mình.

Lúc này đây, Ninh Lỗi đã trở thành đối tượng học tập trong lòng Tô Hoài Minh, là người thầy dạy diễn xuất cho cậu.

Gặp được cơ hội tốt như vậy, Tô Hoài Minh sẽ không bỏ lỡ, lập tức cùng Tôn Tư Nguyên đi ra khỏi bếp, ngồi xuống chiếc ghế sofa không xa Ninh Lỗi.

Ninh Lỗi: “…”

Anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt không thể bỏ qua của Tô Hoài Minh, cố nhịn đủ năm phút, lưng nổi hết cả da gà, cả người sắp phát nổ.

Anh ta không thể chịu đựng được nữa, quay đầu nhìn về phía Tô Hoài Minh, khẽ cười một tiếng.

Tô Hoài Minh sửng sốt, nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt càng sáng hơn.

Ninh Lỗi cảm thấy không thể thua kém như vậy, lập tức đi tới, cười nói: “Hoài Minh, cậu thật chu đáo, không những không trách tôi, còn giúp tôi đưa ra chủ ý, cậu là người tốt bụng và chân thành nhất mà tôi từng gặp, tôi thực sự rất thích cậu, hy vọng chúng ta có thể làm bạn.”

Tô Hoài Minh không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm Ninh Lỗi, ánh mắt như thể có thể xuyên thấu qua lớp da thịt, nhìn thấu tâm hồn con người.

Hai người giằng co đủ nửa phút, Ninh Lỗi thực sự không chịu nổi nữa.

Tô Hoài Minh quả thực quá cao tay, mấy chiêu này khiến anh ta không đỡ nổi.

“Sao cậu không nói gì vậy?” Ninh Lỗi mím môi, ánh mắt ảm đạm đi: “Cậu vẫn còn giận tôi sao? Cậu giận tôi cũng là lẽ thường tình, dù sao là tôi có lỗi với cậu, bất kể vì lý do gì, tôi đều đã làm tổn thương cậu.”

Ninh Lỗi nói xong, cúi đầu, cúi đến mức cổ đau nhức, vẫn không đợi được Tô Hoài Minh trả lời.

“…”

Rốt cuộc Tô Hoài Minh định làm gì?

Là định nói bóng gió châm chọc, sau đó lại hạ mã uy, chứng minh mình có thể phớt lờ những thủ đoạn này, đừng có bày trò nữa không?

Ninh Lỗi tưởng tượng Tô Hoài Minh cao thâm khó lường hơn, nhưng Tô Hoài Minh lại lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Vừa rồi khi Ninh Lỗi nói những lời này, anh ta hơi cúi đầu, đôi mắt rũ xuống che đi cảm xúc, nói đến đoạn đau lòng, giọng nói run rẩy, còn vô thức cắn môi... Quan trọng nhất là nói xong không ngẩng đầu lên, như vậy sẽ giảm nguy cơ bị lộ.

Diễn xuất quả thực tốt, quả thực cao siêu!

Tô Hoài Minh thấy không lịch sự, nên mới không trực tiếp lấy sổ tay ra, ghi lại những điểm trọng yếu này.

Cậu lặp lại trong đầu hai lần, đảm bảo mình đã nhớ.

Đợi về rồi, cậu sẽ diễn lại trước mặt Phó Cảnh Phàm, hiệu quả chắc chắn rất tốt.

...

Lúc này, Phó Cảnh Phạn đang họp đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước.

Vài giám đốc thấy Phó Cảnh Phạn đột nhiên không nói gì nữa, nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, có vài người không nhịn được rụt vai, tưởng mình mắc lỗi, chọc giận Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn hơi nhíu mày.

Có phải hắn ảo giác không?

Vừa rồi có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh tràn qua, như thể có người đang nhớ đến hắn.

Hơn nữa không phải là chuyện gì tốt.

***

Đạo diễn thấy mọi người đã thích nghi với cuộc sống ở đây, mới giới thiệu chủ đề kỳ này và các quy tắc tiếp theo.

“Bảy ngày sau, mọi người sẽ sống ẩn dật trong ngôi nhà gỗ này, tất cả vật tư đều phải thông qua lao động để có được, tiền sẽ không còn là phương tiện trao đổi, mọi người chỉ có thể nhận được vật tư.”

Đạo diễn dừng lại một chút, rút kinh nghiệm từ chương trình tạp kỹ kỳ trước, nói: “Cũng không thể bán đồ của đoàn làm phim, hoặc là đồ do mình lao động có được, bán cho người khác... cũng như các khách mời khác.”

Nghe vậy, Quý Minh Triết và Tôn Tư Nguyên đều quay đầu nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh: “Ồ, biết rồi.”

Đạo diễn: “…”

Ông ho một tiếng, rồi nói tiếp: "Dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ, mọi người có thể thông qua việc giúp đỡ dân làng địa phương để có được vật tư cần thiết trong ngày, cộng với Tôn Tư Nguyên chia thành năm nhóm, có một nhóm do chị gái địa phương dẫn đầu lên núi hái nấm, bốn nhóm còn lại đến ngôi làng dưới chân núi để giúp đỡ, chủ yếu phụ trách chẻ củi, gánh nước, sửa mái nhà."

"Mời mọi người thảo luận xong rồi đưa ra quyết định."

Tôn Tư Nguyên nghe vậy, hơi nhíu mày.

Chẻ củi gánh nước sửa mái nhà, những công việc này đều cần sức lực, mà thể trạng của Tô Hoài Minh lại kém, chưa chắc đã chịu được những việc này.

Lỡ đâu cậu ta chết mệt trong đoàn làm phim, thì tính là của ai đây?!

Một cảnh tưởng kinh hoàng hiện ra trước mặt Tôn Tư Nguyên, sợ đến mức hít ngược một hơi, lập tức nói: "Tô Hoài Minh, cậu dẫn theo Tiêu Tiêu lên núi hái nấm đi."

Cuộc sống của Tôn Tư Nguyên quá xa hoa, trong nhận thức của anh, hái nấm giống như những gì được miêu tả trong sách truyện cổ tích, cầm theo một cái giỏ nhỏ, thấy nấm nào ưng ý thì hái, hái một ít là có thể vui vẻ trở về nhà.

Nhưng anh đã bỏ qua việc đây là một ngọn núi lớn, mà nấm tùng lại không dễ tìm, trong điều kiện như vậy, hái nấm còn mệt hơn cả gánh nước chẻ củi.

Nghe vậy, Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành nhìn Tôn Tư Nguyên với ánh mắt phức tạp, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Có thù hằn gì mà muốn làm Tô Hoài Minh chết mệt vậy?!

Đạo diễn không đợi Tô Hoài Minh đồng ý, trực tiếp tuyên bố kết quả: "Được, nhóm của Tô Hoài Minh lên núi hái nấm, bốn nhóm còn lại xuống núi giúp đỡ."

Quý Du Du nhớ đến cốt truyện trong truyện cổ tích, thích mặc váy đẹp đi hái nấm, nhìn Phó Tiêu Tiêu với ánh mắt sáng lấp lánh, giọng điệu đầy ngưỡng mộ nói: "Hái nấm tuyệt lắm!"

Phó Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, bị Quý Du Du khen một câu, cũng thấy hái nấm là một chuyện rất tốt, đứng ở cửa ngóng trông, còn chưa đợi chị gái địa phương đến, đã muốn một mình xông vào trong núi.

Quý Minh Triết đứng ở cửa, nhìn Tô Hoài Minh với vẻ lo lắng, dặn dò: "Mệt thì ngồi xuống nghỉ một lát, đừng cố quá, sức khỏe là quan trọng nhất."

Tô Hoài Minh gật đầu.

Vu Duệ Thành cũng đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu cậu không làm được, đợi tôi về, tôi có thể thay cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

Tô Hoài Minh biết Vu Duệ Thành là người ngoài lạnh trong nóng, rất nghiêm túc cảm ơn anh.

Tôn Tư Nguyên thấy cảnh này, vẻ mặt rất khó hiểu.

Anh ta chọn cho Tô Hoài Minh một nhiệm vụ đơn giản nhất, tại sao Vu Duệ Thành và Quý Minh Triết đều có vẻ lo lắng Tô Hoài Minh sẽ mệt vậy.

Tôn Tư Nguyên mơ hồ nhận ra quyết định ban đầu của mình là sai lầm, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ.

Cho đến khi xuống núi, Tôn Tư Nguyên vẫn không nghĩ ra được nhiệm vụ này khó ở đâu.

Cùng lúc đó, chị gái dẫn đoàn hái nấm cũng đến nhà gỗ.

Chị gái nhìn thấy hai bố con Tô Hoài Minh xa xa, vẻ mặt ngây ra, nhìn họ chằm chằm.

Cô chưa từng thấy đứa trẻ và người trẻ tuổi nào đẹp trai như vậy!

Con người đều là động vật thị giác, Phó Tiêu Tiêu khi không làm loạn, trông đáng yêu như một thiên thần, Tô Hoài Minh lại mang đến cho người ta cảm giác ngoan ngoãn, lần đầu gặp mặt, chị gái đã có rất nhiều thiện cảm với hai người họ, nhiệt tình bước tới nói: "Hôm nay tôi sẽ dẫn hai người lên núi hái nấm tùng nhung, hai người muốn nghỉ ngơi hoặc có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi, đừng ngại."

Tô Hoài Minh gật đầu, cảm ơn chị gái.

Phó Tiêu Tiêu để thể hiện mình là đứa trẻ rất giỏi, giành lấy chiếc giỏ tre cao gần bằng nửa người mình, bắt chước chị gái, vụng về đeo lên lưng.

Chiếc giỏ tre dài đến tận trên đầu gối Phó Tiêu Tiêu, Phó Tiêu Tiêu chỉ có thể ưỡn mông, nâng chiếc giỏ tre lên, cúi đầu lạch bạch đi, trông giống như một chú bê con.

Lúc đầu chị gái còn định ngăn cản, sợ Phó Tiêu Tiêu sẽ mệt, nhưng thấy Phó Tiêu Tiêu đi rất hăng, không nhịn được cười nói: "Đứa trẻ này hay thật, nhỏ như vậy đã biết làm việc rồi, không phải đứa trẻ nào cũng làm được như vậy đâu."

Nghe vậy, Phó Tiêu Tiêu đắc ý hừ hừ hai tiếng, mũi sắp vểnh lên trời.

Chị gái nhìn Tô Hoài Minh đang đứng yên lặng ở bên cạnh, hỏi: "Không ngờ cậu Tô trẻ tuổi như vậy mà lại biết dạy con thế, nhìn xem động tác của thằng bé nhanh nhẹn biết bao!"

Tô Hoài Minh nói: "Chị gái, chị cứ gọi em là Tô Hoài Minh là được.”

Chị gái gật đầu, lập tức xưng hô thân mật với Tô Hoài Minh: "Được, vậy chị sẽ gọi em là Hoài Minh."

Phó Tiêu Tiêu tràn đầy sức lực, muốn dùng hết một hơi, thấy Tô Hoài Minh và chị gái vẫn đứng ở phía sau, liền quay lại thúc giục họ: “Bố dượng, có thể đi nhanh lên một chút không!"

Tô Hoài Minh gật đầu, nhưng vẫn chậm rãi bước đi.

Chị gái nghe thấy cách xưng hô bố dượng, ngạc nhiên nhìn Tô Hoài Minh, trong mắt thoáng chút dịu dàng.

Đường lên núi không dễ đi, có chị gái dẫn đường, Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu mới không bị lạc đường.

Con đường nhỏ lên núi gồ ghề, thường xuyên dẫm phải đá, đôi khi độ dốc rất lớn, Tô Hoài Minh chỉ có thể kéo Phó Tiêu Tiêu lên trước, sau đó mình mới cố sức trèo lên.

Không chỉ vậy, con đường nhỏ là do những người lên núi mở ra, nhưng mọi người chỉ thỉnh thoảng lên núi, lâu dần, hai bên đường mọc đầy các loại cây bụi, cành cây chằng chịt chắn ở phía trước, thường có nguy cơ bị "tát vào mặt".

Đi một đoạn đường, chị gái rất thành thạo ngồi xổm xuống, mò mẫm trên mặt đất.

Trải qua một hồi, chị giải thích: "Hôm nay vận may của chúng ta không tốt lắm, nếu là trước đây, bây giờ hẳn là đã có thu hoạch rồi."

Chị gái nhăn mặt, sợ trẻ con không kiên nhẫn, muốn xuống núi.

Nhưng Phó Tiêu Tiêu sau khi lên núi đã hoàn toàn giải phóng bản tính, trở thành một chú khỉ tinh nghịch, nếu không phải Tô Hoài Minh thường xuyên kéo cậu bé lại, thì bây giờ cậu bé không biết đã chạy đến đâu rồi.

Phó Tiêu Tiêu không muốn xuống núi chút nào, cũng không nản lòng vì không tìm thấy nấm tùng, đứng ở phía trước, mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Hoài Minh và chị gái, vẫy tay với họ: "Hai người nhanh lên nào!"

Tô Hoài Minh và chị gái bất lực cười một tiếng, rồi đuổi theo Phó Tiêu Tiêu.

Chị gái biết Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu chưa từng có kinh nghiệm leo núi hái nấm, muốn sớm tìm thấy nấm tùng, dẫn hai người xuống núi.

Nhưng họ đi vòng vòng hơn một tiếng đồng hồ, vẫn chẳng thu được gì.

Chị gái cười khổ một tiếng, lúng túng nói: "Chúng ta lên núi hơi muộn, trước đây trong làng có rất nhiều người lên núi tìm nấm tùng, những nơi dễ tìm cơ bản đã không còn, nếu muốn tìm thấy, có lẽ phải đi xa hơn nữa."

Hai người lớn một trẻ nhỏ tiếp tục lên núi, thể chất Tô Hoài Minh yếu, trên người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cổ áo của áo phông bị mồ hôi thấm ướt, loang lổ một vòng màu sẫm.

Mái tóc mềm mại từng lọn từng lọn dính vào trán, làn da ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa được rửa bằng nước, ngay cả hàng mi cong dày cũng đọng những giọt nước.

Màu môi Tô Hoài Minh vốn nhạt, nhưng lúc này lại trở nên đỏ tươi, rất căng mọng, cậu vô thức cắn môi, dừng bước.

Tô Hoài Minh hơi thở không thông, giơ tay đập đập vào ngực, hơi ngẩng đầu lên.

Cổ thon dài duỗi thẳng, đường nét ưu mỹ, yết hầu hơi nhô lên lăn lộn hai cái.

Tô Hoài Minh không phải kiểu người có ngoại hình hung dữ, nhưng ngũ quan không hề nhu hòa, mà là lập thể tinh xảo, nhìn từ bên hông có thể thấy rõ đường nét trán và sống mũi.

Tô Hoài Minh đau khổ nhíu chặt mày, đuôi mắt và má ửng hồng như bệnh, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh.

Để có thể hít thở không khí trong lành, ngực Tô Hoài Minh hơi phập phồng, tiếng thở hơi nặng nề.

【Á á á tôi đau lòng quá, Tô Hoài Minh không chịu được môi trường này, mau cho anh ấy xuống núi đi!】

【Phản ứng cao nguyên, cộng thêm vận động mạnh, không chỉ Tô Hoài Minh, mà bất kỳ thanh niên nào thường xuyên sống ở vùng đồng bằng cũng có thể bị khó chịu】

【Tôi có tội, tôi xin tự kiểm điểm, nhưng tiếng thở của bà xã nghe thật êm tai!】

【... Tôi cũng vậy, vừa rồi chụp ảnh điên cuồng, mỗi bức đều đẹp đến mức tôi muốn chảy nước miếng】

Chị gái phát hiện Tô Hoài Minh có gì đó khác thường, hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy cánh tay Tô Hoài Minh, để cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Chị gái giúp vặn nắp bình nước, đưa đến trước mặt Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh bằng tuổi con trai chị, lại có vẻ mong manh và yếu đuối, chị gái rất đau lòng, "Không sao đâu, nhà chị còn vài cây nấm tùng, coi như hai người đã hái được, bây giờ chúng ta xuống núi đi, nếu lãnh đạo của em tìm em gây phiền phức, chị sẽ đi đối phó với ông ta!"

Tô Hoài Minh gật đầu.

Cậu không thích vận động mạnh, nhưng leo núi vẫn có thể, vì vậy lúc đầu không từ chối, cậu cũng không ngờ phản ứng của cơ thể này lại mạnh đến vậy.

Tô Hoài Minh gật đầu, chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy, động tác đột nhiên dừng lại.

Cậu có thể cảm thấy có một chỗ hơi gồ lên dưới tay mình.

Tô Hoài Minh ngẩn ra, giơ tay lên.

Đất cơ bản đã được đào xới, lộ ra một khối u tròn màu nâu.

Chị gái giàu kinh nghiệm, lập tức nhận ra đó là gì, đào đất xung quanh, rất vui mừng nói: "Ui chao, em đúng là sao may mắn mà! Chúng ta tìm gần hai tiếng đồng hồ mà không thấy, em tùy tiện ngồi xuống đã phát hiện ra nấm tùng."

Niềm vui thu hoạch đã làm giảm bớt sự khó chịu về thể xác, Tô Hoài Minh cũng tiến lại gần, nhìn chị gái cẩn thận đào đất xung quanh, lắc lắc hai cái mới nhấc nấm tùng lên.

Chị gái đưa nấm tùng cho Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh vừa định đưa tay ra nhận, đột nhiên cảm thấy bàn tay chống xuống đất lại có cảm giác gồ lên quen thuộc.

Tô Hoài Minh ngẩn ra, học theo chị gái, đào đất dưới tay mình.

Thật sự là một cây nấm tùng khác!

Chị gái kinh ngạc trợn tròn mắt, rất không dám tin vào cảnh tượng trước mắt: “Chị chưa từng thấy nấm tùng mọc ở cùng một chỗ bao giờ!"

Tô Hoài Minh có một linh cảm kỳ lạ, đào đất xung quanh.

Phát hiện ra cây nấm tùng thứ ba.

Chị gái: "...”

Cô hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Tô Hoài Minh, trong lòng cô, Tô Hoài Minh đã gắn liền với thần nấm.

Tô Hoài Minh cũng không ngờ mình lại có được thu hoạch như vậy, lập tức đào nấm tùng dưới tay lên, cẩn thận đặt vào trong giỏ.

Sau đó, cậu lại đào cây nấm tùng nhỏ hơn, miệng còn lẩm bẩm: "Bố con đã vào rồi, con mau đi tìm bố đi."

Sau đó, cậu lại phát hiện ra cây nấm tùng thứ tư ở gần đó, là cây to nhất.

Mặt Tô Hoài Minh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, tiếng thở rất mạnh, nhưng ánh mắt lại rất sáng, khóe miệng hơi cong lên: "Con trai và cháu trai con đã vào rồi, con cũng đi tìm họ đi, như vậy các người mới có thể đoàn tụ."

Sau khi Tô Hoài Minh lục soát hết khu vực này, xác định không còn nấm tùng nữa, cậu mới đứng dậy.

Cậu nhìn thấy những cây nấm tùng trong giỏ, lộ ra nụ cười hài lòng, cảm thán: "Thật tốt, một gia đình phải đông đủ như vậy."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."

【Một gia đình đông đủ có thể dùng trong trường hợp này không?】

【Cứu mạng, Tô Hoài Minh trông giống như một tên sát nhân giết cả nhà năm người!】

【Đặc biệt là nụ cười lúc nãy của anh ấy, khiến người ta sởn gai ốc】

【Bà xã, đừng như vậy, anh hơi sợ】

【Xì xà xì xà, cậu ta thật biến| thái, tôi thích quá】

Truyện Chữ Hay