Phó Quân Tiêu bị thương ở thắt lưng, cử động là đau, để không làm nặng thêm vết thương, cậu chỉ có thể nằm úp ngủ một đêm.
Trong mơ ý thức không tỉnh táo, nhưng Phó Quân Tiêu theo bản năng cảm thấy tư thế này rất mệt, ngủ không yên, phải xoay người nhiều lần.
Cuối cùng cậu chỉ có thể nghiêng đầu, má bị ép ra một vòng thịt, miệng hơi há, môi hơi ửng hồng.
Phó Quân Tiêu ngủ mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt, ý thức hỗn độn cảm thấy có người đang nhìn mình, lúc này mới khó khăn tỉnh lại từ trong mơ.
Phó Quân Tiêu chớp chớp mắt, không tin vào mắt mình, thử dò hỏi: "Bố?"
Vừa mới tỉnh dậy, lại nằm ở tư thế này, giọng nói của Phó Quân Tiêu không rõ ràng, nhưng hai người đứng ở cửa đã nghe rõ, còn đáp lại một tiếng.
Qua hai ba giây, Phó Quân Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, vô thức muốn ngồi dậy khỏi giường, không ngờ vừa cử động, thắt lưng đã bị trẹo, đau đến mức cậu mặt mày nhăn nhó, ngã trên giường hít thở dốc.
Cậu muốn dùng tay đỡ lấy thắt lưng, nhưng lại cảm thấy tay mình bị bao bọc bởi hơi ấm, giật hai cái mới giãy ra được.
Phó Quân Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói của Hạ Nam Ngộ: "Chào chú, cháu là Hạ Nam Ngộ, là bạn cùng phòng của Quân Tiêu."
Phó Quân Tiêu đau thắt lưng dữ dội, không thể quay đầu lại, mặc dù cậu đã nhìn thấy Hạ Nam Ngộ, nhưng cậu nhận thức rõ ràng rằng, tay của hai người vừa rồi đã đan vào nhau.
Hai người họ... không phải đã nắm tay nhau cả đêm chứ?!
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi ngủ, tai Phó Quân Tiêu đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức vùi đầu vào gối.
May là những người có mặt ở đây không để ý đến điều này.
Tô Hoài Minh còn chưa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Phó Quân Tiêu nằm trên giường ngủ không còn ra hình người, khuôn mặt ngủ rất tệ, và Hạ Nam Ngộ đang nằm bên cạnh giường.
Tuy nhiên, hai người nắm tay nhau đã giấu dưới chăn, Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn đều không nhìn thấy.
Mặc dù vậy, Tô Hoài Minh đã nắm bắt được sự tương tác của hai người, mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhướng mày thích thú.
Ăn dưa của đứa con trai lớn, có phải không ổn không.
Y phải tỏ ra mình là một người bố mẫu mực.
Nhận ra điều này, Tô Hoài Minh miễn cưỡng kìm nén sự tám chuyện trong lòng, giả vờ như một người lớn tuổi, trò chuyện với Hạ Nam Ngộ.
"Không phải, cháu đã học năm tư rồi, ký túc xá năm hai là tám người một phòng, chưa có chỗ trống, Quân Tiêu ở không tiện lắm, nên đã sắp xếp cậu ấy vào ký túc xá của cháu." Hạ Nam Ngộ giải thích.
Tô Hoài Minh lịch sự cười nói: "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiêu Tiêu nhiều ngày qua."
Hạ Nam Ngộ lắc đầu: "Cháu không chăm sóc tốt, lần này Quân Tiêu bị thương cháu lại không có ở đó."
Phó Quân Tiêu nghe vậy, nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối của Hạ Nam Ngộ tối qua, trái tim lập tức nhói lên, chua xót vô cùng.
Cậu không quan tâm đến cơn đau ở thắt lưng, dùng tay chống giường, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn Hạ Nam Ngộ, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Anh đừng nói vậy, tôi bị thương, không ai có thể ngờ được, đều tại người đâm vào tôi, không liên quan gì đến anh."
Phó Quân Tiêu vì quá quan tâm đến Hạ Nam Ngộ, đã quên mất Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn đang ngồi bên cạnh.
Tô Hoài Minh quá hiểu Phó Quân Tiêu, lập tức nhìn ra được sự khác thường, trên mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại "Oa" một tiếng.
Y vẫn luôn kìm nén, thực sự khó chịu, Tô Hoài Minh quay đầu nhìn Phó Cảnh Phạn, ra hiệu cho hắn.
Nhưng Phó Cảnh Phạn lại chẳng quan tâm, thấy Tô Hoài Minh nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi vào phòng bệnh, còn nắm lấy tay Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh: "..."
Y lười để ý đến Phó Cảnh Phạn, cũng không gạt tay hắn ra, mà tiếp tục thưởng thức đứa con trai lớn của mình tự mình đóng vai chính trong bộ phim tình cảm tuổi thanh xuân.
Sau khi Phó Quân Tiêu an ủi Hạ Nam Ngộ xong, vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì hơi thở đó lại mắc kẹt trong cổ họng, không lên không xuống, suýt nữa làm cậu nghẹt thở.
!!!
Không cần quay đầu lại, cậu đã cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Tô Hoài Minh gần như hóa thành thực thể, bờ vai lập tức thẳng tắp, sâu sắc cảm nhận được cái gọi là như kim chích.
Khóe miệng Phó Quân Tiêu giật giật hai cái, biết mình không trốn được, lúc này mới vô cùng cứng ngắc quay đầu lại, cười với Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh tỏ ra rất thoải mái, vẻ mặt thích thú, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cảm giác như y sắp cầm hạt dưa, vừa ăn vừa xem.
Da đầu Phó Quân Tiêu lập tức tê dại.
Sau khi bố con đấu khẩu vài giây, cuối cùng Tô Hoài Minh cũng có chút ý thức của người làm bố, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với Hạ Nam Ngộ.
"Tiêu Tiêu khá đặc biệt, trước đây chúng tôi còn lo lắng khi nó đến trường học một mình sẽ gặp phải vấn đề gì, cũng sợ nó không hòa hợp được với bạn cùng phòng, may là Tiêu Tiêu gặp được cháu, như vậy chúng tôi cũng yên tâm hơn nhiều."
Tô Hoài Minh vừa nói xong mấy lời xã giao, Phó Cảnh Phạn liền quay đầu nhìn y, vẻ sâu xa, chỉ thiếu điều nói ra mấy chữ “Em căn bản không lo lắng".
Tô Hoài Minh sợ Phó Cảnh Phạn phá đám, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Phó Cảnh Phạn cảm nhận được tâm trạng của Tô Hoài Minh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Hoài Minh không còn trở ngại, tiếp tục nói: "Cháu và Tiêu Tiêu ở chung với nhau như thế nào? Tiêu Tiêu có biết dọn dẹp vệ sinh không? Buổi tối có nghiến răng không? Có nói mớ làm cháu tỉnh giấc không..."
Mỗi khi Tô Hoài Minh nói một câu, tai Phó Quân Tiêu lại đỏ thêm một phần, đến cuối cùng, mặt Phó Quân Tiêu đỏ đến cả cổ, nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Cậu hiểu quá rõ, Tô Hoài Minh đang trêu chọc cậu.
Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, khiến Phó Quân Tiêu hiểu sâu sắc một đạo lý:
Đừng bao giờ đấu với Tô Hoài Minh, quỳ xuống cầu xin tha thứ mới là cách tốt nhất.
Phó Quân Tiêu như một chú mèo ốm, cố nhịn cơn bốc hỏa, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Bố, bố... bố có mang sen hoa quế cho con không?"
Tô Hoài Minh cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ cầu xin của Phó Quân Tiêu, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có mang, ở trong hộp đựng thức ăn."Phó Quân Tiêu thấy Tô Hoài Minh cuối cùng cũng chịu đổi chủ đề, không quan tâm đến cơn đau ở thắt lưng, lập tức kéo lê nửa thân dưới, đi lấy hộp đựng thức ăn trên bàn.
Phó Cảnh Phạn thấy Phó Quân Tiêu hành động quá chậm chạp, chủ động đứng dậy giúp đỡ.
Hạ Nam Ngộ là người ngoài duy nhất có mặt ở đây, im lặng nhìn Phó Quân Tiêu và những người khác tương tác, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Tô Hoài Minh.
Hồi nhỏ anh đã gặp Tô Hoài Minh một lần, giờ anh đã lớn, nhưng Tô Hoài Minh lại không có chút thay đổi nào.
Như thể thời gian trên người y đã ngưng đọng.
Không chỉ ngoại hình, tâm lý của Tô Hoài Minh cũng giống như lúc đó.
Có vài giây, Hạ Nam Ngộ mơ hồ cảm thấy như mình đã trở về thời thơ ấu, mình vẫn là một đứa trẻ tay chân ngắn ngủn.
Còn Phó Quân Tiêu là đứa trẻ khóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem, có thể dễ dàng dỗ dành bằng kem.
Tô Hoài Minh cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nam Ngộ, ngẩng đầu nhìn anh, Hạ Nam Ngộ không hề né tránh.
Tô Hoài Minh khựng lại, hơi nhíu mày.
Y chắc chắn là lần đầu tiên gặp Hạ Nam Ngộ, nhưng nhìn ngũ quan của Hạ Nam Ngộ, y lại mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Tô Hoài Minh chưa bao giờ giấu chuyện trong lòng, vừa định mở miệng hỏi, thì bị Phó Quân Tiêu cắt ngang.
Phó Quân Tiêu đã bày xong bữa sáng, còn chủ động đưa đũa đến.
Tô Hoài Minh bị phân tán sự chú ý, thuận tay nhận lấy đôi đũa, đợi khi y ngẩng đầu lên lần nữa, Hạ Nam Ngộ đã đi đến bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Y cũng không hỏi thêm nữa, cầm đũa ăn sáng.
Trước đó, Phó Quân Tiêu vẫn còn vẻ ốm yếu, căn bản không ngồi dậy được, giờ nhìn thấy đồ ăn ngon mà Tô Hoài Minh mang từ nhà đến, lập tức tỉnh táo, dựa vào giường bệnh, nằm sấp trên bàn nhỏ, đôi đũa không ngừng gắp thức ăn.
Tô Hoài Minh ăn xong, nói với Phó Quân Tiêu: "Không phải con thích ăn sen hoa quế của dì Lý lắm sao, bố mang rất nhiều, con để trong tủ lạnh, có thể ăn được mấy ngày."
Phó Quân Tiêu cũng không khác gì hồi nhỏ, cười hì hì, vẻ mặt ngốc nghếch.
Cậu và Tô Hoài Minh có tình cảm rất tốt, mặc dù đã lớn, nhưng vẫn có thể làm nũng một cách rất tự nhiên.
Tô Hoài Minh nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài, dùng ngón tay chỉ vào trán Phó Quân Tiêu.
Rút tay về, y đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu liếc Phó Cảnh Phạn, tâm trạng không còn tốt như vừa rồi.
Phó Cảnh Phạn đúng là ngày càng không biết xấu hổ, thấy Phó Quân Tiêu làm nũng có hiệu quả, hoàn toàn không ý thức được tuổi tác của mình, học theo y nguyên bộ này.
Lần đầu tiên Tô Hoài Minh thấy, có chút không đỡ nổi, để Phó Cảnh Phạn đạt được mục đích.
Lúc đó đang vào thời điểm giao mùa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, Tô Hoài Minh vốn đã không khỏe, lại bị Phó Cảnh Phạn lăn qua lộn lại cả đêm, đến ngày hôm sau thì phát sốt.
Mặc dù Phó Cảnh Phạn đã nghiêm túc kiểm điểm, nói rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, nhưng Tô Hoài Minh lại rất hay thù dai, mỗi lần Phó Cảnh Phạn muốn dùng lại chiêu cũ, y đều muốn đá Phó Cảnh Phạn một cước.
Nhưng Tô Hoài Minh không thể không thừa nhận, y rất thích cái này.
Phó Quân Tiêu đã sớm nghiên cứu ra tuyệt chiêu, biết Tô Hoài Minh thích ăn, gắp cho y một miếng sen hoa quế, "Bố nếm thử xem."
Giọng Phó Cảnh Phạn đồng thời vang lên, "Hoài Minh, em ăn thêm một miếng nữa."
"……"
Tô Hoài Minh nhìn hai miếng sen hoa quế trong đĩa, khóe miệng giật giật, thực sự không nuốt trôi, suy nghĩ vài giây, gắp miếng sen hoe quế của Phó Quân Tiêu vào đĩa của Hạ Nam Ngộ, cười tủm tỉm nói: "Vị này rất ngon, cháu nếm thử xem."
Hạ Nam Ngộ nhìn Phó Quân Tiêu một cái, mới cầm đũa lên.
Ăn xong bữa sáng, Tô Hoài Minh nhìn Phó Quân Tiêu hỏi: "Chúng ta có nên ở lại đây thêm vài ngày để chăm sóc con không?"
Phó Quân Tiêu chỉ bị thương ở thắt lưng, không bị thương đến xương, không tiện làm phiền mọi người, liên tục lắc đầu, "Không cần đâu, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi."
Tô Hoài Minh nhìn Hạ Nam Ngộ đang ngồi đối diện, vẻ mặt trở nên sâu xa, lúc này mới đồng ý với Phó Quân Tiêu.
"Vậy thì nhờ cháu chăm sóc Tiêu Tiêu rồi," Tô Hoài Minh nói lời này không nhịn được cười, suýt nữa thì không nhịn được nữa.
Tiêu Tiêu vất vả lắm mới yêu đương được, y không làm bóng đèn nữa.
Tô Hoài Minh đứng dậy, nhìn Hạ Nam Ngộ chân thành mời: "Đến kỳ nghỉ hè, cháu đến nhà chúng ta chơi nhé."
Phó Quân Tiêu vẫn chưa nhận ra ý sâu xa trong lời nói, vô tư nhìn Tô Hoài Minh và Hạ Nam Ngộ, ngây thơ lộ vẻ ngốc nghếch.
Nhưng Hạ Nam Ngộ hiểu ý của Tô Hoài Minh, anh quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu.
Anh nhìn rất chăm chú, như thể muốn nhét Phó Quân Tiêu vào mắt mình.
"Được, có cơ hội cháu sẽ đến."
Tô Hoài Minh nghe vậy, nhướng mày, nhìn Phó Quân Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu bị nhìn liên tiếp hai lần, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cậu nghĩ không ra lý do, đành cầu cứu Phó Cảnh Phạn, không ngờ ánh mắt của bố cậu vẫn luôn dõi theo Tô Hoài Minh, căn bản không để ý đến đứa con trai này.
Phó Quân Tiêu: "..." Sao tôi lại thấy mình thừa thãi thế này?
Tô Hoài Minh và Hạ Nam Ngộ lại xã giao vài câu, để lại không gian cho Phó Quân Tiêu và Hạ Nam Ngộ.
Cách chung sống của hai người lại trở về như trước, tâm trạng của Hạ Nam Ngộ cũng ổn định lại, không ai tìm ra được vấn đề gì, nhưng Phó Quân Tiêu lại thấy trong lòng trống trải.
Cậu không bị thương nghiêm trọng, sau vài ngày điều trị, vết thương dần hồi phục, có thể vịn vào đồ vật để đứng lên.
Bác sĩ kiểm tra xong, lịch sự đuổi hai người ra khỏi bệnh viện.
Phó Quân Tiêu nhếch mép, quay đầu nhìn Hạ Nam Ngộ bên cạnh, nói: "Chúng ta về ký túc xá thôi."
Nhưng Hạ Nam Ngộ lại lắc đầu.
"Giường của chúng ta ở trên, vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn, có thể trèo lên không?"
Phó Quân Tiêu đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cậu có một sự tự tin kỳ lạ vào bản thân, không chút do dự nói: "Có lẽ có thể."
Hạ Nam Ngộ không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Phó Quân Tiêu.
Khí thế của Phó Quân Tiêu lập tức tan biến, nhận ra mình không nhìn rõ thực tế, cười gượng gạo, giơ tay đầu hàng hoàn toàn, "Được, hình như không trèo lên được."
Hạ Nam Ngộ mới thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi đã đặt phòng một tuần tại khách sạn gần trường, cậu ngủ ở đó."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Phó Quân Tiêu, cậu ngây người tại chỗ, "Chúng ta đến khách sạn?!"
Nói xong, cậu mới nhận ra lời nói này có hàm ý mơ hồ, đầu đau dữ dội, hận không thể đào hố chui xuống.
Hạ Nam Ngộ như không nhận ra có vấn đề gì, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Xe đã đến rồi, cậu đeo khẩu trang vào đi."
Phó Quân Tiêu lập tức gật đầu, kéo khẩu trang lên, trên mặt gần như không để lộ ra một tấc da.
Lên xe, Phó Quân Tiêu sợ bị người ta nhận ra giọng nói, nên không mở miệng, không ngờ bác tài xế rất nhiệt tình, cứ cố gắng trò chuyện với hai người.
Hạ Nam Ngộ ít nói, còn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Quân Tiêu chỉ đành cắn răng trò chuyện với bác tài xế.
Bác tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau, cười nói: "Hai người là anh em sao? Tình cảm tốt thật."
Phó Quân Tiêu sửng sốt, vội vàng giải thích: "Không, chúng tôi là bạn cùng phòng."
Bác tài xế kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, giọng điệu chuyển hướng, "Hai người ở cùng nhau bốn năm rồi, tình cảm rất sâu, không khác gì anh em."
Phó Quân Tiêu khựng lại, nhất thời đầu óc nóng lên, sửa lại: "Chúng tôi ở cùng nhau không phải bốn năm, mà mới quen nhau hai tháng."
Bác tài xế sửng sốt, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người hai người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "Mới quen nhau hai tháng, vậy thì bạn cùng phòng của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy, sau này phải cảm ơn người ta cho tử tế."
Phó Quân Tiêu cười gượng gạo, lúc này mới nhận ra rằng không cần thiết phải sửa lại lời nói của bác tài xế.
Bác tài xế không cho cậu thời gian để bình tĩnh suy nghĩ, tiếp tục hỏi: "Hai người định về trường sao?"
Lần này Phó Quân Tiêu đã học xong, gật đầu qua quýt.
Không ngờ điều này lại bị bác tài xế bắt thóp, ông nhìn địa điểm đến đã định sẵn, "Nơi dừng xe còn cách trường một con phố, hai người còn phải đi bộ, thật là phiền phức, hay là tôi giúp hai người sửa lại địa điểm đến, định thẳng đến cổng trường luôn đi."
Phó Quân Tiêu không kịp trở tay, há miệng, nhưng không nghĩ ra lời giải thích.
Thấy Phó Quân Tiêu không trả lời, bác tài xế dừng xe đúng lúc đèn đỏ, kỳ lạ quay đầu nhìn cậu.
Hạ Nam Ngộ vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Không cần đâu, dừng ở đó là được.”
Hạ Nam Ngộ trông khó gần hơn Phó Quân Tiêu nhiều, bác tài xế liếc nhìn Phó Quân Tiêu, thấy cậu không phản đối, liền gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phó Quân Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì quá xấu hổ, không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh "Sau khi xe dừng lại, bác tài xế nhìn hai người bước vào khách sạn", sắc đỏ với tốc độ rất nhanh lan từ cổ lên trên.
Cậu sợ bị người khác nhìn thấy, nên kéo vành mũ xuống, hai tay ôm lấy nhau, giả vờ như muốn nghỉ ngơi.
Quả nhiên bác tài xế không mở miệng nữa, Hạ Nam Ngộ cũng luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xuống xe, Phó Quân Tiêu đứng tại chỗ, nhìn chiếc taxi dần dần đi xa, lúc này mới yên tâm cùng Hạ Nam Ngộ đi về phía khách sạn.
"Cậu đợi ở đây một lát, tôi đi làm thủ tục nhận phòng", Hạ Nam Ngộ nói.
Phó Quân Tiêu gật đầu.
Lúc này, trong khách sạn có rất ít người, Hạ Nam Ngộ chỉ mất vài phút là quay lại.
Phó Quân Tiêu không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Nam Ngộ như một cái đuôi nhỏ, đến căn phòng đã đặt trước của Hạ Nam Ngộ.
Vừa đẩy cửa ra, Phó Quân Tiêu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức ngây người, theo bản năng nhìn về phía Hạ Nam Ngộ đang đứng bên cạnh.
Sao, sao lại chỉ có một chiếc giường?
"Lưng cậu không tốt, giường lớn hơn một chút, ngủ sẽ thoải mái hơn", Hạ Nam Ngộ lại nói thêm một câu, "Tối nay tôi về ký túc xá, không ở đây."
Phó Quân Tiêu cảm thấy kỳ lạ.
Lời này nói ra, cứ như thể trước đây cậu vẫn luôn đề phòng Hạ Nam Ngộ vậy.
Đợi Hạ Nam Ngộ đặt đồ đạc xuống, Phó Quân Tiêu lập tức lấy quần áo thay ra, đi về phía nhà vệ sinh.
Từ khi bị thương, cậu đã năm sáu ngày không tắm.
Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, mặc dù không đổ mồ hôi, nhưng sau năm sáu ngày, người trở nên nhớp nháp, tóc bết đến mức gần như có thể xào được, dạo gần đây Phó Quân Tiêu ghét đến mức không muốn soi gương.
Cuối cùng cũng có điều kiện, cậu không thể nhịn được nữa.
Phó Quân Tiêu nói một tiếng với Hạ Nam Ngộ, sau đó chui tọt vào nhà vệ sinh.
Mặc dù vết thương của cậu đã thuyên giảm, nhưng không chịu được thời gian đứng lâu, Phó Quân Tiêu vừa gội đầu xong, liền cảm thấy thắt lưng đau nhức dữ dội, đến cả thần kinh cũng tê liệt, chân suýt chút nữa không kiểm soát được mà run rẩy.
Phó Quân Tiêu đành phải dừng động tác trên tay, một tay đỡ lấy thắt lưng, một tay chống tường, cố gắng dịch trọng tâm, giảm bớt gánh nặng cho thắt lưng.
Cậu nghỉ một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu tắm lại, chỉ tắm được vài phút, lại phải dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Phó Quân Tiêu muốn khóc không ra nước mắt, cảm thấy giờ mình giống như một ông già, chỉ kém chút nữa là không tự lo liệu được cuộc sống.
Phó Quân Tiêu ở trong phòng tắm quá lâu, Hạ Nam Ngộ lo lắng cho cậu, liền đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa, "Cậu còn bao lâu nữa?"
Phó Quân Tiêu đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Nam Ngộ, lưng run lên, vô tình vặn trẹo thắt lưng, trực tiếp kêu lên một tiếng.
Tiếng nước chảy ào ào không che được tiếng kêu của cậu, Hạ Nam Ngộ cách một cánh cửa, rõ ràng nghe thấy tiếng rên rỉ này, vẻ mặt lập tức thay đổi, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ? Có phải cơ thể khó chịu không?"
Phó Quân Tiêu hít vào một hơi, cố gắng để giọng điệu trở nên bình ổn, nghiến răng nói: "Tôi không sao, chỉ đột nhiên bị trẹo lưng."
Tay Hạ Nam Ngộ đã đặt lên tay nắm cửa, Phó Quân Tiêu nhìn thấy bóng đổ trên cửa kính, hơi thở trở nên gấp gáp, không kiềm chế được mà căng thẳng.
Cậu sợ Hạ Nam Ngộ đi vào.
"Tôi tôi tôi thực sự không sao!" Phó Quân Tiêu nhất thời sốt ruột, nói lắp bắp, lời nói cũng không hề che giấu, "Anh đừng vào!!"
Hạ Nam Ngộ nhíu chặt mày, bên tai vang vọng lời từ chối của Phó Quân Tiêu, sau năm sáu giây giằng co, cuối cùng anh vẫn buông tay nắm cửa, chỉ nói: "Cậu có vấn đề gì thì nhớ gọi tôi."
Phó Quân Tiêu vội vàng đáp ứng.
Đợi bóng đổ trên cửa kính biến mất, Phó Quân Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tay lau nước trên mặt.
Trước đây ở ký túc xá, trong phòng vệ sinh nhỏ bé đó, cậu có thể vô tư tắm chung với Hạ Nam Ngộ, nhưng bây giờ thì không được nữa.
Là suy nghĩ của cậu đã thay đổi.
Hay là vai trò của Hạ Nam Ngộ trong lòng cậu đã thay đổi.
E rằng đáp án là: Cả hai đều đúng.
Phó Quân Tiêu nhận ra rõ ràng điều gì đó, nhưng lại không dám thừa nhận, nhân lúc đứng một mình trong nhà vệ sinh, cậu không giữ hình tượng mà dùng đầu đập vào tường.
Không không không không không được không được, tuyệt đối không được!!!
Cậu và Hạ Nam Ngộ chỉ là bạn bình thường, vì là bạn cùng phòng nên Hạ Nam Ngộ mới đối xử với cậu tốt hơn một chút, tuyệt đối không phải vì thích cậu.
Phó Quân Tiêu lặp lại câu này trong đầu nhiều lần, cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng giọng nói trong lòng cậu lại phủ định.
Nhưng cậu lại sợ rằng tất cả chỉ là cậu tự mình đa tình, nên chỉ có thể tiếp tục tự ám thị và tự thuyết phục.
Nhưng trái tim cậu lại đi ngược lại lý trí.
Phó Quân Tiêu không thể bình tĩnh lại được, lại sợ Hạ Nam Ngộ ở bên ngoài chờ sốt ruột, liền dùng khăn che đầu, đi ra khỏi phòng tắm.
Cậu không dám nhìn Hạ Nam Ngộ, ngồi bên giường lau tóc, há miệng thở sâu dưới khăn, cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt.
Hạ Nam Ngộ như không phát hiện ra sự khác thường của Phó Quân Tiêu, cùng cậu ăn cơm, lại giúp Phó Quân Tiêu dán cao dán.
Thời gian gần đến mười giờ, nếu không về sẽ không kịp giờ tắt đèn, Hạ Nam Ngộ mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Phó Quân Tiêu biết rõ Hạ Nam Ngộ đi rồi, ảnh hưởng của Hạ Nam Ngộ đối với cậu mới giảm đi, nhưng tầm mắt không nhịn được mà đuổi theo bóng lưng Hạ Nam Ngộ, lời nói bên miệng, sắp sửa bật ra ngoài.
Nhưng cậu vẫn không có dũng khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Nam Ngộ ngày càng xa cậu, đứng ở cửa.
Hạ Nam Ngộ vừa định đẩy cửa ra, thì một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, tiếng sấm nặng nề nổ vang bên tai hai người.
Phó Quân Tiêu ngẩn người vài giây, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vài giây sau, trên kính đã có vệt mưa.
"Hình như trời mưa rồi."
Hạ Nam Ngộ dừng động tác, cũng đi tới, cùng Phó Quân Tiêu đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Mặt đất nhanh chóng ướt đẫm, trên kính bị nước mưa rửa trôi ra từng vệt.
"Mưa khá to", Phó Quân Tiêu sợ Hạ Nam Ngộ về như vậy sẽ bị cảm lạnh, không còn quan tâm đến những thứ khác, quay đầu nói: “Anh còn muốn về không?"
Hạ Nam Ngộ khựng lại không trả lời ngay, chỉ nói: "Tôi có ô."
"Nhưng ô không có tác dụng gì đâu, nhất định sẽ bị ướt". Phó Quân Tiêu suy nghĩ một chút, "Sinh viên năm tư quản không nghiêm lắm, cho dù anh không về, quản lý ký túc xá cũng sẽ không phát hiện ra."
Phó Quân Tiêu vẫn mong ngóng chờ câu trả lời của Hạ Nam Ngộ, nhưng Hạ Nam Ngộ vẫn không lên tiếng, bàn tay đặt bên cửa sổ liên tục nắm chặt, rồi lại từ từ buông ra, như đã hạ quyết tâm.
Hạ Nam Ngộ quay đầu, nhìn Phó Quân Tiêu, ánh mắt đen như màn đêm, phản chiếu hình bóng Phó Quân Tiêu, không còn chứa được thứ gì khác.
"Tôi có thể ở lại sao?", giọng Hạ Nam Ngộ rất trầm, âm cuối đặc biệt nhẹ, như là đang cầu xin.
Phó Quân Tiêu vừa định mở miệng, đã bị Hạ Nam Ngộ cắt ngang, "Cậu hy vọng tôi ở lại sao?"
Nghe câu này, tim Phó Quân Tiêu bị đập mạnh một cái, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hạ Nam Ngộ, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Cậu cảm nhận được Hạ Nam Ngộ hỏi không phải điều này.
Mà là điều khác.
Có lẽ, suy nghĩ trước đây của cậu không phải là tự mình đa tình.
Cậu nhìn vào mắt Hạ Nam Ngộ, như bị mê hoặc, tiến lên một bước.
Nhưng cậu biết rõ, mình vô cùng tỉnh táo.
Một tia chớp loé lên.
Trên tấm kính đầy vệt nước, phản chiếu hình bóng hai người đang chồng lên nhau.