Bóng lông nhỏ: “???”
Ngay một giây trước khi Bắc Âm Đại Đế chuẩn bị bắt được bóng lông nhỏ, Trúc Ninh lập tức biến trở về dáng vẻ thiếu niên, bình tĩnh lui về phía sau nửa bước: “Ông làm gì vậy?”
Bắc Âm Đại Đế cứng đờ.
Nhưng chẳng mấy chốc, Bắc Âm Đại Đế đã lấy lại được giọng nói của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không đến đáy mắt.
“Ngươi làm bộ làm tịch kéo dài thời gian cũng vô ích.” Giọng nói của Bắc Âm Đại Đế đã sớm không còn vẻ nhu nhược lúc trước, ngoan độc mà cay nghiệt khiến toàn thân người ta rét run, nụ cười càng toét rộng hơn, “Hắc Vô Thường cho rằng ba hồn bảy phách của ta đều bị hủy hết… A, sao ta lại không phòng bị trước cơ chứ?”
Lúc này, hơi nước kỳ dị bốc lên từ mây mù trong khe núi đã thấm hết vào cơ thể của Bắc Âm Đại Đế, khí tức quanh người ông ta càng trở nên ngoan độc đáng sợ.
Lúc này Trúc Ninh đã không còn là bóng lông nhỏ, khá khó để bắt cậu. Bắc Âm Đại Đế cũng không tiến lên mà giống như mèo dồn con chuột vào một góc chết, không vội nhào tới cắn chết mà từ từ hành hạ nó một phen.
“Đợi lúc Hắc Vô Thường trở về, ta sẽ lấy ngươi ra uy hiếp, bảo hắn nhảy vào Vạn Cốt Uyên,” Giọng nói của Bắc Âm Đại Đế mang vẻ nghiền ngẫm, “Ngươi đoán xem, hắn có nhảy không?”
Bắc Âm Đại Đế dừng một chút, không đè nén được sự tàn nhẫn và nóng vội lộ ra trong giọng nói, “Minh Vương, cho dù ngươi còn sót lại một tia tàn hồn đã được tu bổ, nhưng so với lệ quỷ bình thường còn kém xa. Nếu ngươi rơi vào vực sâu này sẽ trông như thế nào đây?”
Trúc Ninh vừa mới bám dây thừng leo xuống, nhìn một chút động tĩnh phía dưới. Vốn cậu định lặng lẽ leo trở về nhưng Bắc Âm Đại Đế không ngừng nói chuyện, vì vậy cậu chỉ có thể tạm ngừng bước đến vách đá, lịch sự đáp lại: “Ừm, tôi chắc chắn sẽ không rơi xuống đâu.”“Ngươi chắc chắn mình không rơi xuống?” Bắc Âm Đại Đế cười khẩy, “Minh Vương, đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng Hắc Vô Thường sẽ liều mạng cứu ngươi sao?”
Mỗi khi Bắc Âm Đại Đế mở miệng đều phải nói ra hai chữ Minh Vương, không hề có chút kính trọng mà còn mang ý giễu cợt nồng nặc, giống như đang gọi con chó con mèo.
Từ đầu đến cuối, Trúc Ninh hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Bắc Âm Đại Đế muốn nói cái gì. Vốn bóng lông nhỏ đang muốn nắm dây thừng leo lên lại bị Bắc Âm Đại Đế gọi xuống nói một đống lời ẩn ý gần cả nửa ngày mà vẫn không nói vào trọng tâm… Nhưng mà vẻ mặt khó hiểu của Trúc Ninh trong mắt Bắc Âm Đại Đế lại thành ngây dại.
Từ mấy ngàn năm trước, sau khi Bắc Âm Đại Đế bị Thiên Đình phế truất được vài năm, Minh Vương mới được phái tới Địa Phủ. Mặc dù hai bên chưa từng gặp mặt, cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc, nhưng hận thù của Bắc Âm Đại Đế đối với Minh Vương, người tiếp nhận quyền lực ở Địa Phủ, đã tích góp lên đến ngàn năm. Ông ta lạnh lùng nhìn thiếu niên ngơ ngác trước mắt, tiếp tục bỏ dầu vào lửa.
“Minh Vương, bây giờ ngươi chỉ là một món đồ chơi của Hắc Vô Thường mà thôi, kẻ bội bạc âm hiểm quỷ quyệt như hắn, sẽ liều mạng cứu ngươi sao?”
Trúc Ninh do dự muốn mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên, khinh bỉ và giễu cợt trong lòng Bắc Âm Đại Đế càng rõ ràng hơn, ông ta ta tiếp tục đổ thêm một gáo dầu đậm đặc vào lửa: “Có lẽ ngươi cho rằng, Hắc Vô Thường trung thành với Minh Vương đời trước thì hắn cũng sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi vì nhớ tình xưa. Bảo vệ ngươi, một cái xác trống rỗng cả đời vô lo.”
Bắc Âm Đại Đế không cho thiếu niên có cơ hội nói chuyện, tiếp tục hung hăng xé toạc vết sẹo: “Minh Vương, lúc ngươi còn chấp chưởng Địa Phủ, ngươi cùng lắm chỉ là một thằng ngu với trái tim bồ tát. Ngươi nắm giữ quyền sinh sát của Âm Giới, nhưng lại vì hồn phách của đám người phàm kia mà cam tâm tình nguyện hồn phi phách tán, ha ha ha!”
Bắc Âm Đại Đế cười ha hả, mấy giây sau mới thu lại nụ cười, trong giọng nói u ám mang theo vẻ châm chọc: “Nhưng mà, trung thần do ngươi tự mình chọn lựa lại không phải loại người trong sạch thiện lương. Trận chém giết giữa Quỷ Vực, Địa Phủ và Thiên Đình này, hoàn toàn do một tay hắn mưu tính!”
“Bây giờ Quỷ Vực không còn, Địa Phủ cũng không còn, Thiên Đình chỉ có thể kéo dài hơi tàn… Nhưng kết cục, một tên tiểu lại câu hồn thấp kém ai cũng có thể dẫm lên này, lại là kẻ nắm hết quyền lực!” Giọng điệu của Bắc Âm Đại Đế âm trầm đến đáng sợ, “Minh Vương, một vị Bồ Tát sống, tự xẻ thịt cho đại bàng ăn, nhảy xuống Vạn Cốt Uyên vì muốn trừng trị sự thối nát của Địa Phủ. Ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
Xác chết nằm rải rác trên đài gỗ gần như mênh mông vô tận, lộ ra sự hoang vắng yên tĩnh đến thê lương thấu tận xương cốt, giống như một sự nhạo báng thầm lặng đối với thiếu niên.
Trúc Ninh muốn ngắt lời Bắc Âm Đại Đế mấy lần nhưng lại không tìm được cơ hội mở miệng. Cuối cùng cậu đành bỏ cuộc, chỉ lẳng lặng đứng ở đó lắng nghe, vẻ do dự lộ ra trong mắt cậu như thể muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, rốt cuộc Trúc Ninh không nhịn được nữa, cúi đầu nở nụ cười.
Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Âm Đại Đế, trong mắt vẫn mang theo ý cười: “Từ xưa đến nay, người ta thường nói, thuộc hạ đắc lực nhất lúc nào cũng có vài nét tương tự chủ tử. Đúng là không phải nói dối.”
Bắc Âm Đại Đế tung hoành cả đời, hiếm có lúc nghe không hiểu lời người ta nói. Nhưng giờ khắc này, ông ta thật sự không biết thiếu niên trước mắt đang nói cái gì.
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế trở nên ngoan độc. Trong nháy mắt, hơi nước âm lãnh trong thâm cốc vạn dặm hóa thành mây đen, biến ảo sôi trào giống như nước sôi, toàn bộ cánh đồng hoang vu bên dưới âm vụ tối sầm lại, tiếng gió gào thét u u cuốn theo bão táp!
Một màn âm vụ đen thui như mực bốc lên xung quanh Bắc Âm Đại Đế, trong bóng tối như ẩn chứa thiên quân vạn mã, hạt mưa tí tách rơi xuống đài gỗ, thiêu đốt những tử hồn mờ nhạt tạo thành vết thương loang lổ.
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế âm trầm như nước, hận ý tích tụ ngàn năm bùng phát trong mắt nhưng khóe miệng lại cong lên, lộ ra nụ cười không tới đáy mắt: “Mấy ngàn năm nay, một hồn của ta đã dung nhập vào sông núi biển hồ, khống chế gió mây giông bão khắp thiên hạ. Tàn hồn nhỏ bé, ngươi cho rằng ai đang khống chế gió táp mưa sa đang bao trùm cả dương gian?”
Theo lời của Bắc Âm Đại Đế, sấm sét lập tức lóe lên giữa bầu trời không biết ngày đêm trên vùng đất Âm Giới hoang vu, sau đó mưa bắt đầu rơi như trút nước!
Mặc dù Bắc Âm Đại Đế mất hết binh mã. Nhưng giờ phút này, mây mưa sương mù trong thiên hạ chính là binh mã mạnh nhất của ông ta, có thể tàn sát vạn quỷ!
Trước nụ cười lạnh lùng của Bắc Âm Đại Đế, Trúc Ninh sợ hết hồn lập tức biến thành bóng lông nhỏ. Một giây kế tiếp, cậu nhóc đáng thương nhìn trời, hoảng sợ thét lên: “Chút chít!!!!!”
Tiếng thét này như sóng âm của cá heo xuyên thấu biển mây. Trong phút chốc, gió bão tàn phá bình nguyên vạn dặm như bị nhấn nút tạm dừng, gió ngừng mưa tạnh.
Bóng lông nhỏ vẫn chưa hết giận, cậu híp mắt nhìn mây đen trên trời: “Chút chít!”
Mây đen đông nghịt ở trên không cách xa vạn dặm giằng co với bóng lông nhỏ vài giây, cuối cùng một cơn gió nhẹ thổi qua, từ từ… tản đi.
Bắc Âm Đại Đế ngu người triệt để. Đờ ra hồi lâu, trong mắt mới bốc lên lửa giận, không dám tin: “Chuyện này là sao, không thể nào!”
Trúc Ninh biến trở lại dáng vẻ thiếu niên, trong mắt vẫn mang theo ý cười, nói từng chữ từng câu: “Việc ông dung nhập hồn phách vào nước cách đây một ngàn năm trước đúng là một hành động kinh thế hãi tục, nhưng ông cho rằng… Hà Xuyên Thần là ai?”
Giờ phút này Bắc Âm Đại Đế mờ mịt như đứa trẻ ba tuổi, cơ mặt run rẩy đến nổi nói không rõ từng chữ: “Ngươi… Ngươi…”
“Mặc dù hồn phách của tôi đã bị chôn vùi vĩnh viễn ở dưới đáy Vạn Cốt Uyên, nhưng tôi vẫn có thể nhớ đại khái kiếp trước của mình.” Ý cười trong mắt Trúc Ninh nhạt đi, cậu thản nhiên nói: “Ông không phải người đầu tiên làm trái thiên đạo dung nhập hồn phách vào nước, một hồn của tôi cũng ở trong nước.”