Đám người đang la hét ầm ĩ tranh đoạt số điện thoại như bị nhấn nút khóa, nụ cười nịnh nọt và vẻ mặt lấy lòng vẫn chưa biến mất, đột nhiên cứng ngắt tại chỗ trông vô cùng tức cười.
“Anh, anh lớn tiếng như thế làm gì?” Bà mẹ bồng con vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại, cô ta té lộn mèo, vẻ mặt đầy oán trách, “Ở đây còn có trẻ con…”
“Mày đang giở trò quái gì…” Cậu thanh niên dán băng keo cũng là một trong những người không biết tình hình, cậu ta đang lâng lâng chuyện trò vui vẻ vì trở thành trung tâm được người người vây quanh. Sau khi đột nhiên bị té lộn nhào, phản ứng đầu tiên của cậu ta là lảo đảo muốn đứng lên.
Nhưng mà cậu ta và bà mẹ bồng con mới nói được phân nửa thì bị Diêm Vương mất kiên nhẫn vung tay thật mạnh. Gã đang giằng co với Hắc Vô Thường, uy áp kinh khủng đến từ âm tào địa phủ lập tức đánh bay hai người, đụng ngã lăn một đống bàn ghế.
Nhưng đây vẫn chưa là chuyện đáng sợ nhất, đám người còn lại nằm sấp dưới đất trơ mắt nhìn hai người từ từ trong suốt uốn lượn như mì sợi giữa không trung, gập gãy với góc độ không thể tưởng tượng nổi ngã vào bàn ghế.
Ngay cả quần áo cũng không vừa với cơ thể giống như mì sợi của hai người. Lúc bọn họ lăn lộn giữa không trung càng giống như khăn trải giường màu trắng không treo vừa trên giá treo quần áo.
Đám người run cầm cập ngơ ngác mấy giây mới nhận ra, xương cốt toàn thân hai người kia không phải bị bẻ gảy, mà là dần dần biến thành… Quỷ.
“A!!!!!” Người phụ nữ thấy hai tay mình nhợt nhạt trong suốt, sợ tới điên cuồng gào to.
“Tôi, tôi bị sao thế này? Tôi không có chết… Tôi không thể chết…” Cậu thanh niên sợ tới hỏng não, không ngừng máy móc lặp lại.
Lúc này Diêm Vương không có tâm rảnh rỗi để ý hai người kia, gã quắc mắt khí thế hung hăng trợn trừng nhìn Hắc Vô Thường!
Sau đó…
Diêm Vương đối diện với hai con ngươi sâu không thấy đáy của Hắc Vô Thường, một giây trước còn tỏ ra khí thế kinh người, một giây sau đã kinh sợ, vô thức bật thốt lên giải thích: “Không phải ta phản bội… Ngươi không nhìn thấy cả Địa Phủ có bao nhiêu Tích chỉ trong một đêm đâu, cái đám đến từ Quỷ Vực thật sự đã giết quỷ! Là Quỷ Vực uy hiếp cưỡng ép ta, nếu không lấy được đá dẫn hồn từ chỗ ngươi, ta chỉ có một con đường chết!”Giọng nói của Hắc Vô Thường không có một chút độ ấm, lạnh lùng ngắt lời: “Đây là lý do ngươi phản bội Địa Phủ?”
Diêm Vương nào chịu nhận sai, có lý chẳng sợ nói: “Chứ còn thế nào nữa? Ngươi xem, chẳng phải Luân Lưu Vương cũng phản bội sao. Hắn phụ trách chuyển kiếp, điện Diêm Vương cũng cách khá xa, bản thân hắn đi đứng nhanh nhẹn, vừa nhấc chân đã chạy như thỏ…”
Diêm Vương nói tới đây cảm thấy mình oan ức ngàn đời: “Ta Diêm Vương điện thứ nhất thì hay rồi, ngay bên cạnh Địa Ngục, là người đầu tiên bị bắt.”
“Người cho rằng ta muốn xếp đặt cục diện như thế này hả. Ngàn năm qua bổn vương có Quỷ Cơ hầu hạ uống rượu đến tận miệng. Giờ ta phải pha sữa? Sơn tường? Cái con mẹ nó!”
Lúc đầu Diêm Vương còn ăn nói khép nép, cuối cùng càng nói càng giận, sau đó gã dần dần tỉnh táo. Vào giờ phút này tại sao gã còn phải sợ Hắc Vô Thường? Diêm Vương dừng câu chuyện, mặt mũi âm trầm, mở miệng: “Hắc Vô Thường, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng. Khi bổn vương xếp đặt cái bẫy này không phải làm cho có, bây giờ tất cả khe hở trong phòng đều đã bị bụi đá cấm Quỷ che kín, cho dù là quỷ khí của ngươi cũng đừng hòng lọt ra ngoài!”
Giọng của Diêm Vương càng ngoan độc: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, để Ngũ Phương Quỷ Đế mang đá dẫn hồn đi là được.”
Giống như đáp lại lời kêu gọi của Diêm vương, mây cuộn xoắn như rắn khổng lồ quanh quẩn trên bầu trời ở bãi đỗ xe đột nhiên lao vụt xuống chiếc xe container màu đỏ, cấu xé một cái hố to trên xe container mới tinh.
Ngay sau đó, quỷ hồn trong chu vi mười dặm nhanh chóng bao vây. Chỉ trong mấy phút đã không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe màu đỏ trong bãi đỗ xe, thay vào đó là một “tổ ong” quỷ hình cầu đường kính mấy chục mét!
Trúc Ninh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình mắc chứng sợ mấy thứ lúc nhúc khi nhìn thấy quỷ, hình ảnh mấy chục ngàn quỷ hồn tề tụ vừa kinh khủng vừa ghê sợ.
Bầu trời bắt đầu thông thoáng hơn sau khi quỷ hồn trong mây mù hóa thành từng mảnh lao xuống, nhưng mà cho dù có bột đá cấm quỷ phủ kín mặt tường vẫn có thể cảm nhận được quỷ khí đậm đặc đè ép đến mức tận cùng, khiến lồng ngực người ta bí bách đến nghẹt thở!
Còn đá dẫn hồn nằm trong Địa Phủ, vật duy nhất ngăn cản Quỷ Vực đã bị tầng tầng lớp lớp lệ quỷ bao bọc ở bên trong. Cho dù Hắc Vô Thường bố trí trận pháp lợi hại ở trên xe hàng cũng chẳng ăn thua gì.
Nhìn thấy tình thế đảo ngược, Hắc Vô Thường bước nhanh về phía trước vươn tay đẩy cửa kính. Dưới sự bao trùm của lớp bụi nhựa mỏng màu xám, cửa kính nhìn có vẻ thô sơ lại không nhúc nhích giống như tường đồng vách sắt.
Hắc Vô Thường mở miệng: “Trát dày cỡ nào?”
Diêm Vương cười khẩy đi tới, thái độ kiêu ngạo vỗ một cái lên cửa kính, “Đừng bảo là ngươi, cho dù có mười triệu lệ quỷ cũng đừng hòng ra vào!”
Hắc Vô Thường: “Tốt lắm.”
Vừa nói Hắc Vô Thường bước nhanh lui về sau, kéo Trúc Ninh quẹo ra sau cây cột trong đại sảnh. Sau đó hắn lấy ra một kíp nổ màu đen hơi lớn USB một chút từ trong ngực, bất ngờ ấn xuống.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh chỉ trong nửa giây, nhưng ngay sau đó…
Ầm!!!!!
Trúc Ninh ở phía sau cây cột, đưa lưng về phía cửa kính ngăn cách với bãi đỗ xe, nhưng cậu vẫn có thể thấy cột lửa màu bạch kim cao ngất trời phản chiếu từ vách kính phía sau phòng ăn.
Ký ức mấy giây tiếp theo có chút mơ hồ, tiếng nổ đinh tai nhức óc, xung quanh rung lắc dữ dội, ánh sáng chói lóa làm người ta không mở mắt nổi… Đến khi Trúc Ninh nhận ra, cậu đã biến thành bóng lông nhỏ chui vào trong ngực Hắc Vô Thường.
Bóng lông nhỏ sợ hãi: “Chít chít chít!”
Bóng lông nhỏ kêu to, chẳng ngó ngàng gì nhấc móng vuốt lông đạp loạn một trận, nhắm mắt chui vào trong áo sơ mi của Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường chỉ đành che tầm mắt và lỗ tai nhung nhỏ xíu của bóng lông nhỏ bằng hai tay, nhẹ nhàng bế nhóc con. Không nghe cũng không nhìn thấy, bóng lông nhỏ ngoan ngoãn vùi giữa hai tay của Hắc Vô Thường, bất động.
Hắc Vô Thường nhìn cục lông mềm mại trong tay, khóe mắt không kiềm được lộ ra ý cười, cúi đầu hôn một cái.
Bóng lông nhỏ ngẩng đầu, chớp chớp cặp mắt to: “Chút chít?”
Hắc Vô Thường chọt chọt chóp mũi của bóng lông nhỏ, sau đó…
Rốp rốp!!!
Chỉ trong thời gian nửa phút, Hắc Vô Thường đắc ý hài lòng trên sự đau khổ vòng ra từ phía sau cây cột. Sắc mặt hắn lạnh nhạt, áo sơ mi quần tây chỉn chu, chỉ là có thêm một quả bóng lông trắng như tuyết treo trên cổ áo, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Lấy vị trí xe container màu đỏ làm trung tâm. Giờ phút này, cả bãi đỗ xe đã không còn, chỉ còn lại một cái hố sâu rộng trăm mét. Trong vòng chu vi mười dặm giống như bị gió lốc trong phim ngày tận thế cuốn sạch sẽ. Đất trống đầy cỏ dại rộng mênh mông bát ngát bị vụ nổ văng toàn đất đen.
Khu phục vụ Tiểu Hà cách gần nhất đứng mũi chịu sào, ngoại trừ tòa nhà nhỏ được Diêm Vương trát bột, còn lại đã biến thành một mảnh phế tích.
Mấy trăm ngàn lệ quỷ Quỷ Vực tan thành mây khói. Còn bóng lông nhỏ lại nhìn thấy chiếc xe container màu đỏ mới tinh hoàn hảo đang dừng bên đường, như thể chưa từng rời khỏi đường cao tốc.
Bóng lông nhỏ định kêu chút chít hỏi một câu nhưng cậu đang tỏ ra hung dữ treo trên cổ áo của Hắc Vô Thường, nếu kêu một tiếng “chít” sẽ lập tức rớt xuống.
Hắc Vô Thường nghe tiếng gầm gừ đáng yêu trên cổ áo, hắn cười khẽ nói: “Không chỉ mỗi Quỷ Đế biết dùng Quỷ Trận Ảo Ảnh.”
Sau đó, Hắc Vô Thường treo một quả bóng lông, chậm rãi bước tới bên cạnh cửa kính tan nát. Hắn cúi đầu nhìn Diêm Vương bị nổ nát như cá chết, đồng cảm thở dài: “Mười triệu lệ quỷ ra vào? Lúc nãy chỉ mới nổ có mấy vạn con. Còn Diêm Vương tự mình trát bột lại không chịu nổi?”