Có nghi ngờ tất nhiên phải hỏi trực tiếp. Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn Hắc Vô Thường: “Rốt cuộc anh đang dùng cách gì?”
Hắc Vô Thường trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bí mật.”
Trúc Ninh nheo mắt lại, có xu thế chuẩn bị biến thành bóng lông nhỏ há miệng cắn người bất cứ lúc nào: “Hai tiếng trước vừa có một quỷ vương đóng giả Hắc Vô Thường chết, anh không sợ tôi xem anh như hàng giả rồi cắn nuốt sao?”
Hắc Vô Thường cười khẽ, tựa như có ý ám chỉ: “Ta đáng sợ hơn quỷ vương rất nhiều, không phải sao?”
Vừa nói, Hắc Vô Thường vừa vươn tay xoa mái đầu xốc xếch lộn xộn của Trúc Ninh, giống như vuốt lông cho bóng lông nhỏ.
Trúc Ninh lập tức nghe ra, ý đồ thật sự của Hắc Vô Thường là chậm rãi tiếp cận từ phía sau, dọa cho bóng lông nhỏ há miệng cắn người.
Bị bóc trần, Trúc Ninh thở phì phò biến thành bóng lông mập cao nửa thước, cắn một cái lên cái tay lại dám phạm thượng sờ đầu mình.
Cà uồm!!!
Nửa bàn tay của Hắc Vô Thường không còn…
Ngón tay mát lạnh của Hắc Vô Thường, đúng là vị bánh ngọt tuyết tùng quen thuộc, nhưng cậu lại không cắn nổi. Bóng lông mập quyết tâm không chịu yếu thế, răng nhọn ngậm ngón tay của Hắc Vô Thường, kêu hừ hừ uy hiếp.
Đáng tiếc, tiếng uy hiếp hừ hừ này chỉ lớn hơn tiếng chút chít đáng yêu một chút.
Hắc Vô Thường: “…”
Chủ thượng ra oai sao dám không sợ. Không sợ há chẳng phải không trung thành sao?
Hắc Vô Thường chỉ đành thuận thế ôm bóng lông mập vào trong ngực rồi xoa vuốt lông một trận mới thành công cứu ngón tay của mình khỏi hàm răng nhọn nhỏ xíu của chủ tử. Sau đó một mực cung kính đặt cục lông lên vị trí cao hơn đệm ngồi, là vị trí chính giữa bàn cà phê.
Bóng lông nhỏ rất hài lòng với vị trí “tối cao” này, thật vui vẻ nằm xuống!
Em gái quán cà phê trốn phía sau quầy đã chạy vào phòng nhân viên khóa trái cửa sau khi báo cảnh sát, e rằng bây giờ đang co người run run trốn dưới ở gầm giường hoặc góc bàn.
Hiện tại trong quán cà phê chỉ còn lại một người và một bóng lông.
Hắc Vô Thường dỗ chủ tử xong, rốt cuộc có thể bắt đầu nói chính sự.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc cục lông mập mềm như nhung đang nhắm mắt ngủ ở chính giữa bàn, gọi sự chú ý của chủ tử nhà mình trở về: “Hiện giờ ranh giới giữa âm dương đã biến mất, bách quỷ dạ hành xảy ra ở nhân gian, nhưng mối đe dọa lớn nhất không phải quỷ hồn lẻn vào dương gian.”
“Ngũ Phương Quỷ Đế đã tập hợp sẵn mấy trăm ngàn âm binh, chỉ chờ dương gian đại loạn, tiện đà tấn công nhân giới luôn một lần, biến dương gian thành Quỷ Vực. Khiến cho người sống chỉ có thể sợ quỷ.”
“Nhưng Bắc Âm Đại Đế đã có sắp xếp từ trước, ông ta nói mấy năm trước mình đã khích lệ hệ thống giết hại đào thải ở trường trung học Derson. Còn học sinh bị đào thải, thậm chí là học sinh cực kì cá biệt trong lớp, không bị Âm Sai Địa Phủ câu hồn, mà là bị ném vào Quỷ Vực.”“Những quỷ hồn này đã không còn đường lui, bọn họ phải làm nội ứng cho Bắc Âm Đại Đế, mai phục ở Quỷ Vực. Chỉ có như vậy mới có khả năng sống lại…”
Hắc Vô Thường đang nói nửa chừng thì nhìn thấy bóng lông nhỏ nằm giữa bàn đã hoàn toàn từ bỏ phản kháng, mặc cho cơn buồn ngủ chiếm thượng phong. Nếu như đây là một con mèo con, cái đầu nhỏ sẽ từ từ gục xuống trong lúc ngủ gật. Nhưng bóng lông nhỏ… là một quả cầu mập mạp, cả quả bóng lông bắt đầu đu đưa, rồi lại tiếp tục đu đưa…
Hắc Vô Thường không biết làm sao. Hiện tại, Thiên Đình, Diêm Vương, điện Vô Thường, Ngũ Phương Quỷ Đế, trường trung học Derson… Quả thật đã hình thành một sự hỗn loạn đan xen. Nhóc con nghe mà mệt rả rời cũng là chuyện bình thường.
Cứ vậy, Hắc Vô Thường tìm cớ cho chủ thượng nhà mình, tất cả là do thời cuộc sai, đúng chứ? Ai bảo quan hệ giữa chúng nó loạn như vậy?
Sau này chỉ để lại hai phe nhân giới và Địa Phủ, mọi chuyện sẽ đơn giản sạch sẽ hơn rất nhiều.
Hắc Vô Thường nhìn cục lông nhỏ lắc lư, trong lòng âm thầm vạch kế hoạch đối với các thế lực trong tam giới.
Lúc này, bóng lông nhỏ đung đưa rốt cuộc cũng đập mặt xuống bàn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Thật ra thì, cho dù hung thú Thao Thiết không ngủ một năm cũng sẽ không cảm thấy mệt. Tình trạng bây giờ của bóng lông nhỏ giống như học sinh kém vừa nghe thầy giảng bài đã tự động mệt rả rời.
Hắc Vô Thường chỉ đành hai tay nâng cục lông mềm mại trắng như tuyết trên bàn, một mực cung kính… lắc lên lắc xuống.
Bóng lông nhỏ bị lắc tỉnh, cậu ngơ ngác mở cặp mắt to mờ mịt vẫn còn buồn ngủ, nghiêng đầu vô tội nhìn Hắc Vô Thường: “Chút chít?”
Hắc Vô Thường bưng cục bông mập tới gần mình: “Mặc dù tình thế thiên hạ khó khăn phức tạp, nhưng chủ thượng… ngài là Minh Vương.”
Bóng lông mập nghe hai chữ Minh Vương lập tức nghiêm chỉnh ngồi thẳng, nằm ngay ngắn trong tay Hắc Vô Thường, gật đầu tỏ ý thừa nhận: “Chít chít!”
Sau đó, Hắc Vô Thường chỉ đành nói nhanh, cứ cách hai phút là lắc lư một chút người đứng đầu Minh Giới trong tay, bảo đảm quá trình báo cáo tình hình tam giới tiến hành thuận lợi.
Hắc Vô Thường: “Thiên Giới cấu kết Ngũ Phương Quỷ Đế tập họp âm binh. Còn thế lực trường trung học Derson đã thâm nhập mỗi một góc xó xỉnh ở Quỷ Vực. Phe phái Diêm Vương không đáng sợ. Nhưng Thiên Giới và Quỷ Vực không phải là kẻ địch lớn nhất của chúng ta.”
Bóng lông nhỏ nghe nửa câu sau đột nhiên chuyển hướng, cậu kỳ quái nghiêng đầu: “Chút chít?” Vậy kẻ địch lớn nhất của chúng ta là ai?
Hắc Vô Thường: “Là nước. Hoặc nên nói, thứ ẩn nấp ở trong nước.”
Bóng lông nhỏ không khỏi nghĩ đến cái bóng mỉm cười trong ly cà phê, cậu liền sợ đến rụt người. Sau đó mới chợt nhớ ra thân phận người đứng đầu Minh Giới, thế là lại kêu chút chít xù lên thành một khối kẹo bông gòn thật lớn để tỏ ra mình có khí thế!
Là một thuộc hạ hợp cách, Hắc Vô Thường đại nhân không được cười. Hắn cực kỳ nghiêm túc gật đầu, tán thưởng biểu hiện anh dũng của chủ thượng sau đó tiếp tục sự nghiệp giảng dạy.
“Vấn đề trong nước không phải mới xuất hiện dạo gần đây mà là đã tồn tại mấy ngàn năm. Trong ngàn năm qua, mặc dù tính tình tham lam của mười điện Diêm Vương không đổi nhưng vẫn nghiêm trị bắt giữ âm quỷ nhân gian. Dù sao ngỗng ông lễ ông*, không có oán quỷ thì không có bóc lột cung cấp hương khói.”
*Ngỗng ông lễ ông: Kẻ khôn lỏi, lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì.
“Cho dù là rừng sâu núi thẳm, hoang thôn ngõ hẻm cũng chạy không thoát âm ti quỷ sai tuần tra lùng bắt, chí ít cũng câu đi phần lớn âm quỷ.”
“Duy chỉ có, trong nước.” Hắc Vô Thường dừng một chút, “Trong nước gần như là một vùng thiên địa đơn độc, âm quỷ hoành hành, người chết chìm vô số. Thủy Quỷ kéo người sống xuống nước dìm chết họ, chỉ khi tìm được người chết thay mới có thể thoát khỏi dòng nước. Chuyện này ngay cả trẻ con trong thôn ở dương gian cũng biết.”
“Diêm Vương Phán Quan Địa Phủ sẽ không đứng bên sông đòi hương khói từ đám âm quỷ lẻ tẻ đó. Nếu vậy… thứ ở trong nước ngăn cản người chết chìm đầu thai, khiến chúng nó kéo người sống xuống nước, là cái gì?”
Vừa hỏi xong câu này, tinh thần của bóng lông nhỏ thật sự bị dọa sợ, cậu mở cặp mắt to sáng long lanh trông suốt hoảng sợ nhìn Hắc Vô Thường, kêu một tiếng yếu ớt: “Chút chít…”
Hắc Vô Thường quen việc dễ làm, nâng bóng lông nhỏ lên hôn một cái.
Sau đó, bóng lông nhỏ thuận theo giơ móng vuốt, “bép” một phát vỗ lên mũi của Hắc Vô Thường.
Chủ tử ra oai, tất nhiên Hắc Vô Thường đại nhân không dám tránh. Hắn dụi chóp mũi vào móng lông mềm mại, tiếp tục giải thích: “Rốt cuộc trong nước có cái gì, đến giờ vẫn không biết được, ta cũng chỉ có thể đưa ra suy đoán mơ hồ mà thôi. Mà cho dù ta đoán chính xác hay không, thứ trong nước không hề yếu hơn Diêm Vương Quỷ Vực hoặc bất cứ phe phái nào, thậm chí càng quỷ quyệt khó lường.”
“Thật ra thì, tình trạng ở sông suối hồ cũng không hẳn là từ xưa nó đã như vậy. Lúc Ngũ Phương Quỷ Đế chấp chưởng Âm Giới, khi đó vùng nước là khu vực trong sạch hiếm có giữa núi rừng hoang thôn yêu quỷ ngang dọc.”
Bóng lông nhỏ nghe không hiểu, cậu buông móng vuốt, không hiểu hỏi: “Chút chít?” Tại sao?
Hắc Vô Thường nhìn đường phố không người ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Khi đó trong nước có thần linh.”
Bóng lông nhỏ kinh ngạc hai mắt trợn to, ngay sau đó liền nghe thấy Hắc Vô Thường bổ sung: “Đây cũng không phải chuyện kỳ lạ. Thời xưa sông núi ở Ngũ Nhạc* đều có Sơn Thần trông coi từng vùng, không phải do Thiên Đình sở phong mà là linh hồn từ sâu trong núi biến thành. Chỉ có điều là, đám thần sơn nhạc này chiếm cứ lâu ngày, dần dần cùng phe với Thiên Đình.”
*Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
“Hà Xuyên Thần ra đời trễ nhất, trăm năm đầu nước sông vẫn còn lành tính, âm quỷ không dám đặt chân, trẻ con nghịch nước không sợ chìm. Ai cũng không ngờ, mấy trăm năm sau trời đất biến ảo, nước biến thành nơi âm quỷ tụ tập sinh sôi.”
Bóng lông nhỏ không mấy vui vẻ: “Chút chít?” Hà Xuyên Thần không quan tâm sao?
Hắc Vô Thường: “Có một truyền thuyết như thế này. Hà Xuyên Thần được Thiên Đình sắc phong, không còn quan tâm đến sông ngòi. Đúng lúc gặp Ngũ Phương Quỷ Đế thụ phong làm thần, thăng vào Thiên Đình làm quan. Truyền thuyết này không hẳn là không thể xảy ra.”
Bóng lông nhỏ lòng đầy căm phẫn: “Chút chít!” Hà Xuyên Thần là kẻ xấu!
Hắc Vô Thường không lên tiếng đánh giá, chỉ bất đắc dĩ ôm lấy bóng lông nhỏ xù lông: “Bất kể chân tướng ngàn năm trước rốt cuộc như thế nào, chúng ta tốt nhất nên tìm y, bảo y quản cái thứ lẫn vào nước.”
Bóng lông nhỏ nhớ tới bóng dáng trong ly cà phê, trong lòng không khỏi rùng mình. Cậu vô cùng đồng ý với quan điểm của Hắc Vô Thường: “Chút chít!”
Đúng, mấy thứ này đều thuộc trách nhiệm của Hà Xuyên Thần, tất nhiên phải để y quản lý. Tôi chỉ là Minh Vương, chuyện không liên quan đến tôi!
Bây giờ Hắc Vô Thường hoàn toàn cắt đứt liên lạc với giấy phân thần, hắn chỉ có thể tự mình hoàn thành rất nhiều sắp đặt và chuyện Địa Phủ.
Phổ cập xong kiến thức tình hình thiên hạ, Hắc Vô Thường treo một cục màu đen trên cơ thể tròn trịa của bóng lông nhỏ: “Đây là một phần của lệnh bài vô thường, gặp nguy hiểm thì cậu cứ lập tức bóp vỡ nó.”
Bóng lông nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, vung móng nhìn Hắc Vô Thường biến mất trong không khí.
Nghe nói trên thế gian từng có Hà Xuyên Thần tồn tại, bóng lông nhỏ vô cùng vui vẻ. Giai đoạn hiện tại của nhiệm vụ là biết được cái thứ đang ẩn trong nước, đồng thời mượn cơ hội tìm kiếm Hà Xuyên Thần biến mất từ nhiều năm trước, sau đó giao cái đống nước siêu phiền toái này cho y. Thật đúng là một kế hoạch hoàn mỹ!
Lại thêm năm phút trôi qua, đám người mà em gái quán cà phê gọi là cảnh sát mới thong dong tới muộn.
Thật ra thì, bọn họ có thể đến trong vòng một giờ, nhưng nghĩ có lẽ người trong quán cà phê đã chết, cộng thêm suy xét em gái quán cà phê đầu óc không ổn nói nhăng nói cuội. Nếu không, cho dù nhân lực nhiều gấp trăm lần cũng không đủ.
Bóng lông nhỏ vội vàng biến trở về dáng vẻ thiếu niên, ngồi sau bàn cà phê bắt đầu bấm điện thoại di động.
Cửa kính quán cà phê bị đẩy ra lần nữa, nhưng tiến vào không phải cảnh sát mà là ba người mang phù hiệu “Đội tuần tra khu phố tài chính” trên ống tay áo.
Đi đầu là một ông bác hơn sáu mươi tuổi, theo sau là một người đàn ông mặc âu phục văn vẻ lịch sự và một người phụ nữ tóc ngắn dáng dấp hiên ngang. Bọn họ cùng cầm đoản kiếm gỗ đào và lá bùa màu vàng, Rõ ràng cho thấy, đội này được thành lập một cách tùy tiện, gom góp tùy cơ ứng biến đi ra ngoài.
Sắc mặt của bọn họ căng thẳng mệt mỏi, cũng không biết đây là quán cà phê thứ mấy bọn họ đến tuần tra.
Bọn họ quan sát xung quanh quán cà phê, nhìn thấy nơi này yên tĩnh không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, thậm chí còn có khách hàng ngồi chơi điện thoại di động. Sắc mặt của bọn họ có hơi cau có.
Người phụ nữ tóc ngắn chau mày, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn báo án giả vì sợ?”
Ông bác không hề thả lỏng, theo thông lệ dùng kính tròn bằng đồng cổ chiếu rọi góc tối của quán cà phê, “Trước hết chờ một chút, bây giờ vẫn chưa thể loại trừ khả năng có âm quỷ tồn tại.”
Nam mặc âu phục lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng mới vừa rồi người báo cảnh sát nói nơi này có quỷ ăn thịt người. Chú ý, là ăn thịt người không phải giết người, âm khí của quỷ ăn thịt người cực mạnh, thậm chí có thể là lệ quỷ… Nơi này có vẻ không giống như thế?”
Ông bác không khỏi tức giận: “Mất thời gian quá!”
Trúc Ninh cảm thấy mình cần phải đứng ra vì em gái quán cà phê báo cảnh sát, để người khác gánh tội báo án giả cũng không hay cho lắm. Thế là cậu để điện thoại di động xuống, “Khụ khụ, đúng là lúc nãy ở đây vừa có lệ quỷ muốn ăn thịt người, tôi tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại không biết chạy đi đâu rồi.”
Ba người cùng một biểu cảm một lời khó nói hết, nhìn về phía thiếu niên đang chơi điện thoại di động phía sau cái bàn.
Thật trùng hợp là, đúng lúc này một “bãi” quỷ hơi thở mong manh bị Trúc Ninh nhét vào hốc tường dưới mặt bàn bắt đầu giãy giụa, vô cùng thê thảm bò ra ngoài.
Trúc Ninh mỉm cười lịch sự, âm thầm nhấc chân dẫm bịch một phát, hơi có vẻ lúng túng lặp lại: “Lúc nãy còn nhìn thấy, bây giờ thì không thấy đâu nữa.”
Người phụ nữ tóc ngắn cười khẩy: “Nếu như thứ cậu thấy là lệ quỷ, liệu cậu có còn sống đến bây giờ không…”
Cùng lúc đó, ông bác dẫn đầu cả ba người chợt phát hiện có gì đó nhúc nhích dưới bàn, ông ta lật gương đồng di chuyển thật nhanh sang hướng đó: “Cậu đang đạp cái gì dưới chân?”