Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắp tới giờ lên sân khấu, Thẩm Tử Sơ siết chặt xấp giấy mỏng trong tay, không khỏi lo lắng hồi hộp.
Sở Phi Ly đứng bên cạnh nhẹ nhéo tay cậu, động tác đó khuất sau tay áo rộng dài, không ai nhìn thấy.
Thẩm Tử Sơ quay đầu lại, thấy Sở Phi Ly nháy mắt với mình, trái tim cậu tức thì tan chảy, tâm trạng căng thẳng cũng tiêu tan.
Sân khấu ngập trong ánh đèn chói lòa, Thẩm Tử Sơ vô thức nheo mắt.
Khi cậu xuất hiện, MC thiếu chút đơ người, không phải đã bảo… chỉ có một khách mời là Xuân Hàn Bạch Đường à? Sao bỗng nhiên nhảy ra nhiều người thế?
Đỗ Đường Chu nhanh nhẹn cầm lấy micro: “Chào mọi người, tôi là Xuân Hàn Bạch Đường!”
Những người hâm mộ dưới sân khấu lập tức hưng phấn la hét.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, xem các bạn có đoán ra được hai người kia là ai không!”
Tiết mục này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, trên kịch bản vốn không có phân đoạn như vậy!
Nhưng câu nói của Đỗ Đường Chu đã thổi lên lòng nhiệt tình của những người có mặt. Chưa cần biết Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly là ai, chỉ riêng bề ngoài của họ đã rành rành là Quân Ngôn và Bùi Yến phiên bản người thật rồi!
Sở Phi Ly khẽ cử động môi, đọc lên lời thoại trong kịch bản.
“Lấy hồn phách làm cược, lấy giết chóc kiếm đạo làm dẫn, ta và hắn, đời đời kiếp kiếp quấn lấy nhau, ngày nào linh hồn chưa biến mất, ngày đó tuyệt không thay lòng.”
Thanh âm của anh thấm đẫm kiên cường mà tuyệt vọng, lại vẫn thật cố chấp, tựa như đưa mọi người chìm trong tình cảm cháy bỏng của Bùi Yến.
Có người kinh ngạc kêu lên, lập tức nhận ra Sở Phi Ly: “Là Vân đại hả?”
“Vân đại nào?”
“Đậu mòe, Thương Thủy Lưu Vân ấy!”
Không ngờ Xuân Hàn Bạch Đường lại kéo Thương Thủy Lưu Vân đến làm khách mời!
“Bạn tớ là fan cuồng của Vân đại đấy! Nó mà biết tớ đi lần này gặp được Vân đại chắc nó GATO chết luôn!”
Bởi ban tổ chức hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về việc Thương Thủy Lưu Vân có tham dự triển lãm truyện tranh này cả!
Phần lớn khán giả đã nhận ra Sở Phi Ly, bầu không khí tức thì trở nên sôi động, Đỗ Đường Chu cũng vui vẻ giúp các fan xác nhận: “Xem ra tất cả mọi người đều đoán được cậu ấy là ai rồi, chúng ta cùng chào đón Thương Thủy Lưu Vân!”
“Vân đại!”
“Móe, Vân đại đẹp trai thật!”
Đỗ Đường Chu vội vàng vừa ngăn khán giả đang dậy sóng vừa nói: “Này này này, rốt cục các bạn có còn là fan tôi không đấy!”
Mọi người cười lớn, nhao nhao nói cái gì mà Đường Đường cũng rất đáng yêu này nọ. Thấy tình hình có vẻ đã khá ổn định, Đỗ Đường Chu lại mời khán giả tiếp tục phán đoán thân phận của Thẩm Tử Sơ.
Thẩm Tử Sơ hít sâu một hơi, kiềm nén cảm giác hồi hộp trong lòng.
“Sống chết chỉ như một giấc mộng, cần gì phải cưỡng cầu như vậy? Bùi Yến, buông tay đi, ta không muốn kiếm tìm cái bóng của Thẩm Mặc trong ngươi nữa.”
Bùi Yến là kiếp sau của Thẩm Mặc, Quân Ngôn đã đợi nghìn năm mới có thể tìm được người đó.
Chất giọng của Thẩm Tử Sơ lành lạnh trong trẻo, nghe vào tai lại có vài phần thanh nhã, bộ đạo bào lam pha trắng của cậu dường như thực sự có thể hòa vào những cánh đào vạn năm đang rào rào trút xuống trên màn hình.
“Quân Ngôn!”
Có người ngạc nhiên bật thốt lên cái tên kia, mà gương mặt của Thẩm Tử Sơ vẫn lạnh nhạt như cũ, hoàn toàn vô cảm.
Khác với hai người còn lại, đây là lần đầu tiên cậu bước lên sân khấu. Bầu không khí xung quanh cậu tựa hồ lắng xuống, thời gian cũng chậm chạp lướt ngang.
Chỉ nhìn cậu như vậy thôi cũng đủ khiến người ta thất thần chốc lát. Chờ mãi mới có người nói ra đáp án chính xác, nhưng lần này không còn quang cảnh bùng nổ nhiệt huyết như vừa rồi nữa, các cô gái dưới sân khấu còn đang mải đắm chìm trong “sắc đẹp” của Thẩm Tử Sơ, thầm nghĩ cậu đóng vai Quân Ngôn quá giống rồi!
“Là Tam Nguyệt Chiết Hoa ~”
“Tam Nguyệt Chiết Hoa là ai?”
“CV Quân Ngôn ấy, ngoại trừ bộ kịch truyền thanh “Phù sinh tẫn hoan” này thì giờ chỉ nhận viết lời thôi, đúng là tiếc thật!”
“Tớ cũng mới nghe giọng anh ấy, hay dã man! A a a, sao Chiết Hoa không nhận lồng tiếng kịch?”
“Chiết Hoa bảo nhận kịch phải xem kịch bản thế nào đã, với cả giọng kiểu lạnh lùng thanh cao không hợp kịch hiện đại lắm, cũng bị hạn chế!”
Những người hâm mộ cảm thấy tiếc thay cho cậu, giọng êm tai như vậy, bề ngoài cũng đẹp trai nữa!
Họ tiếp tục chạy chương trình với khí thế hừng hực, sự xuất hiện của Sở Phi Ly và Thẩm Tử Sơ là niềm vui bất ngờ, tất cả mọi người đều rất hào hứng. Sau khi hai người rời khỏi sân khấu, Đỗ Đường Chu ở lại tham dự phần cuối buổi giao lưu.
Trong phòng nghỉ lúc này không một bóng người, vừa bước qua cửa, Sở Phi Ly chớp nhoáng trở tay chặn Thẩm Tử Sơ giữa mình và cánh cửa: “Sợ à?”
Thẩm Tử Sơ: “… Bây giờ thì khá sợ.”
Sở Phi Ly cười vô lại: “Anh đây giúp em sợ hơn nhé?”
Thẩm Tử Sơ bất đắc dĩ: “Đừng có đùa, ngoài kia bao nhiêu người.”
“Mấy cô ấy ở ngoài có thấy bọn mình đâu.” Sở Phi Ly ép tới gần “Em làm anh mê sắp phát điên.”
Gò má Thẩm Tử Sơ ửng hồng: “Em mặc cái này đẹp đến thế à?”
Sở Phi Ly nghiêm túc trả lời: “Ừ, đẹp đến nỗi anh cứng luôn.”
Thẩm Tử Sơ vốn tưởng anh định khen mình, chẳng ngờ anh lại nói ra cả chuyện ấy.
Cậu nghiến răng: “Dâm dê.”
Sở Phi Ly phì cười: “Dâm dê với mỗi mình em.”
Anh không nhịn được hôn xuống, Thẩm Tử Sơ cũng nhẹ nhàng hôn đáp lại, từng sợi tóc đen vương vấn quấn quýt lấy nhau tạo nên một bức tranh ướt át kiều diễm. Rõ ràng đã từng hôn vô số lần, nhưng anh vẫn luôn khao khát được hôn cậu như trước, không bao giờ thấy đủ.
Thẩm Tử Sơ run chân ngồi phịch xuống trong lòng Sở Phi Ly, đôi mắt đê mê, nhịp thở rối loạn.
“Đừng… Đừng làm bây giờ, Đường Đường phát hiện đấy.”
“Không sao, anh ấy còn lạ gì.”
“Hả?”
“Có thấy Tạ Thu ở dưới sân khấu lúc nãy không? Cứ mê mệt, luôn miệng kêu cục cưng nhà tôi đáng yêu quá này nọ, nói nhiều đến mức anh đứng ở trên cũng biết.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
“Ai mà không nổi máu dê với người mình thích được, anh có bị lãnh cảm đâu.”
Thẩm Tử Sơ đỏ mặt, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt khẽ khàng run rẩy.
Sợi dây buộc đã bị kéo xuống, mái tóc dài xõa tung.
Ánh mắt Sở Phi Ly càng thêm say dại, nhìn cậu mãi không rời. Thẩm Tử Sơ vốn có khí chất thanh tao lạnh lùng, mà người như thế lại đang mềm nhũn tựa trên người anh, lồng ngực phập phồng, quyến rũ đến khiến người ta có muốn cũng chẳng thể ngừng được.
Màu tình ái chẳng mấy chốc đã nhuốm lên gương mặt cậu.
Hồi lâu sau, Thẩm Tử Sơ yếu ớt thở ra một hơi, phiền não cào cào mái tóc dài trên đầu: “Bẩn hết rồi.”
“Ừ.”
“Bẩn thật ấy, lát nữa không biết phải nói với Đường Đường thế nào đây.”
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tử Sơ thấy Sở Phi Ly không phản ứng như vậy, cậu ngẩng đầu nhìn về phía anh. Mà anh vẫn luôn ngắm cậu không chớp, cảm xúc nóng bỏng tràn ngập trong đôi mắt ấy khiến cậu dường như không cách nào nắm giữ được.
“Sở Phi Ly?”
Thẩm Tử Sơ vẫy vẫy tay trước mặt anh, lúc này Sở Phi Ly mới dần dần định thần lại: “Cục cưng, anh nhập vai hơi sâu rồi.”
“??”
“Tự nhiên anh hơi hơi hiểu tình cảm của Bùi Yến với Quân Ngôn.”
Cầu mà không được, chỉ muốn mãi mãi găm người đó bên cạnh mình, bất kể phải trả cái giá nào cũng mong được quấn chặt lấy nhau đời đời kiếp kiếp.
Ôm lấy Thẩm Tử Sơ, anh bỗng cảm thấy thật may mắn: “May nhờ có hệ thống…”
Nếu không… có phải họ cũng sẽ bỏ lỡ nhau? Sẽ cứ thầm lặng ôm trong lòng mối tình này, cuối cùng càng lúc càng xa, đến ngày bạc đầu chợt hối hận sao mình chưa từng bày tỏ?
Sở Phi Ly càng nghĩ càng sợ. Anh siết chặt Thẩm Tử Sơ, không nói một lời.
Giờ khắc này, xung quanh họ thật ấm áp.
Thẩm Tử Sơ khẽ vuốt lưng Sở Phi Ly, ôm anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp tới lúc những người khác quay lại phòng nghỉ. Hai người thay bộ đồ cosplay ra, mặc lại quần áo của mình.
Đỗ Đường Chu chào tạm biệt khán giả rồi rời khỏi sân khấu, tiết mục của anh ta đã kết thúc. Anh ta đẩy cửa phòng chờ ra, thấy Thẩm Tử Sơ đang tìm túi đựng đồ cosplay liền nói: “Ném thẳng vào va li của anh ấy, tí nữa mang về cùng giặt.”
Thẩm Tử Sơ chột dạ, hoảng hốt nhìn đi nơi khác: “Hay để em mang về giặt, bẩn hết rồi, em tự lo bộ của em.”
Đỗ Đường Chu thoáng nghi hoặc, nhưng nghe cậu nói dứt khoát như vậy, anh ta cũng chỉ có thể gật đầu.
Ngày hôm nay họ đều rất vui vẻ. Trở về khách sạn, Thẩm Tử Sơ tắm rửa xong xuôi bước ra đã thấy Sở Phi Ly đang xem weibo.
Cậu cầm khăn lau mái tóc ướt, hỏi: “Sao thế?”
Sở Phi Ly đưa máy tính bảng cho cậu: “Có người chụp ảnh em đăng weibo rồi.”
Thẩm Tử Sơ thầm giật mình, đừng có xảy ra chuyện gì nữa nha.
Cậu vội vàng nhìn xuống, thấy hầu như tất cả bình luận đều là đang “mlem” mình.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Sở Phi Ly thở dài: “Cục cưng ơi, đọc xong đống comment này tự dưng anh muốn giấu em đi quá.”
Thẩm Tử Sơ đã chai sạn với bộ dạng này của anh từ lâu, bắt đầu xem lướt qua các bình luận.
[Hôm nay Chiết Hoa lên sân khấu.]
[Mị cũng xem ảnh rồi, đúng là cos quá chuẩn!]
[Hồi trước đứa nào bảo Chiết Hoa nhà tôi xấu ấy nhờ? Bảo ai giọng hay cũng béo cả ấy?]
[Đống ảnh này tát lật mặt hết bọn anti bịa đặt rồi, em lại đi mlem tiếp đây!]
Thẩm Tử Sơ đọc một lát, sau khi xác định được phần lớn bình luận đều theo chiều hướng tốt mới yên tâm. Dù sao trong quá trình làm bộ kịch truyền thanh kia đã đụng phải quá nhiều vấn đề, cậu thực sự rất sợ lại xảy ra chuyện gì đó.
Trả máy tính bảng lại cho Sở Phi Ly, cậu đi lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Sở Phi Ly: “Đưa máy cho anh.”
Thẩm Tử Sơ không chút nghĩ ngợi chìa máy sấy ra, Sở Phi Ly nhận lấy nó, những ngón tay rắn rỏi đan vào mái tóc đen, nhẹ nhàng sấy khô cho cậu.
Nhìn vẻ hưởng thụ của người yêu, ánh mắt của Sở Phi Ly lại rơi trên cái tai nào đó.
Ngày hôm nay Thẩm Tử Sơ ra rồi, nhưng anh thì chưa.
Giữa lúc Sở Phi Ly chuẩn bị hôn tới, bên ngoài bỗng vang vọng tiếng đập cửa.
Bị cắt ngang giữa chừng, anh không khỏi nổi cơn muốn lôi cái người vừa tới kia ra tẩn cho no đòn.
“Đi mở cửa.”
“Ừ.” Sở Phi Ly đành chấp nhận số phận.
Không ngờ cửa vừa bật ra, Cao Hạo đang khóc chít chít lập tức nhào vào: “Anh em! Các ông phải giúp tôi!”
“… Làm sao thế?”
Anh ta trông vô cùng suy sụp: “Tôi đang nghĩ… Có phải tôi cong rồi không?”
“Há?”
Cao Hạo giải thích: “Hôm nay lúc đi dạo phố ăn vặt tự nhiên Trình Khanh lại đút cho tôi một viên takoyaki! Đờ mờ chọc trúng trái tim thiếu nữ của tôi luôn, còn làm tôi mặt đỏ tim đập một lúc lâu nữa!”
“… Nên?”
“Gì, chả lẽ tôi kể thế còn chưa đủ?”
Cao Hạo bị Sở Phi Ly đen mặt đá ra khỏi cửa. Anh ta bị nhốt ở ngoài, tỏ vẻ đã vô cùng tuyệt vọng.
Sở Phi Ly lần nữa trở lại bên Thẩm Tử Sơ, nhưng lại thấy cậu đang cười.
“Sao thế?”
“Cậu ấy không biết Trình Khanh là con gái, còn tưởng mình cong.” Thẩm Tử Sơ càng nghĩ càng thấy thật hài hước, đặc biệt là cái biểu cảm thế giới này đã sụp đổ của Cao Hạo “Tạm thời đừng nói gì cả, cứ để cậu ấy tự dằn vặt đi.”
“Cục cưng, anh phát hiện ra em tha hóa rồi.”
Thẩm Tử Sơ liếc.
“Thành ra xấu tính y hệt anh.” Sở Phi Ly cười gian xảo, đặt lên môi cậu một nụ hôn.