Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đề phòng có bạn chưa biết thì trong chương có nói đến “mùi giấm chua”, ý nó là ghen tị nhé.)
Từ ngày được hệ thống tặng cho thứ gọi là “phần thưởng” kia, Thẩm Tử Sơ không dám tùy tiện đổi thời gian quay về cơ thể nữa. Dù sao… Lỡ như đúng lúc cậu đổi về mà mèo đột ngột biến hình, bị Sở Phi Ly nhìn thấy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Cậu ngoan ngoãn ở trong thân mèo hết hai ngày, không dám manh động.
Thẩm Tử Sơ cảm thấy hệ thống này cố ý! Nói gì thì nó vẫn là hệ thống mèo ngoan trọn đời, làm sao có thể mặc kệ chủ nhân đang bị thương mà cho phép cậu đổi về đây?
Cậu ngửi thấy mùi âm mưu rồi đấy.
Vất vả lắm mới chịu đựng qua ngày, Thẩm Tử Sơ thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt soi qua xét lại của Sở Phi Ly, cậu ngồi trên sô pha giả bộ đùa nghịch mà như ngồi trên than hồng vậy.
Mãi tới khuya khi Sở Phi Ly đã ngủ, Thẩm Tử Sơ mơ mơ màng màng mò vào chậu cát chuẩn bị ứ ừ, kết quả là “bùm” một cái – cậu lại biến đổi…
Nhìn hai cánh tay quen thuộc, Thẩm Tử Sơ nổi giận.
“Hệ thống!”
Trông cậu ngồi giữa chậu cát mèo trong hình người thú vị lắm à? To thế này sắp đè nát cả chậu rồi!!
[Độ thân mật đã đạt , gỡ bỏ điều kiện không thể để chủ nhân phát hiện mình là mèo. Thêm điều kiện mới: Đạt điểm – điểm tối đa sẽ được quay về cơ thể người vĩnh viễn.]
Thẩm Tử Sơ vốn đang thở phì phò lập tức nguôi giận: “Ố, thật à?!”
Cậu đứng lên khỏi chậu cát mèo. May mà Sở Phi Ly mua hàng chất lượng cao, cái chậu không bị cậu đè hỏng.
Thông báo kia lọt vào tai Thẩm Tử Sơ quả thực như tiếng chuông trời! Cậu dự tính sẽ kiếm đủ điểm độ thân mật, nhưng cậu không định cho Sở Phi Ly biết cậu là mèo, sẽ toi mất!
Ngay lúc sắp bước ra khỏi chậu, cậu chợt liếc thấy mình trong gương. Gương mặt hiện tại ước chừng là của cậu thời mười lăm mười sáu tuổi, non nớt chẳng khác nào Đỗ Đường Chu, tóc đen mềm mại phủ trước trán, chỉ là trên đầu dôi ra một đôi tai lông xù khẽ giật.
Thẩm Tử Sơ không quen khỏa thân đi quanh nhà, cậu vội rút chiếc khăn tắm vắt trên giá bọc lấy mình.
Mùi hương trên tấm khăn khiến mặt cậu ửng lên, khuôn mặt người trong gương cũng theo đó đỏ hồng. Cậu bỗng phát hiện… Khi biến thành mèo, cái mặt than của mình cũng biến mất.
Muốn cử động thế nào thì cử động thế ấy, không còn cảm giác tê cứng nữa.
Thẩm Tử Sơ mở to mắt. Cậu trong gương đang nhéo mặt mình một cái, lực bóp quá lớn thậm chí để lại dấu vết trên da thịt trắng nõn.
Nhưng Thẩm Tử Sơ vẫn thấy thật mới lạ, cảm giác này cậu đã lâu không được nếm rồi.
Cậu ngây ngô cười vài tiếng. Gương mặt kia đáng lẽ phải lạnh lùng có phần chết lặng, vậy mà cậu vừa mỉm cười, những điều đó hoàn toàn biến mất, kết hợp với đôi tai và chiếc đuôi quả thực đáng yêu đến bùng cháy.
Thẩm Tử Sơ vốn đang muốn đi vệ sinh lại bị biến thành người. Cậu ngáp một cái, có hơi buồn ngủ.
Mà trong bóng tối, một bóng người yên lặng kéo cái chân bị thương về phòng.
Sở Phi Ly ngủ rất nông, khi nghe âm thanh trong phòng tắm anh đã mở mắt rồi. Ban đầu anh cho rằng có trộm đột nhập, có điều đi tới nửa đường, anh bỗng nhớ ra mèo của mình có thể biến thành người.
Anh thầm nghĩ còn chưa biết mặt mũi Bé Bánh Nếp nhà mình ra sao, đi xem một chút cũng không phí công, nào ngờ vừa ngó qua đã phát hiện ra một sự thật khiến anh không sao tin nổi.
Thẩm Tử Sơ?
Trái tim Sở Phi Ly thùng thùng nảy lên, môi mấp máy, chỉ có thể mở to mắt nhìn những gì đang xảy ra.
“Thẩm Tử Sơ là…”
“Khỏa Khỏa?”
Sở Phi Ly hít sâu, nói vậy nguyên nhân Thẩm Tử Sơ mắc chứng ham ngủ cũng là vì cậu biến thành mèo, một linh hồn không thể đồng thời điều khiển hai cơ thể đúng không?
Chuyện này đúng là rất khó tin, nhưng mọi thứ đã phơi bày ra trước mắt rồi, anh không thể không tin tưởng.
Ánh mắt anh tối xuống, thao thức trắng đêm.
Khi bình minh sắp ló rạng, mèo con mới ủ rũ quay về.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa tí tách. Chỉ sau một đêm trời đã vào đông, rõ ràng trước đó mấy ngày vẫn chưa lạnh lắm, ấy thế mà vừa qua một trận mưa đã thật sự có cảm giác mùa đông rồi.
Sở Phi Ly bỗng nghe tiếng chuông cửa dồn dập, điện thoại cũng réo vang. Sắc mặt anh đen kịt, không thể làm gì khác hơn là lê cái chân đau nhích từng bước một ra mở cửa.
Quả không ngoài dự đoán, là Đỗ Đường Chu.
Tên này mấy hôm trước còn đang dở sống dở chết mà giờ đã trở lại bản chất đần độn, vừa vào cửa đã hỏi: “Em xinh đâu rồi! Tôi muốn bế nó tí!”
“… Cút!”
Cánh cửa đóng “sầm” một tiếng.
Đỗ Đường Chu lại bắt đầu gọi: “Có phải là tôi chưa từng vuốt mèo của ông đâu, có cần giữ của kinh thế không? Tiểu Ly mở cửa nhanh đi mà!”
Sở Phi Ly nổi cáu, mặt mày tái đi. Đấy là vì anh chưa biết Khỏa Khỏa chính là Thẩm Tử Sơ!
Có điều mới sáng sớm, anh ta gõ cửa mãi thực sự khiến người ta bực bội, Sở Phi Ly chỉ đành mở cửa, thái độ không tốt chút nào: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi lo cho cái chân bị thương của ông!”
Đỗ Đường Chu vội vàng chui vào, sợ Sở Phi Ly sập cửa lần nữa.
Thấy mèo con đi ra từ phòng ngủ, anh ta nghiêng đầu cười với nó: “Bé cưng~”
Thẩm Tử Sơ: “…” Sáng sớm ngày ra mà bị gì thế?
Lần này, thái độ của Sở Phi Ly rất cứng rắn, chỉ cần Đỗ Đường Chu giơ tay lên, anh sẽ trợn trừng mắt hung ác lườm sang. Thật sự có thể mô tả bằng từ “hung ác”, cứ như thể Đỗ Đường Chu là kẻ xấu vậy.
“Đang bảo vệ con đấy à, bé cưng có phải con trai ông đâu.”
Đỗ Đường Chu tự thấy lời mình nói vẫn khá có duyên, nghĩ chắc hẳn Sở Phi Ly sẽ khinh bỉ chọc lại mình.
Ai ngờ anh lại càng khó chịu hơn, hoàn toàn không phản bác.
Đỗ Đường Chu: “…” Tôi đang chờ ông mắng trả tôi cơ mà.
“Chân ông thế nào rồi?”
“Bác sĩ đã bảo nghỉ ngơi một hai tuần là ổn, bị thương phần mềm thôi.”
Đỗ Đường Chu gật đầu: “Vụ này nguy hiểm thật!”
Mưa càng lúc càng lớn, tựa hồ sắp nhấn chìm tất cả. Âm thanh hạt mưa vỗ xuống nền đất khiến người ta nghe mà phiền não, ngay cả Thẩm Tử Sơ cũng để ý thấy tâm trạng của Sở Phi Ly đang không sáng sủa gì.
Cậu tiến đến bên cạnh Sở Phi Ly, đặt một chiếc chân nhỏ lên đùi anh, meo một tiếng.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện mèo con chính là Thẩm Tử Sơ, trái tim của Sở Phi Ly thiếu chút tan chảy.
Anh đột nhiên cong khóe môi, vươn tay đụng nhẹ bé mèo.
Cậu đã trêu tôi thì tôi cũng chơi với cậu.
“Bé ~ Bánh ~ Nếp.” Giọng cười gian kéo dài thượt của anh khiến Thẩm Tử Sơ cứng họng.
Đến tận bây giờ cậu vẫn không thể yêu thương nổi cái tên này.
“Không biết Thẩm Tử Sơ đang làm gì nhỉ, mình gửi tin nhắn hỏi thăm tí.” Sở Phi Ly nói đầy hàm ý.
Đỗ Đường Chu vui mừng vô cùng: “Ông chủ động như thế từ sớm có phải tốt không! Gửi nhanh đê!”
Sở Phi Ly nheo mắt, nhanh chóng quăng thêm vài câu: “Chứng ham ngủ của cậu ấy kỳ lạ lắm, hình như càng ngày càng nặng. Vừa khéo tôi có quen một bác sĩ, để hôm nào tôi đưa cậu ấy đi khám. Nếu ~ cậu ấy không nhắn lại tôi ngay thì tôi sẽ đi thăm cậu ấy luôn!”
Nhắn lại ngay?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu cảm thấy nếu bây giờ mình không trả lời Sở Phi Ly, anh sẽ dẫn mình đi khám bác sĩ thật!
Cậu nhảy khỏi sô pha, ba chân bốn cẳng lao vào phòng ngủ, dùng chân mèo đăng nhập QQ, trầm tư suy nghĩ nhắn tin.
[Thương Thủy Lưu Vân: Gần đây chứng ham ngủ của cậu nghiêm trọng hơn phải không?]
[Tam Nguyệt Chiết Hoa: Không, tôi đỡ nhiều rồi.]
Sở Phi Ly gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh mèo con vò đầu bứt tai trả lời tin nhắn của mình, không kiềm được mỉm cười.
Nụ cười này quả thực chọc cho Đỗ Đường Chu ho khù khụ không ngừng, còn tưởng Thẩm Tử Sơ gửi cái tin gì đó mà khiến anh cười ngọt đến như vậy.
Mùi giấm chua tràn ra… Đỗ Đường Chu tự suy diễn rồi tự run lên bần bật.
“Ông đang nhắn tin gì đấy?”
“Tôi á?” Sở Phi Ly giật mình, ngẫm nghĩ một chút rồi phì cười “Tôi đang trêu người ta thôi.”
Nói rồi anh lại gửi một tin nhắn.
[Thương Thủy Lưu Vân: Không được, tôi vẫn lo lắm, để hôm nào tôi qua thăm cậu.]
[Tam Nguyệt Chiết Hoa: Không cần đâu!]
[Thương Thủy Lưu Vân: Không phải chúng ta là bạn cùng phòng hả? Cậu từ chối ý tốt của tôi sao? Ghét tôi đến thế à?]
[Tam Nguyệt Chiết Hoa: …Được rồi.]
QWQ Sao Sở Phi Ly tự dưng lên level vậy? Hơi khó qua ải đấy.
Khó khăn lắm mới dừng được cuộc trao đổi, Thẩm Tử Sơ vừa đổ mồ hôi hột vừa thở phào một hơi, thoát QQ trong máy tính bảng.
Chờ cậu ra khỏi phòng, Sở Phi Ly lập tức cúi xuống nhấc cậu lên khỏi mặt đất, ôm vào lòng.
Khóe môi anh ngậm một nụ cười xấu xa: “Vừa đi đâu chơi đấy?”
Thẩm Tử Sơ ngoan ngoãn meo một tiếng.
Ai biết hành động của cậu khiến anh cười càng thêm tươi, cười tới rung rung lồng ngực.
Thẩm Tử Sơ: “…” Rốt cục đã xảy ra chuyện gì!
Cậu nhớ rõ ràng… Vừa nãy tâm trạng Sở Phi Ly còn không tốt cơ mà, sao đột nhiên vui vậy?
Trong lòng cậu có một suy đoán, lẽ nào Sở Phi Ly thật sự cực kỳ thích cậu? Cho nên chỉ cần cậu nhắn thêm cho anh vài tin đã khiến anh hài lòng đến thế?
Mặt Thẩm Tử Sơ hồng lên, nếu anh vui thì… Lần sau gửi cho anh nhiều tin hơn.
Đỗ Đường Chu vẫn đần mặt đứng một bên, rõ ràng chẳng hiểu đang có chuyện gì.
Sở Phi Ly lại đi về phía anh ta, vẫn bế mèo trong tay: “Nói đi, hôm nay ông đến để bàn chuyện gì?”
“Đã bảo đến thăm người bệnh đấy thây?”
Đôi mắt của Sở Phi Ly cong cong: “Không tin.”
Đỗ Đường Chu biết không thể lừa được, nói thẳng luôn: “Chuyện lần trước í, Tạ Thu muốn xin lỗi Tiểu Sơ, tôi không biết có nên hẹn gặp cậu ấy không.”
“Sao lại không?”
“Dù sao cũng là tôi nhờ cậu ấy, hơn nữa giờ chuyện đã thế rồi, sẽ khiến Tiểu Sơ rất khó xử.” Đỗ Đường Chu thở dài.
Sở Phi Ly nâng mèo lên cao: “Khỏa Khỏa, em thấy Thẩm Tử Sơ có đồng ý không?”
“Meo.” – Đồng ý chứ!
Thẩm Tử Sơ đáp xong rồi mới hoảng sợ. Khoan đã… Sở Phi Ly hỏi một con mèo như cậu để làm gì?
Cậu chìm vào trầm tư, cảm giác mình không bại lộ chỗ nào cả.
Sau một khoảng lặng, Sở Phi Ly chợt cười khẽ, xoa xoa đầu mèo: “Sờ thích ghê.”
Thẩm Tử Sơ: Meo meo meo???
Chẳng lẽ Sở Phi Ly độc thân lâu quá, nhìn cậu cũng thấy thanh tú rồi?