Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm hôm trước Thẩm Tử Sơ dốc sức làm luận văn rất khuya, vừa nhắm mắt đã ngủ li bì không biết trời đất.
Đến khi cậu tỉnh giấc, không ngờ lại thấy một con mèo đực đang đè trên người mình.
Não bộ của Thẩm Tử Sơ tê liệt vài giây, ngay sau đó cậu lập tức cong mình bật lên, gầm gừ khè mấy tiếng dọa con mèo đối diện.
“Meo meo!” Mày mày mày là ai!?
Mèo mướp màu vàng cam mập mạp liếm liếm đệm thịt, giơ vuốt gãi gãi mặt mình, đoạn “meo” một tiếng với cậu như đang giải thích gì đó.
Hành động giả đáng yêu này hoàn toàn không thể khiến Thẩm Tử Sơ rung động, thậm chí cậu còn đang muốn lôi cái con mướp ú kia lại tẩn cho một trận.
Vừa nghĩ tới đó, Thẩm Tử Sơ đột nhiên sững người, hoảng sợ như vừa thấy sấm sét giữa trời quang.
Đợi đã!!
Tại sao cậu…
… lại bị một con mèo đè?
Não bộ chết máy một hồi, đến khi nhìn thấy hai quả “măng cụt” bụ bẫm của mình, Thẩm Tử Sơ thiếu chút hóa đá.
Lông mềm như nhung, hai tai vẫy vẫy, còn cả móng vuốt ngăn ngắn giấu trong đệm thịt nhỏ xinh, hình như rất giống một loài động vật nào đó.
Không phải cậu biến thành mèo rồi chứ?
“Méo méo!!” Thẩm Tử Sơ gào lên thảm thiết.
Dường như nghe tiếng mèo con mình mới nhặt về đang kêu gào đau khổ, Sở Phi Ly vội vã bước tới. Thấy Mướp Ú đang thu lu bên cạnh, anh lập tức đoán ra vấn đề.
Sở Phi Ly cảm thấy có hơi khó xử, bởi vì trước kia có một lần bạn anh đưa mèo tới đây, Mướp Ú này cũng đã từng làm “chuyện đó”.
Ừ, “chuyện đó” chính là nằm đè lên con mèo khác.
“Đừng sợ, tuy Mướp Ú là mèo gay thật nhưng tính nó không dữ đâu.”
Âm thanh quen thuộc bất chợt vang lên, Thẩm Tử Sơ từ từ ngẩng đầu nhìn.
Một gương mặt cực kỳ đẹp trai, đường nét rõ ràng góc cạnh, thoạt trông có vẻ vô cùng ngang ngược, thế nhưng lại vì cặp mắt đào hoa mà nhuộm thêm chút vẻ nhã nhặn đa tình, nếu như có ai vô ý nhìn ngắm quá lâu, có lẽ sẽ chìm vào đó không sao thoát được.
Sở Phi Ly?
Tại sao cậu lại biến thành mèo của Sở Phi Ly?
Đầu óc Thẩm Tử Sơ nháy mắt trống rỗng. Trước kia cậu và Sở Phi Ly là bạn cùng phòng ký túc xá, nhưng đến năm ba đại học thì anh chuyển ra ngoài, còn cậu lựa chọn ở lại trường thi nghiên cứu sinh.
Thường ngày ngoài giờ lên lớp thì cậu và Sở Phi Ly rất ít khi chạm mặt, thế nhưng lúc này cậu đang rất cần anh giúp mình một chút.
Thẩm Tử Sơ còn đang hoảng hốt chậm chạp tiến về phía Sở Phi Ly, vươn móng vuốt níu lấy ống quần anh.
Bộ dạng tội nghiệp này khiến Sở Phi Ly không biết làm sao, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống ôm cậu lên, không ngừng vuốt ve an ủi. Cho rằng cậu sợ hãi vì bị Mướp Ú dọa, anh liền hung dữ mắng mèo mập: “Nó nhỏ xíu thế này mà mày cũng nỡ xuống tay!”
Có điều “ông chủ” Sở Phi Ly này hoàn toàn chẳng có chút uy nào đối với Mướp Ú, mèo mập chỉ lười biếng “meo” một tiếng rồi quay mông về phía anh. Cái đuôi xù vàng cam vẫy một cái, cục mỡ tròn xoe ngồi xổm xuống, điệu bộ hệt như một cụ già.
Sở Phi Ly đành mặc kệ nó, chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Tử Sơ. Thấy mèo nhỏ hoảng sợ nhìn mình, tim anh bỗng mềm nhũn ra, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Tử Sơ được Sở Phi Ly ôm trong lòng, chóp mũi hít vào toàn mùi hương của anh, nháy mắt mặt đỏ phừng phừng.
Xấu hổ quá.
Không ngờ cậu lại biến thành mèo của người mình thầm mến bao năm!
Cách Sở Phi Ly ôm cậu lúc này hoàn toàn không giống vẻ lãnh đạm của anh khi ở trong trường học.
Trong mắt mọi người, kỳ thực quan hệ giữa Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly không tốt lắm, thậm chí Thẩm Tử Sơ cũng cho rằng Sở Phi Ly ghét mình, bởi vậy cậu chỉ có thể giấu kín mối tình đơn phương này trong lòng mà thôi.
Đối mặt với sự dịu dàng của anh, nhịp tim cậu mỗi lúc một nhanh hơn, cảm giác tê dại từ lồng ngực lan tràn khắp cơ thể.
“Bị Mướp Ú dọa sợ hả?”
Nghe Sở Phi Ly hỏi vậy, Thẩm Tử Sơ rất đáng xấu hổ mà “meo” một tiếng.
Sở Phi Ly phì cười: “Xem ra là bị nó dọa thật rồi, sau này nếu con Mướp Ú kia dám làm gì thì mày cứ xòe móng ra cào nó.”
Thẩm Tử Sơ cảm thấy cái mặt mo của mình sắp rụng ra rồi. Không ngờ cậu cũng có ngày giả bộ đáng yêu! Nếu không phải cả người cậu bây giờ toàn lông là lông, Sở Phi Ly chắc chắn sẽ thấy từ đầu đến chân cậu đều đỏ rừng rực.
Con mèo mình nhặt về thật sự quá nhút nhát – Sở Phi Ly vừa nghĩ vừa đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa cái lưng mềm.
Thẩm Tử Sơ được vuốt ve vô cùng thoải mái, không nhịn được kêu rừ rừ trong cổ họng. Chẳng những thế, cậu thậm chí còn muốn phơi cả cái bụng nhỏ ra cho anh sờ một cái nữa.
Thẩm Tử Sơ âm thầm rơi lệ. Khi là người rõ ràng mình rất lạnh lùng khí chất, sao giờ lại biến thành thế này? Chẳng lẽ là do bản năng điều khiển?
Cậu không kìm nổi vẫy vẫy hai cái tai, đỏ mặt bắt đầu hưởng thụ cảm giác được Sở Phi Ly âu yếm.
Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu Thẩm Tử Sơ bỗng vang lên một giọng nói: [Khởi động nhiệm vụ sơ cấp: Liếm chủ nhân của mình một lần, nhận mười phút trở về cơ thể gốc.]
[Ghi chú: Tất cả nhiệm vụ đều có liên quan tới nhau, nếu không hoàn thành được một nhiệm vụ thì sẽ không thể khởi động những nhiệm vụ sau đó.]
Cái gì?
Cậu còn có thể biến lại như cũ?
[Chờ đã, mày rốt cuộc là ai?]
Hệ thống: [Hệ thống mèo ngoan trọn đời.]
Thẩm Tử Sơ: “…” Buồn nôn, không biết phải tìm chỗ nào mà ói ra bây giờ.
[Lúc con mèo này sắp chết đã được Sở Phi Ly mang về, thế nên nó muốn trả ơn.]
“Mẻo mẻo!” Nó muốn báo ơn thì liên quan gì đến tao? Không công bằng!
[Không phải cậu thích Sở Phi Ly à?] Hệ thống phát biểu đầy quyết tâm [Mục tiêu của tôi chính là bồi dưỡng cậu thành một chú mèo ngoan trung thành suốt đời.]
Thẩm Tử Sơ: “…”
Có điều hệ thống cũng đã ném ra một mồi nhử nho nhỏ, việc được trở về thân thể thực đối với cậu quả là rất hấp dẫn.
Xấu hổ ngại ngùng mà đem so với việc trở lại cơ thể mình thì có là gì, cậu sẵn sàng làm kẻ không biết xấu hổ!
Thẩm Tử Sơ hạ quyết tâm, sau đó bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Sở Phi Ly chăm chú, vẻ mặt hệt như một dã thú vừa phát hiện ra con mồi hợp miệng, đôi đồng tử từ từ thu lại.
Là một người nuôi mèo, Sở Phi Ly lập tức nhận ra đây là dấu hiệu khi mèo chuẩn bị tấn công người hoặc nổi cơn thịnh nộ, nhanh chóng đặt chú mèo trong tay xuống đất. Dù sao con mèo này là mèo hoang anh vừa nhặt về tối hôm trước, vẫn chưa được tiêm vắc xin phòng bệnh.
Thẩm Tử Sơ vừa ưỡn mình một cái bỗng bị Sở Phi Ly đặt xuống sàn nhà, hoàn toàn không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra. Thấy anh nhấc chân bước đi, cậu vội vàng lo lắng đi theo, chạy tới phía trước anh không ngừng kêu meo meo: [Mau để tôi liếm một cái đi mà!!]
Đây không phải lần đầu Sở Phi Ly nhận nuôi mèo hoang, Mướp Ú chính là con mèo đầu tiên anh nhặt về. Thế nhưng theo như anh biết, mèo hoang bình thường đều rất dè chừng con người, ngày đầu tiên về nhà sẽ luôn căng thẳng trốn vào góc nào đó.
Nhưng mà chú mèo dưới chân chỉ là mèo con, còn rất hoạt bát nữa.
Sở Phi Ly hơi cong khóe miệng: “Không được, tao phải làm việc đây, mày chơi với Mướp Ú tạm đã nhé.”
Thẩm Tử Sơ cứng đờ. Sở Phi Ly mà đi tức là mình không thể trở về cơ thể cũ được sao?
Nhưng bây giờ mấy cái chân ngắn cũn này không thể theo kịp anh, Thẩm Tử Sơ mới chạy được vài bước, Sở Phi Ly đã vào phòng đóng cửa lại.
Cậu ngây ra tại chỗ, tội nghiệp meo vài tiếng.
Thẩm Tử Sơ quay đầu nhìn đôi mắt lộ vẻ đói khát của Mướp Ú, cái mặt mèo đó nào có giống “cụ ông” vừa rồi.
Trong đầu cậu chợt tua lại câu nói của Sở Phi Ly: “Mướp Ú là một con mèo gay.”
Thẩm Tử Sơ run lẩy bẩy, thế nhưng một con mèo vài tháng tuổi như cậu đứng trước mèo mướp mập… Kích cỡ quá chênh lệch, hoàn toàn không có phần thắng.
Mướp Ú lúc này đã tới gần, cái thân béo chậm rãi cà cà, sau đó nó vươn cái lưỡi dài, nhẹ liếm một cái lên lưng cậu.
Đầu lưỡi mèo có một lớp gai ngược, Thẩm Tử Sơ đột nhiên bị liếm một cái, vô thức khen Mướp Ú này tay nghề phục vụ được lắm…
Không được không được! Cậu không thể lại khuất phục lần nữa!
Thẩm Tử Sơ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên: [Đếm ngược thời hạn thực hiện nhiệm vụ: phút.]
!!
Nhiệm vụ lại còn có thời hạn nữa?
Nói cách khác, nếu như trong thời gian quy định mà cậu không liếm được Sở Phi Ly một cái, cậu sẽ không thể đổi được mấy phút biến trở lại hình người?
Thẩm Tử Sơ lúc này đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện xấu hổ hay không, cậu vù vù lao tới trước cửa căn phòng Sở Phi Ly vừa mới vào, mấy móng vuốt nhỏ xíu ra sức cào cửa.
Cậu bây giờ vẫn còn là mèo con, móng vuốt rất mềm, cào một hồi đã thấy hai tay đau nhức. Thế nhưng cậu vẫn không dám dừng lại, chỉ có thể há miệng không ngừng kêu gào thê thảm.
[Thời gian còn lại: phút.]
“Meo meo!!”
Mèo con ngoài cửa cứ thế kêu lên thảm thiết. Nghĩ rằng Mướp Ú lại đang bắt nạt nó, Sở Phi Ly đành phải ra mặt, thế nhưng cửa mở ra rồi lại chỉ thấy bé mèo con kia đang làm bộ đáng thương nhìn mình.
Sở Phi Ly thở dài, ngồi xuống ôm mèo con vào lòng: “Bé bánh nếp này, thật là rời ra một lát cũng không xong.”
Bé cái gì cơ? Cái danh xưng ẻo lả ấy là ám chỉ cậu ấy hả?
Có điều thời gian thực hiện nhiệm vụ chỉ còn lại phút đồng hồ, mèo con Thẩm Tử Sơ tạm thời tốt tính không để bụng. Cậu giương mắt nhìn chằm chằm Sở Phi Ly, thoạt trông cứ như đang nhìn một miếng cá hồi tươi roi rói.
Sở Phi Ly nhè nhẹ gãi cằm cho mèo con, cười híp mắt nhìn bé mèo cựa quậy không yên trong lòng mình: “Đừng nhúc nhích, lỡ ngã từ trên cao thế này xuống thì nguy hiểm lắm.”
Thẩm Tử Sơ thử giãy giụa vài cái, thế nhưng Sở Phi Ly ôm cậu quá chặt.
[Ba mươi giây cuối cùng.]
“Meo meo!” Thẩm Tử Sơ tuyệt vọng kêu lên.
Không kịp nữa rồi, cho tôi liếm một cái đi! Chỉ một cái thôi!
Một giây bất chợt, hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Sở Phi Ly dường như bỗng hiểu ra chuyện gì, cúi đầu nói với Thẩm Tử Sơ: “Có phải tao ôm mày chặt quá không?”
[Mười, chín, tám…]
“Méo!”
Sở Phi Ly liền cố gắng chỉnh lại tư thế ôm, giúp mèo con nằm trong ngực mình thoải mái hơn.
[Ba, hai..]
Song khi anh vừa buông lỏng tay, Thẩm Tử Sơ đột nhiên nhanh trí vươn cổ liếm lên cằm anh một cái.
Kim đồng hồ nhảy tới số , nhưng hệ thống lại hoàn toàn im ắng.
Bầu không khí đông cứng khiến Thẩm Tử Sơ suy sụp, chẳng lẽ cả đời này cậu sẽ phải làm mèo?
Không biết đã qua bao lâu, hệ thống lag kia mới chậm rãi tuyên bố: [Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ. Thông báo: độ thân mật hiện tại của Sở Phi Ly đối với cậu là .]
—
Nguyên gốc là “tiểu niêm bao” – 小粘包, chữ niêm là dính, tớ tra google thấy ra loại bánh làm bằng bột gạo nếp nên dịch thành bé bánh nếp chứ cũng không rõ có thể gọi là bánh gì. Gốc là em Thẩm ẻm kêu “tiểu cái gì bao”, ý là chữ niêm – dính nó ẻo, chương sẽ có nhắc đến lần nữa nên tớ giải thích trước.
Về cái tên hệ thống, gốc là [Hệ thống một đời trung miêu], giống kiểu trung khuyển ấy. Mèo trung thành hơi củ chuối nên tớ để “mèo ngoan trọn đời” nha.
Đây chính là Mướp Ú vàng cam, tiếng Trung gọi là “quýt miêu”.