Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

chương 8: liên kết thi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hạ Uyển

Beta: Thúy An

__________________________________

Đứng đầu cả khối ở Trường Trung học Thực nghiệm?

Bọn họ thực sự không nghe lầm chứ?

"Đứng nhất......!Toàn khối? Là giống như Tư ca sao?" Trương Dương càng kinh ngạc hơn, nhịn không được hỏi.

Mấy người ở ban hai cũng giật mình không kém.

Ngược lại là Tư Kinh Mặc, đối với việc này không hề thấy kinh ngạc, ánh mắt dừng trên người Giang Diệc một lát rồi lại vội rời đi.

Thành tích như thế thì mới xứng với Giang Diệc.

"Chẳng lẽ là cậu sao?" Chủ nhiệm khối nghe được câu này thì giận mà không có chỗ phát tiết, cũng không biết tiểu tử Trương Dương này thừa hưởng gen đánh nhau từ đâu, nếu không phải thành tích tốt, thì đã sớm bị đẩy đến lớp khác.

Ba nam sinh kia thì luôn thấy ngờ vực: "Nhưng mà tin tức trên báo không thể nào là giả được? Đánh người đến mức nhập viện trong trường học......"

Nghe được câu này, đầu tiên là Giang Diệc hơi kinh ngạc, sau đó mới mở to hai mắt nhìn, cậu không nghĩ chuyện này mà cũng có người biết.

Ho nhẹ một tiếng, Giang Diệc có hơi xấu hổ.

Trong ba người có người nhìn thấy Giang Diệc thay đổi sắc mặt, thì cắn lấy không buông: "Có phải là mày chột dạ không!"

Lúc đầu Giang Diệc cũng không có ý giải thích, nghe nói như thế thì bật cười: "Tao chột dạ? Có muốn tao giúp mày gọi điện cho tòa soạn báo không, hỏi thăm một chút với phóng viên đã đưa tin này, để chính miệng mày hỏi thử chuyện này rốt cuộc là thế nào??"

Trương Dương liếc nhìn biểu cảm của lão Từ và chủ nhiệm khối, thì càng chắc chắn chuyện này là thật.

Khó trách có thể là bạn bè của Tư Kinh Mặc, bạn bè của học thần thì đều là học thần, người xưa quả thật nói không sai.

Ba tên nam sinh kia đương nhiên cũng thấy biểu cảm của lão Từ và chủ nhiệm khối, trong lòng đã cảm thấy không ổn chút nào.

Chẳng lẽ chuyện không phải như thế thật?

Chủ nhiệm khối không nói thêm gì nữa, dứt khoát đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc, lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu, cầm một phần tờ báo ra, thả xuống trước mặt ba nam sinh.

"Tin đồn, không tìm được chứng cứ mà đã vội tin.

Các trò tự mình xem đi!"

Trước mặt bọn họ không phải là báo của Giang thành, mà là báo của Tấn thành, ở một góc nhỏ không được ai chú ý, bị người ta dùng bút đỏ khoanh tròn ——

Theo tin tức trên báo của Giang thành, một học sinh lớp trường Trung học Thực nghiệm đã một mình ngăn chặn một vụ bạo lực trong khuôn viên trường.

Sau đó học sinh này đã được đưa đến bệnh viện để chữa trị.

Theo như chúng tôi tìm hiểu, thì học sinh này tên là Giang Diệc, là học sinh ưu tú của trường......!

Đồng tử của ba người hơi co lại, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi.

Chân tướng đã được phơi bày, Giang Diệc cơ bản không phải là thủ phạm gây ra vụ bạo lực học đường kia, mà là anh hùng đã cứu được mấy người suýt thì bị bạo lực học đường.

"Chuyện này......!Làm sao có thể......" Ba người thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm nói.

Trương Dương cũng rất tò mò, dứt khoát nghểnh cổ nhìn sang.

Sau khi xem hết nội dung trên tờ báo, cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ.

Được rồi, thực sự không tồi đấy.

Không chỉ là học thần, mà còn là anh hùng nữa!

Nguyên văn (恍然大悟): Bừng tỉnh đại ngộ, nghĩa là đột nhiên hiểu ra được một chuyện gì đó.

Lấy điện thoại ra, Trương Dương thuận tay chụp bài báo lại.

Sau khi chụp xong, Trương Dương chửi thầm trong lòng.

Ai mà biết được chuyện mà Một A đẹp trai ở Nhất Trung đăng lần này là giả chứ? Hôm qua làm hại cậu ta có thành kiến với Giang Diệc......!

Trương Dương hơi đỏ mặt, hạ quyết tâm lát nữa khi đi về sẽ xin lỗi Giang Diệc.

Cùng lúc đó chủ nhiệm ban hai mới khoan thai tới muộn.

Sau khi biết sự việc từ chủ nhiệm khối thì quát ba tên nam sinh kia rồi mới nói với lão Từ: "Lần này quả thật là do học sinh lớp tôi không đúng, tôi ở đây nói xin lỗi với thầy."

Lão Từ thở dài, khoát tay nói: "Không sao."

Lão Từ không để trong lòng chuyện bọn họ đánh nhau, dù sao thì học sinh lớp mình cũng không chịu thiệt thòi.

Chỉ có điều thành tích của Giang Diệc một khi đã để lộ, ông lo lắng Giang Diệc sẽ bị học sinh trong lớp xa lánh.

Thực lực của học sinh ban một rất mạnh, áp lực trên người học sinh cũng lớn, thậm chí có lúc vì xếp hạng bị tuột mà sụp đổ.

Các giải thưởng trong lớp đều sẽ dựa vào thành tích mà trao cho học sinh.

Lão Từ lo lắng Giang Diệc là học sinh mới chuyển đến mà có thành tích tốt như vậy, ở lúc mà mọi người chưa hiểu gì về cậu, thì sẽ bởi vì thành tích của cậu quá tốt mà xa lánh cậu.

Lão Từ đã nghĩ xong xuôi, đợi đến lúc Giang Diệc và bạn bè trong lớp đã quen thuộc nhau, khi bạn bè trong lớp đã hiểu cậu là người thế nào, cậu đã dần hòa nhập với tập thể này thì sẽ ít bị xa lánh hơn.

Nhưng bây giờ đã lộn xộn thành như vậy, chuyện này cũng không thể che giấu được nữa.

Cuối cùng sau khi chủ nhiệm khối và chủ nhiệm của hai lớp bàn bạc xong, thì phạt nam sinh của ban hai viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, thứ hai đọc kiểm điểm trước toàn trường, đồng thời quét dọn nhà vệ sinh một tuần.

Tư Kinh Mặc và Trương Dương, mặc dù đánh nhau thắng, cũng không phải là bên sau, nhưng dù sao cũng là học sinh trong trường, còn ở trước mặt nhiều bạn học như thế mà đánh nhau thì không thể không phạt được.

Cuối cùng hai người phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, sau đó nộp cho chủ nhiệm khối là được.

Về phần Giang Diệc, cậu chỉ bị liên lụy.

Trương Dương nghe xong hình phạt này, còn cảm thấy hơi khó tin, đây là lần đầu tiên cậu ta đánh nhau mà không bị mời phụ huynh!

Nhìn biểu cảm bình tĩnh của Tư Kinh Mặc, Trương Dương chắc chắn một điều rằng, mặc kệ làm cái gì đi theo Tư ca nhất định sẽ không bị thiệt thòi!

Ngược lại là ba người ban hai, nghe hình phạt này thì thấy không phục, dựa vào cái gì mà Tư Kinh Mặc và Trương Dương chỉ viết kiểm điểm, còn bọn họ thì bị đánh tơi tả như vậy!

Chủ nhiệm ban hai đen mặt tại chỗ: "Các trò nói xấu sau lưng bạn học thì không phải là bạo lực học đường sao? Nếu như bạn học Giang Diệc đồng ý, hoàn toàn có thể kiện các trò tội phỉ báng, đến lúc đó thì không đơn giản là viết kiểm điểm thôi đâu." Huống chi, Giang Diệc là Omega.

Dựa vào điểm này, còn có thể để lại một vết đen trong hồ sơ của ba người!

Nghe nói vậy, ba người lập tức xanh mặt rồi ngừng nói.

Mấy người giả vờ xin lỗi nhau xong, thì chủ nhiệm khối bảo bọn họ đi trước.

Chủ nhiệm ban hai đã giữ ba người của ban hai lại, chuẩn bị tiếp tục giáo huấn.

Lão Từ để ba người ban một về phòng trước, nhìn lướt qua quần áo của Giang Diệc, nhớ đến Giang Diệc còn chưa kịp đi nhận đồng phục, thì nói với Tư Kinh Mặc và Trương Dương: "Vừa lúc tiết tự học sớm sắp kết thúc, các trò cứ mang Giang Diệc đến phòng giáo vụ nhận đồng phục đi."

Trương Dương ước gì không cần đến phòng học, lập tức đồng ý.

Tư Kinh Mặc cũng gật đầu.

Lão Từ còn có chút việc, nên đã đi trước.

Trương Dương thở phào nhẹ nhõm khi những người khác đã đi xa.

"Này, Giang Diệc." Trương Dương đến bên cạnh Giang Diệc, đụng đụng vào cánh tay Giang Diệc "Ừmmm chuyện lúc trước tớ xin lỗi cậu, hôm qua tớ cũng nghĩ cậu là loại người như thế."

Giang Diệc không quen với việc có người đứng quá gần mình, đặc biệt là một Alpha xa lạ, nhíu mày, cậu nhích sang bên cạnh một chút, nụ cười trên mặt không thay đổi: "Không có việc gì."

Tư Kinh Mặc thu hồi ánh mắt đặt trên người Giang Diệc mà không để lại dấu vết gì, kéo Trương Dương một cái, đem cậu ta kéo khỏi vị trí bên cạnh Giang Diệc: "Đi cho đàng hoàng."

Đối với việc làm của Tư Kinh Mặc, Trương Dương luôn luôn không có ý kiến gì liên tục gật đầu, sau đó lướt qua Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc: "Mà này, thật ra tớ rất tò mò, người anh em, cậu bị đổ oan như thế mà sao không giải thích?"

Bên người đã không còn mùi vị bá đạo của Alpha nữa, nhưng Giang Diệc thoải mái không bao lâu thì mùi hương tin tức tố của Tư Kinh Mặc lại tràn đầy xoang mũi.

Giang Diệc hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận nhích sang bên cạnh.

"Tôi là một học sinh mới chuyển đến, làm sao mà biết trường Nhất Trung các cậu còn có một diễn đàn?" Giang Diệc tức giận hỏi lại.

Trương Dương cười mở miệng: "Nói cũng đúng, nhưng mà không sao cậu cứ yên tâm đi lát nữa tớ sẽ giúp cậu giải thích chuyện này!"

Giang Diệc mím môi, gật đầu rồi cười nhẹ: "Vậy thì làm phiền cậu."

Nói đến đây, Trương Dương lại hỏi: "Nhưng cậu và Tư Kinh Mặc là bạn bè, cậu ấy không nói cho cậu biết chuyện này hả?"

Giang Diệc nhíu mày, cậu có nói cậu và Tư Kinh Mặc là bạn bè hả?

Sắc mặc của Tư Kinh Mặc khẽ thay đổi, không nói gì.

Trương Dương không chờ Giang Diệc trả lời đã tiếp tục nói: "Không phải hôm qua Tư ca lấy sách giúp cậu sao? Tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy một năm rồi, cũng không thấy cậu ấy đối xử tốt với ai như vậy cả, nên tớ mới hỏi cậu ấy chuyện gì xảy ra, cậu ấy nói trước đó có quen biết cậu."

"Cả lớp chúng ta đều rất ngạc nhiên." Trương Dương mặt mày hớn hở nói: "Cũng bắt đầu từ khi đó, tớ đã nghĩ có phải là bài đăng trên diễn đàn là sai hay không, mà kết quả thì đúng như vậy.

Những người khác còn không tin, ta vừa mới lén chụp ảnh tờ báo lại, chờ lát nữa sẽ vả mặt bọn họ đây!"

Giang Diệc đột nhiên nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen như mực của Tư Kinh Mặc, nhưng chỉ trong chốc lát thôi sau đó Tư Kinh Mặc dời mắt sang chỗ khác.

Trương Dương còn đang thao thao bất tuyệt mà Giang Diệc cũng không chú ý lắm.

Nói thật, Giang Diệc thực sự không nghĩ đến Tư Kinh Mặc sẽ làm những việc này lúc mà cậu không hề biết gì.

Đầu tiên là giúp mình chuyển sách, sau đó hắn lại ra mặt giúp cậu đánh mấy người miệng tiện của ban hai.

Đột nhiên Giang Diệc cũng không hiểu trong hồ lô của Tư Kinh Mặc đang đựng thuốc gì.

Hiểu đơn giản là bạn thụ không biết bạn công đang nghĩ cái gì.

Nếu không phải có Trương Dương ở đây, cậu còn muốn chừa cho mình chút mặt mũi, bằng không cậu đã sớm vạch trần quan hệ của hai người.

Trương Dương là một tên đầu gỗ, nên căn bản là không phát hiện ra sóng ngầm giữa Tư Kinh Mặc và Giang Diệc, còn tưởng rằng đây là cách mà hai người ở chung.

Dù sao thì Tư Kinh Mặc cũng là người khá lạnh lùng, không phải là một người dễ ở chung, cậu ta cũng coi là người khá thân với Tư Kinh Mặc, có rất nhiều lúc Tư Kinh Mặc cũng phớt lờ cậu ta.

Khi ba người đến phòng giáo vụ thì giáo viên cũng vừa tới.

Giang Diệc nộp tiền xong thì nhận tám bộ đồng phục xuân hạ thu đông.

Vì quần áo khá nhiều, nên Trương Dương xung phong cầm giúp Giang Diệc một nửa, sau đó Tư Kinh Mặc cũng giúp Giang Diệc cần nửa còn lại, đương nhiên là sau đó Giang Diệc không cần cầm bộ nào hết.

Giang Diệc thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng mà không có cách nào từ chối ý tốt của hai người.

Đi được nửa đường, Trương Dương đột nhiên nhớ đến cậu ta chưa ăn sánh, sờ lên bụng nói với hai người: "Tớ đi mua bữa sáng, các cậu ăn không?"

Giang Diệc đã ăn sáng ở nhà nên lắc đầu: "Không cần, tôi ăn rồi."

Tư Kinh Mặc cũng lắc đầu.

Trương Dương chỉ có thể đi một mình, trước khi đi cũng quên trả lại đồng phục cho Giang Diệc mà ôm đi luôn.

Chờ bóng lưng Trương Dương biến mất khỏi tầm mắt, Giang Diệc mới quay sang nhìn nam sinh bên cạnh mình.

Cũng không biết trong hai năm nay Tư Kinh Mặc đã ăn gì mà cao lên rất nhanh, bây giờ cao khoảng m.

Giang Diệc đứng bên cạnh hắn còn thấp hơn nửa cái đầu.

Từ góc độ của Giang Diệc nhìn sang, vừa vặn có thể trông thấy cằm của nam sinh, đường cong trôi chảy, trông thực sự rất đẹp.

Di chuyển ánh mắt lên trên một chút, là gương mắt thâm thúy của nam sinh.

Đường nét gương mặt của Tư Kinh Mặt rất sắc, cộng với lúc bình thường trên mặt sẽ không có biểu tình gì, khiến cho người ta cảm thấy xa cách, thêm mấy phần cao ngạo lạnh lùng.

Nhưng không thể không thừa nhận là một Alpha như vậy thì rất thu hút sự chú ý của người khác.

Điều kiện tiên quyết là lúc trước Tư Kinh Mặt không cướp nữ sinh Omega mà Giang Diệc thích.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc để truy cứu chuyện này, chuyện này đã trôi qua lâu rồi.

Trải qua chuyện lúc nãy, Giang Diệc mới thấy Tư Kinh Mặc thuận mắt hơn một chút, mới phát hiện Alpha ở trước mặt đẹp trai ở chỗ nào.

Hai người không chờ Trương Dương, cứ như vậy im lặng đến phòng học.

Lúc sắp đến phòng học, Giang Diệc mới mở miệng nói: "Cám ơn, đột nhiên phát hiện cậu cũng không tệ lắm."

Tư Kinh Mặc dừng lại, đưa mắt nhìn.

Giang Diệc thản nhiên nói: "Tôi thừa nhận là trước đây tôi có thành kiến với cậu.

Nhưng mà hai ngày qua, cậu đã giúp tôi rất nhiều, ta cũng không phải là người không biết tốt xấu."

Đối diện bới đôi mắt đen của nam sinh, ở ngay trước mặt người ta mà nói trước đây mình có thành kiến với họ làm cậu thấy hơi xấu hổ.

Giang Diệc dời tầm mắt, không đợi Tư Kinh Mặt lên tiếng, tiếp tục nói: "Trước tiên là xin lỗi cậu, chuyện lúc trước coi như bỏ.

Từ hôm nay trở đi, chúng ta xem như là......"

Suy nghĩ nửa ngày, Giang Diệc mới tìm được một từ phù hợp: "Bạn bè?"

Ở cái tuổi thiếu niên này, Giang Diệc nói lời này ít nhiều cũng thấy khó xử, nói xong còn ngẩng đầu nhìn Tư Kinh Mặc, rõ ràng là đang chờ hắn trả lời.

Tầm mắt của Tư Kinh Mặt dừng lại trên người Giang Diệc, nghe được hai chữ "bạn bè", đôi mắt chứa sự lạnh lùng của hắn mới sáng lên một chút.

Rất lâu sau, hắn mới trầm thấp lên tiếng: "Được."

Giang Diệc nghe câu trả lời của Tư Kinh Mặc, mới thu hồi tầm mắt, không để lại dấu vết thở phào nhẹ nhõm.

Một giây sau, Giang Diệc nghe Tư Kinh Mặt nói: "Ừmmm, với tư cách là một người bạn, tôi muốn nói với cậu chuyện này."

Giang Diệc gật đầu: "Cậu nói đi."

Tư Kinh Mặc cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói: "Thứ năm thứ sáu tuần sau chúng ta có một cuộc thi với Nhị Trung.

Phạm vi ra đề là tất cả kiến thức đã học từ trước đến nay."

Vẻ mắt của Giang Diệc bỗng nhiên cứng đờ: "Cái gì?".

Truyện Chữ Hay