Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

chương 33: chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Hạ Uyển

Beta: Diệp Song Nhi

Giang Diệc ngẩn cả người.

Một lát sau, sau khi lấy lại được tinh thần Giang Diệc thấy có chút buồn cười, đồng thời đáy lòng mềm mại như bị thứ gì đó đâm vào, ê ẩm sưng lên, nói không ra là tư vị gì.

"Tôi không vứt bỏ cậu." Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc, không ứng phó qua loa, mà vô cùng nghiêm túc giải thích.

"Lúc nãy tôi nói cậu ở phòng bao chờ tôi, tôi đưa Phương Phàm lên xe sẽ quay lại đón cậu."

Đôi mắt Tư Kinh Mặc cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Giang Diệc, dường như đang cố phân biệt xem lời Giang Diệc nói là thật hay là giả.

Giang Diệc lặp lại một lần nữa: "Tôi không lừa cậu đâu." Giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn.

Tư Kinh Mặc ngơ ngẩn nhìn Giang Diệc, thật lâu sau mới chấp nhận lời giải thích của Giang Diệc, khẽ ừ một tiếng.

Giang Diệc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra trước mặt Tư Kinh Mặc: "Được rồi, Tư ca, bây giờ không còn sớm nữa, cậu theo tôi về trước nhé?"

Ngón tay của thiếu niên thon dài, móng tay tròn trịa phủ lấy đầu ngón tay hồng hồng.

Tư Kinh Mặc không chút suy nghĩ, đưa tay nắm lấy bàn tay trước mặt, dường như dùng hết sức lực toàn thân mà nắm thật chặt.

Giang Diệc chỉ muốn Tư Kinh Mặc nắm tay mình, không ngờ lại thành lôi kéo kiểu này, nhất thời cậu có chút bất đắc dĩ.

Nhưng đối mặt với Tư Kinh Mặc đang say rượu thì Giang Diệc vẫn rất kiên nhẫn.

"Đi thôi, về với tôi." Ngón tay của nam sinh hơi lạnh, xúc cảm vô cùng tinh tế, Giang Diệc nhịn không được mà dùng ngón tay vuốt nhẹ vài lần, cảm giác khá tốt.

Tư Kinh Mặc giương mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc.

Giang Diệc ho nhẹ một tiếng như muốn che giấu, tiếp tục nói: "Đi thôi."

"Ừ." Tư Kinh Mặc trầm giọng đáp, đứng dậy từ trên bậc thang, nhưng bàn tay cầm tay Giang Diệc vẫn không buông ra.

Giang Diệc mở cửa xe, ra hiệu cho Tư Kinh Mặc ngồi vào trước, lúc này Tư Kinh Mặc mới không tình nguyện thả tay cậu ra ngồi vào trong.

Giang Diệc tạm biệt với chủ quán thịt nướng rồi mới lên xe.

Ai ngờ cậu mới ngồi xuống, bên cạnh đã có một bàn tay đưa qua.

Giang Diệc giương mắt, thì thấy dưới ánh đèn lờ mờ trong xe ngũ quan của Tư Kinh Mặc càng thêm thâm thúy.

Nhìn xuống dưới, là ngón tay thon dài trắng nõn của nam sinh, ngón tay khẽ cong lên, có hơi rụt rè.

Giang Diệc chậc một tiếng, nhướng mày, trong lòng tự nhủ bộ dạng này của Tư Kinh Mặc, nếu như để những nữ sinh khác của Nhất Trung thấy chắc nguy hiểm lắm, đoán chừng có rất nhiều người hận không thể nhào tới luôn.

Giang Diệc đành vỗ vỗ lòng bàn tay của Tư Kinh Mặc thấp giọng nói: "Này chỗ nào giống Tư ca a~~, đây rõ ràng là cậu bạn nhỏ Tư Kinh Mặc."

Giọng điệu hơi cao, mang theo một chút dung túng mà ngay cả Giang Diệc cũng không phát hiện.

Trong xe có hai con ma men, nên tài xế lái xe rất là chậm, lộ trình thường ngày mất phút, giờ thành phút.

Đến lúc xuống xe, lòng bàn tay giao nhau của Tư Kinh Mặc và Giang Diệc đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Giờ buông ra được rồi chứ?" Xe dừng bên ngoài biệt thự, lúc này Giang Diệc mới nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh.

Tư Kinh Mặc rất phốt hợp mà buông lỏng tay.

Giang Diệc thấp giọng cười, lẩm bẩm một câu: "Đúng là cậu bạn nhỏ."

Không chờ tài xế đến mở cửa xe, Giang Diệc đã tự mở cửa xuống trước.

Tài xế và Tư Kinh Mặc đều là Alpha, ở đây còn có Giang Diệc là Omega, nên cậu chỉ có thể đi đỡ Phương Phàm.

"Tôi đỡ Phương Phàm, cậu đi theo tôi lên lầu, cậu vẫn ở căn phòng lúc trước nhé." Giang Diệc nói xong, cũng không nhìn biểu cảm trên mặt Tư Kinh Mặc.

Cho nên Giang Diệc không phát hiện, lỗ tai Tư Kinh Mặc đỏ bừng lên một lúc lâu.

Phương Phàm đã hơi tỉnh táo, nên Giang Diệc nửa dìu cậu ta đi vào phòng cho khách.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Giang Diệc đở Phương Phàm ngồi xuống giường, rồi vặn nắp một chai nước khoáng đưa cho Phương Phàm.

Phương Phàm nhận nước, ngồi trên giường, vết ửng đỏ trên mặt đã tan đi rất nhiều.

Nghe những lời này của Giang Diệc, Phương Phàm khẽ gật đầu: "Đỡ nhiều rồi, cậu không cần lo lắng đâu."

Giang Diệc không tin lời này lắm, nhưng không có cách nào phản bác, chỉ nói: "Tôi đi gọi điện cho dì, nói cậu sẽ ngủ lại nhà tôi?"

Bây giờ Phương Phàm thực sự không còn sức lực, chỉ gật đầu chứ không từ chối: "Gây phiền phức cho cậu rồi."

Giang Diệc lắc đầu: "Không sao, dù sao nhà này cũng chỉ có mình tôi ở, thỉnh thoảng Tư Kinh Mặc sẽ đến đây ở."

Vừa nói, Giang Diệc vừa lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho mẹ của Phương Phàm, không phát hiện sắc mặt của Phương Phàm ngồi sau lưng đã thay đổi khi nghe cậu nói câu này.

Lúc trước Giang Diệc đã trao đổi phương thức liên lạc với cha mẹ Phương Phàm ở cục cảnh sát, cha mẹ Phương Phàm vốn muốn liên hệ với Giang Diệc để mời cậu ăn cơm, nhưng cuối cùng bởi vì cả hai bên đều bận không có thời gian nên thôi.

Khi Giang Diệc gọi điện tới, mẹ Phương Phàm bắt máy rất nhanh, đầu dây bên kia khá ồn nên chắc là đang ở bên ngoài.

Nói chuyện một lúc, thì Giang Diệc đưa điện thoại cho Phương Phàm.

Cũng không nói quá nhiều, Phương Phàm nhanh chóng cúp máy, đưa điện thoại lại cho Giang Diệc.

"Hình như cha mẹ cậu rất bận?" Giang Diệc thuận miệng nói.

Mặt Phương Phàm không có cảm xúc gì, hồi lâu sau mới nói: "Họ vẫn luôn nhiều việc như thế, khi còn nhỏ thời gian lâu nhất mà tớ không gặp họ là nửa năm."

Giang Diệc sững sờ, cậu thu bước chân định rời đi, quay lại ngồi đối diện Phương Phàm.

Suy nghĩ một lát, Giang Diệc nói: "Vậy thì hoàn cảnh nhà cậu rất giống nhà tôi đấy, nhưng nhà tôi chỉ có ba tôi khá bận thôi, còn công việc của mẹ tôi thì làm ở nhà."

Khóe miệng Phương Phàm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.

Gian phong yên tĩnh một lát, không ai mở miệng nói trước.

Giang Diệc biết Phương Phàm có chuyện muốn nói, nên không phá vỡ sự im lặng này.

Qua thật lâu, cuối cùng Phương Phàm cũng chịu nói, âm thanh khàn khàn: "Tớ......!Thật ra tớ xem như được lớn lên ở nhà Trương Dương.

Bởi vì người hai nhà có quan hệ rất tốt, mà cha mẹ tớ lại không ở bên, nên tớ có thể được xem là lớn lên cùng Trương Dương."

Giang Diệc không ngắt lời Phương Phàm, chỉ khẽ gật đầu, biểu thị cậu đang nghe.

Phương Phạm dừng lại một lát, mới tiếp tục nói: "Khi đó còn nhỏ, nên có người nói đùa rằng, tớ và Trương Dương là trúc mã trúc mã lớn lên cùng nhau, sau này chắc chắn sẽ ở bên nhau.

Loại trò đùa thế này, nhưng phàm là người lớn đều sẽ biết, cho dù có nói ra cũng chỉ là trò đùa mà thôi."

"Chú và dì tốt với tớ, nên họ nghĩ tớ và Trương Dương sẽ ở bên nhau, đến tớ cũng nghĩ Trương Dương ở cạnh tớ là chuyện đương nhiên, nhưng tất cả lại chưa bao giờ hỏi ý Trương Dương."

Giọng Phương Phàm phát run: "Thậm chí ngay cả tớ, cũng luôn coi cậu ấy là vật của riêng mình.

Cho đến hôm nay, tớ mới biết tớ đã sai đến mức không hợp lẽ thường.

"

"Trương Dương......!Mấy lời mà cậu ấy nói với cậu tớ đều nghe được." Phương Phàm cúi thấp đầu, lấy tay lau nước mắt bên khóe mắt.

"Tớ không cố ý......!Tớ say, nhưng trong đầu rất tỉnh táo, tớ chỉ không có sức để mở mắt......!Tớ......!Thật xin lỗi, tớ không cố ý nghe lén......"

Giang Diệc rút một tờ giấy, đưa cho Phương Phàm: "Được rồi, đừng khóc nữa, không có ai trách cậu cả, đây không phải là lỗi của cậu."

Trò đùa lúc còn nhỏ, cuối cùng sẽ có người coi là thật, cũng có người cười trừ.

Thật thật giả giả, ai cũng không biết, chỉ khi người kia biết rõ mới thấy chân tướng tàn khốc đến mức nào.

Phương Phàm thật không may khi là người coi trò đùa này là thật.

Giang Diệc trước đó còn oán trách Trương Dương, nhưng sau khi nghe Phương Phàm giải thích, thì lại không biết nên nói gì.

Nếu nhất định phải truy cứu chuyện này là đúng hay sai, thì hai bên, bên nào cũng có lỗi.

Giang Diệc chỉ là người đứng xem, là người không có quyền lên tiếng nhất.

Phương Phàm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, lau sạch nước mắt, nở một nụ cười rất khó coi: "Thật xin lỗi, tớ không có ai để tâm sự, nên mới nói với cậu nhiều hơn một chút."

Giang Diệc nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, trong tủ có quần áo sạch, lúc cần thì cứ hỏi tôi, tôi ở ngay phòng đầu tiên."

"Ừ, cảm ơn." Mắt Phương Phàm hồng hồng nói.

Giang Diệc đứng dậy, nói ngủ sớm đi rồi đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc này Giang Diệc mới nặng nề thở dài.

Cửa phòng Tư Kinh Mặc sát bên đã đóng lại, nghĩ có lẽ Tư Kinh Mặc đã nghỉ ngơi, nên Giang Diệc không đến quấy rầy.

Một đêm này Giang Diệc không cách nào ngủ ngon giấc, ngủ không sâu thì không nói, còn mơ mấy thứ linh tinh.

Trong mơ cậu không chạy thì bò xuống lầu, làm Giang Diệc mệt không chịu nổi.

Ngay lúc cậu chuẩn bị từ bỏ, thì Giang Diệc bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Bỗng nhiên khi ngồi dậy từ trên giường, Giang Diệc nghe dưới lầu có tiếng động cơ, sau đó là tiếng cổng lớn đóng lại.

Giang Diệc vốn định nằm xuống tiếp, đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó sai sai.

Trong nhà vốn chỉ có mình cậu, đêm qua có Tư Kinh Mặc và Phương Phàm ngủ lại, theo lý thuyết hai người bọn họ muốn đi trong im lặng, thì sao lại đóng cửa nặng nề như vậy?

Giang Diệc mặc áo khoác vào, giày cũng không kịp mang, đã vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Ghé đầu vào bậc thang xem xét, lông mày Giang Diệc lập tức nhíu lại.

Giang Húc ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với Giang Diệc.

"Chậc, thằng nhóc thúi, ngủ đến mười giờ mới dậy?" Giang Húc để cặp công văn mang theo bên người xuống, đang chuẩn bị đổi giày, thì mới thấy trong tủ giày có hai đôi giày rõ ràng không phải size của con ông.

"Con đây là ——"

Giang Húc còn chưa nói xong, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ đang đứng cạnh con mình.

Giang Diệc bực bội cào cào tóc, suýt thì nhảy dựng lên: "Sao ba lại tới đây?"

Giang Húc nhướng mày, rất là bất mãn: "Đây là nhà của ba, sao ba không không thể tới?"

Giang Diệc vô cùng bực bội, lười nói nhảm với Giang Húc, nhìn Tư Kinh Mặc và Phương Phàm đứng đằng sau, nói xin lỗi: "Hôm nay không thể để các cậu ở lại được, ba tôi tới."

Phương Phàm lập tức cười nói: "Có sao đâu, là tớ gây thêm phiền phức cho cậu, vậy tớ về trước nhé."

Tư Kinh Mặc khẽ gật đầu.

Lúc này Giang Húc đã lên lầu, ông và Giang Diệc trời sinh rất khác nhau, Giang Diệc là kiểu cao gầy đẹp trai, mà thân hình Giang Húc thì chỉ có thể thấy thô kệch, mặc dù cũng đẹp trai đấy, nhưng là loại hình khác hoàn toàn so với Giang Diệc.

Nếu không phải Giang Diệc chính miệng thừa nhận người trước mặt này là ba cậu, thì Phương Phàm thật sự hoài nghi là nhầm lẫn.

"Là bạn của tiểu Diệc ư?" Trông thấy Phương Phàm và Tư Kinh Mặc, Giang Diệc nói.

Nụ cười của người đàn ông rất cởi mở, rất thân thiện.

"Chào chú." Tư Kinh Mặc chào một tiếng.

Phương Phàm chào theo: "Thật xin lỗi chú, đã làm phiền rồi."

"Không sao, bình thường chú không ở bên cạnh tiểu Diệc, còn phải nhờ các cháu chăm sóc nó.

Nếu rảnh thì các cháu cứ đến chơi." Giang Húc cười nói.

Phương Phàm vội nói cảm ơn, Tư Kinh Mặc cũng khẽ gật đầu.

"Được rồi ba, con phải đưa hai người họ ra ngoài đã." Giang Diệc cắt đứt lời Giang Húc, không cho họ có cơ hội tiếp tục nói chuyện phiếm.

Hôm nay Giang Húc tới đây, thật sự là có chính sự: "Vậy được, hai đứa có thuận đường không? Để chú gọi tài xế của chú đưa về."

Giang Diệc không có ý kiến gì, tiễn hai người lên xe.

"Đến trường gặp." Phương Phàm lên xe trước.

Giang Diệc gật đầu: "Đến trường gặp."

Tư Kinh Mặc đứng bên cửa xe, hình như muốn nói gì đó, vừa nhấc mắt đã thấy Giang Húc đứng ở cửa.

Lời nói đến yết hầu thì bị nuốt về, Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc: "Có việc gì thì nhắn tin cho tôi."

Giang Diệc đang muốn nói là Có chuyện gì được chứ, thì đột nhiên nhớ đến lời mà Phương Phàm nói với cậu tối hôm qua.

Giang Diệc bừng tỉnh trong nháy mắt, chắc là Tư Kinh Mặc đang muốn nói đến chuyện này.

"Được, không có vấn đề." Giang Diệc nghiêm túc gật đầu.

Tư Kinh Mặc nhìn biểu cảm của Giang Diệc, đôi mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện, nên hắn không nói nữa, sau khi nói tạm biệt với Giang Diệc thì lên xe.

"Đi đường cẩn thận." Giang Diệc vẫy tay với hai người họ, nhìn chiếc xe được lái ra khỏi khu biệt thự, lúc này mới chậm rãi ung dung đi vào nhà.

Sau khi vào nhà, Giang Diệc thấy Giang Húc đang ngồi trên ghế sofa, liếc mắt trong lòng, rất không tình nguyện mà ngồi đối diện Giang Húc.

"Ba tới tìm con có chuyện gì? Ba nói thẳng đi." Ý cười trên mặt Guang Diệc nhạt đi vài phần, ngữ khí nhàn nhạt, đi thẳng vào vấn đề.

Giang Húc nhíu mày: "Ba tới tìm con không thể vì nhớ con à?"

Giang Diệc khẽ xì một tiếng: "Thôi, con còn không hiểu ba chắc? Nói thẳng, không thì con lên lầu ngủ đây."

Nói xong Giang Diệc đứng lên, làm bộ muốn đi.

Giang Húc nặng nề mà ho một tiếng, không giả vờ nữa: "Được thôi được thôi! Ba nói! Con ngồi xuống trước đã."

Giang Diệc ngồi xuống lần nữa, mặt không cảm xúc mà nhìn Giang Húc trước mặt.

Giang Húc xoa xoa huyệt thái dương, nói mà giọng điệu chột dạ: "Cái đó......! Không phải ngày mai là sinh nhật của bà nội con sao? Ý của ba và mẹ là, hôm nay sẽ đón con về."

Khi nghe đến hai chữ bà nội, thì sắc mặt Giang Diệc hơi thay đổi, lông mày nhíu lại, lồng ngực phập phồng vài lần rồi hít vào một hơi thật sâu.

Nhìn điệu bộ này của Giang Diệc, Giang Húc đã biết là có chuyện không ổn, vội nói với Giang Diệc: "Con đừng nói với ba là con không muốn quay về, ba biết con không thích bà con, nhưng dù sao đây cũng là đại thọ tuổi của bà, con có không muốn gặp ba thì cũng phải gặp mẹ con chứ? Khoảng thời gian này con không có ở nhà, ngày nào mẹ con cũng nhắc con."

"Còn nữa, ngày đó khi ba đồng ý cho con đến Tấn thành học, trước đó con đã đồng ý rồi, chẳng lẽ giờ con muốn nuốt lời?"

Giang Húc vừa đấm vừa xoa, trực tiếp chặn hết mấy lời Giang Diệc định nói.

Giang Diệc nghẹn một hơi trong lồng ngực, nói không được mà nói cũng chẳng xong, thật lâu xong mới trừng mắt nói với Giang Húc: "Bà không thích con, bắt con về làm gì?"

Nghe Giang Diệc nói câu này, thì Giang Húc biết là có hi vọng, nói càng thêm nhẹ nhàng: "Bà không thích con, nhưng mẹ con nhớ con, con nên về thăm mẹ con chứ? Mẹ con nhớ con lắm đấy."

Giang Diệc bực bội vò tóc, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.

Giang Húc hỏi: "Con đi đâu đấy."

Giang Diệc lên lầu, không quay đầu lại: "Thay quần áo! Nhưng con nói trước, hôm nay con theo ba về, nhưng tối mai con nhất định phải quay lại để đi học, còn nữa con không gặp mấy Alpha linh tinh gì đó đâu!"

Trong mắt Giang Húc có ý cười: "Sao thế, gặp vài Alpha thì có gì không tốt, coi như kết bạn thì không được à?"

Đáp lại Giang Húc là tiếng đóng cửa đánh rầm.

Gặp cái rắm, còn không đẹp bằng Tư Kinh Mặc!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Diệc thay đổi, nhưng cậu không tìm hiểu sao mình lại nghĩ như vậy.

Bây giờ trong lòng cậu, đã bị một loại cảm xúc tên là phẫn uất chiếm hết.

Giang Diệc ngôi trên giường sửng sốt hồi lâu, mới đứng lên thay quần áo.

Suy nghĩ một chút, cậu chỉ mang theo bài tập về nhà.

Không biết phải ở nhà bao lâu, sáng thứ hai là tiết của lão Giả, hành lang lạnh lắm không thể để bị đuổi ra ngoài làm bài tập nữa.

Đem theo cái cặp, Giang Diệc xụ mặt đi xuống lầu: "Đi thôi."

Tài xế Giang Húc mang đến đã đưa Tư Kinh Mặc về, chưa quay lại, mà trong nhà vẫn còn một tài xế khác, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Giang Húc sợ Giang Diệc sẽ đổi ý, nên đứng lên: "Đi thôi."

Nói xong, Giang Húc đưa tay định cầm cặp giúp Giang Diệc.

Giang Diệc nắm chặt cặp mình không đưa cho ông: "Con tự cầm được."

"Cái thằng nhỏ này!" Giang Húc lắc đầu.

"Lúc ba chuẩn bị quà đã chuẩn bị một phần cho con, ngày mai con hãy tặng cho bà của con?

"Ba tặng là được." Giang Diệc mở cửa xe, ngồi xuống trước.

Giang Húc suy nghĩ một lát, gật đầu: "Cũng được."

Ô tô khởi động, sự phiền muộn trong lòng Giang Diệc đã lên đến đỉnh điểm.

Giang Diệc định ngủ tiếp, nhưng nhắm mắt lại mà không tài nào ngủ được.

Từ Tấn thành đến Giang thành không xa lắm, mặc dù cuối tuần xe đi trên đường khá nhiều, nhưng vẫn ít hơn so với kỳ nghỉ dài hạn.

Xe gần như không bị cản lại dọc đường, gần hết đường cao tốc mới kẹt xe một lát, không bao lâu đã đến biệt thự nhà Giang Diệc.

Từ cổng đi vào, Giang Diệc lập tức nhận ra sự khác biệt, căn nhà to như vậy mà không có ai, đến đèn cũng không bật.

Động tác của Giang Diệc ngừng lại, vô thức quay đầu nhìn Giang Húc.

Giang Húc chột dạ, vội vàng nói: "Con đã đồng ý rồi! Không thể quay về!"

Quản gia nghe được âm thanh, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Giang Diệc thì rất kinh ngạc: "Thiếu gia? Sao cậu lại quay về?"

Giang Diệc im lặng, đè nén lửa giận trong lòng: "Mẹ con đâu?"

"Phu nhân đi ra ngoài." Giang Húc còn chưa kịp ngăn lại thì quản gia đã nói hết câu.

Giang Diệc mang cặp chuẩn bị đi.

Giang Húc vội vàng chặn ở cửa: "Con đã đồng ý với ba!"

"Ba gạt con!" Giang Diệc trừng mắt với Giang Húc, nắm đấm rũ xuống một bên, hung hăng nắm chặt, có thể nhìn ra cậu rất cố gắng nhẫn nhịn.

Giang Húc giải thích: "Ba không lừa con thì con sẽ về ư?"

"Vậy ba lừa con về đây để làm gì?" Giang Diệc nóng nảy, chuẩn bị tránh Giang Húc để đi ra ngoài.

Giang Húc giữ người không buông: "Được được, con đã về rồi thì xem như cho ba chút mặt mũi có được không?"

Giang Húc là một Alpha đã trưởng thành, dù Giang Diệc có sức lực lớn bao nhiêu, cũng không thể tránh thoát.

Nhưng cứ bỏ qua như vậy, trong lòng Giang Diệc càng giận hơn.

"Nể mặt ba thì ba cũng không thể lừa con được!" Giang Diệc lui về sau một bước, trừng Giang Húc.

"Buông ra! Đau!"

Lúc này Giang Húc mới buông ra, ôn tồn dỗ dành: "Là lỗi của ba, giờ con đã về, ngày mai quay lại nhé? Chờ khi ăn xong cơm trưa, ba sẽ gọi tài xế đưa con về.

Mẹ con thực sự rất nhớ con, cứ xem như vì mẹ con, mà ở lại nhé."

Trong lòng Giang Diệc đầy lửa giận, bây giờ không muốn để ý đến Giang Húc, xoay người đi lên lầu.

Giang Húc thấy Giang Diệc đi lên lầu, biết là có hi vọng, đi theo tiếp tục dỗ dành: "Thật đấy, ngày mai cơm nước xong xuôi ba sẽ đưa con về, con ứng phó với bà con một lát là được? Con cứ chịu lần này đi, đợi đến lúc nghỉ đông quay về, nếu con không muốn gặp bà, ba sẽ không ép con phải đi gặp......"

Giang Diệc trở lại căn phòng quen thuộc, rầm một tiếng, giọng đáng ghét của Giang Húc bị Giang Diệc ngăn ngoài cửa.

Quăng cặp xuống, cả người Giang Diệc đều vui trong chăn, ngực kìm nén lửa giận, từ nãy đến giờ không thoát ra được, nén đến mức cả người cậu khó chịu, chỉ có thể phiền muộn đấm đấm gối đầu của mình.

Lúc đầu cậu nghĩ khi về phòng sẽ quăng hết đồ trong phòng xuống đất, nhưng khi Giang Diệc đứng dậy từ trên giường mới phát hiện, Giang Húc đã sớm đoán ra ý nghĩ của cậu, đổi tất cả đồ có thể quăng đi thành figure mà Giang Diệc thích.

Giang Diệc nhìn từng hàng figure số lượng giới hạn, càng tức giận hơn.

Nhưng tức giận thì tức giận, nhưng thật ra Giang Diệc không muốn rời đi bây giờ.

Giống như lời của Giang Húc nói, vất vả lắm mới về một lần, thật ra Giang Diệc đã lâu chưa gặp Tống Nhân, gặp Tống Nhân một lát cũng không phải là không thể.

Nhưng bị lừa kiểu này khiến Giang Diệc rất tức giận.

Nằm trên giường một lúc, Giang Diệc lấy điện thoại ra, vốn định đăng bài lên vòng bạn bè, nhưng mà nghĩ lại thì trong vòng bạn bè kia có một đống thân thích, lập tức đen mặt.

Leo lên QQ, Giang Diệc đổi một chữ ký mới: "Lãng phí tình cảm với kẻ lừa đảo!"

Viết xong, Giang Diệc thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Một giây sau, điện thoại của Giang Diệc rung lên.

[]: [Sao vậy? Ai lừa cậu?]

[Ông nội mày]: [ Aizzz!]

[Ông nội mày]: [Tư ca sẽ giúp tôi đánh người hả?]

Giang Diệc chỉ định đùa với Tư Kinh Mặc một chút, ai ngờ một giây sau bên kia gửi tới lời mời gọi video bằng QQ.

Giang Diệc giật nảy mình, vô thức muốn cúp máy, ai ngờ tay run thế nào lại nhấn vào kết nối.

Ngũ quan phóng đại của nam sinh xuất hiện trên màn ảnh, lông mày nhíu lại, giọng điệu gấp gáp: "Xảy ra chuyện gì?"

Căn phòng rất yên tĩnh, đến nỗi Giang Diệc có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của Tư Kinh Mặc.

Trong tích tắc này, bao nhiêu bực bội phiền muộn trong lòng Giang Diệc bỗng nhiên tản đi.

Hết chương ..

Truyện Chữ Hay