Giang Nhu cũng đảm bảo “Ta cũng sẽ không nói với bất cứ người nào.”
Bởi vì người trong bộ lạc đều coi Sơ Niệm là thần nữ, rắn lớn lại là người đàn ông đã từng gặp thần.
Thế nên sẽ không có bất cứ người nào chủ động chất vấn và hỏi tới lai lịch của hắn.
Biết được bí mật này chỉ có Giang Nhu, Tần Minh Nguyệt với một đứa con nít một chữ cũng không biết nói.
Giang Nhu với Tần Minh Nguyệt thật ra chỉ cần không nhắc tới chuyện này, thì sẽ không có bất cứ người nào nhắc tới.
Sau khi nhận được sự đảm bảo, rắn lớn nói với ba đứa con, “Bên kia là nhà của các con, trong sân đã có đầy đủ gỗ rồi, bây giờ các con tự mình đi làm giường cho mình đi.”
Ba đứa con còn chưa nhìn đủ thế giới trong này, nhưng vì để buổi tối không phải ngủ trên nóc nhà, chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm một chiếc giường có thể ngủ được.
Rắn lớn cũng đi theo để giám sát, trong nhà chỉ còn lại ba chị em.
Nguyên nhân cơ bản nhất lúc đầu mà ba người nhanh chóng thân thiết và coi trọng lẫn nhau, đó chính là vì trên thế giời này chỉ có ba cô gái bọn họ xuyên tới xã hội nguyên thủy này vì một làn sương mù kì quái.
Tới từ cùng một quốc gia, có cùng một trải nghiệm, đều là những cô gái lương thiện, đương nhiên sẽ giống như gặp được đồng hương nơi đất khách quê người, tình cảm sâu nặng, vững chắc kiên cố.
Sau khi rắn lớn rời đi, Tần Minh Nguyệt đứng ở cửa gọi chồng mình tới, để hắn đưa con đi, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, đóng chặt cửa từ bên trong.Sau khi hai người kéo Sơ Niệm vào phòng, lại đóng cửa phòng, cửa sổ cũng đóng lại chặt chẽ.
Trong phòng không có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, gần như tối đen như mực.
Sơ Niệm cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi, tôi…”
Tần Minh Nguyệt tiếp lời, “Xin lỗi cái gì chứ, nếu như bọn em là chị thì cũng sẽ không nói chuyện này ra đâu, giấu cả đời luôn. Dù sao đây cũng không phải là xã hội hiện đại.”
Giang Nhu bổ sung, “Xã hội hiện đại càng không thể, sẽ bị bắt đi nghiên cứu đó.”
Tần Minh Nguyệt phản bác, “Nhưng đây là đằng xà, là sinh vật trong truyền thuyết đó, làm sao có thể bị bắt được chứ.”
Sơ Niệm đột nhiên bắt đầu mờ mịt, cô thật sự không ngờ, hai người thế mà lại bắt đầu tranh luận những kĩ năng của xã hội hiện đại có thể bắt được đằng xà hay không, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, cực kì kích động.
Thật ra vì để giấu diếm chuyện này, Sơ Niệm vẫn luôn có áp lực trong lòng.
Một lời nói dối thì sẽ cần vô số lời nói dối khác để giấu diếm, giống như chuyện hôm nay ba đứa con gọi cô là mẹ, sau này sẽ xuất hiện càng nhiều sơ hở hơn.
Những người khác không từng hỏi tới cuộc sống của Sơ Niệm, đương nhiên sẽ không phát hiện ra.
Nhưng Giang Nhu với Tần Minh Nguyệt, ba người các cô chính là chị em thân thiết thường chia sẻ cuộc sống của mình, làm sao có thể không phát hiện ra được các loại sơ hở chứ.
Sau khi đột nhiên nói ra, giữa các cô khi nói chuyện không cần phải quan tân tới bất cứ bí mật nào nữa rồi, cô cũng không cần gánh áp lực trong lòng lớn như thế nữa.
Từ đầu tưới cuối, kết luận nhận được chính là, không có người nào có thể bắt được đằng xà cả.
Dù sao rắn lớn nếu không chủ động nói ra thân phận của mình, loài người nhiều lắm cũng chỉ thấy hắn là một người có sức mạnh phi thường, cực kì lợi hại mà thôi.
Ví như Lang Đồ ngu ngốc kia, lúc đầu gần như coi rắn lớn là thần thánh mà cúng bái.
Dưới không khí như thế này, Sơ Niệm thấy bản thân cũng được giải phóng rồi.
Tần Minh Nguyệt thậm chí tò mò hỏi, “Đều nói rắn có hai cái, chị mau nói cho bọn em nghe xem có phải là hai không, có phải rất lớn không, có đặc điểm gì đặc biệt không?”
Điều này quả thật là nghi ngờ thẳng thắn, khiến Sơ Niệm lập tức đỏ bừng cả mặt lên.
Tần Minh Nguyệt trái lại cười ha ha hai tiếng, “Xem ra em nói đều đúng rồi.”
Giang Nhu thế mà lại cũng phụ họa theo một cách chính nghĩa, “Tôi cũng thấy thế.”
Đối với giống loài trong truyền thuyết này, ai mà không tò mò chứ?
Câu hỏi của hai phụ nữ cứ lam man không dừng, có cái Sơ Niệm ngại không trả lời trực thì trực tiếp bỏ qua.
Hai người cù Sơ Niệm, làm Sơ Niệm cười muốn bể cả bụng.
Ba người chơi mệt rồi thì cùng nằm trên giường, Giang Nhu chân thành nói với Sơ Niệm, “Niệm Niệm, thật ra lúc vừa mới nghe những lời người đàn ông của cô nói, tôi bị dọa sợ chết khiếp, rắn đáng sợ thế nào chứ, lúc đầu chắc cô cũng bị dọa chết khiếp nhỉ, nếu như là tôi, chắc tôi điên mất thôi.”
Sơ Niệm nhớ tới lúc đầu quả thật là bản thân mình bị dọa chết khiếp, hơn nữa một thời gian dài đều sợ mình bị ăn thịt luôn.
Nhưng mà vì để hình tượng của rắn lớn không đáng sợ như thế, cô vẫn cố gắng trả lời uyển chuyển một chút. “Cửu Di thật sự là một người người đàn ông rất dịu dàng.”
Tần Minh Nguyệt cười nói “Thế thì chưa hẳn đâu, đó chỉ là dịu dàng với mình chị thôi, điều này ai cũng nhìn ra được chính là tình yêu.”
Nói xong, cô lại tiếp lời, “Nghĩ thôi cũng thấy đời này của em cũng đủ triều dâng sóng dậy rồi, trước thì bị xuyên tới xã hội nguyên thủy, thậm chí không xác định được bản thân có phải trên trái đất hay không, rồi sinh sống ở xã hội nguyên thủy, còn mở một cửa hàng quần áo của mình nữa.”
“Thế nên, so với những thứ này, người đàn ông của chị có là đằng xà cũng chẳng tính là chuyện gì đáng kinh ngạc cả.”
“Nhưng mà vì xử phạt chị đã giấu bọn em lâu như thế, chị bắt buộc phải nói cho bọn em biết, rốt cuộc thì rắn có phải có hai cái không, với lại rốt cuộc là hình dáng như thế nào.”
Sơ Niệm: “…”
Điều này quan trọng không?